Chương 204: Đã chết không thể trở về

Cô Thạch không biết đối phương đang nói gì, điều này không kỳ lạ, không nghe được lời của vong hồn ma quỷ, chỉ đáng tiếc là bà tu cầm chưa đủ. Nhưng Cô Thạch không sợ, lúc này bà ta đang được ánh sáng của nhà Phật chiếu rọi bên trong làm sao phải sợ những thứ ma quỷ bên ngoài!

Lão ni cô nắm chắc pháp ấn, luôn miệng niệm chú, tâm tính kiên định, trước những lời nói xằng bậy ma quỷ của Phong Long không chút động lòng.

Quỷ hoàng đế miệng không ngớt lời, ước chừng nói thời gian uống một chén trà cũng không thấy Cô Thạch có bất cứ phản ứng gì, dần dần ông ta cũng lộ vẻ sốt ruột, mà từ đầu tới cuối vạn tuế gia vẫn giữ một phần ánh sáng đặt trên mặt của Tống Dương.

Tống Dương đứng im tại chỗ nhưng hắn còn bận giám sát bọn thị vệ phía sau, nếu ngộ nhỡ có kẻ nào có ý định đuổi tà mà, hắn sẽ ra tay trước áp chế. Hơn nữa hắn còn bị phân tâm sự chú ý của mình trên người Cô Thạch nên để mặc cho thời gian trôi đi.

Quỷ Hoàng đế lại nói thời gian không quá uống hết một chén trà,Tống Dương thoáng nhẹ gật đầu, Phong Long lập tức không giữ được kiên nhẫn nói tiếp với Cô Thạch, vung mạnh tay áo trong nháy mắt lão ni cô bất chợt cảm thấy trong người có sự biến chuyển mãnh liệt, vừa mới khoan khoái dễ chịu bỗng chốc như có một dòng nham thạch nung cháy lục phủ ngũ tạng khiến đau đớn vô cùng.

Thân thế không cách nào chịu đựng nổi sự đau đớn, có tu cả trăm năm cũng không thế ngăn cản nổi. Toàn thân Cô Thạch run bắn, miệng thổ huyết đen, đang ngồi vững chắc bỗng nhiên ngã vật xuống đất bất tỉnh nhân sự.

Tống Dương hành động cực kỳ nhanh nhẹn, xông về phía trước giơ tay đỡ lấy Cô Thạch đưa bà mang về phía mình. Một vị sư thái bị tên quỷ đánh tới, mọi người vô cùng kinh hãi. Vô Ngư lập tức trầm giọng truyền dụ:

- Không được manh động!

Không ai dám hành động.

Quỷ Hoàng đế lấy lại vẻ tươi cười, từ từ quay đầu nhìn về phía Vô Ngư.

Khác với vẻ cúi đầu tụng kinh của Cô Thạch, Vô Ngư thản nhiên nhìn thẳng vào mắt quỷ Hoàng đế.

Miệng Phong Long vẫn mấp máy, nhưng người thường không nghe được lời nói của ma quỷ.

Bọn thị vệ cười gượng, đoán chừng số phận của Vô Ngư sư thái sẽ không đến nỗi như Cô Thạch nhưng mọi việc nằm ngoài dự đoán. Khi quỷ Hoàng đế nói một câu xong Vô Ngư bỗng nhiên lắc lắc đầu, miệng khẽ động nhưng không nói ra tiếng, quỷ Hoàng đế sắc mặt rõ ràng khẽ biến miệng lại khẽ mấp máy gần như không thể nghe thấy gì, còn có thể nói, mọi người ngạc nhiên, trong lòng thả lỏng hơn nhiều. Có nói chuyện, điều đầu tiên có thể nói là tu vi của Vô Ngư sư thái quả nhiên đã tinh thông hơn nhiều. Mà Tống Dương tạm thời bất chấp cứu chữa cho Cô Thạch, xoay người mặt hướng về nhóm bạn, khoa tay múa chân vẻ mặt lo lắng, ra hiệu đoàn người ngàn vạn lần không thể thả lỏng, càng không thể hành động xốc nổi hay lên tiếng. Quả nhiên, thị vệ, ni cô mới hơi thả lỏng, ánh mắt của quỷ Hoàng đế cũng hướng theo, không để ý tới Vô Ngư, đưa mắt nhìn về phía bọn họ.

Vô Ngư nhíu mày, không mở miệng nổi, lúc này không biết nên nhẹ nhàng khuyên bảo hay nên nói để làm phân tâm tinh thần của ác quỷ. Vạn tuế gia độ lượng khoan hồng, không so đo với chúng tiểu nhân, mắt nhắm lại tiếp tục giao cảm với Vô Ngư.

Trong câu chuyện vô thanh của ma quỷ,vẻ mặt Phong Long không ngừng biến hoá, khi thì khinh thường cười nhạt, phẫn nộ, khi thì chăm chú. Còn Vô Ngư khi nói chuyện từ đầu đến cuối vẫn trang nghiêm như vậy, nhẹ nhàng mà kiên định, khi cùng quỷ Hoàng đế nói chuyện, cũng không thấy bà có thái độ gì khác biệt so với ngày thường. Mặc dù không nghe được gì, càng không hiểu họ nói gì, nhưng tất cả mọi người đều nhận thấy bà vốn là người dịu dàng thanh nhã.

Khoảng một lúc lâu sau, cuộc nói chuyện giữa hai giới âm dương kết thúc, Vô Ngư lặng thinh, quỷ Hoàng đế chau mày, cúi đầu trầm tư không biết đang suy nghĩ điều gì, nửa nén hương vẫn âm thầm cháy.

Nửa nén hương cháy nhưng trong mắt con người lại là thời gian quá lâu. Quỷ Hoàng đế bỗng mỉm cười.

Phong Long đang cười, nhưng trong nụ cười của ông ta nhìn không có chút niềm vui, nhưng ông ta vẫn cố tình cười lớn, ngửa mặt lên trời cười to nhưng không ra tiếng, không nói được lời nào chắp hai tay sau lưng, xoay người bước đi, lại dáng vẻ thong dong như cũ, chân kéo xiềng lê bước trên mặt đất tạo ra những tiếng kêu chói tai, bả vai run rẩy hiển nhiên là ông ta vẫn không ngừng cười lớn.

Vô Ngư sư thái thu hồi thủ ấn, thở một hơi nặng nề, cố hết sức đứng lên, khom người chắp tay đưa tiễn.

Không ai hiểu họ nói chuyện gì. Không ai biết về sau quỷ Hoàng đế có còn về quấy phá nữa hay không, nhưng có thể nói rằng vì sự cố gắng hết sức của Vô Ngư mà mọi người trước mắt vượt qua được một cửa.

Đột nhiên nghe có một tiếng động mạnh, một tên thị vệ hướng về phía cái bóng của quỷ hoàng đế phía xa quỳ rạp xuống đất mà vái.

Một người rồi đến hai người ba người, trên đoạn đường dài tất cả thị vệ đều quỳ lạy trên mặt đất, không có ông trời chỉ bảo họ không dám lên tiếng, nhưng dập đầu chiến thắng mọi lời nói. Phong Long không phải là hoàng đế xuất sắc, tài hoa bình thường lại thêm tuổi trẻ khí thịnh, Nam Lý ở trong tay ông ta chưa từng vui sướng hưởng vinh quang. Nhưng ông ta là người tốt, nhiệt tâm hào sảng, không kiêu căng, không dám phóng túng, không thể kiếm tiền thì chỉ liều mạng tiết kiệm tiền.

Phong Long nghe thấy tiếng động phía sau, hai mắt ngấn lệ, chân bước không ngừng lại càng không dám quay đầu lại, sau ngày hôm nay, ông ta thật sự đã chết. Đường đường là một thái tông của một quốc gia, sau này mãi mãi ông ta chỉ là người trong cõi âm u tịch.

Giờ hành lễ của Biệt Lai thiện viện kết thúc, theo sự sắp xếp của Đỗ đại nhân, Tống Dương đến đại lao Bộ Hình thăm Phong Long hoàng đế.

Phong Long trong nhà lao nhưng ăn ngon mặc đẹp, thân thể cũng đã được rửa sạch, hiển nhiên phía trước tối tăm nhưng thực sự thanh tịnh. Quan trọng hơn nơi đây lại an toàn, không phải lo đến việc đề phòng, so với kế sách ẩn thân thì tinh thần hơn hẳn.

Vừa thấy Tống Dương đến, Hoàng đế sốt sắng:

- Sao mà lâu thế giờ mới đến, việc dẹp phản loạn làm như thế nào rồi?

Tống Dương không giấu giếm đem những sự việc mấy mấy ngày qua chứng kiến kể lại với Phong Long và nói rõ mục đích của mình là muốn mời hoàng đế ra đường đóng giả làm quỷ dọa người, dường như cảm thấy rất thú vị. Khi nghe Tống Dương vừa giảng giải về cách đi và thời điểm xuất hiện, Phong Long ở bên cạnh vừa nghe vừa cười.

Nhưng đợi sau khi Tống Dương mang hết sự tình ra nói, Phong Long cũng không vội gật đầu, đúng lúc đó quay sang Lý công công phất tay:

- Đi ra ngoài nghỉ ngơi chút đi, trẫm và Thường Xuân hầu có việc cần bàn.

Đợi hai người đi ra, Phong Long mới thản nhiên nói:

- Tống Dương trẫm đâu có ngốc đến thế.

Tống Dương cười xin lỗi, không nói thêm lời nào.

- Cách giết nghịch tặc và gian thần không chỉ có một

Phong Long không có ý nói cụ thế chỉ nói kết quả:

- Không cần biết các ngươi dùng thủ đoạn, nào đều có thể giết chết Tĩnh Vương, điều khác biệt là sau khi dẹp xong bọn phản nghịch, ai là người được ngồi trên ngai vàng.

Khi được trung thần đưa vào nhà lao thoát khỏi nguy hiểm, Phong Long điềm tĩnh hơn rất nhiều, tinh thần vững vàng hơn rất nhiều. Mấy ngày nay hoàng đế suy nghĩ rất nhiều.

Phong Long nhìn thẳng vào Tống dương

- Nếu trẫm giả quỷ càng giống như trẫm đã chết thật rồi, cách của ngươi, thật sự xét đến cùng là giúp Trấn Tây Vương lên ngôi.

Lời nói có vẻ úp mở, nhưng Tống Dương hoàn toàn hiểu được ý của Phong Long. Nếu có thể có cơ hội "thấy lại ánh mặt trời", ông ta nhất định bắt nghịch tặc đền tội, khi mọi việc được bình ổn trở lại, triều đình tuyên bố rõ "chân tướng" sự việc, trung thu trước vạn tuế gia bị bọn phản nghịch bắt giam, nhốt, chết trong cuộc đi dạo cũng chỉ là kẻ thế thân mà thôi.

Cải trang rong chơi, khiến nghịch tặc thừa cơ giết chết Thái hậu, Hoàng hậu. Đấy là tự chuốc vạ vào thân, mà còn mất lòng dân. Nếu giải thích Vạn tuế bị người ta bắt cóc, thì đã ở trong thế "bị động" rồi. Cách nói này hơi miễn cưỡng nhưng có thể dùng được, tuy rằng khiến Hoàng đế mất đi uy tín , nhưng xa hơn, là còn có thế khiến Phong Long phục vị, chiếm lại ngai vàng.

Tống Dương im lặng một hồi rồi đáp:

- Từ chân tướng của phản loạn, thần có hai chủ ý, việc quan trọng nhất là bất luận như thế nào cũng không để mưu đồ phản loạn thành công, điều này thần và người đều có suy nghĩ giống nhau, đó là điều kiện đầu tiên, thần giúp người cũng là giúp chính mình.

Đợi Phong Long đồng ý , Tống Dương tiếp tục nói:

- Việc quan trọng thứ hai , như người nói, đó là sau khi dẹp nghịch tặc ai lên làm vua? Việc này cũng không có nhiều sự lựa chọn. Chỉ có Hoàng thượng và Trấn Trấn Tây Vương quản lý Nam Lý, trong hai lựa chọn, ta chọn người thứ hai. Có điều ta nghe Sơ Dung nói , Trấn Tây Vương là người trung thành, tận tâm, nếu ông ấy có ý đồ đoạt vị, thì sớm đã là đế vương của Nam Lý rồi.

Bí mật trong hoàng cung người ngoài không thể biết. Bí mật này có liên quan tới Trấn Tây Vương, lại không thể giấu giếm được Nhâm Sơ Dung. Phong long gật đầu xác nhận lời nói của Tống Dương. Khi tiên đế băng hà, nếu Trấn Tây vương muốn lên ngôi, thì Phong Long cơ bản không có cơ hội đăng cơ.

- Thần cũng không xác định được rốt cuộc Trấn Tây vương có muốn làm Hoàng đế hay không, thần đương nhiên muốn làm, ngay cả khi Tĩnh Vương làm phản "duy trì hoàn cảnh" hiện nay…

Nói đến lúc này, Tống Dương sợ Phong Long không hiểu hết, lại cố ý giải thích:

- Thần nói "hiện trạng" chính là "tất cả mọi người đều nghĩ Hoàng thượng đã chết, nhưng Hoàng thượng còn cơ hội nói ra "chân tướng vụ bắt cóc, trở về ngôi vị tối cao".