Chương 196: Lễ vật

Bước vào đại điện, một tên Hồng bộ vệ cường tráng hô to:

- Hầu gia tiếp đao!

Cùng với tiếng hô, hai tay dùng lực đem cây trường đao quẳng về phía Tống Dương, khiến người khác kinh ngạc.

Long tước.

Trong thành giới nghiêm, dựa vào Tống Dương, La Quan không có cách nào giấu giếm tự mình mang được binh khí vào thành, nhưng sau khi Đỗ đại nhân ra tay, tình hình có vẻ chuyển biến tốt đẹp, quan sai Bộ Hình lấy lí do việc công đều đem vũ khí của bọn họ tới đây.

Viện binh đánh tới, Long tước trong tay, Tống Dương vui mừng khôn xiết, có điều chính hắn không nghĩ ra, khi đưa tay đỡ lấy long tước, chân không thể đứng thẳng mà lảo lảo, vai hắn bị một tên thị vệ thừa cơ chém phía trước, Thiên Hỗ đánh thêm một cú vào mạng sườn, khiến hắn bị thương rất nặng, xung phong liều chết khi sức lực kiệt quệ, đến nỗi cầm không nổi long tước.

Nếu là phạm nhân trong địa lao bỏ trốn, sắc mặt Vô Ngư lại thấy ánh mặt trời, không nghi ngờ có ngày đại phiền toái, Thanh Mộc lớn tiếng quát mắng gọi thêm người vào chiến đoàn, đến giờ muốn không liều mạng cũng không được nữa.

Tống Dương cũng không muốn đánh nhau, múa may long tước giết chết hai tên thị vệ hoàng cung, hét to với Hồng bộ vệ:

- Bảo vệ cửa ra vào.

Nói xong, ném cây long tước xuống đất, ôm lấy La Quan bị trọng thương xông xuống lòng đất, Đại tông sư bị thương rất nặng, lúc nào cũng có thể mất mạng, không thể không cứu chữa ngay tức khắc.

.

La Quan trên người mang túi thuốc của Tống Dương, về tới địa cung, Tống Dương lập tức lấy từ túi thuốc một bình thuốc bằng sứ, ném cho Thi Tiêu Hiểu:

- Là thuốc giải, còn thừa một ít, mau uống đi, giúp ta châm cứu.

Sau đó lập tức lấy châm ra bắt đầu cứu La Quan.

Hồng Ba vệ nhảy vào Đại điện, cùng nhau lui vào đường hầm bí mật, kết thúc trận đấu hộ vệ quyết chiến không lùi, vừa rồi kiên trì một hồi, bên ngoài lại truyền đến một hồi kèn lệnh, Tĩnh Vương không chỉ phái một đám quân đến hỗ trợ Thanh Mộc, mà còn điều hai đội cấm quân hàng nghìn người, hạ trại ở đó không xa, cách đó mấy dãy phố. Thiền Viện đại loạn, cấm quân nhận được lời cầu cứu, lúc này xuất phát, không biết bao lâu có thể đến nơi.

Đại quân đã đến.

Vừa hay lúc đó một tiểu đội cấm quân tuần tra đã kịp đến trước ứng cứu. Tuy rằng số quân không đông, nhưng áp lực với Tống Dương càng lúc càng lớn.

Đám người thị vệ và Thanh Mộc nghe thấy hiệu lệnh đều lộ vẻ vui mừng, Hồng Ba vệ cố thủ trong điện mắt lộ hung quang, đại quân vừa đến, tất cả mọi người đều sống không được.

Tống Dương đang ở trong địa cung, nhưng lối đi bí mật mở ra, âm thanh bên ngoài hắn nghe được một hai phần rõ ràng, chẳng mảy may bất động, cưỡng chế nội thương của mình, hai tay duy trì sự ổn đinh, đi châm như gió bảo vệ tâm mạch của La Quan, lại dùng thuốc gom lại nguyên khí cho lão, không có thời gian, ban đầu chỉ có thể xử lý như vậy, ít nhất có thể khiến thương thế của lão không chuyển biến xấu, tiếp đó lại dùng châm đâm nhẹ lên đỉnh đầu của lão, Đại Tông sư tỉnh lại một lát, hắn vội hỏi:

- Hỏa đạo nhân chuẩn bị thế nào?

La Quan cố gắng đáp:

- Ổn thỏa!

Còn chưa dứt lời. Tống Dương đã lao ngoài địa cung, tập hợp toàn bộ lực lượng, hét to với bên ngoài:

- Hoả chân nhân, lửa!

Cảnh Thái bỗng nhiên rùng mình ớn lạnh, thò tay siết chặt áo lông cừu hơn chút nữa. Vừa qua Trung thu, khí hậu ở Giang Nam ấm áp, tiết trời này chưa cần dùng áo khoác lông cừu.

Nhưng Cảnh Thái năm đó gặp bạo bệnh, Quốc sư và Hoa Tiểu Phi tận tình chữa chạy, mặc dù y khỏi bệnh nhưng cơ thể suy nhược, khi người khác còn đang nóng bức, thì Cảnh Thái đã cảm thấy lạnh không chịu nổi, trước mặt y lúc nào cũng phải có lò than để sưởi ấm. Nhìn bộ dạng đó của Cảnh Thái, bỗng nhiên Quốc sư nhớ tới Hổ Phách, Quốc sư thở dài nặng nề, trên đời này quả thật là có luân hồi quả báo, mình ra tay hại Hổ Phách, chưa bao giờ nghĩ tới, một ngày kia tình cảnh này lại phát sinh trên người Cảnh Thái.

Tuy rằng chân tay lạnh lẽo, nhưng mắt Cảnh Thái lại sáng lên, cầm tước thư lại nhìn một lần nữa. Trên mặt càng lộ vẻ vui mừng, đem bức thư bỏ vào lò lửa với một vẻ vẫn còn luyến tiếc, đưa mắt nhìn về phía Quốc sư:

- Nam Lý đây đều là sự thật sao? Vì sao ngươi chưa bao giờ nói tới.

Cho đến tận khi có tin mật báo từ Nam Lý. Cảnh Thái mới biết “thảm họa đi dạo” ngày rằm tháng tám. Quốc sư đến bên cạnh giải thích rõ sự tình. Y mới hiểu rõ chân tướng sự việc.

Quốc sư giọng điệu mơ hồ nhưng cũng lộ ra một phần thoải mái:

- Nếu nói trước, sự việc chẳng may không thành thì càng mất hứng, vẫn đợi có chút manh mối lại báo với hoàng thượng thì tốt hơn một chút,

Cảnh Thái hào hứng:

- Chẳng trách nào, người ngăn cản ta không cho ta đối phó với Nam Lý, hóa ra người đã sớm có kế sách.

Mồng tám tháng chín, Cảnh Thái muốn nổi binh chiếm Nam Lý, nhưng mỗi lần nói đến lại bị quốc sư khuyên can. Việc này sớm đã thành khúc mắc trong lòng y mỗi khi màn đêm buông xuống y đều chịu không nổi.

Cảnh Thái không nghĩ tới, Quốc sư không cho y có bất cứ động thái gì, chính là Quốc sư đã ngấm ngầm tính kế giải quyết tận gốc Nam Lý rồi.

Quốc sư lại lắc đầu:

- Không phải thần cố tình mưu kế trước ở Nam Lý, lúc đầu phái Thiên Hỗ, Thiên Ảnh, cũng không tính toán đến lần này, Thiên Ảnh lấy tên Thanh Mộc giả mạo làm Vô ngư sư thái, Thiên Tự Bối, A Nhất, A Nhị, A Thái, bọn họ giống nhau, đều là đệ tử truyền nhân của Quốc sư.

Thiên Hỗ náu mình ở Bạch Tháp tự đã hơn hai mươi năm, Thiên Ảnh gia nhập vào làm môn đệ của Vô Ngư cũng đã mười ba năm trước, khi đó Phong Long còn chưa lên ngôi….., Quốc sư thần thông quảng đại thế nào ở thời điểm đấy cũng không thể mưu đồ đến "thảm họa đi dạo".

Thiên Hỗ được phái đến Nam Lý, không có nhiệm vụ cụ thể, chỉ với mục đích là nội ứng trợ giúp Quốc sư ở Nam Lý. Thiên Ảnh nằm vùng ở Biệt Lai Thiền viện, như sự sắp đặt của Quốc sư. Vô Ngư sư thái tiếng tăm vang xa, trong đám Phật đồ ở Nam Lý uy vọng rất cao,để Thiên Ảnh giả mạo sư thái, vốn ý ban đầu là xây dựng một vị pháp sư hộ quốc Nam Lý nghe theo lệnh từ Đại Lôi Âm đài ở Tình thành. Nhưng Thanh Mộc giả làm Vô Ngư sư thái rất thành công, tuy nhiên có một điểm mấu chốt từ đầu tới cuối bà ta làm không tốt, làm cho mưu đồ này bị kéo dài, không cách nào thực hiện được thuận lợi:

Còn về phần Tĩnh Vương, do không chịu nổ sự o ép của Quốc sư, nên sớm đầu quân cho Đại Lôi Âm đài. Tuy nhiênhắn ta được xếp vào mật thám trong Nam Lý hoàng thất. Nhiệm vụ chính là truyền cho Quốc sư những tin tức cơ mật. Việc Lang Nha quân với Quốc sư không có liên quan. Là mưu kế của Nhâm Đường.

Ba người đều là quân cờ trong tay Quốc sư, nhưng có điều mỗi người đều có nhiệm vụ riêng, không có liên quan gì đến nhau. Cho đến một năm trước, Tĩnh Vương vô tình phát hiện trong hoàng cung còn có một mật thất, đằng sau tấm gương soi, liền đem sự việc này nói với Quốc sư. Cảnh Thái ngắt lời:

- Nói như vậy, một năm trước ngươi đã ngấm ngầm tính kế đối phó với Phong Long rồi à?

Quốc sư gật đầu:

- Khi thần biết Phong Long còn có một mật thất, thần biết Phong Long thế là hết đường thoát rồi, kế thế thân không thể dùng bừa bãi, một khi thế thân bị bại lộ trước công chúng. Đó là lý do thần kiên quyết không để hoàng thượng tìm một người thế thân.

Bởi vậy, Quốc sư bắt đầu mưu tính, lão ta ở Nam Lý ngấm ngầm hành động… Nói xong, Quốc sư lại chuyển:

- Hoàng thượng nên phân rõ ràng, thần làm chuyện này ở Nam Lý không phải để báo thù giúp người , mà là giúp người đoạt lấy thiên hạ. Nếu không phải là có thế thân tốt như vậy, ta vẫn chưa đi đánh Nam Lý.

Cảnh Thái tươi cười như trước:

- Mặc kệ nói như thế nào, lần này Nam Lý hết rồi, đúng không? Cũng không thể nói là thắng tuyệt đối, bởi Phong Long vẫn trốn thoát, nhưng việc này cũng chẳng ảnh hưởng gì tới đại cục, chín phần thắng đã thuộc về ta, nếu không thần cũng không đến nói với người chuyện này. Lý Nam không thể “hết” mà nó vẫn tồn tại, chỉ có điều là thay đổi chủ nhân, nó là của người đó .

Quốc sư nói tiếp.

Từ kinh đô Nam Lý đến hoàng thành của Đại Yến, đường sá xa xôi, mặc dù tin tức truyền đi không đến được ngay tức khắc. Tin tức mà Quốc sư và Cảnh Thái nhận được mấy ngày trước là “thảm họa đi dạo"đã thành, đại cục của Phượng Hoàng các đã sơ bộ được định đoạt.

Cảnh Thái cười mãn nguyện. Nhìn bộ mặt vui mừng của y, Quốc sư trong bụng cũng cười thầm:

- Sau ba tháng, chính là lễ đăng cơ tam cửu của ngươi, trong Hán tộc Trung thổ, cửu, là cát số, cũng là tôn số. Hoàng đế đăng cơ gặp cửu đại thọ, còn kém 3 tháng Cảnh Thái đăng cơ tròn 27 năm, lúc đó Yến quốc sẽ có lễ mừng long trọng”.

Nghĩ xong, trong lời nói của Quốc sư cũng lộ ra vẻ đùa cợt:

- Nước Nam Lý cũng có thể coi là lễ vật tam cửu cát khánh thần tặng cho người. Tuy nhiên việc này người không phải suy nghĩ nghiều, cứ ngồi chờ tin tốt lành đến là được rồi.

Giờ phải bình tĩnh suy nghĩ, giúp ta làm tốt việc trọng đại kia.

Cảnh Thái đã hơn 40 tuổi, đăng cơ tam cửu, giết người đã vô số, thế mà trước mặt Quốc sư lại ngoan ngoãn nghe theo như một đứa trẻ, gật đầu đồng ý, vui mừng hơn cả lúc trước cười lớn. Bình tâm lại Cảnh Thái bỗng cảm thấy lạnh, quay đầu bảo Tiểu Trùng Tử:

- Mau thêm than, cho lửa lớn vào.

Tiểu Trùng Tử dạ ran, bưng một chậu than, mồ hôi nhễ nhại, chạy lên trước, bỏ than vào lò, lò sưởi được thêm than khô giòn, bùng lên ngọn lửa ấm áp.

Ngọn lửa ấm áp trước mặt Cảnh Thái nho nhỏ, nhưng ở xung quanh Biệt Lai Thiền viện lại rừng rực lửa cháy.