Chương 185: Sứ mệnh trong bảy trăm năm

Hồng trướng trên khe núi quanh năm không tan, ban ngày vẫn rất rõ ràng, nhưng khi đêm xuống nhìn lên bầu trời, một dải ngân hà nhiễm huyết, ánh nguyệt nhuộm hồng, khiến sự yên tịnh trong khe núi mang thêm mùi vị ác khí.

Mấy người vây xung quanh giường Tống Dương, ánh mắt Tống Dương vén lên một đường, nhẹ nhàng hỏi:

- Thế nào?

Đang cố tìm kiếm nụ cười hiếm hoi trên khuôn mặt mọi người, ba ngày, đám người Cố Chiêu Quân đã hiểu được rất nhiều việc. Tin tức mà mọi người nghe ngóng được tán loạn phức tạp vô cùng, giờ đã qua quá trình sàng lọc, đã có sự mạch lạc sơ bộ, Cố Chiêu Quân mở miệng:

- Truyền thuyết và những gì nghe được lúc đầu chúng ta đoán phần lớn không sai, Thổ Hầu Tử rời sơn là làm việc cho HồngThái Tổ, chuyên trộm mộ cổ, đánh cắp vàng bạc xung công, đợi Hồng triều nhất thống thiên hạ, Thổ Hầu Tử chịu cảnh tàn sát, cuối cùng một tộc người quay lại sơn cốc trốn tránh tai họa, Hồng Thái mấy lần phái người vào núi đuổi giết, cho tới khi Mộc Ân nói đám quân mã tinh nhuệ kia vào núi Thiền Dạ Xoa.

- Thiền Dạ Xoa không phải tên hiệu, giống với Hổ Bộ doanh, Bạch Nhĩ kỳ, nó là quân danh, bảy trăm năm trước Hồng thái tổ cử người đuổi giết bộ tộc Thổ Hầu Tử cuối cùng, liền đặt tên này.

Sau khi giới thiệu, Cố Chiêu Quân đi thẳng vào vấn đề:

- Khi Hồng Thái Tổ đăng cơ được mười bốn năm, đã truyền tướng quân tâm phúc Trịnh Hiển đến xây dựng quân đội mới, từ hai mươi vệ trong Cửu phủ đã chọn ra những người tinh nhuệ nhất, cũng là ba nghìn binh sĩ trung thành nhất, lại điều động một ngàn năm trăm thợ thủ công, hai ngàn thiện nữ, sát nhập lại thành một đội quân, Thái Tổ ban thưởng lấy tên là “Thiền Dạ Xoa”.

Tống Dương không hiểu, nhíu mày hỏi:

- Thiện nữ? Là ý gì?

- Cách gọi ngày xưa chính là những phụ nữ khỏe mạnh có thể sinh đẻ.

Cố Chiêu Quân giải thích, tiếp tục nói:

- Trịnh Hiển được phong đại tướng quân nhị phẩm, còn phụ trách chuyên quyền, phong quân đảm nhiệm quyền lớn, quản hạt Thiền Dạ Xoa. Hai năm sau Thiền Dạ Xoa nhổ trại, đi vào thâm sơn. Nhưng Trịnh Hiển nhận lệnh của Thái Tổ, nhưng không chỉ đơn giản là truy sát Thổ hầu tử, nếu không cần gì phải điều động thiện nữ theo quân.

Các bạn đã hiểu được chân tướng, Tống Dương không cần động não phán đoán, cười haha làm thủ thế, ra hiệu lão Cố nói tiếp.

- Mật chỉ có liên quan tới Hồng thái tổ, quân sĩ bình thường ở đây, nữ binh sĩ cũng không biết, nhưng sự tình gần như là đã rõ ràng, cũng không cần đoán, mệnh lệnh Trịnh Hiển đã nhận, hẳn là hai việc: Thứ nhất là xâm nhập vào sào huyệt của Thổ Hầu Tử, đuổi giết dã nhân; ngoài ra, sau khi hoàn thành không cần ra nữa, từ nay về sau đóng quân ở đó, tu dưỡng sinh sản đời sau, đồng thời vất vả luyện binh, đợi đến một ngày, mật sử Hồng triều vào núi nhận trọng trách. Cho nên trong quân Thiền Dạ Xoa, có thợ thủ công, có cả nữ binh sĩ, khi khởi hành còn mang theo các loại như công cụ, hạt giống rau vv.

- Về phần Thiền Dạ Xoa làm sao để phân biệt được thân phận mật của họ, cách của họ ngươi đã lĩnh giáo rồi. Nếu là như vậy, Thiền Dạ Xoa ngăn cách với thế giới bên ngoài, bọn họ đích xác là không xuất sơn, nhưng chưa chết, mà ở lại trong khe núi theo như tương truyền, suốt bảy trăm năm ròng rã. Manh mối đại khái là như vậy, ngoài ra còn có một vài tình tiết, để người khác nói với ngươi, không được nói lời nào gã sắp chết rồi.

Nói tới đây, Cố Chiêu Quân cười, quay đầu nhìn Tề Thượng, người kia vui vẻ, nói câu cảm tạ không ngớt.

Tề Thượng mang ghế dựa cho mình, ngồi xuống trước giường Tống Dương:

- Chúng ta nói trước tới truyền thuyết Sơn Khê Man, năm đó Lão tổ tông của Sơn Khê Man nhìn thấy đại quân, nhưng khi Thiền Dạ Xoa hành quân thiện nữ cũng đội mũ giáp sắt, thoáng nhìn thấy nam nữ không có khác biệt gì, huống hồ trong mắt Sơn Khê Man, người Hán cũng trưởng thành như vậy, cho nên bọn họ chỉ biết là quân đội, mà không hề biết còn có nữ quyến, chính là việc này chưa làm rõ, mới khiến chúng ta lâm vào nguy hiểm. Hầu gia ngài đừng hiểu lầm, tôi không có ý chỉ trách ý của lão bà Mộc Ân, chính là nói tới việc này.

Sau khi đại quân Hồng Hoàng xuống đất không hề ra khỏi, mà Thổ Hầu Tử cũng không có tung tích, bất luận là ai nghĩ tới, hai đám người cũng đã sớm chết hết, Tống Dương tới nhặt vàng của người chết, trong lòng gần như không có chút gánh nặng nào, sự chú ý cũng đặt hết vào khả năng có thể tồn tại các cơ quan mai phục, ai có thể ngờ tới, Hồng quân không ngờ tự hình thành bộ tộc, trong hang ổ cũ của dã nhân sinh sản sinh lợi, nếu sớm biết như vậy, đám người Tống Dương căn bản không thể chọc tới bọn họ.

Sau khi đợi Tống Dương gật đầu, Tề Thượng lại đổi đề tài:

- Lại nói Thổ Hầu Tử, nơi này ngài cũng thấy, gần như là cái ổ chết, trên đầu có độc chướng, không có cách nào xoay chuyển núi mà qua; ba mặt núi kiên cố vô cùng, Thổ Hầu Tử cũng không đả thông được nền núi; lối ra chỉ có một hướng đầm lầy, nhưng đào đường dưới đầm lầy không dễ dàng như vậy, tổ tiên của dã nhân hàng nghìn năm cũng chỉ tìm ra ba con đường, Thiền Dạ Xoa vào núi đã phá hỏng mất hai con đường, sau đó theo cổ doanh lập ra con đường hầm kia, không vội vàng, không chậm chạp đào một con đường rộng, khi chúng ta tới đoáncó chút không sai, dã nhân bị Thiền Dạ Xoa dồn vào trong ổ, lên trời không có đường, xuống đất không có cửa.

- Nghe nói, lúc ấy trong tình thế cấp bách Thổ Hầu Tử cũng đã theo bản đồ đào được một con đường trốn chạy, nhưng có thể đào được thì chỉ có mấy chỗ, những chỗ khác đều không thể đào, Thổ Hầu Tử đào ba bốn lần, mỗi lần đều dẫn tới bùn lầy chảy ngược, cuối cùng hết cách, chỉ có thể mở to mắt nhìn cường địch tiến vào sào huyệt. Nhưng, Thổ Hầu Tử chưa bị giết sạch, cuối cùng còn sót lại ba trăm người, bị người Hán khống chế, trong nhiều năm như vậy, số lượng bọn họ vẫn luôn bị khống chế ở ba trăm.

- Lại phải nói, chính là Thiền Dạ Xoa, đội ngũ này không đơn giản.

Tề Thượng hạ thấp giọng nói, tỏ ra rất thần bí:

- Từ Trịnh Hiển trở xuống, lúc đầu chọn lựa chạy ra, đám Thiền Dạ Xoa đều trung thành và tận tâm, không phải là sự trung thành bình thường, mà là….điều này rất khó tả, Hầu gia biết vài tôn giáo khổ tu không? Đều không phải trung thành, mà là thành kính; Theo tôi nói, khi đại quân đang xây dựng thành lập tổ chức, chưa từng bị cao nhân trong tây hoang lý khuất phục.

- Sự thành kính của bậc cha chú, sau khi những đứa trẻ sinh ra đã bị ngăn cách với nhân thế, bị ý niệm dung nhập trong đầu chính là khổ luyện, đợi sứ giả vào núi cống mệnh vì Ngô hoàng. Đời đời kế thừa, tuy đã qua bảy trăm năm, nhưng vẫn lấy trung thành làm đầu, không những không có chút thoái hóa, trái lại còn càng coi trọng chuyện xưa, chỉ nói như vậy Hầu gia sợ không hiểu rõ, tôi nói chuyện nay ngài sẽ hiểu rõ hơn.

- Lúc trước đội ngũ bảy nghìn người, ngoại trừ trên đường, xây dựng công trình, đánh giặc đều chết hết, cuối cùng tiến vào chiếm giữ nơi này, chỉ còn sót lại không đến năm nghìn người, nhưng đồ quân nhu của bọn họ vẫn còn đây, rất nhanh sau lại phát triển lên. Nhưng khe núi tuy lớn, chung quy khu vực vẫn có hạn, không thể vô cùng vô tận dưỡng được, ở đây có thể đủ dung nạp nhiều nhất cũng không đến hai nghìn người, cho nên nơi nay đối với “nhân mệnh” khống chế rất nghiêm ngặt, quan trọng nhất chính là tỷ lệ nam nữ mới sinh, cách một năm mới được một lần, “cá thể ” vượt ra ngoài, cho dù nam hay nữ đều vị vứt đi vô tình.

- Thứ hai là coi trọng thiếu niên, tám tuổi, mười hai tuổi, mười sáu tuổi, mỗi lần “kiểm tra cơ thể”, người sức khỏe yếu, người cơ thể nhẹ, phàm là không đạt tiêu chuẩn, nhất định bị xóa bỏ.

- Phụ nữ mười bốn tuổi kết hôn, đến mười bảy tuổi vẫn chưa đẻ, xóa bỏ. Nữ binh tuổi cao, khi tới tháng đình trệ, bỏ đi. Đàn ông cũng giống như vậy; bất kể nam nữ, ở đây không có người già trên năm năm tuổi, tóm lại, cho dù là phụ nữ binh sĩ bình thường, hay là hậu nhân của đại tướng quân Trịnh, không có ai ngoại lệ, không đạt tiêu chuẩn đều sẽ bị loại bỏ, nhường vị trí cho thế hệ mới sinh.

- Mấu chốt là, “nền chính trị hà khắc như vậy” trong mắt những Hồng dân này lại rất bình thường. Đứa nhỏ nhà mình không đủ điều kiện, người lớn cũng sẽ tan nát cõi lòng, khóc rống lên, nhưng tuyệt sẽ không bao che, càng không cản trở “việc hành hình”; Thật ra không cần cản trở, cũng sớm đã không cần “hành hình” rồi, những người cơ thể không thể đạt yêu cầu, bản thân cũng sẽ nhẹ nhàng tự kết thúc. Hầu gia, xuất thân của tôi ngài cũng biết, lăn lộn nơi hắc ám, một mình, ai cũng dám hận người khác, nhưng trong mười người chưa chắc có ai dám hận tôi; cho dù thật có người ngoài, đối với bản thân tôi, đối với người thân cũng hận, cũng không thể giống như Thiền Dạ Xoa cảm thấy “thiên kinh địa nghĩa” như vậy. Ngài nói, đây không phải cúi đầu thì là gì?

Cúi đầu đương nhiên là lời nói vô căn cứ, nhưng kiếp trước có một từ, có lẽ rất phù hợp: Tẩy não.

Đời thứ nhất Thiền Dạ Xoa là được chọn lựa ra từ trong các hùng binh của Hồng Hoàng, trung thành mà cường tráng. Sứ mệnh của đội quân này lại không bình thường, trước khi xuất chinh e là thật sự đã trải qua sự giảng giải về sự “tẩy não”. Đến khi bọn họ hoàn thành mệnh lệnh đầu tiên, bắt đầu đợi nhiệm vụ mới, từ đó đóng kín đường vào thâm sơn, không có bất cứ liên hệ nào với thế giới bên ngoài, đời đời kế thừa hình thành lên một vận mệnh chế độ “biến thái”.

Việc này người ngoài không thể tưởng tượng được, nhưng người bên trong từ khi sinh ra, thế giới chính là những gì trước mắt, cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, trong sự trưởng thành, bọn họ nhìn thấy, nghe thấy, học được, tất cả đều bị bủa vây bởi hai chữ “sứ mệnh”, tin tưởng cơ sở chính là” sống là vì Thiền Dạ Xoa có thể hùng mạnh”, đợi khi xuất sơn cống hiến cho Ngô hoàng”, bọn họ cảm thấy đây chính là tất cả ý nghĩa của cuộc sống, đơn giản chỉ có thể dùng hai từ “tàn khốc” để hình dung.

- Tổng số người ở đây là mười bảy nghìn người, mấy trăm năm nay chưa từng thay đổi, phụ nữ, trẻ em và thợ thủ công không nhắc tới, nhưng các chiến sĩ cường tráng chỉ ở con số tám nghìn người, ngoài ngày mùa ra, bình thường đều phải khổ luyện. Lớn lên trong hoàn cảnh luyện tập như vậy , ai sống, ai chết cũng không quan tâm, sẽ là sức chiến đấu như vậy.

Vừa nói xong, Tề Thượng lắc đầu.

Sau khi xúc cảm qua đi, gã lại quay lại chủ đề:

- Quân danh của đội ngũ này là Hồng Thái Tổ ban cho, ẩn thân dưới đất mười mấy năm, cuối cùng hát vang lên: Dạ Xoa, có tiếng ác quỷ hung hăng, vốn không thuộc về nhân gian… Danh như ý nghĩa, bọn họ có sự ẩn nhẫn của Dạ Xoa, ngủ đông ngoài thế giới, chỉ đợi một tiếng triệu tập sẽ xông ra trở thành ác quỷ của nhân gian,.

- Bất luận là quân danh hay là sứ mệnh, ý đồ của Hồng thái tổ đều không khó hiểu, ông ấy chính là cất giấu một đội tinh binh.

Cố Chiêu Quân tiếp theo trả lời:

- Bảy trăm năm trước Hồng thái tổ nhất thống Trung Thổ, thống trị vô song, nhưng trong lòng vị Hoàng đế này luôn là không nỡ, đại thế thiên hạ phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân, thiên hạ của Đại Hồng sớm muộn gì cũng có ngày sụp đổ, cho nên ông ấy phải lưu lại một cơ hội cho đời sau. Đó là “Thiền Dạ Xoa”.

- Tinh binh liên quan tới nơi này, chắc chắn là cơ mật trong cơ mật, nhưng Đại hồng triều hơn ba trăm năm, trước sau cũng mấy chục thế hệ, sắp ba mươi vị hoàng đế rồi, không đếm được đã bao lần đấu đá nội bộ, nổi loạn, bí mật của “ Thiền Dạ Xoa” không thể được kế thừa, cuối cùng con cháu Hồng thái tổ đã phụ tâm ý của Hồng thái tổ. Mà Thiền Dạ Xoa cách biệt với thế gian, căn bản không biết bên ngoài sớm đã thay đổi thời đại, còn đang hi vọng có ngày có thể đủ mạnh để trở về nước.

Cố Chiêu Quân một hơi nói ra mọi chuyện, cuối cùng tăng giọng điệu nói:

- Vừa rồi ta nói những điều này.. Tất cả đều là dự đoán. Cắn cứ theo tìm hiểu trong dân gian, và kết hợp với tình thế bên ngoài, phỏng đoán ra, chưa chắc đã đúng, nhưng cũng không khác nhiều.

Thiền Dạ Xoa ngày đêm chờ mật sứ tới, trong lòng họ trọng lượng của mật sứ Hồng triều, e là không kém cỏi gì so với Bồ Tát, cuối cùng ở trong thế giới này, đợi đến khi có thể thông qua mật sứ “huyết giám” của Tống Dương , sự vui mừng điên cuồng có thể hiểu được, yêu ai yêu cả đường đi, đối với Lão Cố, Tề Thượng mấy người đi theo mật sứ cũng thân mật khác thường.

Liên quan tới lai lịch, cuộc sống, sứ mệnh của Thiền Dạ Xoa, ở thế giới bên ngoài xem ra là tuyệt đối bí mật, nhưng đối với mấy đương sự của họ mà nói, hoàn toàn không tính là gì cả, huống hồ tùy tùng mật sứ chính là người của mình, cho nên đám người Cố Chiêu Quân thăm dò được tin tức, gần như không uổng công.

Nhưng những truyền thuyết liên quan tới bí mật của Hồng triều với Thiền Dạ Xoa, dân Hồng không thể hiểu hết được, Cố Chiêu Quân chỉ có thể phỏng đoán.

Tống Dương nghĩ:

- Nếu nói như vậy, bí thuật luyện huyết vốn từ hoàng thất Đại Hồng, sư môn của Vưu thái y, hẳn cũng có chút liên quan tới Đại Hồng hoàng thất.

Cố Chiêu Quân gật đầu:

- Cái này có chút phức tạp, không nên vội kết luận, nhưng Vưu thái y truyền luyện huyết cho ngươi, chắc chắn chính là biện pháp Đại hồng hoàng thất luyện huyết, điều này tuyệt đối không thể nhầm, nếu không ngươi không thể qua khỏi cửa huyết giám của Thiền Dạ Xoa. Ngoài ra, theo ta được biết, từ Hồng Thái Tổ đến con cháu đều u mê đan thuật, nắm bắt được các mật pháp luyện huyết này, không có gì kỳ lạ.

Một bên Tiểu Bộ vẫn kiên trì nhìn Tống Dương tủm tỉm cười, hình như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, ngắt lời hỏi:

- Thuật luyện huyết hẳn là có thể có công hiệu với người có tim bên phải? Theo cách nói của các ngươi, Đại Hồng hoàng thất đời đời đều có người có tim bên phải? Điều này …là di truyền sao?

Công chúa Điện hạ trực tiếp nghĩ tới mình, con trai tương lai sẽ giống cha, cũng là người hữu tâm”, điều này không có gì không tốt, nhưng không giống với người khác, cảm giác rất kỳ lạ, đây mới có câu hỏi này.

Cố Chiêu Quân lắc đầu;

- Trong này có một chỗ quan trọng, Công chúa chưa hiểu rõ: Giám huyết là phương pháp Thiền Dạ Xoa phân biệt thân phận mật sứ, nhưng “huyết” này chưa chắc là mật sứ…, nói trắng ra là, loại huyết đặc biệt này chính là tín vật mang bên người “bảo huyết”, chính là mật sứ.

Nói xong, Cố Chiêu Quân cười:

- Thật ra, chúng ta ngay từ đầu đã không hiểu rõ việc này, nhưng vô phương. Mật sứ không nhất định có “bảo huyết” bên mình, nhưng bảo huyết cũng có thể là mật sứ, điểm này Hồng Thái Tổ có thể không có quy định cụ thể. Đối với Thiền Dạ Xoa mà nói, chỉ cần thông qua giám huyết là được, cụ thể đâu là mật sứ, chúng ta định đoạt.

Tiểu Bộ nghe tới nhức đầu, dù sao cũng hiểu đại khái, vội vàng gật đầu, lại đưa ra một nghi vấn khác:

- Cần gì phải dùng bảo huyết làm tín vật…, một đồng tiền hai mặt, Hoàng đế một nửa, Trịnh Hiển một nửa, đời đời tương truyền, có ngày mọi người gặp nhau, đem đôi đồng tiền hợp lại thành một.

Lão Cố cười ha ha:

- Đội quỷ binh này là dao hai lưỡi, nếu bị người lợi dụng, Hồng thái tổ chẳng phải là gậy ông đập lưng ông sao? Cho nên Thái tổ gia rất cẩn trọng, thuật luyện huyết là bí truyền độc môn của hoàng thất, Thiền Dạ Xoa trong khẩu dụ của Hoàng đế, ông ta nhào nặn hai bí mật với nhau, cũng bảo đảm hơn, đơn độc phá giải là vô dụng, trừ phi Hoàng đế có ý, nếu không bất cứ ai cũng đừng mơ điều động được đại quân.

Trên thực tế, đối với việc luyện huyết, Hồng thái tổ cũng để lại một mệnh lệnh nghiêm khắc với đời sau.

Bí pháp luyện huyết, mỗi giai đoạn đều không có cách phối hợp, sự phối hợp trước mắt không cần quá cẩn thận, thái giám tâm phúc, thái y đều có thể học, nhưng giai đoạn cuối cùng phối hợp rượu thuốc giống như bí mật của Thiền Dạ Xoa, chỉ có thái tử mới có tư cách học của Phụ vương.

Đại hồng nắm giữ thiên hạ, dựa vào thế lực của họ muốn tìm được trẻ con "hữu tâm" mới sinh dễ như trở bàn tay.

Từ sau khi Thiền Dạ Xoa trốn vào núi sâu, trong cung mỗi năm đêu “ thu thập” một hai đứa trẻ có tim bên phải, chuyên cung cấp luyện huyết, đợi đứa bé lớn lên tới mười bảy tuổi, lại sẽ vô tình bị xử tử,, cho nên khi thái bình thịnh thế, mãi mãi sẽ không có “ tín vật bảo huyết” xuất hiện; mà một khi gặp đươc loạn thế, Hoàng đế sẽ đích thân ra tay, nhiều nhất là hai năm, có thể bào chế ra tín vật, khởi động vương triều đại hồng cuối cùng trong núi sâu.

Tống Dương thất thần, cuối cùng bí mật người kế thừa Hồng triều đã mất, đối với việc này vượt quá sự mong đợi, bối cảnh trong đó, Tống Dương không hề quan tâm, hắn chỉ đang nghĩ, nếu Vưu thái y luyện huyết cho mình thật sự là vì đám Thiền Dạ Xoa này, vậy mưu đồ của ông ta ở đâu? Dựa vào tám nghìn người này để đánh Yến Quốc?

Cố Chiêu Quân nhìn thấy hắn thất thần, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, khiến hắn tỉnh lại:

- Lại phải nói là tin xấu.

Tề Thượng vẻ mặt ảo não, tiếp lời nói:

- Sai là sai ở chỗ suy bụng ta ra bụng người.

Tống Dương nghe nói sửng sốt:

- Cái gì?

Tề Thượng đáp:

- Giả dụ tôi giúp Hồng thái tổ đào mộ, sau này ông ta muốn giết tôi để diệt khẩu, tôi nhất định sẽ đem theo vàng bạc, bảo bối để chạy trốn. Nhưng Thổ Hầu Tử không phải tôi, bọn họ dự định trốn vào núi sâu để nhận tổ tông, ở trong số vàng bạc này, ngoài sự trói buộc ra, còn có tác dụng gì chứ?

Tống Dương ngạc nhiên:

- Thổ Hầu Tử không có tiền?

- Cũng không phải không có, bọn họ mang theo một số châu báu, bảo vật mà họ thấy tốt theo, số lượng không nhiều, còn có không ít là đồ giả, theo Hồng dân nói, bảo bối của Thổ Hầu Tử gom lại cùng một chỗ cũng sẽ như vậy.

Tề Thượng gật đầu nói, sau đó cười:

- Hầu gia, ngài cũng lấy mình so với Thổ Hầu Tử sao?

Gần như mọi người đều nghĩ sai. Nếu có cơ hội mang tiền bỏ trốn, đương nhiên phải mang theo tiền, có thể mang bao nhiêu thì mang bấy nhiêu, đây là cách nghĩ của người Hán, thâm căn cố đế, là để chỉ Tống Dương, Cố Chiêu Quân, Bạch phu nhân khôn khéo, tất cả đều cho rằng Thổ Hầu Tử có rất nhiều tiền.

Tống Dương cười khổ, Tiểu Bộ lần đầu tiên an ủi hắn:

- Thiền Dạ Xoa binh hùng tướng mạnh, thân phận mật sứ của chàng hoàn toàn bị bọn họ nhận ra, đội hùng binh này chạy không nổi.

Tề Thượng tiếp lời:

- Chính là bọn họ cũng rất nghèo, áo giáp còn sót lại của bảy trăm năm trước sớm đã bị mục nát, gần đó cũng không có quặng sắt, bọn họ bình thường thao luyện đều dùng thạch phủ, mộc cung, chẳng khác nào dã nhân, Hầu gia nếu thật sự muốn sai bọn họ ra trận, tốt nhất có thể cấp binh khí xứng đáng cho họ.

Miệng lưỡi củaTtống Dương trở lên chua xót, nuốt trăm cay nghìn đắng để tới đây được một chuyến, toàn bộ đều dựa vào cậu phù hộ cho, kết quả một khối vàng cũng không tìm thấy, trái lại lại giúp Thừa Lân tìm thấy con đường tiêu tiền. Hiển nhiên, Tiểu Bộ cũng nghĩ tới Thừa Lân, nhỏ giọng hỏi Tống Dương:

- Chàng cảm thấy, sau khi chúng ta trở về, tỉ tỉ của thiếp sẽ khen hay là mắng?