Chương 183: Ngõ cụt

Mưa lớn trong núi đến rất nhanh đi cũng rất nhanh, chờ mưa tạnh, Ba Hạ cũng rảo bước đến Hắc Long.

Trung ương huy động Thiết Sạn bắt đầu đánh vào động, phía dưới đáy có đường hay không, đánh vào động tự nhiên sẽ biết.

Tề Thượng tạm thời cũng bất chấp kinh ngạc, chạy lên phía trước hỗ trợ, hai ngườihành động rất nhanh, chẳng bao lâu trên mặt đất đã không còn dấu vết của họ, đám người Tống Dương xúm lại, sự chuyên nghiệp này người bên ngoài không làm được, nhưng ít nhất cũng vẫn có thể giúp hai người họ vận chuyển đất ra ngoài.

Động là dốc núi nghiêng, bằng phẳng, Tiểu Bộ lại buồn bực, nàng có ưu điểm, khi không hiểu thường sẽ không giả bộ là hiểu, phần lớn là phải hỏi cho rõ:

- Tại sao không phải đào thẳng xuống dưới?

Đào nghiêng sẽ phải đào nhiều.

Tống Dương tuy là người ngoài nghề, nhưng đạo lý này cũng hiểu, cười đáp:

- Đây không phải đào giếng. Nếu đào thẳng xuống, đào đến đáy cuối cùng người không phải sẽ ngã xuống à.

- Trộm động. Trúng, giọng của Tề Thượng truyền ra ngoài:

- Hầu Gia minh anh, đào nghiêng sẽ vững chắc, đợi đào thông có thể thò đầu ra nhìn.

Làm việc cũng không chậm chễ lời của hắn, Bạch phu nhân bất đắc dĩ nói xen vào:

- Câm miệng, làm việc đi.

Động càng đào càng sâu, từ sáng tới tận tối mịt, Ba Hạ người dính đầy bùn, tuyệt vẫn không nói gì, lấy con dao, dây thừng, hỏa chiết mang vào trong động… lại đợi đủ một canh giờ, Ba Hạ mới đi ra, gật đầu với đám người Tống Dương:

- Đào đến đáy rồi, đi theo tôi.

Dơ bẩn ẩm ướt, từ trong động từ từ trèo xuống, Ba Hạ đi phía trước, Tống Dương theo sau, tạm thời động đào mới ra rất hẹp, phía thân trước phải cúi xuống chống đỡ, Tống Dương hoàn toàn không nhìn thấy phía trước, chỉ có thể cúi đầu trèo vào chỗ sâu, sau khoảng mười dặm, Ba Hạ dừng lại, quay đầu nói một tiếng:

- Đến rồi, tôi xuống trước.

Lập tức hai tay giang ra, cả người thoát ra ngoài.

Trước mắt Tống Dương cũng mở ra khoảng sáng, cảnh tượng hiện ra giống như ở trên mặt đất, trong lòng đất, có một đường hầm lớn, không bằng phẳng cũng đủ ánh sáng, độ rộng cũng tương đương với hai chiếc xe ngựa, có thể thong dong cùng đi qua..

Tống Dương học dáng vẻ của Ba Hạ, quay đầu chiếu cố người phía sau, thả người nhảy vào đường hầm. Những người khác cũng lục tục vào như vậy.

Tề Thượng đã sớm xuống dưới, cẩn thận giơ cây đuốc nhìn bốn phía, sắc mặt hồng hào, thấy Tống Dương xuống, gã nhíu mày mở miệng:

- Hầu gia, không hợp lý. Con đường này thực sự rất quy củ.

Nói xong, chà chà chân, ra hiệu Tống Dương chú ý dưới chân:

- Bên ngoài vừa mưa lớn, theo lý trên đường phải rất nhiều nước chảy, nhưng ngài xem, dưới chân chính là hơi lầy lội, căn bản không thấy nước.

Nói xong, gã lại chỉ về phía trước:

- Chỗ này cách mặt đất khoảng hơn bảy trượng, không đến tám trượng, xem ra rất sâu, nhưng ngài thử hít thở xem, không khí thật sự mát mẻ, một chút ngột ngạt cũng không có.

Tống Dương gật đầu, hoàn toàn có thể hiểu ý của gã, con đường này bất luận là thông gió hay thoátnước cũng vô cùng tốt, kỹ thuật xây dựng công trình tỉ mỉ và chặt chẽ.

- Đây chính là một đường hầm kiên cố.

Tề Thượng còn chưa nói xong:

- Ta vừa xem qua, có thẳng có nghiêng, còn có hầm thờ tự, làm được sẽ mất nhiều thời gian, vừa nhìn là biết, là công nghệ học theo của người hán, đây mới có thể chống đỡ được bảy năm không bị sụp xuống.

Lúc trước Tề Thượng phán đoán dưới lòng đất nhiều nhất chỉ có vài con đường nhỏ hẹp, căn cứ theo trình độ công nghệ cơ bản của Thổ Hầu Tử。

Kết quả, cũng không phải nói dưới đất chắc chắn không thể có đường lớn hoặc có,nhưng then chốt là, Thổ Hầu Tử chưa chắc có năng lực như vậy.

- Ta chính là nói đường hầm này, nó được xây dựng khi nào?

Tề Thượng tiện tay vỗ vỗ vào vách tường nói:

- Trước khi tổ tiên của Thổ Hầu Tử rời núi? Không thể nào, lúc đó bọn họ đều là dã nhân, quơ được con chuột chắc cũng không biết nướng lên mà ăn, từ đâu mà học được tay nghề của nhà Hán.

- Hoặc là hậu nhân của Thổ Hầu Tử sau khi quay lại núi đã xây dựng? Lúc đó bọn họ đã học được tài nghệ của nhà Hán rồi, vẫn không thể nào.

Tề Thượng tự hỏi tự đáp, nói rất hay.

- Bà nội Mộc Ân nói rất rõ ràng, sau khi họ trở về bị Sơn Khê Tú đánh cho tơi bời, chỉ còn sót lại vài người, trừ người già yếu ra, còn có được mấy thanh niên cường tráng? Dựa vào số lượng người ít ỏi như vậy, đào được đường hầm như vậy, mười năm cũng chưa chắc đào được hai dặm. Hơn nữa, từ vết tích trước mắt này có thể thấy rõ, phương hướng của đường hầm là từ chỗ chúng ta đây đào sâu vào trong. Cho dù Thổ Hầu Tử đều chịu khổ nhọc, quyết tâm đào một con đường tốt, nhưng công trình bày ra kia, bọn họ phải kiếm sống, đốn củi, đào đất, dẫn nước vv, không thể để lộn xộn trên mặt đất, phải biết rằng trên mặt đất kia còn có doanh địa của Sơn Khê Man, người Man có thể để yên cho bọn họ hoành hành như vậy sao?

Tiếp đó, Tề Thượng lại bổ sung nói:

- Hơn nữa, cũng chưa từng nghe lão tổ tông của Sơn Khê Man nhắc tới, Thổ Hầu Tử sau khi quay lại từng có môn thủ công rầm rộ như vậy.

Lại một phen thao thao bất tuyệt, Tống Dương cười, quay đầu nhìn Bạch phu nhân, lo lắng là người của chó săn họ Tạ, lại tận tâm tận lực cố gắng làm việc, Tống Dương thực sự rất ngại ngùng nói gã điều gì đó, mà Bạch phu nhân cười khổ lắc đầu, nói với Tề Thượng:

- Có đường ngươi cứ đi, nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ?

Tề Thượng ngẫm nghĩ, cũng cười:

- Là để ý vậy, đi xem thôi, ta không phải người nghiên cứu học vấn. Chỉ cần đem vàng mang về, cả đời ta nghĩ không ra con đường hầm này đào ra từ đâu cũng vẫn ăn ngon ngủ tốt như vậy.

Mọi người thương lượng một lúc, tiểu đội tám người đến từ Yến Tử Bình tiếp tục tiến lên phía trước. Mộc Ân và Sơn Khê Tú tạm thời ở lại, một là ở đường lui kịp thời tiếp ứng, cái nữa là Tống Dương lo phía trước có cạm bẫy, chẳng may xảy ra chuyện gì khó có thể chiếu cố, ngược lại lại thêm phiền.

Tiểu đội kiểm tra vật dụng tùy thân, mọi người đều mang theo binh đao, ngay cả Tiểu Bộ cũng đeo nỏ trên lưng.

Bạch phu nhân lo lắng đi đầu, thăm dò khả năng liệu có thể bị đánh lén sau lưng: La Quan đi sau, cách mọi người mấy trượng, trong số mọi người, lão là cao nhất, phản ứng nhanh, ba người phía trước một khi gặp nạn, lão có thể lập tức ra tay cứu viện: Tống Dương và Tiểu Bộ theo sát bên cạnh La Quan: cuối cùng Cố Chiêu Quân và Nam Vinh, một đoàn người cầm đuốc đi như vậy.

Con đường rộng, dễ đi hơn so với trong tưởng tượng không ít, nhưng hành trình không tính quá nhanh, phía trước mặt ba cái cột trụ ngăn chặn, vừa đi vừa thăm dò không dám có chút sơ hở, ngay cả Tề Thượng cũng ngậm miệng lại không dám nói câu nào.

Con đường hầm này được xây dựng rất quy củ, hai bên mặt sườn trên vách đá đều thiết kế song sắt đặtđuốc sớm đã bị mục, giơ tay động vào cái là rơi.

Đi chưa được bao xa, không khí trong đường hầm rõ ràng trở lên ẩm ướt, hơn nữa trong hơi thở, ngửi sẽ thấy có một thứ mùi ẩm mốc, khi mọi người đang lên phía trước, từng bước thăm dò địa hình xung quanh. Biết rằng doanh địa của Sơn Khê Man nằm giáp với một đầm lầy có phạm vi lớn đáng kinh ngạc, phỏng chừng thời xưa là một hồ nước lớn, không biết tại sao lại khô cạn dần, trở thành một vùng bùn lầy lội như hiện tại, hiện giờ con đường hầm này hẳn đang thông qua phía đưới đầm lầy.

Trên đường đi đều bình an vô sự, Ba Hạ vừa đi, vừa đếm bước chân, mỗi lần đi được hai dặm, liền quay đầu lại báo một tiếng, cứ như vậy, đổi lại hai lần đuốc, mấy người men theo con đường lớn đi thẳng về phía trước hơn sáu dặm, tình hình hiện nay rút cuộc đã có thay đổi: trong đường hầm xuất hiện hai bức tường, vắt ngang qua đường.

Đều là tường thấp, cao hơn nửa người, rất nặng và rắn chắc, hai bức tường lần lượt thay đổi, cách nhau khoảng ba trượng.

Mặt tường bên này từ vách tường bên trái, nhưng vẫn chưa hoàn toàn phong tỏa cả đường hầm, nhưng kéo dài sang tận bên trái khoảng sáu thước thì dừng, còn lại một khe hở có thể vừa hai ba người chui qua; Mặt tường kia hơi xa một chút cũng như vậy, chỉ là phương hướng của bức tường hoàn toàn tương phản nhau, là xây từ bên phải tường lên… Tường không phải có tác dụng ngăn đường, chỉ là khi mọi người đi qua nơi này, phải vòng qua tường để đi thành một chữ “chi”.

Huống chi tường thấp như vậy, đứa trẻ cũng có thể trèo qua.

Tề Thượng lại trở lên tò mò, nhíu mày nói:

- Đây là ý gì? Sợ mình chỉ đi thẳng thấy phiền sao?

Tiện đà lại bắt đầu lải nhải, miệng mấp máy liên tục thảo luận tác dụng của hai bức tường…, đi về phía trước một dặm, lại có hai bức tường thấp cứng giống y hệt như vậy.

Tình hình kỳ lạ, mọi người đi càng cẩn thận hơn, Tiểu Bộ nóng vội nhất, một tay giơ cây đuốc, tay kia không biết từ khi nào đã rút đao ra, nhưng sau khi đi không lâu, liền cảm thấy cầm đao không ngờ còn không bằng nắm lấy tay áo Tống Dương khiến mình cảm thấy kiên định hơn, lại lén lút cho đao vào bao, đi tới nắm lấy tay áo người, kết quả lại được bàn tay ấm áp của Tống Dương nắm chặt, khiến nàng trong lòng vui vẻ.

Lại là một dặm, mơ hồ nhìn thấy hai bức tường như lúc trước lần thứ ba, Tiểu Bộ thậm chí cảm thấy, chính mình giống như đi thành một vòng tròn. Một đường thẳng tắp không thay đổi, lặp đi lặp lại những bức tường thấp, thật sự hoảng hốt, Tống Dương đột nhiên hạ giọng nhắc nhở:

- Phía trước có thi hài, đừng hoảng sợ.

Thị lực của Tống Dương mạnh hơn Tiểu Bộ nhiều, nhìn cũng xa hơn, lần này, hai bức tường xung quanh, có rơi xuống rất nhiều hài cốt, thịt sớm đã bị thối rữa, ngay cả xương cũng đã bị mục nát, đông một miếng, tây một mảnh rải khắp mặt đất.

Đám người phía trước cũng dừng bước, ngồi xổm dưới bức tường, dọn đống hài cốt lại.

Tống Dương vỗ vai Tiểu Bộ, mình đi lên phía trước, cùng kiểm tra hài cốt, những người chết ở nơi này gần như không có ngoại lệ, hốc mắt hãm sâu, xương cốt thấp bé mà xương tay thì thô to, đừng nói là khám nghiệm tử thi, chính là người thường nhìn qua một cái cũng biết, người chết không phải người Hán, chắc là Thổ Hầu Tử .

Đứng ở cạnh bức tường thấp nhìn vào chỗ sâu bên trong, trên mặt đất có thể thấy vẫn còn hài cốt, đám người Tống Dương kiểm tra qua, giống như với hài cốt nhìn thấy cạnh bức tường, người chết sớm hóa thành xương khô đều là Thổ Hầu Tử , tư thế vặn vẹo, duệ khí trên người bị thương vẫn còn rõ, hiển nhiên đều không phải chết tử tế, là bị chết trong khi chiến đấu.

Đường hầm vốn nằm sâu trong đất bảy trượng, cả đường bằng phẳng, cuối cùng một đoạn lại chuyển gấp, đồng thời Tống Dương tính toán lại ngày tháng, cũng phát hiện đoàn người mình, đang ở đáy hồ, cách mặt đất khoảng chừng hơn hai mươi chượng, bốn vách tường hố sâu vuông góc, phảng phất đao rìu, gần như không có góc nào leo lên được.

La Quan ngẩng đầu nhìn xung quanh một lúc, nói với Tống Dương:

- Sự tình tà môn, mọi người cứ đợi ở đây, ta lên trước.

Vách tường quanh hố thẳng đứng, bốn mặt đều như vậy, đương nhiên không thể là hình thành tự nhiên, cái hố này là có người cố ý đào ra, độ sâu như vậy, bản lĩnh của La Quan cao hơn gấp đôi cũng có mơ mới nhảy được qua, nghĩ ra thì chỉ có một cách: dựa vào độ cao, vừa dùng đao móc tạo nơi đặt chân, vừa cẩn thận leo lên.

Có lẽ quá bình an, đi ra như vậy, khiến một đám cao thủ hung mãnh đều cảm thấy có chút không yên, nếu va phải một cơ quan ám nỏ nào đó, thậm chí gặp phải một đám hầu tử vừa thoát ra, trái lại sẽ khiến bọn họ kiên định hơn.

Thời khắc đặc biệt, Tống Dương không đi tranh đoạt, chỉ là nhẹ nhàng dặn dò:

- Tiền bối cẩn thận chút…

Âm thanh vừa truyền ra, đột nhiên trên đỉnh đầu truyền đến một trận kèn vang dội! Mọi người cùng giật mình, La Quan phản ứng rất nhanh, lật tay lấy được cung, trong nháy mắt đã giương được cung, trong tư thế chờ đợi, ánh mắt Đại Tông Sư lắng đọng, nhìn chằm chằm vào hố sâu, chỉ cần có người hiện thân lão sẽ lập tức một kích đoạt mạng.

Nhưng rất nhanh, La Quan thu cung lại, theo tiếng kèn triệu tập, một đội người ngựa tới, bao vây xung quanh hố.

Nơi này không ngờ còn có người, rất nhiều người. Xúm lại trên chỗ cao kia lại không phải là Thổ Hầu Tử, khi chính ngọ, ánh mặt trời chiếu rực rỡ, thị lực của Tống Dương có thể nhìn xa hơn hai mươi trượng gần như không ảnh hưởng gì, bộ dạng của đối phương lộ rõ: Năm vị quan thân thể cường tráng, mọi người mặc y phục màu đen, toàn bộ đều là người Hán.

Với tư thế của bọn họ, tuy không có áo giáp, cũng có thể thấy đều là binh sĩ đã qua huấn luyện.

Mà thật sự khiến Tống Dương kinh hãi vô cùng là trong đội hắc y quân rút ra một ngọn cờ lớn, đón gió núi tung bay phần phật, một chữ to rất bắt mắt:

- Hồng!

Mấy người bạn của Tống Dương cũng đều thấy tình hình bên trên, Tiểu Bộ hít một hơi:

- Hán quân Hồng gia, bảy, bảy năm rồi, bọn họ vẫn chưa chết sao?

Tất cả mọi người bao gồm cả Tống Dương chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, cho dù ánh mặt trời chiếu xuống đầu, vẫn cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Những người mặc hắc y bên trên xếp thành hàng chỉnh tề, cũng không ai châu đầu ghé tai, hiển nhiên đang huấn luyện.

Trong tay đội quân hắc y không hề có binh khí, nhưng mơ hồ có thể thấy những hòn đá chồng chất bên cạnh hố không cần hỏi cũng biết, chỉ cần chủ quản lệnh một tiếng, đá sẽ lập tức ném tới, những người bên dưới chỉ có thịt nát xương tan.

Tình hình hoàn toàn bất ngờ, rất khẩn cấp, nếu không tận mắt nhìn thấy, bất cứ ai cũng không chắc chắn tin rằng bọn họ lặn lội xuyên qua con đường đất lo lắng đề phòng đi đến cuối đường, lại lâm vào khốn cảnh không nói được, không ngờ vẫn gặp phải đại quân bảy năm trước.

Tề Thượng nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía trên cơ thể đang buộc chặt, trong miệng nhẹ nhàng nói với Bạch phu nhân:

- Phu nhân, đợi tôi hô một tiếng, bà liền xoay người chuyển hướng rút lui, những việc khác bà không cần quản, cũng đừng quay đầu lại:

Lúc then chốt gã chỉ trung thành với Bạch phu nhân, bọn họ ngay cả sự sống chết của mình cũng không quan tâm, lại đâu có thể nghĩ sẽ liên lụy tới đám người Tống Dương hay không, đương nhiên, không thể suy nghĩ nhiều hơn rằng một đại quân của Hồng Thái Tổ cuối cùng là âm hồn không tan hay là trường sinh bất lão.

Không đợi Bạch phu nhân lên tiếng trả lời, Cố Chiêu Quân nhẹ giọng nói:

- Không thể vọng động, các người cẩn thận xem thái độ của những người bên trên.

Tề Thượng không ngờ vẫn còn cười được:

- Cố lão gia anh em chúng ta thị lực không tốt, nhìn không rõ lắm,

Tống Dương kéo Tiểu Bộ ra phía sau lưng, Cố Chiêu Quân có thể nhìn thấy, ông ta cũng nhìn rõ mồn một, Tống Thư kiếp trước ngành nghề đặc biệt, sát ngôn quan sắc là bản lĩnh cơ bản mà Cố Chiêu Quân cũng là một cao thủ trong giới này, đám hắc y bên trên tuy bày ta tư thế công kích, nhưng trên mặt mỗi người bọn họ đều không hề khống chế được sự hưng phấn nồng đậm lộ ra trên mặt. Ánh mắt người áo đen nhìn đám người Tống Dương có chút đề phòng, có sự bất ngờ, mà nhiều hơn là sự chờ đợi và hướng tới.

Tống Dương lời nói rất nhanh:

- Bọn họ không sợ có người ngoài đến tương phản, bọn họ đang đợi có người đến,

Tiểu Bộ run rẩy, giọng nói rất nhỏ:

- Ban ngày, có thái độ, chính là người sống, có thể thấy bóng của họ.

Cố Chiêu Quân không để ý tới Tiểu Bộ, theo lời nói của Tống Dương gật đầu:

- Ngươi nói đúng, chính là vì đợi người đến, cho nên đường hầm, một con ngựa bình, toàn bộ không có cạm bẫy và mai phục, bất cứ kẻ nào có thể thuận lợi đi qua, sau khi người được thả ra, áo bào đen bên trên sẽ phân rõ có phải là người họ đang đợi không.

Tống Dương cười nói:

- Nếu đúng thì đáng vui mừng, nếu không phải thì đừng có mơ mà sống sót ra khỏi đây,

Cố Chiêu Quân không dám cử động, chỉ có thể đảo mắt nhìn, rồi nhìn lên Tề Thượng:

- Tiểu tử, hiểu chưa?

Cơ quan trên nóc đường hầm, không phải ngăn cản người vào, mà là chặn người chạy trốn.

Chớ nói Tề Thượng, ngay cả Tiểu Bộ bây giờ cũng nghĩ ra, liền bừng tỉnh nói:

- Cái cơ quát trút bùn lầy xuống đóng mở không phải trong đường hầm, mà là bên ngoài, do những người mặc áo đen kia điều khiển?

Cũng có lẽ việc này mới có thể nói rõ.

Không quan tâm cơ quan thiết kế thế nào, nếu muốn ngăn cản, đạo lý cơ bản nhất chắc chắn sẽ là: chỉ cần thông qua cấm địa, lập tức sẽ rơi vào cạm bẫy. Đạo tặc thân thể cao cường, có thể dựa vào bản lĩnh của mình phá vỡ hoặc tránh được cơ quan đó, nhưng không quản nói thế nào, ít nhất trước tiên cũng phải phát hiện ra cơ quát ở nơi nào mới được.

Đoàn Tống Dương đứng trong khe hở nghiêng, chỉ hiện ra cái ngọn, lại cũng không hề tìm thấy “sự tiếp xúc” nào ở đó, bình an vô sự đi như vậy không phải bọn họ phá hoại hay là tránh được, mà là không tìm được.

Bởi vì không tìm được, cho nên không xảy ra chuyện? Cơ quan như vậy lại có lợi ích gì?

Đó chỉ có một lời giải thích, nóc của đường hầm không phải muốn cản người đi qua, mà là vì ngăn cản người rời khỏi.

Nhìn tình hình trước mắt, nếu tùy tiện chạy vào khe hở, bên dưới có thể nghĩ mà biết: người mặc áo đen bên trên khởi động cơ quan, nóc của đường hầm mở ra, bùn lầy sẽ trút xuống, cho dù là Yến Đỉnh bậc nhất thiên hạ, cho dù khi sung sức nhất cũng khó mà xông lên đoạn đường nghiêng bên sườn núi, cuối cùng tất cả mọi người sẽ bị rơi vào hố sâu bên ngoài, sự sống sẽ bị nhấn chìm.

Tiến vào cửa không có đường lui, đi qua con đường hầm dài, tự chui vào đường chết, bây giờ không có ai còn muốn lấy vàng nữa, trong lòng điên cuồng nghĩ lại, muốn tìm cách chạy trốn. Rất nhanh, trên mặt Tề Thượng lại nở nụ cười, người bên cạnh vẫn biết gã nghĩ ra biện pháp hay gì, ánh mắt nhìn quanh, không ngờ gã cười nói:

- Trách không được muốn làm đường vòng chết rõ ràng là hai nơi thờ tự, bùn lầy đổ xuống như vậy, nhiều nhất cũng phá được đoạn đường tà đạo phía sau , không phá con đường trước mặt, sửa chữa sẽ dễ hơn nhiều,

Ai cũng không thể ngờ, người thông minh như vậy, trong lúc mấu chốt, không ngờ vẫn còn nghĩ về con đường"chuyên nghiệp” của mình, Bạch phu nhân muốn mắng gã nhưng thực sự tìm không ra từ thích hợp, chỉ lắc đầu cười, lúc này La Quan hạ giọng nói:

- Có động.

Mọi người đưa mắt nhìn, chỉ thấy lắc lắc bên cạnh hố, thả xuống một cái rổ.

Trong số đám hắc y không ai nói gì, mọi người bên dưới tạm thời không nhìn thấy gì, Tống Dương xoay người rất nhanh, nói nhỏ với các bạn:

- Rổ không.

Cố Chiêu Quân cười khổ một tiếng:

- Bọn họ không phải cho chúng ta cái gì, mà là muốn chúng ta đưa tín vật chứng minh thân phận.

Nếu đã đoán ra đối phương đang đợi người, hắc y nhân lùi một bước tự nhiên là “kiểm chứng thân phận, việc không khó nghĩ, nhưng lại khó làm, Tề Thượng nói thầm:

- Ngươi nói, chúng ta nếu viết một cái thư xin hàng đặt vào rổ đưa lên, bọn họ xem xong có thể tha cho tính mệnh chúng ta không?

Năng lực nói chuyện, chiếc rổ đã đặt xuống đáy, lần nữa khiến mọi người kinh ngạc, bên trong chiếc rổ không phải rỗng mà đặt vào hai vật giống nhau, một là một ly bạch ngọc đựng rượu, và một cây châm có ánh vàng rực rỡ.

Chắc là cảm thấy mình chết đến nơi, Tề Thượng “ nắm chặt thời gian cuối cùng, không chỉ không câm miệng, mà nói nhiều hơn, thấy một ly một châm trong rổ, buồn bực nói:

- Ý gì vậy? Muốn chúng ta uống rượu suông sao? Có phải đợi sẽ còn có thể có rổ nữa, đưa thức ăn xuống ? Tốt nhất là có cá chua ngọt.

Không ai để ý gã, Tống Dương đi lên trước, giơ tay cầm châm vàng, cho dù trên mặt hiện ra sự cổ quái, chiếc châm này hắn biết, hoặc nói, hắn biết cách sử dụng của cây châm này: các thầy thuốc nhà Hán đùng để “lấy máu”. Trong túi châm của hắn, còn có một cây giống hệt cây châm của Tống Dương.

Giải thích đơn giản một câu về cách sử dụng của cây châm, sắc mặt của Cố Chiêu Quân thay đổi, hạ giọng nói:

- Quốc sư?

Một ly, một châm, ý của Hồng Quân rất rõ ràng, muốn người bên dưới dâng máu tươi cho bọn họ để chứng minh thân phận, cũng là giám huyết.