Chương 172: Lễ gặp mặt

Có lời giới thiệu của Nam Vinh, hiểu được đại khái những việc đã trải qua, Tống Dương đương nhiên có thể đoán được ý đồ đến đây của hai người bọn họ.

Cũng không cần pha trò nữa, càng không đợi hai người chủ động “ quy hàng”, liền nói:

- Hai vị không chê, thì đến chỗ ta đi, còn nhiều việc cần hai vị giúp đỡ, ta sẽ không bạc đãi các vị, hơn nữa, có ta ở đây, không ai có thể tổn hại đến hai người các ngươi.

Mười vị kỳ sĩ Nam Lý, có quan hệ hơi lung tung với Tống Dương, trong đó Nhị Ngốc và Tiêu Kỳ là bạn thực tình quan tâm tới hắn. Nam Vinh, A Y Quả và Thi Tiêu Hiểu xem như đồng lõa, đều tự trận doanh không giống nhau, nhưng đều là phản tặc Đại Yến: thợ rèn và thợ mộc, quan hệ xa hơn chút, đối với hai người này Tống Dương hoàn toàn không có gánh vác; Còn hỏa đạo nhân và Quỷ cốc, Tống Dương có chút áy náy, dù sao cũng là do hắn ép buộc hai anh em họ phải đi phóng hỏa.

Thật ra Tống Dương cũng hiểu, mình không cần phải áy náy gì, trước sau hắn cũng đã từng cứu mạng đại hỏa hai lần, một ở lạo dịch biên giới, hai ở thiết lung Tình Thành, đặc biệt lần thứ hai, từ khi Cảnh Thái biết Nam Lý “ khôn vặt, cử kỳ sĩ Phó lôi, không dự định để mười người bọn họ sống quay trở về, Tống Dương ở trong Tình thành cùng phản loạn trù tính không có chút quan hệ gì.

Nhưng tính cách Tống Dương là như vậy, khi hắn tự mình làm việc gì, thì chỉ thấy mình ở biên giới cướp lấy độc nguyên, sau khi được Nhất phẩm lôi cứu sống, đoạt khôi, hai việc này không có kỳ sĩ nào khác hắn cũng có thể làm, do đó, hắn thật không muốn đem “ ơn cứu mạng để ở trong lòng, cho dù thật sự hắn cứu tính mạng của bạn.

Nếu Chu Nho hoặc người mù thực sự bị Yến Đế truy sát, Tống Dương thật không thể ngồi yên không quản. Hiện nay hai người đó được Nam Vinh che chở, nghĩ muốn dựa vào mình, Tống Dương không đi làm rõ chân tướng, nhưng sau đó cũng thật không thể bạc đãi bọn họ. Hỏa đạo nhân, quỷ cốc vô cùng hoan hỉ đi ra, học cách rèn, thuận tiện mượn cớ xin nghỉ với triều đình, cùng nhau tới Yến Tử Bình.

Hai người rời khỏi không lâu, Thừa Hợp quay lại, dưa người lên lầu, tháo cửa đập tường, đổi Tống Dương sang một cái giường khác nhỏ hơn, nâng lên đi ra, trong trạm nghỉ chân đã sớm chuẩn bị xe ngựa, Tống Dương ở trong phòng có trạng thái gì, bây giờ ở trên xe cũng vẫn bộ dạng ấy.

Không chỉ xe ngựa, trong chỗ trống Thừa Hợp đi ra, còn chuẩn bị rất nhiều lễ vật. Từ lần chia tay trước, Tống Dương và Trần Phản đã hai năm không gặp, lần này tới thăm lão nhân, không lý nào lại đi tay không. Những việc nhỏ này, trong lòng Thừa Hợp đều hiểu rõ.

Tống Dương khen không ngớt lời, còn nhớ tới điều gì đó, lại muốn Thừa Hợp chuẩn bị thêm một phần lễ vật, cũng không giải thích nhiều, trước tiên nói về việc hai người Quỷ cốc và lão đạo muốn dựa vào mình, sau đó mới hỏi:

- Các kỳ sĩ khác, triều đình sắp xếp thế nào?

- Phong thưởng và quan chức thì không nói, Hoắc Kỳ và Cao thợ mộc về Hồng Phủ của chúng ta, Tiêu Kỳ thì ngươi biết rồi, phụ vương muốn trọng dụng bản lĩnh của nàng ta, về phần Cao thợ mộc.

Thừa Hợp cười lạnh nói:

- Lúc đầu chúng ta không nghĩ cần gã, nhưng gã khiến Tần Trùy mang mấy món đồ máy móc khó hiểu tới, càng không nói tới tu sửa, cần cao thủ tinh thông việc này, nói ra, Cao thợ mộc còn phải đa tạ ngươi, làm việc cho Hồng Ba phủ,so với đi làm tiểu quan, có thể thoải mái hơn nhiều.

- Lưu Nhị trí lực không tốt lắm, con ác điểu kia lại để tại Đại yến, triều đình không coi trọng, ta xin Phụ vương cho gã một chức quan nhàn nhã, bổng lộc hằng năm đủ để nuôi sống ba đời, đợi ân chỉ truyền xuống, hắn có thể về Yến Tử Bình; sắp sếp cho Thi Tiêu và A Y Quả thì cũng giống như với Lưu Nhị, hai người bọn họ người trước phóng khoáng, người sau bướng bỉnh, triều đình không bắt được, rõ ràng là buông tay rồi; Nam Vinh ta không hỏi, tài nghệ của nàng tuy xuất sắc, nhưng không có nhiều chỗ để dùng, hẳn cũng giống với Lưu Nhị.

Lời vừa nói xong, liền vọng tới tiếng ngựa thở cất lên: phì …, mồ hôi lấm tấm trên trán, thúc ngựa chạy đến.

Sau khi Tiểu Bộ xuống ngựa, liền lao thẳng lên xe, cười với Tam tỷ và Tống Dương nói:

- Huyền Cơ công chúa thần cơ diệu toán, chỉ tính cho tới hôm nay muốn đi ngoại ô du ngoạn, chạy mau mau thì cũng đuổi kịp rồi.

Đương nhiên không phải nàng tính vậy, là Thừa Hợp sai người gọi nàng tới.

Sơ Dung bật cười, rất nhanh sau những món lễ vật thứ hai mà Tống Dương yêu cầu đã thu mua rất thỏa đáng, đoàn xe như vậy khởi hành, Nhâm Sơ Dung tùy ý tìm cớ để lẻn ra ngoài, Nhâm Tiểu Bộ và Tống Dương hai người ở cùng một chỗ. Mà Tống Dương nghe Tiểu Bộ trêu đùa, vẫn thoáng chút suy nghĩ, đợi sau khi lên đường, cười nói với Tiểu Bộ:

- Những ngày này ngày nào ta cũng nằm úp, thực sự rất vô vị, đêm hôm qua nhìn mặt đất nảy ra một nguyện vọng..

Tiểu Bộ có hứng thú:

- Nguyện vọng gì, nói ra ta nghe.

Nói xong, vui vẽ đến bên cạnh Tống Dương, lại cùng hắn nằm sóng vai.

- Công chúa nhà ta sau này lại vận dụng hết bản lĩnh tiên đoán của cô ấy , tai họa thần sẽ phạt trên người ta:

Tiểu Bộ hễ bói toán là lại bị trời giáng, bình thường sẽ không dùng tới, nhưng khi có những việc đáng quan tâm nàng đều nguyện ý làm, lần trước bị thương cũng vì vậy. Tống Dương từng nghĩ, nếu muốn khiến nàng không vận dùng bản năng của mình, biện pháp tốt nhất là dùng chính bản thân mình đi áp chế nàng.

Quả nhiên, sắc mặt Tiểu Bộ thay đổi, hình như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói, nhẹ nhàng tiến gần hôn Tống Dương, sau đó cười, dáng vẻ rất dễ thương.

Tống kỳ sĩ xuất hành, tin tức không biết truyền ra thế nào, mang đến một chút chấn động không lớn cũng không nhỏ, trong mấy ngày này khắp nơi đều có người muốn bái hắn làm thầy, học trò tu học đạo tự nhiên, , nghe được tin tức đều chạy tới, , tụm năm tụm ba hoặc ngăn trước xe, hoặc đi theo xe, miệng cứ hô gì gì đó, đơn giản là chỉ muốn gặp mặt Tống Dương một lần, nghe chút về sở trường của bọn họ, xem bọn họ liệu có “ tuệ căn, bái nhập sư môn” hay không, Hồng Ba vệ đều nhận được dặn dò của Thừa Hợp, cũng không động thủ, chỉ là mỉm cười, đẩy mọi người ra mở ra con đường. Sau khi xuất thành, Tống Dương mới bình tĩnh trở lại. Lúc lên núi, La Quan trong Sơn trang đã được truyền báo, đón từ rất xa.

Khi gặp mặt, La Quan hơi áy náy:

- Không tới thăm được ngươi, một là thân phận của ta ở dịch quán người đông phức tạp, ngộ nhỡ bị người ta nhận ra, e là sẽ đem phiền phức cho các người; vả lại biết ngươi y võ đều rất tinh thông, bị thương một chút cũng không thành vấn đề.

Tống Dương lại càng ngượng ngùng hơn so với đối phương, lúc đầu khi ở Tình thành miệng vẫn luôn nói mình sẽ chăm sóc Trần Phản, kết quả vừa đi cái là đã bận việc riêng, nếu không phải Nhâm Sơ Dong nhắc nhở, mình sợ là nhất thời còn không nhớ nổi người này.

La Quan thấy sự ngượng ngùng của hắn, cười ha ha:

- Ai cũng có việc phải làm, tình hình của ngươi, ta đã nghe Quận chúa nhắc tới rồi, cũng không có cách nào.

Vẫn là Nhâm Sơ Dung. Nàng sợ Tống Dương trở về một tháng cũng chưa tới thăm Trần Phản, sẽ khiến La Quan có cách nghĩ khác, nếu bởi vậy mà mất đi cơ hội lung lạc Đại tông sư sẽ không khỏi rất đáng tiếc, nên sớm đã nói rõ sự tình với La Quan.

May mà La Quan tuy là chân truyền bản lĩnh của sư phụ, nhưng không kế thừa tính cách cổ quái của Trần Phản, tu vi tuy cao nhưng đối với vãn bối vẫn rất khoan dung, hơn nữa lời nói thực lòng, Trần Phản đối đãi trong sơn trang thực sự rất tốt, La Quan này làm đệ tử đối với sư phụ đã trốn tránh mấy mươi năm rồi, người ngoài có thể làm đến như thế này, còn có cái gìcó thể nói nữa.

Tống Dương gác chuyện này lại, nói ngay đến việc chính:

- Đợi gặp tiền bối Trần Phản, ta muốn tiến cử ngươi, ngươi cảm thấy như vậy cũng không phải không được đi.

Nhắc tới những việc này, Nhâm Sơ Dung đứng bên cạnh nhíu mày, quay sang nhìn hắn.

Vẻ mặt của La Quan bỗng trở lên phức tạp, có chút chờ đợi, có chút sợ hãi, có chút do dự, thời gian hội Tống Dương trốn chạy trên đường nhiều hơn dự tính, nửa năm không chết, sau này, sự khúc mắc ban đầu của La quan lại xuất hiện.

Mỗi người đều có những thứ không dám hoặc không muốn đối diện, Đại Tông Sư cũng không ngoại lệ, Tống Dương nhẫn lại khuyên nhủ:

- Trước đây từng nói với ngươi, lúc đầu Tiền bối Trần Phản đã hiểu lầm ta là ngươi, lại không nhắc tới chuyện cũ, chỉ là bức ta vẽ mặt trời.

La Quan nhíu mày, gật đầu, vẻ mặt do dự, sau một lúc lâu vẫn không nói gì, chỉ thở dài một tiếng:

- Đi lên đi, sư phụ biết ngươi muốn đến, rất vui mừng, đang đợi ngươi đó.

Lão không từ chối, hẳn là đã đồng ý với đề nghị của Tống Dương.

Đoàn xe lại tiếp tục khởi hành, Nhâm Sơ Dung đi tới cạnh tống Dương, nhẹ nhàng nói:

- Bây giờ vẫn chưa phải lúc?

Nàng chính là đang nói tới La Quan và Trần Phản.

Tâm tư của Quận chúa rất đơn thuần, nàng muốn giúp Tống Dương lôi kéo Đại tông sư.

La Quan để ý tới ân sư, mà Trần Phản thích Tống Dương, chỉ cần duy trì cục diện này, La Quan sẽ che chở cho Tống Dương.

Nhưng Tống Dương phải giúp thầy trò bọn họ nhận nhau, đối với quan hệ hiện giờ mà nói, không thể nghi ngờ là một biến số, ngộ nhỡ Trần Phản nhận ra đệ tử, nhớ lại nỗi hận trước kia, thậm trí trong một thời gian ngắn khôi phục lại trí nhớ, nhận ra Tống Dương chẳng qua là một tiểu tử râu ria lùm xùm chỉ là muốn lôi kéo Đại tông sư, Thừa Hợp cảm thấy Tống Dương làm không được ổn.

Tống Dương hiểu ý của nàng, cười:

- Ta không đành lòng, không đành lòng thay La Quan.

Thừa Hợp nhíu mày, bộ dạng như còn muốn nói điều gì đó, nhưng trong phút chốc nhìn Tống Dương, nàng lại cười, gật đầu:

- Ta nghe ngươi.

Lời vừa dứt, Nhâm Tiểu Bộ đứng cạnh hai người, hừ một tiếng, học dáng điệu, ngữ khí của Tam tỷ:

- Ta nghe ngươi.

Tiểu Bộ bắt chước Sơ Dung, ước chừng giống đến chín phần, nhưng còn một phần giả bộ, phá tan bầu không khí lúc đó.

Tống Dương không kìm nổi bật cười, Nhâm Sơ Dung trong nháy mắt không nói gì, Tiểu Bộ đắc ý dào dàt, không lâu sau đã lên tới núi, từ xa đã nhìn thấy Trần Phản, hai tay vắt sau lưng đứng ở cửa sơn trang, vẻ mặt rạng ngời, chỉ nhìn dáng vẻ của lão nhân, tinh thần quắc phong, sống lưng thẳng tắp, đứng trong gió mơ hồ còn lộ ra khí phách của một đại tông sư, nào có thể đoán được sự nghiêm trọng trong đầu lão, kí ức sớm đã hỗn loạn, tàn phế.

Không đợi đoàn xe vào cửa, Trần Phản đã cười chào đón, ông ta không biết việc Tống Dương bị thương, vừa nhìn thấy dáng vẻ của Tống Dương, lão nhân trước tiên sửng sốt, liền sau đó tỏ ra tức giận, nhíu mày hỏi:

- Đánh nhau với người ta à?

Khi nói chuyện, nắm cổ tay tống Dương xem mạch tượng của hắn, mạch đập bình thường, có lực, Trần Phản mới yên tâm.

Lão không nhớ ra Tống Dương là ai.

Nhưng lão nhớ rõ con người Tống Dương đã không thể lầm lẫn hắn là đệ tử của mình, rất lâu rồi, Trần Phản đã coi hắn là vãn bối quen thuộc của mình, tuy không nhớ ra giữa hai người rút cuộc có mối quan hệ sâu xa gì, nhưng cảm giác thân thuộc, khiến đại tông sư thấy rất thoải mái.

Sau đó không đợi Tống Dương trả lời, Trần Phản liền khiển trách:

- Ta biết người võ công không tồi, nhưng khắp nơi trên giang hồ tàng long ngọa hổ, người trẻ tuổi luôn có trái tim kính sợ, nếu chỉ muốn nhất thời anh dũng, ngươi sẽ không sống được lâu; thiên hạ rộng lớn, cao nhân có ở khắp nơi, cho dù ta đã tung hoành giang hồ, cũng vẫn phải cẩn thận, huống hồ là ngươi! Lần này được giáo huấn, không phải việc xấu

,.

Vừa gặp đã mắng một trận, mà sau khi mắng, vẻ mặt Trần Phản còn rất đau lòng, trở lên lạnh lùng mà trầm ngâm, giống như một con sư tử bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy vồ lên, thản nhiên hỏi:

- Người đánh thương ngươi là ai, có thể biết y đang ở đâu không?

La Quan đứng phía sau nghe thấy vậy, đau xót như rơi lệ. Đây chính là tính cách của ân sư, trong cánh cửa, ông ta luôn giáo huấn mọi người; nhưng bên ngoài cánh cửa, không ai có thể ức hiếp hậu bối của ông ta.

Tống Dương thấy ấm áp trong lòng, lắc đầu cười:

- Bị thương không sao, đã có thể vận động rồi, qua mấy ngày nữa có thể hồi phục như lúc đầu, ngài đừng lo lắng.

Thần thái của Trần Phản không thay đổi, lắc đầu cắt ngang:

- Không hỏi ngươi bị thương thế nào.

Nói xong, thấy Tống Dương chớp mắt có vẻ xấu hổ, ngữ khí của Trần Phản càng nhẹ nhàng:

- Ngươi không nói, là muốn tự ta đi điều tra sao?

Không nói hoặc là không nói thật, ta thật có thể tự mình đi điều tra, Tống Dương đắn đo, cuối cũng vẫn phải nói rõ sự tình:

- Thù này thực không thể báo, vết thương của ta là do cha vợ gây nên, từ đầu đến cuối đều là hiểu lầm.

Sau khi mất trí nhớ, Trần Phản khôi phục bản tính, không lăn lộn như Tô Hàng hay Hổ Phách, sau khi nghe chuyện lúc đầu là ngạc nhiên, sau đó lắc đầu, và cuối cùng bỏ đi ý niệm trả thù trong đầu, lại hỏi tiếp

- Nhạc phụ, ngươi kết hôn rồi?

Khi hỏi, Trần Phản cười ha ha, nhưng nhìn kỹ có thể thấy. Trong ánh mắt có chút thất vọng, muốn vãn bối kết hôn, nhưng lại không thông báo cho mình một tiếng.

Tống Dương lập tức lắc đầu cười:

- Là nhạc phụ tương lai. Ngài luôn là trưởng bối của ta, ta có hỉ sự sao có thể không mời ngài.

Trần Phản cười rất chân tình:

- Lấy con gái nhà nào?

Lão vừa hỏi, Tống Dương trong nháy mắt, không thể giới thiệu Tiểu Bộ, chẳng qua hai vị “ con dâu” đều trong đội, không có đạo lý chỉ giới thiệu một người; nhưng nếu giới thiệu Nhâm Sơ Dung, hình như có chút xấu hổ…, mà lúc này, Nhâm Tiểu Bộ đã kéo Thừa Hợp lên trước:

- Nhâm Sơ Dung, Nhâm Tiểu Phất ra mắt tiền bối.

Nói xong liền kéo tỷ tỷ lên, cùng chỉnh đốn trang phục thi lễ.

Trần Phản có vẻ hơi bất ngờ, quay sang nhìn tống Dương:

- Hai người?

Sau khi đợi Tống Dương gật đầu, lão nhân cười lớn không ngừng nâng hai cô nương dậy, Tiểu Bộ cười hi hi, dáng vẻ vui vẻ, hai má Nhâm Sơ Dung đỏ bừng, nhỏ giọng nói:

- Trần lão tiên sinh là trưởng bối thân thiết của Tống Dương ở Phượng Hoàng thành, gia phụ một gần đây sẽ đến nhà bái tiền bối.

Không tính là “có thân gia” nhưng trưởng bối hai bên gặp mặt cũng là lễ nghi cần thiết, Sơ Dung nói như vậy, chỉ là đem thân phận của Trần Phản đặt lên quan trọng hơn chút khiến lão nhân càng thêm vui vẻ, về việc mời phụ vương lên núi, đối với Công chúa, Quận chúa mà nói, không phải việc khó, hơn nữa đối phương tốt xấu gì cũng là Đại tông sư, sẽ không tôn lên thân phận của vương gia.

Quả nhiên Trần Phản như được an ủi cười lớn, liên tục gật đầu, rồi lại dặn dò Tống Dương, dẫn theo “ con dâu” lên núi mà không thông báo trước, hại ông ta không chuẩn bị được lễ gặp mặt. Đại Tông sư trước đây từng quen Tiểu Bộ, Thừa Hợp, nhưng thân phận lần này thay đổi nên phải có lễ gặp mặt.

Tất cả mọi người đều thổn thức, La Quan sụt sịt, Tống Dương hai năm trước ở Thanh Dương từng cười mình mà nói:

- Có thù phải báo, có ân phải trả, Đại tông sư đến nay vẻ mặt vui mừng, đối với mình không thể chuẩn bị trước tiền lì xì, lão nhân hối hận không ngừng.

Tống Dương cười ha ha, chuyển sang đề tài khác, hình hình là lo việc nhà:

- Trần lão gia, ngài còn nhớ một người không, tên là La Quan.

Lời vừa nói ra, tim La Quan trong chốc lát bật lên lời muốn nói, muốn đi ra cúi đùa với sư phụ, nhưng hai chân hình như nặng trịch, mặc cho trong lòng dùng sức thế nào, bất kể thế nào cũng không có cách gì bước lên được nửa bước.

Vừa nghe tới hai chữ “La Quan”, vẻ mặt Trần Phản lại hiện ra vẻ thân thiết, nhưng rất nhanh, vẻ mặt thân thiết ấy lại trở lên mơ hồ, biến thành hoảng hốt, trở lên mờ mịt, trong ánh mắt như đang giằng có giữa sư đau khổ, cái tên này rất quen thuộc, nhất định là người thân, nhưng nghĩ cẩn thận, Trần Phản không tìm ra ký ức nào liên quan tới “ La Quan”.

Cảm giác này khiến lão nhân rất buồn rầu, đau khổ, thậm chí dằn vặt.

Tống Dương vội vàng nói ra những chuyện tốt:

- La Quan, cũng là người của lão gia chúng ta, trước đây ngài còn dẫn hắn theo, sau này, hắn xuất môn lưu lạc giang hồ, thoáng cái đã mấy mươi năm không gặp người.

Trần Phản bình thường trở lại, Tống Dương tiếp tục cười:

- La Quan bây giờ rất giỏi, kiếm rất nhiều tiền, bây giờ không cần làm gì cả, vung tay tiêu tiền, ngao du sơn thủy khắp nơi.

Nghe hắn nói xong, sắc mặt Trần Phản lại hiện ra nụ cười quen thuộc, không nhớ hậu sinh kia là ai, chỉ thấy sự thân thiết tận đáy lòng, khiến lão nhân biết được sự tiêu diêu tự tại của người này, sau khi sống những ngày vui vẻ, từ thấy vui vẻ vô cùng.

- Khi hai chúng tôi nói chuyện lão có nhắc tới ngài.

Mắt Tống Dương lúc để ý sắc mặt Trần Phản, quan sát tỉ mỉ vẻ mặt của người này:

- Lão nói muốn cùng tôi lên núi, vái đầu lạy ngài, theo ngài.

Tống Dương bảo Thừa Hợp chuẩn bị thêm một lễ vật khác, là chuẩn bị cho La Quan.

Trần Phản cười ha ha gật đầu:

- Thật là tốt, gã cũng đến rồi sao? Người ở đâu?

Đến bây giờ, La Quan không có cách nào trốn tránh nữa, nghiến răng nén chặt những cảm xúc lộn xộn, đổi lại bằng một vẻ mặt vui vẻ, mang theo nụ cười xuất hiện trước mặt Trần Phản, liên tục ân cần hỏi thăm, hàn huyên, nhiệt tình cũng không thất lễ, khách sáo mà thân thiết, đắn đo vừa đúng lúc, chỉ là đáng vẻ của một vãn bối đồng hương khi gặp trưởng bối.

Khi bắt đầu, Trần Phản lộ ra chút do dự, hiển nhiên trong lòng lão nhân cảm thấy có chỗ không hợp lẽ, qua không lâu cũng không so đo nữa, cười thoải mái vui vẻ, kéo tay La Quan hỏi một chút về những kí ức còn lưu lại, nhưng sớm đã không có liên quan.

Dần dần, La Quan cũng thoải mái một chút, đoàn người cười nói vào sơn trang, vừa đến phòng khách, Tống Dương không ngồi được, được ai đó nâng lên, ngồi trên giường của mình.

Lúc này, La Quan giơ tay vỗ trán, cười với Trần Phản nói:

- Mải nói chuyện, quên không đưa ngài lễ gặp mặt.

Nói xong, sửa sang y phục, quỳ xuống trước lão nhân.

Trần Phản vội vàng đứng dậy đỡ, luôn miệng nói:

- Không cần đa lễ, không cần đa lễ.

La Quan kiên trì, hai người con dâu của Tống gia một trái một phải, cùng tới khuyên bảo Trần Phản, giúp lão nhân ngồi vững vàng tại vị trí của mình, La Quan cung kính, vãn bối đại lễ bái ân sư.

Liền đó chầm chậm ba lần, hoàn chỉnh, dập đầu lạy, bao nhiêu chua ngọt đắng cay trong lòng La Quan, vô số cảm xúc đều bùng phát, tu vi của đại tông sư, có thê đè đầu một con tê giác khiến nó không thể nhúc nhích, nay lạ không khống chế được thân thể không ngừng run rẩy, sau đó không có cách nào đứng dậy, La Quan vội vàng tố cáo lỗi , bước nhanh ra ngoài nhà.

Một lát sau lại khóc lớn một trận, La Quan không cầm lòng nổi, lại không giám rơi lệ trước mặt ân sư.

Đám người Tống Dương giúp ông ta giấu giếm, nói cười chuyển sang chủ đề khác, sau một lúc La Quan trở về chỗ ngồi, trong lòng vẫn loạn, nhưng vẻ mặt đã khôi phục lại bình thường, Thừa Hợp và Tiểu Bộ thu xếp, đem hai món lễ vật đến trước mặt lão nhân, lúc này, lão đang cực kỳ vui vẻ.