Huyền Cơ công chúa đã chết được hai canh giờ, lại được Tống kỳ sĩ khóc sống trên phố nghe được truyền tai chuyện kỳ lạ, hơn nữa càng lan truyền càng huyền hoặc, vài ngày sau đó đã trở thành "Tống tiên sinh thi triển pháp thuật, Nguyên thần xuất khiếu truy thẳng tới U minh, đoạt lại hồn phách Công chúa trở lại.
Cẩn thận kể ra từng chút một, từ tiếng cười to của khổ chủ cho đến khi đoạt giải nhất Nhất phẩm lôi lại đến khi cứu Công chúa sống lại, hai năm nay Nam Lý phát sinh vài việc kỳ lạ, mỗi việc đều xuất phát từ trong tay Tống Dương, khi Tống Dương tham gia tuyển hiền, làm ra đề mục "lĩnh ngộ tự nhiên, thấm nhuần huyền cơ của trời đất", cũng được truyền đi vô cùng kỳ diệu…
Nhâm Tiểu Bộ vui mừng, dùng sức bám cửa sổ nhìn ra bên ngoài xem:
- Lại một người nữa tới, chừng mấy người, còn có một ông già!
Nàng sống lại được mười ngày, đã sớm biết rõ ràng chân tướng việc hòa thân, hiện tại đang ở dịch quán tiếp Tống Dương, mấy ngày nay ngoài dịch quán khách tới không ngớt, trong đó một nửa đều là bình dân trong Phượng Hoàng thành, muốn bái kỳ sĩ Tống Dương làm thầy, tu hành"Lĩnh ngộ đạo trời đất" trong lòng người danh tiếng đại chấn, tiểu Công chúa cũng có quang vinh.
Một phần khách khác, địa vị khác nhau rất lớn, tất cả đều là quyền quý trong triều Nam Lý.
So sánh với hai năm trước mới vào Phượng Hoàng thành, thân phận của Tống Dương khác biệt lắm, không phải không liên quan tới nguyên nhân hắn lập công ở Hồng thành, đoạt giải nhất Nhất phẩm lôi, thậm chí Tả thừa tướng và Hoàng đế cũng không phải là nguyên nhân chính, khiến cho thân phận của Tống Dương thay đổi chính là tấu chương trả lời của dân tộc Hồi Hột.
Tống Dương là Vương gia của dân tộc Hồi Hột là huynh đệ của Tát Mặc Nhĩ Hãn quyền thế của dân tộc Hồi Hột.
Thân phận này rốt cục có ý nghĩa gì, mọi người trong lòng đều hiểu rõ. Mặc dù phong thưởng của Hoàng đế còn chưa tới, Tống Dương vẫn là bát phẩm tiểu lại "Kệ giả thai cấp sự lang" trong triều chư vị quan lớn bắt đầu xưng huynh đệ cùng hắn.
Về chuyện Tống Dương khóc thương đại náo linh đường, Trấn Tây Vương vẫn chưa truy cứu, dù sao hắn cứu khóc Công chúa sống lại, huống chi Tống Dương chính là hôn phu tương lai của Tiểu Bộ, đêm đó náo nhiệt tuy rằng đường đột thất lễ, nhưng lại cẩn thận ngẫm lại …Chồng khóc vợ, cũng miễn cưỡng nói được quá đi chứ.
Giờ phút này đúng thời điểm lâm triều, không có gì đại thần tới hỏi thăm Tiểu Bộ đôi mắt nhìn dịch quán trông mong vệ sĩ đem kẻ bái sư đều đến, trong lòng sốt ruột, quay đầu lại thương lượng cùng Tống Dương:
- Nếu không ngươi bảo bọn họ lên nhìn xem? Biết đâu có người có tư chất, ngươi thực không tính khai sơn lập phái, làm sư tổ gia gia!
Tiểu Bộ muốn làm sư tổ lão bà.
Tống Dương bị thương thảm, nhưng hắn từ nhỏ được Vưu Thái Y cẩn thận chăm sóc, thân thể tốt không phải bình thường, đã thoát khỏi nguy hiểm, tinh thần cũng khôi phục được rất tốt, nhưng trọng thương còn cần điều trị trong thời gian dài, mấy tháng này đều chỉ có thể nằm sấp.
Hiện giờ Tống Dương vẫn đang nằm sấp, nghe vậy đáp:
- Ta cũng không có bản lĩnh dạy đồ đệ, cũng không có bản lĩnh có thể dạy cho họ.
Nhâm Tiểu Bộ rất không phục, nàng không thể nghe người khác nói Tống Dương không tốt, mặc dù người khác đó, là Tống Dương nói chính mình:
- Ai nói ngươi không có bản lĩnh? Cái khác không nói, đã nói buổi tối đó thời điểm ngươi khóc nức nở gọi lên từ này, bên ngoài sớm đã truyền ra, ngay cả phu tử trong phủ đều nói ngươi khóc dễ nghe, muốn ta hỏi ngươi một chút có thể hay không nói cho bọn họ vài câu tiếp theo.
Lúc ấy nếu không phải Vương gia giơ đao chém tới, hắn cũng nhanh chóng ca hoa mai tam lộng, Tống Dương cười, nói như không nói.
Tiểu Bộ cũng cùng nhau cười, xoay người bắt đầu cởi giầy.
Tống Dương buồn bực:
- Cởi giầy làm gì?
Lên tiếng rồi, giầy cũng đã cởi, Nhâm Tiểu Bộ bắt đầu thật cẩn thận ghé vào bên người Tống Dương, đáp:
- Cùng ngươi nằm sấp.
Khi nói chuyện, nghiêng đầu nhìn Tống Dương, ánh mắt sáng người cười quyến rũ, khuôn mặt đỏ bừng.
Tống Dương bật cười:
- Huyền Cơ công chúa nghĩa khí sâu nặng là mẫu mực cho võ lâm.
Giường không nhỏ, ngay cả bốn người nằm úp song song cũng có thể được, hai người tư thế giống nhau, chợt vừa thấy đúng là không phân biệt được ai bị thương, duy nhất khác nhau cũng ở một bên đầu hướng bên trái, một bên mặt hướng bên phải, dịu dàng đối diện.
Nhìn đôi mắt Tiểu Bộ đỏ hoe:
- Vì sao không tránh?
Né tránh, nàng sẽ không có nhà rồi.
Tiểu Bộ đương nhiên biết đáp án, đây vốn không phải câu hỏi mà nàng đau lòng, nói xong chớp mắt, rơi xuống một giọt nước mắt. Tống Dương sẽ không đi giằng co với nàng về chuyện này, lắc đầu cười chuyển đề tài, nói chuyện vui vẻ:
- Thực không nghĩ tới, Mặt trời phương đông sẽ sắp xếp hòa thân như vậy, ta nhớ rõ nàng ở trong nhà trọ thấy gã, thời điểm biết gã là người dân tộc Hồi Hột, nàng còn đi theo ta thương lượng muốn ta đánh gã…
Tiểu Bộ là nử tử dụ dỗ giỏi nhất trong thiên hạ, chớp mắt nín khóc mỉm cười, đang muốn nói cái gì, không ngờ bỗng nhiên cửa phòng bật mở, Thừa Cáp quận chúa đi vào.
-Khóc nức nở, màn đêm buông xuống, sau khi Thừa Cáp tỉnh lại, ngay lập tức bận rộn.
Không có việc vội tìm việc, trước kia việc vặt không cần nàng hỏi tới, toàn bộ được nàng nhắc tới trên bàn xử lý dần. Thừa Cáp vội đến không có thời gian đi thăm Tống Dương, không có cả thời gian nói chuyện cùng Tiểu Bộ, thậm chí cùng phụ vương nói chuyện một lần thật giả ra sao, nàng thực sự không biết nên như thế nào.
Công việc Hồng Ba phủ, cũng đủ khiến nàng bận rộn cả đời không ngẩng đầu, nhưng " việc vui mừng đó, chung quy cần nàng thực sự đối mặt, cho nên Nhâm Sơ Dong đến đây.
Trong hành lang dịch quán vốn có Tần Trùy bảo vệ, mặc ai đến đều bị gã ngăn cản lại, chờ thông báo, nhưng Nhâm Sơ Dong là ngoại lệ, Tần Trùy không dám ngăn cũng không kịp thông báo.
Nhâm Sơ Dong vào cửa càng thất kinh.
Tuy rằng trang phục chỉnh tề, chỉ có điều thực sự đang nằm sấp, Công chúa điện hạ dù sao cũng là người chạy lên giường của người ta, hoàn toàn không còn ra thể thống gì. Nhâm Tiểu Bộ cũng thét "ôi", một tiếng kinh hãi, mặc dù thấy đi vào chính là tỷ tỷ, Tiểu Bộ vẫn rối loạn mặt đỏ bừng, hóa ra nàng cũng biết mình đang hồ đồ, tay chân luống cuống nhảy dựng lê, không cẩn thận còn ***ng phải Tống Dương một chút, chạm phải vết thương phía sau lưng, đau tới nhe răng nhếch miệng.
Tiểu Bộ đi giầy, ỏn ẻn chạy tới ôm lấy cánh tay của tỷ tỷ.
Hồ đại nhân và Phong Long gây chuyện thị phi mai mối uyên ương, chuyện này vốn không thể trách Tống Dương , tuy nhiên vừa thấy Nhâm Sơ Dong, hắn vẫn hơi chột dạ, tươi cười ngượng ngùng:
- Vết thương trên tay đã tốt hơn nhiều chưa? Vốn ta nói giúp nàng trị thương …
Nhâm Sơ Dong không để ý tới Tống Dương, trên mựt cũng không cười, thật sự nhìn muội muội:
- Tiểu Bộ, có việc chính, muốn nói rõ ràng với muội chuyện đứng đắn.
Bị chỉ hôn lung tung đích thị là chuyện đứng đắn, nhưng nghĩ như thế nào cũng cảm thấy chuyện này không đứng đắn.
Không ngờ vừa dứt lời, Nhâm Tiểu Bộ liền cười nói:
- Muội biết, tỷ và Tống Dương phải kết hôn!
Nhâm Sơ Dong cực kỳ bất ngờ:
- Muội sao biết được?
Ngay cả Trấn Tây Vương và quận chúa cũng chưa từng đề cập qua chuyện này, càng không hề trực tiếp nói cho Tiểu Bộ. Nói xong, Nhâm Sơ Dong trừng mắt liếc Tống Dương một cái.
Không đợi Tống Dương lên tiếng, Tiểu Bộ lắc đầu cười nói:
- Không phải chàng nói cho ta biết. Tỷ quên rồi sao?
Muội ở Hỗn Thiên Nghi, Hoàng thượng sớm đã truyền xuống ý chỉ, muốn Ti quan trong giám chọn lựa ngày lành tháng tốt, ban đầu là muội trước tỷ sau chuyện hai tỷ muội ta ở trong Hỗn Nghi giám sớm đã truyền ra rồi, bên ngoài đoán chừng số người biết cũng không ít, đúng là không người nào nói với tỷ.
Tiểu Bộ còn ngại dường như chưa đủ, lại còn bổ sung, trong giọng nói còn hơi ngượng ngùng, giống như chiếm tiện nghi của Tam tỷ:
- Tin muội, ba người chúng ta phải cùng nhau hành lễ, nhưng ta và hắn là hòa thân, là việc của hai nước, được tới một mình…, hơn nữa được tới trước.
Sơ Dong và Tống Dương liếc mắt nhìn nhau, hai người thông mình đều hơi ngây ngốc, không phải bởi vì "chọn ngày" mà bởi bộ dạng vui vẻ của Tiểu Bộ, dường như nơi này hoàn toàn muội ấy không chuyện gì không biết.
Nhâm Tiểu Bộ cũng thật sự một dáng vẻ vô tâm, hoàn toàn không nhìn ra không khí không được tự nhiên, thậm chí còn cười hì hì quay sang gọi Tống Dương:
- Tỷ phu!
Nhâm Sơ Dong trừng hai mắt, kinh ngạc, cười trừ:
- Muội, đứa nhỏ này thấy ngốc chưa?
Lắc đầu, đưa mắt nhìn về phía Tống Dương:
- Ta đã nghĩ cẩn thận, vẫn có cách, dùng thân phận hiện tại của ngươi
Phong Long hoàng đế mở lời vàng ngọc làm mai cho hai người, Trấn Tây Vương quyền cao chức trọng, nếu nói lời từ chối cũng không phải không có khả năng, nhưng chuyện này phiền toái ở chỗ, thời điểm ban đầu Vương gia chẳng những không từ chối, ngược lại còn đồng ý, tiếp đó lại cao hứng phấn chấn thay con rể tranh danh hiệu được Hoàng thượng ban cho. Mặc kệ sau đó lại xảy ra biến cố gì, từ chỗ Trấn Tây Vương, đổi ý là không còn con đường sống.
Tình hình Tả thừa tướng cũng không khác lắm, lão là kẻ đầu tiên khởi xướng, chính lão vui vẻ đề xướng lên để Hoàng đế lựa chọn, hiện tại đi khuyên giải Phong Long, chỉ là đi tìm xui xẻo, Hồ đại nhân khẳng định sẽ không tranh lao vào vũng nước ***c này, không thể trông cậy vào lão.
Muốn tháo bỏ bế tắc này, từ "quê hương Nam Lý, ắt là không thể. Nhưng nếu đổi lại phương hướng, từ phía dân tộc Hồi Hột cấp cho Phong Long vài lời áp lực, Tống Dương trực tiếp đi gặp Phong Long làm sáng tỏ hiểu lầm, không đồng ý cưới Sơ Dong chỉ đồng ý hòa thân cùng Tiểu Bộ. Tam tỷ lời nói uyển chuyển, cũng có thể tùy tiện lấy lý do "tỷ muội cùng cha mẹ không thể cùng một chồng, đó là tập tục của dân tộc Hồi Hột".
Nhâm Sơ Dong nghĩ được, Tống Dương cũng sớm đã nghĩ tới, không cần chờ nàng nói xong tiếp lời:
- Ép được Phong Long nhưng không che được miệng thiên hạ.
Tống Dương trực tiếp đi nói phần nhiều có thể khiến Hoàng đế lui bước, nhưng không cần nghĩ cũng biết, Phượng Hoàng thành thậm chí cả Nam Lý, ngay sau đó sẽ nổi lên vô số tin đồn.
Thừa Cáp hận gả không thành, trở thành nữ nhân hận chồng: hoặc là hai chị em tranh chồng Thừa Cạp bị thua mặc kệ nói thế nào, Thừa Cáp vô tội đều trở thành trò cười cho thiên hạ , tuy rằng không có chút liên lụy nào tới danh tiết, nhưng phần áp lực này cũng không ai có thể chịu được, lại có người con gái nào nguyện ý biến mình thành kẻ cho thiên hạ khắp nơi chê cười.
Thừa Cáp từ chối cho ý kiến, lại hỏi ngược Tống Dương:
- Ngươi có chủ ý tốt hơn sao?
Tống Dương lắc đầu, hắn đã suy nghĩ liên tục, nhưng không muốn tổn thương Quận chúa lại muốn hóa giải việc này, thật sự bó tay.
- Vốn thì không có giải pháp nào thập toàn thập mỹ.
Thừa Cáp bỗng nhiên mỉm cười, không thấy vui mừng, bởi vì trong đôi mắt tươi cười lọt ra một tia ngốc ngếch:
- Xem tới lúc đó, ai sẽ nói lung tung?
Tiểu Bộ ở bên cạnh nghe được không hiểu ra sao, lôi kéo tỷ tỷ và Tống Dương, muốn bọn họ giải thích rõ ràng không được, đợi nghe được rõ ràng, Công chúa điện hạ không ngờ mỉm cười khanh khách:
- Hai người thông minh, chết vào chỗ bế tắc!
Tiểu Bộ hai tay ôm lấy bả vai Nhâm Sơ Dong, đặt nàng ngồi trên ghế:
- Tiểu Dong nhi, bản quan hỏi ngươi, ngươi ở Hồng Ba phủ giúp phụ vương, phải chăng vốn cũng không nghĩ về sau sẽ gả cho ai?
- Chưa từng nghĩ, nói chuyện này làm gì.
Nhâm Sơ Dong dở khóc dở cười, việc không có gì, cũng không phải bí mật, nhưng đang ở ngay trước mặt Tống Dương nói không.
Nhâm Tiểu Bộ lại quay đầu lại, thay bộ dạng hung tợn, hỏi Tống Dương;
- Ngươi đối với Tam tỷ nhà ta, có phải chăng từng có ý nghĩ không an phận?
Tống Dương khẩn trương lắc đầu.
Tiểu Bộ bật cười một tiếng, nói với hai người:
- Vậy là được rồi!
Nhưng làm hai "kẻ thông minh lanh lợi, chọc tức, cái gì và cái gì, vậy là được rồi?" Nhâm Sơ Dong mắt lại nhìn Tống Dương, cũng thêm chút nghi ngờ, người thứ hai phản ứng không chậm, lập tức trả lời nàng:
- Tân lương tuyệt không ảnh hưởng đến đầu óc.
Nhâm Tiểu Bộ cũng không thể nào thì vui vẻ như vậy, vừa cười, vừa đem ý nghĩ của mình nói ra:
- Tam tỷ không thể lại gả cho người khác; Tống Dương cũng sẽ không ức hiếp tỷ, vậy các người kết hôn và không kết hôn, ngoại trừ cái danh phận, so với trước kia có gì khác nhau? Ai cũng không thể nói gì, trước kia nên như thế nào, về sau liền cứ như tkhông thể nói gì, trước kia nên như thế nào, về sau liền cứ như thế: Trước kia hai người là bằng hữu, về sau tiếp tục làm bằng hữu.
- Nhưng nếu không kết hôn, hoặc đắc tội với Hoàng đế, hoặc khiến người khác chê cười, không chừng còn có thể gặp không ít phiền toái, ngay cả Hồng Ba phủ cũng sẽ chịu liên lụy; nếu thuận theo, đều là đại hỷ không phải sao, lại nói hai người xử lý việc vui, đó cũng thu được không ít lễ vật.
- Còn phụ vương nơi đó, hai con gái gả cho một tiểu cẩu, ông ấy khó tránh khỏi miễn cưỡng, tuy nhiên về sau chúng ta đều sống thật vui vẻ, ông ấy sẽ chỉ giận một hồi rồi thôi; nhưng Tam tỷ không lấy chồng, Tống Dương không cưới, áp lực cho ông ấy mới thật sự tới, Hoàng đế sẽ nghĩ ông ấy ở giữa gây khó dễ, còn người trong thiên hạ lại nói Tam tỷ những lời khó nghe, lấy tính khí của phụ vương, sẽ tức giận biến thành như thế nào?
Tiểu Bộ rất ít khi thao thao bất tuyệt, nhưng ngẫu nhiên vừa nói, đạo lý cũng rõ ràng nên làm thế nào không nên làm thế nào, suy nghĩ vắt óc tìm đối sách, việc này nói ra, không phải chỉ là "phu thê hư danh" thôi sao, không ảnh hưởng tới việc gì, có gì mà nhìn không ra.
Thuận theo thì tất cả đều vui mừng: ngược lại chỉ khiến mọi việc thêm phức tạp, nói không chừng sau hậu quả nghiêm trọng.
Nói xong, Nhâm Tiểu Bộ vung tay lên, chém xuống như đinh đóng cột:
- Liền quyết định như vậy đi, ai cũng không nói lại nữa!
Miệng tuyên bố người khác không nói thêm lời vo nghĩa, Nhâm Tiểu Bộ chính mình nhảy tới bên cạnh Nhâm Sơ Dong, nắm lấy bả vai nàng, cười hì hì:
- Về sau hai tỷ muội chúng ta biến thành hai chị em dâu…
Nhâm Sơ Dong một chút khách khí cũng không, phì một tiếng, cười mắng:
- Cái gì chị em dâu, ngu ngốc mà!
Kỳ thật ý tưởng của Nhâm Tiểu Bộ, chính là đạo lý chân chính của việc này, đem tâm tư thả lỏng, không coi chuyện "hư danh" cũng sẽ sáng tỏ thông suốt, Tống Dương Nhâm Sơ Dong lúc trước "nhìn không ra" ngoại trừ "người ở trong núi, ngoài núi, còn những nguyên nhân quan trọng khác: sợ làm người khác tổn thương. Tống Dương sợ hai tỷ muội tổn thương, Nhâm Sơ Dong sợ Nhâm Tiểu Bộ tổn thương.
Tiểu Bộ ngang ngược quyết định việc này, nàng rất nhanh chuyển hướng đề tài, hi ha nói tới những việc không liên qua, Thừa Cáp ngồi một lúc liền đứng dậy cáo từ, Tiểu Bộ cũng không đợi nhiều, đứng lên theo tỷ tỷ, cùng nhau đi ra ngoài.
Nhâm Sơ Dong nhìn nàng, ánh mắt cười cười:
- Muội theo ta trở về sao? Quá khách khí rồi, hay là tiếp tục ra nằm sấp cùng hắn đi.
Tiểu Bộ a một tiếng, giơ tay nhéo Tam tỷ:
- Tiểu Dong nhi, tỷ không đứng đắn!
Công chúa điện hạ vô tâm, thực khiến cho Nhâm Sơ Dong thoải mái nhiều, nỗi lòng vẫn ngổn ngang, nhưng cảm giác nhẹ nhàng hơn, thậm chí còn có chút vui mừng, về phần vì sao quyết định "Ta không cần để ý hư danh đó, sau này lý do thực sự có thể vui vẻ, Nhâm Sơ Dong không muốn nghĩ tới.
Hai tỷ muội náo loạn một trận, Tiểu Bộ mới dừng tay cười nói:
- Muội không phải cùng tỷ về phủ, muội hẹn cùng tiểu Uyển, đi chơi cùng nàng.
Nói xong, phất tay với Tống Dương, kéo Tam tỷ rời khỏi dịch quán.
Khi hai tỷ muội đi ra, Tống Dương mới nhớ tới một việc, vội không ngừng hô lên:
- Nhâm Sơ Dong, cảm ơn nàng!
Hắn cảm ơn chính là Thừa Cáp đã đỡ nhát đao thứ hai của Vương gia.
Không ngờ, khi chưa cảm ơn Nhâm Sơ Dong còn cảm thấy thoải mái, cảm ơn nàng ngược lại nàng trở mặt, đôi lông mày nhướng lên một chút, quay đầu vào nói với Tống Dương:
- Tống tiên sinh, về sau ngươi lại dám nổi điên lên không ai dám quản ngươi, nhưng liên lụy tới Hồng Ba phủ, khi đó ta xin ngươi, có thể thông báo trước cho ta một tiếng hay không?
Tống Dương có chỗ tốt, khi đối với người một nhà, đối phương nếu thực sự cáu giận, hắn có lẽ sẽ không nhượng bộ, nhưng cũng không lật mặt tranh cãi ầm ĩ, lần này cũng không ngoại lệ, cười đù:
- Lúc ấy là không kịp, không có cơ hội nói, mặt khác trước khi đi, ta đã cân nhắc cẩn thận, không có cách nào khác. Lần này tình hình đặc biệt, trước tiên thông báo với nàng cũng vô dụng, chỉ có thể đại náo linh đường…
Nhâm Tiểu Bộ lúc này cũng lắc đầu, tuy rằng phản bác, nhưng giọng điệu nhẹ nhàng dễ nghe:
- Như thế nào sẽ không có biện pháp khác, ngươi có thể chờ sau nửa đêm vụng trộm tới, Tam tỷ tiếp ứng cho ngươi, còn sợ không tìm thấy ta sao.
Không ngờ, vừa dứt lời, Tống Dương, Thừa Cáp liền đồng thanh:
- Như vậy không được.
Nhâm Tiểu Bộ ngẩn người, nhe răng:
- Hai người còn chưa kết hôn đâu!
Nàng là nói giỡn, Thừa Cáp lập tức đỏ bừng mặt, không dám lên tiếng, Tống Dương cũng liên tiếp khụ khụ vài tiếng, đem đạo lý ra giải thích rõ ràng với nàng:
- Thứ nhất, Công chúa, nhà nàng là Hồng Ba phủ, thân thích, bằng hữu, quan viên lớn nhỏ trong kinh thành, mỗi người đều đến trước linh cữu của nàng dập đầu, đừng nói sau nửa đêm, cho tới trước khi an táng nàng, người cũng không thể ít tới hai ba người, chết mà sống lại, không thể trì hoãn lâu được, hai canh giờ là cực hạn rồi; mặt khác, cho dù trước hai canh giờ thì cũng không quản, ta có thể tìm được người trông giữ giúp nàng giải trừ độc tính, cũng không thể khóc sống nàng như vậy, thế nào cũng phải ở trước linh đường, ngay trước mặt mọi người và Trấn Tây Vương.
Tiểu Bộ không rõ điều cuối cùng, chớp mắt nhìn Tam tỷ. Nhâm Sơ Dong tiếp lời:
- Nếu muội vụng trộm sống lại trở về, sau đó tuyên bố thầy thuốc chẩn đoán sau, Công chúa không chết, mặc cho ai nghe được việc này, phản ứng đầu tiên chính là "Kinh ngạc" lại cho đó là "kỳ lạ" vì nghe nói dân tộc Hồi Hột đồng ý hòa thân thì muội chết; biết nguyên nhân muội vẫn được gả cho người Nam Lý, nên muội lại sống lại, không ai để ý muội diễn trò hay không, mọi người chỉ cảm thấy phụ vương ở sau lưng phá rối, mặt dù không nắm được nhược điểm, Hoàng đế, đại thần cũng cho rằng phụ vương đã "khi quân".
- Cho nên, thời điểm cứu sống muội, thế nào cũng phải có Trấn Tây Vương, nhưng xuất hiện, không thể khiến ông đeo lấy tiếng xấu này, nếu không về sau này Hồng Ba phủ cũng sống không yên ổn.
Tống Dương cười ha hả, nói tiếp:
- Vậy chỉ có thể đại náo linh đường, Trấn Tây Vương chỉ nói ta quấy nhiễu vong nhân, nổi trận lôi đình, đối với ta vừa đánh vừa giết, việc này hết thảy mọi người bên ngoài đều nhìn thấy tận mắt, lão nhân gia tự nhiên cũng bỏ qua những việc có liên quan.
Nhất định muốn làm người sống lại, phải được Vương gia tức giận thật sự, hai điểm mấu chốt này trước khi tới than khóc Tống Dương đều đã tính toán qua.
Tiểu Bộ đã hiểu, gật gật đầu, quay về phía Tống Dương nói:
- Chuyện đó, thật cũng không có cách nào.
Tống Dương cười nói:
- Công chúa anh minh sáng suốt.
Nói xong, lại cố sức ngẩng đầu nhìn Thừa Cáp, tiếp đó cười nói với nàng:
- Xem, Công chúa cũng nói như vậy, không có cách nào, trước tiên nói với nàng cũng như vậy.
Thừa Cáp xì một tiếng;
- Là không có cách khác, cho dù ngươi nói trước với ta một tiếng, ta có thể làm, ít nhất cũng đem đội vệ sĩ hoàng võ điều tới bảo vệ xung quanh linh đường.
Tống Dương khó hiểu, Tiểu Bộ suy xét, rất nhanh bừng tỉnh:
-Hoàng đại ca có một đội côn vệ, không mang theo đao.
Nhâm Sơ Dong như cười như không, nói với Tống Dương:
- Xem, ta làm cái gì cũng vô dụng sao?