Chương 163: Một năm sau

Phía đông nam ngoài biên giới Nam Lý được gọi là một trăm ngàn Hồng hoang.

Đồi núi nhấp nhô giáp biển kéo tới tận trời xanh, nơi này khí hậu nóng ẩm, thảm thực vật dị thường tươi tốt. Rừng rậm che trời dây leo chằng chịt, vô tình dệt một gò đất thành 'Nhà giam', gió không xuyên được mưa khó ngấm, lá rụng tàn rơi vào mặt đất, thành tầng tầng hư thối, ngàn vạn năm hóa thành đầm lầy tanh tưởi .. Trong núi rắn rết nảy sinh, độc thú hoành hành, thường xuyên còn có khí độc tàn sát bừa bãi, hoàn cảnh ác liệt như vậy ngay cả Sơn Khê Tú cũng không nguyện đi , tình nguyện ở lại Nam Lý, ở cùng với người Hán mà bọn họ căm thù đến tận xương tuỷ..

Bên trong nơi hoang dã trăm nghìn dăm , còn có quái vật đáng sợ hung tàn khát máu.đi lại như gió kết thành đàn. Việc này không phải lời đồn bậy quỷ quái thần thoại, mà xác thực.

Ba trăm năm trước ở sâu trong hoang man núi lửa phun trào, bọn quái vật đã bị kinh hãi, như ong vỡ tổ chạy khỏi nơi hoang dã xâm nhập nhân cảnh, giết chóc vô số. Tiền triều chịu đủ thiệt hại , rút kinh nghiệm xương máu, noi theo đế vương thời cổ Trúc LỗiTrường Tường, muốn làm một lần ngăn tai hoạ vĩnh viễn, an ổn suốt đời , nhưng công trình quálớn, không đợi trúc làm được một nửa thì tiền triều liền bị lật đổ diệt vong, công trình cũng liền chết non .

Ba trăm năm gió táp mưa sa, bức tường ngày xưa phần lớn đã lún xuống, nhưng có mấy chỗ chắc chắn bảo lầu có thể giữ lại, hàng năm tu sửa, ngày thường cũng có đóng quân, cũng không trông cậy vào bọn họ có thể ngăn trụ đột kích quái vật, chỉ cần lưu tâm quan sát, khi có hướng đi lập tức đăng báo như vậy đủ rồi.

Bạch lầu canh là một trong số đó.

Bị phái đến trấn thủ nơi đó, nghe tới làm cho người ta da đầu run lên, nhưng trên thực tế ... Quái vật đích xác đáng sợ, nhưng chúng nó cũng chỉ là ba trăm năm trước sát đã từng đi ra một lần, sau đó liền không có động tĩnh . Nơi đây không chiến sự, thêm chi tiếp tế tiếp viện dư thừa, bổng lộc hậu đãi, núi cao Hoàng đế xa quân kỷ rời rạc. . . Ngoại trừ thoáng hơi tịch mịch, có thể đến bạch lầu canh trấn thủ biên cương , tuyệt đối là chuyện tốt

Trấn thủ Bạch lầu canh không khiến Hoa Nghiêm tịch mịch, hai năm trước y liền vụng trộm đem vợ con đến đây, bởi vậy cũng thực sự hoàn mỹ , Hoa tướng quân mong muốn vĩnh viễn không lên chức, cả đời trấn thủ tại chỗ này cũng được

Hoa Nghiêm không phải loại người chỉ lo chính mình mà không nghĩ đến huynh đệ , vài lần dâng thư lên triều đình ytự tay viết 1 bài văn tốt thành khẩn đền nợ nước với một trái tim nóng hổi, dường như chỉ cần Ngô Hoàng hướng ánh mắt về núi nhìn lại, y liền lập tức sát nhập thập vạn man hoang vì Nam Lý mở mang bờ cõi . Mà cùng với đại nghĩa ngời ngời, nỗi khổ của những quân nhân trấn thủ biên cương cũng ẩn hiện trong hàng chữ, trong lời cảm thán nhẹ nhàng loang màu huyết lệ, bi thương trong đó thực sự không biết nói cùng ai… . Rốt cuộc một năm trước triều đình ban ân xuống, cùng với đồ tiếp tế tiếp viện, vài cái doanh kỹ được đưa đến cho bọn họ Về diện mạo thật sự không dám khen tặng nhưng dù sao vẫn là nữ nhân trẻ tuổi, đến nơi này liền trở thành việc vui lớn, sĩ khí của các binh sĩ trấn thủ Bạch lầu canh bừng bừng, hàng đêm xếp hàng hàng

Hoàng hôn hôm nay doanh trại sẽ nổi lên lửa trại, nướng các món ăn thôn quê . Cứ cách mười ngày nửa tháng bọn họ đều xuất quan săn thú rừng, trong núi sâu thăm thẳm âm trầm khủng bố nhưng đều ở xa xa, chỉ săn thú bên rìa rừng thì không có gì nguy hiểm

Mắt thấy món ăn quê bị nướng trên ngọn lửa dầu mỡ nhỏ xuống phát ra âm vang nhỏ, chúng binh Bạch lầu canh mỗi người đều tươi cười rạng rỡ, lúc này trên bảo lầu đột nhiên vang lên một lọat tiếng kèn inh ỏi..Theo bản năng binh lính hoan hô rộ lên, lao về hướng lửa trại, nhưng vừa bước được nửa bước bạn họ liền phản ứng lại, triệu tập ăn cơm hẳn là tiếng chuông như thế nào đổi thành kèn?

Tại sao lại dùng tiếng kèn? Sau đó ngay lập tức mọi người rốt cuộc bừng tỉnh tiếp theo mỗi người liền biến sắc

Kèn chủ chiến - đây là tiếng động cảnh giới

Ầm một tiếng, cả doanh trại đại loạn, Giáo úy lớn tiếng hô quát mệnh lệnh cho binh lính dưới quyền phụ đao cầm cung , Hoa Nghiêm tướng quân mặt mày xanh mét bước nhanh chạy lên trạm canh gác, gấp giọng truy vấn :

- Vì sao thổi kèn?

Tuy rằng quân kỷ rời rạc , nhưng ít ra vẫn còn phải làm , bất kể trời trong hay mưa gió trạm canh gác trên đài Bạch lầu canh vĩnh viễn đều có người giám sát. Quan quân thủ hộ giơ tay chỉ về phía trước , cổ họng khô khốc :

- Mời đại nhân xem, là … là dã nhân ?

Theo hướng tay chỉ , chỉ thấy một hàng hơn hai mươi người , quần áo tả tơi , người đầy bùn , tóc râu ôm đồm , bẩn hết toàn bộ nhìn không ra tướng mạo

Hơn nữa làm cho người ta trong lòng hốt hoảng là những người này xa xa trông thấy tòa nhà hình tháp mà bộc phát ra một trận hoan hô, ôm nhau vừa cười vừa nhảy không biết là cái nghi thức gì, không phải là nơi này có thịt người mới mẻ nên mới vui vẻ như thế ?

Hoa tướng quân trong lòng vô cùng hối hận, ngàn vạn lần không nên ngay tại doanh trại quân đội mà nướng thịt rừng, nhất định do mùi thịt chín đã đưa bọn chúng tới đây, truyền thuyết dã nhân có cái mũi thính hơn cẩu trước kia còn không tin hiện tại gặp phải báo ứng

Hoa tướng quân lớn tiếng truyền lệnh, tòa nhà hình tháp vang lên tiếng trống trận ù ù ,tất cả binh lính phòng ngự, gia tăng phòng bị.

Dã nhân phía trước chỉ là một tiểu đội nhưng nói không chừng trong rừng ẩn dấu ngàn vạn đại quân, Hoa tướng quân không dám chậm trễ , trở tay rút ra chiến đao , chỉ về dã nhân ở phía xa lớn tiếng quát mắng :

- Nam lý trang nghiêm chi cảnh, đến đây dừng lại, nếu tiến thêm vạn tiễn xuyên thân

Tuy rằng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ đánh giặc , nhưng nếu thật muốn đánh Hoa tướng quân thà chết không lùi

Theo tướng quân rống to chúng binh Bạch lầu canh cùng kêu lên hưởng ứng lặp lại hai chữ: lui tán, lui tán, lui tán.

Chỉ có sĩ quan phụ tá đi theo Hoa nghiêm tướng quân thấp giọng thì thầm :

- Sợ là bọn họ nghe không hiểu tiếng Hán.

Thật không ngờ giữa hàng dã nhân đột ngột bùng nổ một âm thanh vang dội đè hết tất cả tiếng kêu của binh sĩ rõ ràng là giọng nói của người Hán :

- Nam Lý quốc Phong Long Hoàng đế cầm quyền , tả thừa tướng Hồ đại nhân nhân đang ở đây , các ngươi không được vô lễ

Người đang nói bước ra, che đồng bạn sau lưng, trong tay hắn cũng giương lên một thanh trường cung , ánh mắt sâm nghiêm mà lạnh lùng. Còn có một người khác cùng hắn sóng vai tiến lên , không thấy rõ bộ dáng tuy nhiên dựa theo thân hình hẳn là người trẻ tuổi, cổ quái hơn,, sau lưng hắn không ngờ có một cái hòm lớn như cái quan tài

Cho đến khi người thanh niên đem cởi xuống, nắm trong tay, Hoa tướng quân mới nhìn ra cái hòm đó cán dài mầu vàng , đỏ thẫm thân đao. Rõ ràng là một thanh chiến đao thật lớn lẫm lẫm đầy sát khí

Lúc này, giữa đám dã nhân một lão già nói câu gì được thanh niên cầm đại đao truyền lại :

- Bạch tháp lâu Hoa Nghiêm tướng quân có ở phía trước? Vài năm trước khi lão phụ tuần tra phía Nam đã từng cùng hắn gặp mặt

Sau khi truyền lời thanh niên vừa cười vừa bỏ thêm một câu :

- Chỉ là sự hiểu lầm , chúng ta không phải dã nhân, tất cả đều là nhân sĩ Nam Lý

Lúc này Trung thu đã qua, lại sắp đến cửu cửu Trùng Dương

Nhóm người Tống Dương phiêu lưu trên biển rộng suốt ba tháng , Tô Hàng chỉ đưa bọn họ đến lục thượng nhưng không cùng bọn họ đồng hành, Tống Dương muốn nói cái gì , nàng chỉ chỉ nhẹ nhàng ôm ấm áp, ghé vào tai hắn thấp giọng nói

- Theo ngươi đi, nhìn những chuyện ta không muốn nhìn?

Tô Hàng lắc lắc đầu , ôm rất nhanh , thân thể lại dùng sức ngửa ra sau ,cho đến khi nàng có thể nhìn thẳng ánh mắt Tống Dương :

- Hiện ta đã biết ngươi tuyệt đối không ngu, ta yên tâm

Thanh âm nhẹ nhàng, tươi cười nhẹ nhàng, vừa hôn nhẹ nhàng, Tô Hàng buông Tống Dương ra, lại đi ômHổ Phách, cuối cùng cười với bọn họi:

- Lần này ta đi, tìm không thấy Châu Phi ta sẽ không trở lại. . . Nếu chẳng may có thể trở về, mời các ngươi ăn đường!

Nhìn theo thuyền lớn lại lần nữa giương buồm đi xa, đám người Tống Dương phân biệt phương hướng, quay đầu tiến vào rậm rạp Hồng hoang.

Sự đáng sợ của Hồng hoang một là dã thú hung mãnh ngoài tầm kiểm soát , hai là ở độc vật tàn sát bừa bãi, nhưng trong đoàn đoàn người , vừa có La Quan đại tông sư, cũng có Hổ Phách độc thuật, y thuật thánh thủ, mà Bạch tiên sinh, Cố Chiêu Quân, Thi Tiêu Hiểu, Nam Vinh đều là hạng người có thân thủ dũng mãnh , mặt khác còn có Tống Dương am hiểu nhiều mặt độc, võ …, an toàn trên căn bản không có gì lo lắng.

Hành trình gian khổ lại yên bình , cũng tới lúc La Quan nên Thọ chung chính tẩm, thật xấu hổ, nửa năm qua, việc mình vẫn còn sống La Quan khá buồn bực, cau mày đến hỏi Hổ Phách, Hổ Phách ngay cả mạch cũng không bắt, trực tiếp đáp:

- Không chết đâu. . . Tâm tử nhiệt loại bệnh này trong ngàn vạn người bị bệnh nói không chừng có một hai người có thể không cần dược mà khỏi bệnh, không có đạo lý để giảng, ngươi là vạn người có một, không tệ.

La Quan tín nhiệm Hổ Phách, nhưng y cũng không phải đồ ngốc, nghe vậy ánh mắt lại nheo lại, chuyển mắt nhìn phía Tống Dương. Tống Dương làm bộ không phát hiện, liên tiếp vài ngày cũng không chạm tới ánh mắt đại tông sư, lờ y đi. .

Bên trong Mãng lâm thực sự có 'Quái vật', đám người Tống Dương một đường đi tới, gặp không ít tao ngộ , kỳ thật cũng đều là dã nhân chưa được khai hóa thôi, thân thể thấp nhỏ hơn người Hán, giống vượn nhiều hơn giống người, bởi vì điều kiện sinh tồn bất đồng, thủ trảo và răng nanh tiến hóa được dị thường sắc bén, động tác linh mẫn, sức mạnh cũng không tê.

Tình hình bình thường , chúng nó cũng không sẽ chủ động công kích, dù sao ở trong mắt bọn chúng hình thể Tống Dương khổng lồ, tràn đầy nguy hiểm, có thể không đánh sẽ không đánh, chỉ giám thị, theo dõi, đợi cho nhóm người Tống Dương rời khỏi lãnh địa của mình.

Một đường đi tới, mất bảy tám tháng , nhưng, khó khăn đi tới được bên rìa Hồng hoang, khi sắp quay về được nhân gian, Hổ Phách không đồng ý đi tiếp, gọi Tống Dương gọi đến bên người, tươi cười thân thiết:

- Các ngươi đi tiếp , ta sẽ ở lại.

Tống Dương chấn động, cũng không chờ hắn nói chuyện, Hổ Phách liền nói tiếp:

- Đi mấy tháng, bỗng nhiên cảm thấy. . . Nơi này cảnh sắc có chút hương vị khác lạ, nghĩ muốn ở đây lâu lâu đi dạo xem sao, yên tâm, ta không phải vĩnh viễn không ra đi, khi nào chơi được chán, tự nhiên sẽ trở về tìm ngươi, Yến Tử Bình, ta nhớ rõ.

Tính tình Hổ Phách so với Tô Hàng càng bướng bỉnh hơn, bà lại là bề trên, chuyện đã quyết hoàn toàn không để cho người khác khuyên can, nói xong, bà lấy từ trong túi ra một tập sách, ý cười càng đậm: -

- Vốn định tự tay giao cho Công chúa con dâu, hiện tại. . . Từ ngươi chuyển giao đi. Ngươi cũng có thể xem, vợ chồng son cùng nhau luyện là tốt nhất, tính đúng ra cái này cũng là bản lĩnh của tên Vưu Ly khốn khiếp

Song tu bí tịch, bảo bối trong bảo bối

Tu tập song tu và mang thai cũng không có xung đột nhưng mấu chốt là muốn có em bé sẽ không thể dựa theo bí tịch vận công Hai sự kiện không thể đồng thời tiến hành , chỉ cần sai sẽ bị cắn trả

Hổ phách đột nhiên trở nên nghiêm túc:

- Lúc trước phương thuốc cho ngươi , có nhớ không ? Chờ ngươi trở lại Nam Lý, nhất định phải nhớ rõ, án theo phương trảo dược, đúng hạn ăn, không thể có chút lệch lạc.

Tống Dương từng bệnh nặng qua một lần, vừa mới trúng cử kỳ sĩ, khi trở về Yến Tử Bình thăm viếng , tam quan phát ra hàn khí toàn thân cứng ngắc không thể hơi động. Sau khi gặp được Hổ Phách tất cả tâm tư Tống Dương đều dùng trên việc tạo phản, khi lên thuyền xuất phát, mới đem chứng bệnh này thỉnh giáo Hổ Phách.

Thân nhi tử bị bệnh , Hổ Phách vô cùng coi trọng , tuy nhiên sau khi kiểm tra cẩn thận lại liền trầm tĩnh , hắn bị bệnh là do mạnh mẽ vượt tam quan , tu vi tăng vọt sau bị cắn trả , cũng không tính là nghiêm trọng Hổ Phách viết một phương thuốc chỉ cần án theo phương thuốc dùng dược sẽ không xảy ra sự cố.

Tiếp theo, Hổ Phách cang goik La Quan , Thi Tiêu Hiểu hai người một mình vào chỗ yên lặng , thấp giọng dặn sau một lúc lâu, không biết phó thác cái gì.

Dặn dò xong xuôi, Hổ Phách không để cho giữ lại, cũng không cho người bên ngoài đi theo, liền một mình xoay người đi đi sâu vào trong hoang man , bước chân thoải mái tươi cười khoái hoạt, Thập vạn man hoang, thế nhân nghe thấy thì biến sắc, là nơi cùng hung cực ác trong mắt Hổ Phách chỉ là một trò chơi

Bốn năm trước, Hồ đại nhân từng phụng chỉ tuần tra nam giới, Tả thừa tướng có đặc điểm đã gặp ai là không quên được, mặc kệ chức vị, thân phận sang hèn , lại khi xa cách đã lâu, lão nhân vừa thấy thấy chiêu bài Bạch Tháp Lâu, lập tức nhớ tới Hoa Nghiêm.

Rất nhanh xác minh thân phận của 'Dã nhân', Bạch lầu canh lại lần nữa đại loạn, Nghiêm tướng quân nhức đầu được gần như muốn nứt ra, bất kể như thế nào cũng không nghĩ ra Hồ đại nhân sao đột nhiên lại xuất hiện. Cải trang vi hành, điều tra biên quan sao? Cho dù thật sự là như thế, cũng phải từ bên trong mà tới, sao lại từ bên ngoài mà vào? Hơn nữa không khéo , trong doanh địa còn cái vô số món ăn thôn quê...

Hai mươi mấy người 'Dã nhân' vào doanh địa, trước tiên bất chấp nói lời vô nghĩa , lấy nước lau sạch thâm thể mặt mũi lúc này mới trở lại lều lớn, sau khi ngồi xuống còn chưa kịp nói chuyện, bỗng nhiên tiếng bước chân vang, một đứa trẻ 8 tuổi giơ lên một cái đao gỗ miệng hô to “Dã nhân ở nơi nào?” mạnh vọt vào phòng ở.

Hoa tướng quân hận không thể đánh chính mình một quyền, xông vào là đứa con.bảo bối của hắn Kỳ thật ngày thường đứa bé và mẫu thân đều ở tại nơi cách binh doanh một dặm ngoại địa phương, Hoa Nghiêm lá gan lớn, đem lão bà và đứa nhỏ đến biên quan, nhưng chung quy không dám cho bọn họ ở tại trong doanh.

Nhưng hôm nay vừa mới săn thú trở về, có chuyện tốt cấp dưới cố ý đi đem mẫu tử đến trong doanh , vừa rồi quý nhân nhập quan, Bạch lầu canh loạn thành một đoàn, ai cũng không chú ý nhóc con.

Không đợi Hoa tướng quân nói chuyện, Hồ đại nhân liền đem đứac trẻ kéo đến, tươi cười từ ái:

- Nếu thực sự dã nhân, ngươi làm sao bây giờ ?

Đứa nhỏ không hiểu chuyện, nhưng dù sao cũng là sau khi con nhà lính, trả lời vang dội:

- Cầm đao nâng tiễn , tới một giết một.

Hồ đại nhân cười gật gật đầu, chuyển mắt nhìn phía Hoa tướng quân:

- Biên quan trọng địa, giới vệ trong quân doanh, như thế nào lại có đứa trẻ ?

Hoa tướng quân nuốt nước miếng một cái:

- Hắn, hắn là đứa con của doanh kỹ.

Còn chưa dứt lời, rèm cửa lại là nhoáng lên một cái, một phụ nhân có vài phần tư sắc hoang mang rối loạn te tái mà chạy vào ... Hoa tướng quân thực sự muốn chết, lần này vào là tức phụ của mình. Hoa thị biết sự tình nghiêm trọng, nói không chừng quý nhân cười lạnh một tiếng, chồng con đều đã bị chém đầu, mà người mẹ không thể mặc kệ đứa con, chạy theo vào, chuẩn bị một nhà chết chung.

Hồ đại nhân chỉ chỉ Hoa thị lại hỏi Hoa tướng quân :

- Nàng là ai ?

Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng Hoa tướng quân , dù sao cũng là một nam nhân, có thể nói đứa con là con trai của doanh kỹ nhưng bất kể như thế nào cũng không chịu nói vợ mình là doanh kỹ, tình thế cấp bách hồ ngôn loạn ngữ trả lời:

- Nàng là tú bà.

Chưa từng nghe nói qua doanh kỹ còn phối tú bà , Hồ đại nhân đầu tiên là ngạc nhiên, chợt cười ha ha, đem đứa nhỏ đưa đến trước mặt Hoa thị, phất tay cười nói: - Chạy nhanh đi xuống đi!

Tiếp theo đối với Hoa tướng quân chỉ bảo nói:

- Đưa tin trạm kế tiếp chuẩn bị tiếp ứng, chuẩn bị xe ngựa , sau khi ăn xong trực tiếp lên đường, chúng ta sẽ hồi kinh

Không lâu sau, khi nhóm người Tống Dương đạp trên xe ngựa sắp chia tay, Hồ đại nhân dường như nói chuyện phiếm cười nói với Hoa tướng quân đang có chút lo sợ:

- Con của ngươi giống cha hơn mẹ.

Rầm một tiếng, Hoa tướng quân trực tiếp quỳ rạp xuống đất, nét tươi cười của Hồ đại nhân tiêu tan không thấy, thanh âm lạnh như băng:

- Quân lệnh như núi, thân là tướng lãnh đi đầu lại làm trái, thực sự nghĩ rằng triều đình dễ bị lừa như vậy sao? Tự mình đi Binh bộ lĩnh tội đi.

Lập tức, Hồ đại nhân giọng điệu lại thoáng dịu đi chút:

-"Cầm đao nâng tiễn, tới một giết một...” Chính những lời này của đứa nhỏ nhà ngươi cứu tính mệnh các ngươi, ta sẽ chiếu cố một câu, lưu lại tính mệnh các ngươi, lập công chuộc tội, ngóng trông Hoa tướng quân sẽ không phụ bản quan.

Nói xong, Tả thừa tướng ra lệnh một tiếng, đoàn xe suốt đêm khởi hành, chạy tới Phượng Hoàng thành, từ đầu đến cuối, hắn cũng chưa liếc mắt một cái nhìn lại Hoa Nghiêm

Đi được nửa hành trình, Bạch tiên sinh và Cố Chiêu Quân liền ly khai đội ngũ, hai người đều là thủ lĩnh một phương, một năm không trở về, thủ hạ không chừng giấu diếm nhiều ít sự tình, phải nhanh một chút liên lạc cấp dưới để nắm được tình tình,. La Quan cũng theo bọn họ cùng nhau cáo từ mà đi, tuy nhiên y vẫn chưa rời xa, chỉ có điều từ ánh sáng chuyển vào bóng tối, vẫn đi theo đám người Tống Dương. La Quan 'Phản loạn' nhất phẩm lôi, thân phận của hắn rất mẫn cảm, nếu chẳng may có ngày Cảnh Thái bức Phong Long giao người, tất cả mọi người đều khó xử, vẫn là để cho y nửa đường 'Trốn thoát' là tốt hơn.

Sau hai mươi ngày từ Bạch lầu canh xuất phát ,có thể nhìn thấy Phượng Hoàng thành ở xa xa, khiến tất cả mọi ngườitrong đoàn thật sự hưng phấn, trên đường Hồ đại nhân sớm tìm hiểu rõ ràng, Đại Yến vẫn chưa chỉ huy Nam hạ, thậm chí ngay một quốc thư chất vấn đều không có, thật giống như sự tình nhất phẩm lôi dường như chưa bao giờ phát sinh . Nhưng thật ra Nam Lý cũng đã vài lần tăng binh tới Chiết Kiều Quan, Hồng Thành, khẩn trương tới mức không thể khẩn trương hơn.

Nếu Đại Yến không có làm khó dễ, triều đình Nam Lý cũng chỉ phái sứ đoàn, ghi công kỳ sĩ, các kỳ sĩ lập công quay về, tự nhiên vui vẻ khoái hoạt

Lúc này, phía trước cửa thành bỗng nhiên lao ra hơn mười kỵ binh, xích giáp hồng anh rực rỡ bắt mắt, trang phục độc đáo của thế gia Nam Lý không cần xem cờ hiệu cũng biết, bọn họ là Hồng Ba gia tướng.

Một đám Hồng Ba vệ , vây quanh một nữ tử trẻ tuồi, nghiêm trang đón nhận sứ đoàn, nữ tử trẻ tuổi xuống ngựa, thi lễ với Tả thừa tướng:

- Sơ Dong bái kiến Hồ thúc thúc, Hồ thúc thúc chương diệu oai danh của quốc gia, lao động vất vả suốt hành trình, Hồng Ba quý phủ đều kính ngưỡng, gia phụ cố ý từ Tây quan truyền thư trở về, lệnh Sơ Dong nhất định phải nghênh đón tại cửa thành, thay mặt tới kính hậu.

Tả thừa tướng đi xa trở về, trong kinh quyền quý nghênh đón đi ra cũng không phải là chuyện không ngờ, bắt đầu từ buổi sáng ngày hôm qua , sứ đoàn đã liên tục được từng nhóm lại từng nhóm kinh quan tới ân cần thăm hỏi, Nhâm Sơ Dong đại biểu Hồng Ba phủ tới cũng coi như bình thường, tuy nhiên xem Hồng Ba vệ bên người nàng mỗi người đều là cao lớn vạm vỡ trai tráng, ánh mắt tìm tới tìm lui trong đám kỳ sĩ, thấy thế nào như thế nào như là đến đánh nhau .

Hồ đại nhân bật cười ha hả:

- Vương gia chu đáonhư vậy quả thực khiế lão phu xấu hổ , Trấn Tây Vương đốc chiến tây tuyến, suất lĩnh tướng sĩ đẫm máu chiến đấu hăng hái, khiến phiên tử khó nhập Nam Lý nửa bước, đây mới là vì nước vì dân đích thực chính công huân, lão phu còn kém xa

Quận chúa và Hồ đại nhân thuận miệng hỏi han , lui tới không ngoài thổi phồng lẫn nhau, nói đùa vài câu, Nhâm Sơ Dong đổi đề tài:

- Hồ thúc thúc thứ tội, Sơ Dong còn có một việc nhỏ muốn nhờ...

Hồ đại nhân ánh mắt khôn khéo, sớm nhìn ra Hồng Ba phủ không phải vì chính mình mà tới, cười ha hả xua tay nói :

- Muốn tìm ai quận chúa xin cứ tự nhiên, tuy nhiên thời gian đừng quá dài quá, vạn tuế sớm có ý chỉ, sau khi mọi người nhập kinh ngay lập tức vào trong cung kiến giá.

Lão nhân không nghĩ tới Thận Cáp quận chúa muốn tìm ai, nhưng xem điệu bộ của Hồng Ba vệ sợ là muốn đánh chết một hai người mới chịu bỏ qua cho nên mới giơ ra cái chiêu bài “Thánh chỉ”. Mặc kệ nói như thế nào hiện tại lão vẫn là sứ đoàn chủ quản, một vãn bối nho nhỏ của Hồng Ba phủ muốn náo lọan một chút cũng không sao, nhưng nếu muốn đem ai đi, Hồ đại nhân tuyệt đối sẽ không chịu.

Nhâm Sơ Dong cười tủm tỉm , ánh mắt nheo lại như trăng khuyết:

- Cảm ơn Hồ thúc thúc thành toàn , Sơ Dong biết chừng mực, xin ngài chờ trong chốc lát

Nói xong vừa thi lễ lại tươi cười nhìn vào trong đội ngũ:

- Tống Dương tiên sinh xin mời nói chuyện một lát

Hồ đại nhân lại dùng tay ra hiệu dẫn theo những người khác tiếp tục đi tới , đến cửa thành thì dừng lại chờ Tống Dương trở về đội ngũ

Chờ cho đội ngũ đi được xa hơn một chút , Nhâm Sơ Dong giơ tay chỉ về Tống Dương đang đứng lẻ loi mà cất tiếng giòn thét ra lệnh :

- Đánh hắn !

Một đám Hồng Ba vệ giống như lang như hổ mà đập ra tới, nhưng thật ra cũng chưa lấy binh khí, Tống Dương thấy thế mỉm cười một tiếng, mặt không sợ hãi nhanh chân bỏ chạy.