Chương 157: Hộ pháp

Trong đại Lôi âm đài chỉ có ba ngàn tăng binh, nhân số không nhiều, nhưng không có chỗ nào không phải là tinh nhuệ. Nghiêm khắc mà nói, mỗi người trong số họ đều là tâm huyết của Quốc sư.

Công pháp nội công luyện tập của mỗi người này, ba ngày một lần lại uống thuốc, mỗi quý một lần lại ngâm rượu thuốc, đều là do Quốc sư sắp xếp, nhưng những thứ này không quan trọng, thật sự phải lo lắng là: chỉ cần Quốc sư ở Đại Lôi âm đài, bất luận bận rộn thế nào cũng phải bớt ra chút thời gian, tự mình hướng dẫn tăng binh học, kiên trì. Vì bọn họ giảng phật pháp, và đàm luận cái thiện với bọn họ, mỗi một buổi học đều phải chuẩn bị chu đáo, ngày qua ngày, thoắt cái đã vài năm, vô tình ba ngàn tăng binh đã coi Quốc sư như phụ thân, trở thành thánh nhân, trở thành Tiên phật có thể đi lại trên đời.

Kiếp trước của Tống Dương, đối với những việc làm của Quốc sư, có một danh từ chuyên dụng là: Tẩy não.

Thậm chí ngay cả ba ngàn tăng binh này bản thân cũng đã từng phát hiện, bọn họ tưởng rằng mình tin vào Phật tổ, nhưng thật ra thứ bọn họ sùng bái chính là Yến đỉnh.

Thứ mà Tăng binh thờ phụng là Kinh của phật, tín ngưỡng kiên định đến mức không có gì so sánh được, bọn họ có thể cắt thịt này để xả thân tự hổ, nhưng chỉ cần một mệnh lệnh của Quốc sư, bọn họ tình nguyện bỏ qua luân hồi, rơi vào địa ngục A Tỳ… Chỉ cần một mệnh lệnh của Quốc sư.

Sinh tử đối với bọn họ chẳng qua chỉ là một khoảng không, mà một hai chữ tùy tiện của Quốc sư có thể trở thành toàn bộ giá trị của da thịt và linh hồn.

Không hiểu sinh tử, tâm trí kiên định, võ công cao cường, huấn luyện có tố chất, tinh nhuệ trong tinh nhuệ, Trấn Tự Trọng Khí của Quốc sư.

Ba ngàn tăng binh, phân thành hai viện Tu La và Ma La, Tu La ngoài ánh sáng Ma La trong bóng tối, Hộ Pháp làm rung động Tình Thành, Hai ngàn võ tăng của Tu La xông ra Đại Lôi âm đài, tràn ra, kim phấn tràn lan, tay trái cầm tràng hạt, tay phải cầm trường côn, đang ngồi hướng ra cửa bắc của Tình thành.

Tu La, trong kinh phật có ý là “ Đoan chính”, làm những việc công chính sẽ không che giấu được hành tung, hành động của bọn họ như gió thổi lửa cháy rực càng khiến mọi người chú ý, mỗi một đệ tử Tu La đều lành nghề tuyên xướng pháp chú trên đường, hai ngàn âm thành cường tráng hội tụ cùng nhau, cường tráng mà huy hoàng.

Người phụ trách mang tăng binh trong Đại Lôi âm đài là đệ tử thứ chín của Quốc sư. Võ công của A Cửu lơ lỏng bình thường, phật pháp càng không đáng nhắc tới, hắn chỉ có một bản lĩnh: sở trường về chiến sự.

Tăng binh tuy tinh nhuệ, nhưng số lượng Yến quân trong Thành thực sự còn kém xa, theo lẽ thường gióng trống khua chiêng như vậy chỉ đoạt được cái cửa thành nặng nề, không thể nghi ngờ giành con đường chết nhưng A Cửu hiểu rõ "tăng binh, ngoài thực lực của bản thân, còn có một chỗ hung mãnh: lòng người, trái tim của bách tính trong thành.

Phản quân, loạn dân, trong thành đã loạn lên, nhưng vẫn không đủ, còn có vô số người trốn trong nhà, trong đó có bao nhiêu người là tín đồ thành kính? A Cửu phải kêu gọi bọn họ ra kêu gọi được bao nhiêu thì gọi.

Hồng Chung, Kim Thân, khi hành quân pháp chú cao tuyên , tất cả đều là vì bách tính Tình thành, nghe được, nó là tín hiệu.

Đại lôi âm đài triệu tập tín đồ hộ pháp bốn phương.

Ngoài Tu La, trên dưới Hạp tự tất cả những tăng lữ bình thường không biết võ công cũng đều mặc áo cà sa đi ra đại tự, đi khắp các phố lớn ngõ nhỏ, từng trận từng trận tràn ngập cơn giận giữ của Phật tổ.

Đại lôi âm đài triệu tập tín đồ hộ pháp bốn phương.

Mà một đường tinh binh khác trong chùa, trước đó “ hai ngàn Tu La, dưới sự dẫn dắt của A Cửu, lặng lẽ ẩn vào bóng đêm tiến vào Hoàng Cung tiếp ứng cho Quốc sư.

Gần như cùng lúc Tống Dương nghe thấy tiếng vang của Đại Lôi âm đài, tuyến cấm quân đứng đầu bỗng nhiên đại loạn, loạn dân mãnh liệt không thể xông vào tuyến phòng thủ, trong vòng nửa khắc đã bị đột phá.

Tinh binh từ trên trời rơi xuống, tay phải cầm trường đao, tay trái là nhuyễn thần sắc bén quét lên kịch độc, khi giết hành động rất nhanh mà tiến lui cũng có mức độ, mỗi một người đều có võ công rất cao. Nhuyễn giáp màu đen, chiếc khăn đen vấn trên đầu, gần như khiến bọn họ lẫn vào đêm đen, hài của bọn họ cũng đã được đặc chế, khi chạy trốn cũng không phát ra bất cứ âm thanh gì.

Ma quỷ tàn ác trong kinh Ma La.

Nếu phải bảo vệ trừ ma, thì trước hết phải hóa thân thành ma quỷ.

Yến quân đóng giữ tuyến đầu, gần như xông lên trước mặt bọn họ, khi lưỡi dao kịch độc sắc bén đâm vào cơ thể mới phát hiện địch tập kích, Quốc sư từ xa ra hiệu cho Tống Dương chỉ thị bọn họ đi tới.

Tống Dương kêu gọi mọi người cùng tiến lên, Nhị ngốc đột nhiên hỏi hắn:

- Chúng ta phải đi đúng không?

Sau khi đợi Tống Dương gật đầu, Nhị Ngốc lại hỏi:

- Có thể mang theo Lưu Ngũ không?

Đại điểu cũng được mang tới trước cung, nhưng từ đầu đến cuối đều bị nhốt trong ***g, cho đến tận bây giờ.

Tống Dương lắc đầu:

- Không mang về nước, nhưng có thể đưa nó ra khỏi thành.

Nói xong, đang muốn an ủi gã mấy câu, Nhị Ngốc liền “ừ” một tiếng:

- Ta biết rồi.

Nói xong, quay người chạy tới ***g sắt, thả Lưu Ngũ ra, giơ tay ôm lấy cổ của con vật, vô cùng lưu luyến, đồng thờikhi đám người Tống Dương và Quốc Sư hội hợp, a Cửu cũng mang tinh binh chạy tới. Một ngàn Ma La tăng sát không có mặt tất thảy trong Yến quân, nhưng bọn họ đủ sức để khống chế một khu vực, khiến quân địch không thể tiến công.

A Cửu rất mập, chạy nhanh tới trước mặt Quốc sư, quỳ lạy:

- Đệ tử hộ pháp tới chậm, xin ân sư giáng tội.

Quốc Sư thầm thì cười vài tiếng, từ kim trung đi ra, giơ tay vỗ vai A Cửu:

- Ngươi rất giỏi. Thật sự giỏi lắm.

Lời khen ngợi rất bình thường, thậm chí có thể coi như một câu khách khí, song A Cửu thấy vui tự đáy lòng. Nhưng bây giờ là thời khắc quan trọng, hắn cũng không phải là trung tâm, đứng lên, giọng điệu dồn dập nói, nguyệt nói hai câu, Quốc sư lắc đầu cắt ngang:

- Ngươi phải nhớ, việc gấp người không gấp, từ từ mà nói, mới có thể nói rõ được. Khát không, có cần uống chút nước không?

A Cửu gật đầu rồi lắc đầu, hít sâu, khi mở miệng quả nhiên bình tĩnh hơn nhiều, đơn giản rõ ràng nói tóm tắt:

- Tình thành vốn đã trữ trọng binh, bây giờ loạn không nói được, toàn bộ binh lính bị đánh đột ngột, trở tay không kịp.

- Cảnh vệ chân chính của Kinh sư, chia làm hai tầng trong ngoài, lực lượng hùng hậu thực sự đến từ bốn tòa đại bản doanh binh mã bên ngoài ngoại ô, lúc này đã trên đường đi cứu viện, nhanh nhất chưa đầy một canh giờ nữa có thể đuổi tới.

- Về phần trong thành, vĩnh viễn không trở thành vùng đất của cảnh vệ trọng binh: Bốn cửa và Hoàng cung. Sau khi hoàng thành khai quốc bắt đầu kinh doanh, tường cao dày, dễ phòng thủ khó tấn công. Trong tay loạn dân không có vũ khí công thành, mười ngày nửa tháng cũng đừng mơ tưởng đánh được vào trong cung.

- Khoảng cách bốn cửa khá xa, khi dân biến bọn họ cũng chưa công kích, đợi khi loạn dân nghĩ đến phải đi công chiếm cửa thành, theo ta thấy bọn họ sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, đánh không được, huống hồ đánh một hai tòa cũng vô dụng, thế nào cũng phải chiếm giữ được bốn cửa, mới có thể đem quân cứu viện ngăn cản. Ngoài ra, theo đệ tử nghĩ hiện tại những quân mã khác trong thành không thể ra ngoài. đàn áp phản loạn, mà phân thành hai tầng, một là trợ giúp, bảo vệ bốn cửa, một lại nhanh chóng xông vào hộ giá Hoàng cung, e là rất nhanh sẽ tới. Về những loạn dân này, cứ để cho bọn họ càn quấy. Đợi đại quân ngoại thành đánh đến, náo động tức thì sẽ bị trấn áp.

- Chỉ còn một canh giờ, loạn dân không đánh vào được hoàng cung, cũng không chiếmđược bốn cửa, chung quy không thể ngăn cản được cơn sóng gió đang nổi lên, chết chắc rồi.

A Cửu một hơi nói về cách nghĩ của mình, Tống Chân nghe xong mặt nhăn nhó, chán ngán thất vọng. Trong thành loạn lạc như thế này, đối với Cảnh Thái cũng không phải là hoạn nạn nhất thời, Yến đế vẫn nắm chắc phần thắng?

Thật ra sự tình là như vậy, nếu là thành trì bình thường, sớm cứu không thể cứu được trái tim Tình Thành của Đại Yến, biết bao nhiêu Đại vương hầu đã cùng khổ tâm xây dựng lên, sao lại một lần bạo động có thể phá hủy được chứ.

Nhân số loạn dân đông đúcgây ra hỗn loạn, nhưng nói đến đánh nhau bọn họ lại thấy thật sự quá xa vời. Về phần đội phản quân kia, thật ra là tinh nhuệ, nhưng cũng giống tăng binh, người ít. Đàm Quy Đức bệnh đã nhiều năm, thực lực không như trước, trong phút chốc điều động được một đội cấm quân là quá tốt rồi.

Mà điều thật sự khiến Tống Dương buồn bựcc là, A Cửu nói tới nói lui vẫn chỉ là tình thế của phản quân, loan dân và quân mã Đại Yến, trái lại, không hề tính đến đội tăng binh trong tay hắn, cũng không có liên lạc phản quân.

Dự định cùng bọn họ hợp binh mưu đại sự, dường như Đại Lôi âm đài sẽ không tham chiến, nhiều nhất chỉ là bảo vệ Quốc Sư chạy trốn.

Quả nhiên A Cửu hơi ngừng lại, cuối cùng nói:

- Chạy tới Yến doanh ở Phương bắc thì đường xa hơn một chút, khả năng sẽ chậm hơn viện quân của ba hướng kia, ta đã phái tăng nhân Tu La đi tấn công cửa Bắc, ở đó sẽ có tín đồ Phật tử tương trợ, hơn nữa một ngàn đệ tử Ma La của chúng ta có hi vọng đuổi tới phương Bắc để đánh vào cửa lớn rời khỏi Tình thành, cơ hội cũng đạt được bảy thành.

Quốc sư vẫn chưa phản bác, phúc ngữ nặng nề nhưng giọng điệu nhẹ nhàng:

- Việc binh gia, tất cả đều do ngươi làm chủ, ta theo ngươi, cho dù chỉ có đường đi vào địa ngục A Tỳ, ta ngươi vẫn là thầy trò.

A Cửu cắn môi, ra sức gật đầu, khi đang muốn truyền lệnh, Tống Dương bỗng nhiên nói:

- Khoan đã.

Sắc mặt của hòa thượng hơi biến đổi, lạnh lùng nhìn về Tống Dương.

“Mẹ” của Tống Dương, sư phụ của A Cửu, cười hòa giải giúp hai tiểu bối, nói với A Cửu:

- Nghe hắn nói đã, không ngại.

Quốc Sư vừa nói, ánh mắt của A Cửu khiêm tốn nhìn xuống, mỉm cười với Tống Dương:

- Thí chủ, xin cứ nói.

- Nếu bức Cảnh Thái ra khỏi hoàng cung thì sao? Ta và ngươi hợp sức, chỉ cần mai phục trước để bắt lão, đánh một trận nhất định là thắng chắc rồi.

Tống Dương còn có một trận đại hỏa, quy xác của Cảnh Thái cứng rắn, đến khi đại hỏa, lão cũng phải ra ngoài trốn, lúc đó ta tận dụng cơ hội giết chết lão.

Đợi hắn nói xong, không chỉ A Cửu, tất cả hòa thượng trong sân, sắc mặt đều tỏ ra rất cổ quái, sắc mặt khiến người khác không thể nào lý giải nổi.

A Cửu nhìn Tống Dương, rồi lại quay sang nhìn Quốc sư, dường như đang trưng cầu ý của Quốc sư, nhưng thái độ trước mắt của các hòa thượng đã lọt vào mắt của Hổ Phách, Quốc sư mỉm cười.

Đầu óc chuyển biến không ngừng, khi không biết nên nói thế nào thì cười, đây là một đạo lý mãi mãi không thay đổi khi làm chuyện xấu.

Sau khi cười, Hổ Phách nói với A Cửu:

- Ngươi nói đi.

Không hỏi “ ngươi thấy sao”, mà lại nói “ ngươi nói xem”. Hổ Phách làm việc không để ý nhân quả không nhìn rõ lợi hại, chỉ hỏi theo tâm tính của mình, giả mạo Quốc sư quả nhiên là về báo thù, nhưng cũng trộn lẫn hai chữ: Vui chơi. Không ngờ vui chơi chính là ham chơi, toàn bộ tâm tư đêu đắm chìm trong đó, trước khi nói gì đều rất cẩn thận cân nhắc.

Mười năm trước ngày Phật cát tường”, ân sư chủ trì cúng bái cầu phúc vì Đại Yến, lúc ấy lập giới, phàm là đệ tử Đại Lôi âm đài, đều không được đối địch với Yến đế Cảnh Thái, không được có tâm phản nghịch, không được gây tổn thương. Sau khi lập giới, ân sư lại truyền chỉ: một ngày kia, nếu những pháp chỉ ta truyền xuống, có thương tích nào làm hại đến Cảnh Thái, tức là ta đang bị tẩu hỏa nhập ma, thất tâm điên cuồng, phàm là đệ tử môn hạ của ta, lập tức giết ta.

Khi nói, A Cửu vẻ mặt rất trang nghiêm.

- Từ nay về sau, mỗi lần ngày Phật cát tường, ân sư đều muốn chúng ta lặp lại giới này, thề nghiêm lệnh ân sư, đệ tử mãi không dám quên.

Nói xong, tất cả hòa thượng xung quanh, hợp lại thành chữ thập xung quanh Hổ Phách.

Tống Dương nghe xong vẻ mặt kích thích. Quốc sư và Cảnh Thái rút cuộc có quan hệ gì, mới có thể khiến y vì Hoàng đế, ban bố một pháp chỉ không có đường sống này.

A Cửu không muốn trì hoãn thêm nữa, không thể nhịn nổi liền thúc giục quốc sư:

- Mời ân sư điều khiển, đệ tử hộ tống người ra khỏi thành.

Quốc sư giơ tay vẫy Tống Dương và nhóm người đi sau:

- Bọn họ đi cùng ta.

Phía sau Tống Dương, không chỉ La Quan, Tô Hàng, Hồ đại nhân, Tôn Sĩ, ngay cả Cấm vệ và đoàn đặc phái viên của Nam Lý cùng với đội ngũ dân tộc Hồi Hột cũng đi cùng họ, A Hạ đã nhận được ám hiệu của Tống Dương, nếu ở lại cũng sẽ bị đốt thành than.

Quốc sư muốn dẫn đặc phái viên đi, tự nhiên có sự suy tính của y, đối với các đệ tử vẫn chưa hết hoài nghi, A Cửu liền trầm giọng truyền lệnh, Ma La tăng theo lệnh mà làm, hộ tống Quốc sư, cùng xuất phát với Cấm vệ hai nước.

Phía trước Yến binh trong sân đều ngăn không nổi sự đột nhập của Ma La, lúc này cũng không ngăn được bọn họ rời đi, Quốc sư, đội ngũ suất lĩnh, vội vàng ra khỏi Tình thành qua cửa Bắc.

Gần hai ngàn người, Ma La không cần phải nói, hộ vệ của Nam Lý, Hồi Hột cũng đều là tinh binh được tuyển chọn trong nước, huống hồ trong đó còn có La Quan, Tống Dương, Quốc sư đích thân truyền Hộ Pháp đệ tử có thân thủ phi phàm, các đội Yến binh nhỏ gặp trên đường cũng không ngăn nổi sự liều chết của bọn họ, mà đại đội cấm quân cũng đúng như dự kiến của A Cửu, chia ra bảo vệ hoàng cung và bốn cửa, không hề nằm xen kẽ trong thành. Về loạn dân, càng không thể quấy nhiễu đội ngũ của Quốc sư.

Tiến lên rất thuận lợi, nhưng khi vừa rời khỏi hoàng cung được một dặm, không biết từ đâu đột nhiên tuôn ra những tiếng trầm ***c, vang như sấm làm nứt cả một vùng trời đêm, cả tòa Tình thành đều run sợ vì tiếng áp chế đó. Tiếng động đáng sợ thình lình xuất hiện, đảo mắt nhìn lướt qua sự ồn ào của cả thành,trong chốc lát đã sáng rực vô cớ, bất kể phản quân, loạn dân hay là cấm quân Đại Yến đều ngừng tay ngước mắt nhìn trời, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

A Cửu cũng giật mình sợ hãi, phất tay ra hiệu đội ngũ phía trước tạm ngừng, ánh mắt cảnh giác đề phòng, bốn phía cũng chỉ có Tống Dương, Chu Nho, Nam Vinh, sắc mặt tỏ ra vui mừng vô bờ, đợi lát sau, chính là đợi một lát nữa, sẽ có trận đại hỏa.

Để đảm bảo đại hỏa có thể nổi lên, phản tặc đã dự trữ rất nhiều dầu hỏa trong nhà, lúc này cùng đồng thời châm, một tiếng nổ lớn, chính là điềm báo trước chuẩn bị thiêu cháy hoàng cung.

Tiếng nổ chưa phát, một ngọn lửa đã vọt lên, tựa như một con rắn lớn tham lam mà dữ tợn, muốn nuốt gọn cả trăng sao vào trong bụng.

Cơ thể Chu Nho run rẩy cùng với ngọn lửa, híp mắt nhìn trận hỏa hoạn phía xa xa, một lát sau chiếc chân của Quỷ Cốc tử chặn ngang:

- Người mù, gió thổi thế nào?

Không cần gã hỏi, ngay từ khi tiếng rung vang lên, người mù đã để Nhị Ngốc khiêng mình lên, hai tay giang ra cảm nhận người mù bây giờ cao quá. Chu Nho phải nhảy lên mới có thể với tới gã.

Rất nhanh người mù nhảy lên khỏi mặt đất, sắc mặt vui mừng:

- Ổn rồi!

Chu Nho cười một tiếng:

- Vậy không thành vấn đề.

Tống Dương muốn cười muốn nhảy, từ đáy lòng dâng lên sự vui sướng vô cùng, từ miệng thốt ra một chữ:

- Đốt.

- Phải cháy sạch, hắn đang xem.

A Cửu không chú ý sự khác thường này của phản tặc, chỉ là thấy ngọn lửa trong thành, còn nói do loạn dân gây nên, cũng không nghĩ nhiều, truyền lệnh cho đội ngũ tiếp tục đột tiến. Lúc này tướng hộ vệ Nam Lý đến trước mặtTống Dương, thấp giọng nói:

- Tống Dương, Ngươi nói thật với ta, ba trăm huynh đệ của chúng ta, thật không trở về được sao?

Tống Dương hơi trầm xuống, trả lời rất thật:

- Có một biện pháp rất tiện, nhưng không mang được nhiều người, tướng quân cùng huynh đệ dưới trướng, phải chia thành từng tốp nhỏ, may ra có hi vọng lẩn trốn về Nam Lý.

Tướng quân mỉm cười.

Bọn họ là tinh binh, thân thể cường tráng dũng mãnh, nhưng bản lĩnh của bọn họ đều ở trong chiến tranh, không thể đi tới đi lui, thủ đoạn tiềm ẩn trong giang hồ, con đường về nhà ngàn dặm xa xôi, không có trang bị không có tiếp ứng ngay cả bản đồ cũng không có, chỉ có người Yến toàn lực đuổi bắt về, Tống Dương chẳng qua chỉ là nói hàm súc một chút.

Thoáng suy nghĩ, Tập tướng quân mới hỏi:

- Ba trăm huynh đệ, ngoài đánh thông cửa Bắc thật ra còn đánh xuyên qua cửa Bắc, dựa vào Tăng binh và loạn dân, còn có sự yểm hộ của đại tông sư, căn bản cũng đủ, chúng ta đã không có tác dụng gì rồi.

Tống Dương không biết nên nói gì.

Nhưng rất nhanh, ánh mắt của Tập tướng quân lại sáng lên:

- Ba trăm người này của chúng ta, không có đường lui rồi, lưu lại cũng không có tác dụng gì. Kết cục của chúng ta, hoặc là chết trên đường trốn thoát, hoặc là chết trong loạn binh trong thành. Cho nên ta nghĩ thế này, vừa rồi người chẳng phải nói với hòa thượng, có thể bức hoàng đế Yến quốc ra khỏi cung, mai phục trước thì có cơ hội giết chết hôn quân sao?

Nói xong, Tập tướng quân giơ tay vỗ vai Tống Dương:

- Tống huynh đệ, việc này người làm không?

Ánh mắt Tập tướng quân sáng ngời, trong mắt mang theo nụ cười, nhưng khi gã nói, lại cắn răng:

- Vốn dĩ chúng ta đã chết trong Hồng thành rồi, Độc nguyên là độc sát hiện nay của Cảnh Thái, coi như báo thù cho mình.

Không sống được, vậy thì trước khi chết có thể kéo theo một tấm đệm.

Mọi ánh mắt đều dồn vào:

- Được.

Bỗng nhiên, một tiếng nói nhẹ nhàng cắt ngang:

- Tốt thì tốt thật, nhưng ngươi biết mai phục ở đâu không?

Nam Vinh đứng bên cạnh Tống Dương, khi nói không hề có thái độ gì.

Không đợi Tống Dương mở miệng, nàng lại tiếp tục nói:

- Ta biết nên mai phục ở đâu, nhưng có một điều kiện, cho dù việc thành hay bại, khi ngươi trốn thoát, phải đưa người nhà của ta đi cùng.

Tống Dương phản ứng rất nhanh, cân nhắc một chút liền hiểu ngay:

- Cố Chiêu Quân đã đi mai phục rồi sao?

Tất cả những thứ liên quan tới việc tối nay đều là nhóm phản tặc tỉ mỉ bày ra, dựa vào tâm tư của mấy con hồ ly, thế nào lại nghĩ không thông, khi đốt từ hoàng cung của Cảnh Thái đốt ra là một cơ hội giết lão tốt nhất.

Nam Vinh mỉm cười:

- Khả năng thành công rất nhỏ, Lý Minh Cơ và Bạch tiên sinh đều thấy không thể được, tôn chủ nhà ta lại cảm thấy , vừa bạo loạn, vừa đại hỏa, vừa phản quân, đều muốn đâm Cảnh Thái như vậy, giống như là nếm một xiên thịt dê lại không uống chén canh thịt cuối cùng, thì sẽ luôn cảm thấy thiếu gì đó.

- Các người muốn đi thì đi theo ta.

Tống Dương bật cười:

- Lão Cố hiểu được.

Tống Dương và Quốc sư thì thầm vài câu, người kia gật đầu, nhỏ giọng nói:

- Ta sẽ bảo vệ cửa Bắc, con trai không trở về, mẹ sẽ không đi.

Tiếng nói, từng chữ như nuốt đao, đau đớn vô cùng.

Người Hồi Hột chưa đồng hành, Cảnh Thái nếu chết thì tình thế đại loạn, người được lợi nhất chính là Thổ Phiên và Khuyển Nhung, Yến đế thật ra là thương dân tộc Hồi Hột, Tống Dương hiểu đạo lý này, rõ ràng cũng chưa nói chuyện này với A Hạ: Thi Tiêu Hiểu chưa đi cùng, hắn chịu sự nhờ vả của Tống Dương, tận lực bảo vệ những người bạn khác.

La Quan đi theo, nhưng đã nói trước, lão không thể chủ động ra tay, đi theo chỉ là để bảo vệ Tống Dương

Mệnh.

Tống Dương, La Quan, ba trăm tử sĩ rời khỏi đơn vị, dưới mệnh lệnh của Nam Vinh nhóm phản tặc đã sớm mai phục

Đợi đại hỏa cháy tới, Cảnh Thái nhất định sẽ trốn đi, cơ hội ám sát tới, nhưng thật là “cơ hội” ra sao? Cảnh Thái có thể một mình chạy ra sao? Cấm quân trong cung, cao thủ đại nội, hộ vệ bên cạnh, sẽ bảo vệ lão trốn ra, cả một đội quân tinh nhuệ, nhưng Tống Dương căn bản không nghĩ tới những điều này, hắn chỉ cảm thấy, mùng 8 tháng 9, đêm nay thật sự sẽ rất thú vị.

Nếu ngày nào cũng là mùng 8 tháng 9, thì tốt biết bao.