Chương 153: Lung đấu

Tất cả người Yến cùng nhau hùa theo Hoàng đế cười vang, chính người mù lại không biết gì, đợi Chu Nho nói rõ sự tình cho người này rõ, người mù giận tím mặt, đã chết đến nơi rồi, lại còn phải chịu chế nhạo, ai có thể nhẫn nhịn được, hay tay bẻ gãy cây trượng dẫn đường của chính mình đầy giận dữ, giọng nói quát mắng:

- Mang đao lại đây, Quỷ cốc tiên ông nhà ngươi muốn cùng đao thép.

Chu Nho cũng thái độ khác thường, chẳng những không ngăn lời người mù lại, mà ngược lại còn phụ theo:

- Mang kiếm đến đây, Hỏa chân nhân hỏi kiếm xưng tên.

Hồ đại nhân lúc trước có chút quá dè dặt, lão đoán được có khả năng Cảnh Thái sẽ gây phiền toái, vì không để cho đối phương mượn cớ, trước lúc xuất hành đem những thứ có thể miễn đều không mang theo, hộ vệ Nam Lý đi theo cũng không mang binh đao, không có cách nào chuyển vũ khí cho đồng bọn.

Kỳ sĩ Nam Lý quyết chí nhập lôi, Cảnh Thái đã thỏa mãn tâm nguyện rồi, nếu không cho phép bọn họ dùng đao thì có vẻ quá nhỏ mọn, lúc này mới cười truyền chỉ, lệnh cho quân lính dưới thành cung cấp vũ khí cho đám kỳ sĩ, người mù, lão đạo, bao gồm cả Nhị Sỏa và Tiêu Kỳ, bất kể có biết võ công hay không đều chọn lấy một món binh khí, trong đó Nhị Sỏa là lớn tuổi nhất, chọn một tấm khiên thật lớn, nói nhỏ với Tiêu Kỳ:

- Đừng lo lắng, ta che chở cho mọi người.

Duy nhất mình Tống Dương không chọn binh khí, giơ tay chỉ về hướng Long Tước ở trên tiểu đài, hỏi Cảnh Thái:

- Chọn thanh đao này được không?

Đầu tiên Cảnh Thái nhíu mày, nhưng lập tức phá lên cười:

- Đó là phần thưởng thứ năm, các ngươi cũng chỉ có thể là thứ năm thôi, nếu tính ra, cái chuôi bảo đao này thật đúng là của các ngươi, cũng được, nếu có thể lấy được dùng thì cứ lấy đi, trước khi chết sờ một cái, cũng không uổng công một chuyến đi.

Không cần người khác xử lý, Tống Dương phi thân lên tiểu đài, nắm Long Tước gọn trong bàn tay, trong một nhát mắt đó, dường như Tống Dương nghe thấy, một tiếng kêu thánh thót trong u minh vang lên.

Chiến đao mà Vưu thái y để lại, rốt cục đã trở lại trong tay, tuy rằng Tống Dương sớm có chuẩn bị, nhưng trong lòng vẫn kích động, thời điểm mới nhìn thấy nó không lâu máu huyết trong người đã sục sôi, giờ phút này nắm lấy nó trong tay, da thịt, huyết mạch thật sự muốn vỡ tung ra, vừa muốn khóc vừa muốn cười, cảm xúc mãnh liệt tuyệt không thể kiềm chế mà cũng không muốn kiềm chế, khiến hắn không tự chủ được, toàn thân run lên.

Cảnh Thái và vô số người Yến lại nghĩ là thanh đao này quá to và nặng, Tống Dương run rẩy là vì không thể dịch chuyển được nó, cười vang lần nữa, nhưng một lát sau, Tống Dương đột nhiên rống to lên, thân hình còn run rẩy trước đó giờ phút này lại vững như bàn thạch vậy, một tay giơ đao vung lên cao, chỉ lên trời. Dương đao, đao sáng.

Sáng cho người ở trên trời kia thấy.

........................

Tống Dương dẫn đầu, dẫn đội hướng về thiết lung, sắc mặt Hồ đại nhân đen sẫm, hai tay chắp lại khom người bái mười kỳ sĩ thật lâu, lúc ngẩng đầu lên hai mắt đã mơ hồ ngấn nước:

- Là lão phu đã đem chư vị đến nước Yến, không ngờ lại hại đến tính mạng của mọi người, Hồ mỗ bất tài...

Nói còn chưa dứt lời, Tống Dương bỗng nhiên mỉm cười, giơ tay vỗ vỗ bả vai của lão, hạ giọng nói:

- Không cần phải khó chịu, đánh xem sao đã, có chuyện gì đợi sau khi chúng tôi ra rồi hãy nói.

Hồ đại nhân ngây ngẩn cả người, đi ra rồi nói ư? Ta thì còn có thể nói, nhưng lúc đó các ngươi còn có thể nghe thấy hay không?

Tống Dương tươi cười thoải mái, mười vị kỳ sĩ Nam Lý đi vào trạm ở giữa thiết lung. Lực sĩ bên ngoài buông lỏng bàn kéo, cửa sắt từ từ khép kín, ngăn cách thiết lung và bên ngoài, mà trong chỗ trống này, đã xảy ra chuyện làm cho người khác bất ngờ.

Chủ tướng dân tộc Hồi Hột A Hạ dẫn đội tiến lên, trước tiên thi lễ với Tống Dương, mặc dù không phải là hoàn toàn lễ phép nhưng vẻ cung kính thì hiện rõ, Tống Dương đồng thời đáp lễ rồi nói với A Hạ câu gì đó, sau đó võ sĩ Hồi Hột liền đem tất cả người Nam Lý chắn ở phía sau.

Người Yến thảo luận sôi nổi, ngay cả những võ sĩ các nước ở trong ***g sắt cũng lộ vẻ nghi hoặc, người Hồi Hột phải che chở cho Nam Lý ư? Hai quốc gia cách xa nhau nhất trên trung thổ, từ khi nào lại biến thành đồng minh?

Dân tộc Hồi Hột, A Hạ đã biểu lộ thái độ, mà ở trong thiết lung, còn có một phần không thể hiện ra, chỉ có đôi bên hiểu được thái độ trong lòng. Chủ tướng La Quan của nước Yến và Tống Dương ánh nhìn chạm nhau, trong ánh mắt đều lộ ra chút ý cười.

Tống Dương quay đầu lại, đối với Thi Tiêu Hiểu thấp giọng nói:

- Đợi lát nữa đánh rồi, ngươi và ta chú ý bảo vệ cho mọi người, không được để ai trực tiếp đến gây phiền toái cho chúng ta, chú ý đừng để trận ác chiến làm hại tới mình.

Thi Tiêu Hiểu gật gật đầu, còn chưa kịp nói, chủ tướng Thổ Phiên ở một góc khác Trát Tây Bình Thố bỗng nhiên cất tiếng cười lạnh, tiếng Hán lơ lớ không quen:

- Nam Lý muốn dựa vào Hồi Hột che chở sao? Cách nhau xa quá đấy, chi bằng nhập vào Thổ Phiên chúng ta, Vương Thượng Trạch nhà ta tấm lòng nhân hậu, phân nửa sẽ ban thưởng cho Phong Long một vị trí phiên chủ, con cháu Nam Lý đời đời vĩnh viễn được Thổ Phiên bảo hộ, chẳng phải là tốt sao?

Tống Dương chẳng thèm nhìn hắn, cũng không ngẩng đầu lên đáp:

- Không cần đâu. Lúc ăn cơm chiều ngày hôm qua đã thương lượng xong rồi, giờ cơm trưa ngày mai Nam Lý và Hồi Hột sẽ nam bắc xuất binh, chia cắt Thổ Phiên, lấy Sài Thố Đáp Tháp Cung làm ranh giới, phía Nam thuộc về Phong Long đế ta, phía bắc thuộc về Hồi Hột của Đại Khả Hãn.

Sài Thố Đáp Tháp cung là cung vàng điện ngọc của Đại Lạt Ma Thổ Phiên, là thần miếu chí cao trên cao nguyên.

A Hạ nghe vậy, lộ ra nụ cười mê hoặc, hỏi Tống Dương:

- Vậy Sài Thố Đáp Tháp cung nên phân chia thế nào đây?

Tống Dương không cần suy nghĩ:

- Lầu một của ta, lầu hai cho ngươi... Nó tổng cộng có mấy lầu?

Trát Tây Bình Thố giận tím mặt, thánh địa trong lòng bị kẻ thù tùy tiện khinh nhờn, đâu có thể nhẫn nhịn được lửa giận mà chờ mệnh lệnh khai chiến nữa, nổi giận gầm lên một tiếng, dẫn thủ hạ cùng phát lực xông lên, A Hạ cười to một tiếng, hai tay loan đao múa may như gió, kêu gọi thuộc hạ nghênh đón kẻ địch.

Cùng lúc đó, Cảnh Thái ở trên cổng thành liền vung tay lên, lại là một tiếng pháo nổ điếc tai, Nhất phẩm lôi bắt đầu, La Quan giương cung một mũi tên thẳng đến lấy đầu thủ lĩnh của Khuyển Nhung, thuộc hạ cũng cùng lúc phát đao kiếm xông vào kẻ thù.

Nam Lý bên này không chút do dự, Tống Dương cầm ngang Long Tước, tay áo Thi Tiêu Hiểu lay động, bảo vệ nhà mình ở phía sau.

...

Ngoại trừ Nam Lý, bốn nước mạnh khác ở trung thổ thù hận phức tạp, người Yến hận nhất Khuyển Nhung, tiếp theo là căm thù Thổ Phiên; Khuyển Nhung xem người Yến là kẻ thù sinh tử, nhưng bọn họ đối với tộc Hồi Hột cũng hận thấu xương; Thổ Phiên và Hồi Hột thề không đội trời chung, đối với Đại Yến thì kém một chút ít, nhưng vẫn là kẻ thù trăm năm.

Mà Đại Yến và Hồi Hột cũng không giáp ranh giới, không tồn tại tranh giành lãnh thổ, cũng không có mâu thuẫn trực tiếp; tình huống giữa Thổ Phiên và Khuyển Nhung cũng không khác là mấy. Nhưng bất kể là Trung Nguyên và sa mạc, hay là cao nguyên và thảo nguyên, mặc dù không có thảm họa chiến tranh kéo dài nhiều năm, giữa bọn họ cũng hoàn toàn không có sự tin tưởng nào đáng nói. Tranh giành thắng lợi trong ***g, căn bản là không có đồng minh, cho dù là tạm thời liên minh, cũng không có khả năng tồn tại, ngoại trừ võ sĩ nhà mình, ai cũng là kẻ địch, ngoại trừ loạn đấu, hỗn chiến, tuyệt không có con đường thứ hai.

Nhưng Cảnh Thái không biết dưới cổ Tống Dương lộ ra miếng hỏa tâm ngọc của Tát Mặc Nhĩ Hãn, càng không biết được bởi vì Trần Phản, Tống Dương và La Quan đã kết duyên.

Đối với A Hạ mà nói, Tống Dương chính là vương giá; trong mắt La Quan, chính mình chỉ có nửa năm cuộc sống, Tống Dương là chỗ dựa duy nhất của sư phụ lúc về già. Hai người không những sẽ không làm hại hắn, mà còn có thể hợp sức bảo vệ cho hắn và tính mạng của thủ hạ. Chuyện này Cảnh Thái bất kể thế nào cũng không thể dự đoán được, vốn sẽ là một Nhất phẩm lôi ác chiến hỗn loạn, bởi vì sự gia nhập của Nam Lý mà đột nhiên trở thành có trật tự.

Lúc vừa mới tiến vào thiết lung, Tống Dương hạ giọng nói với A Hạ là câu: yên tâm về Đại Yến, có thể chuyên tâm đối phó Thổ Phiên.

Mà La Quan tu vi kinh người, lại đi lại trên giang hồ đã lâu, tâm tư sao có thể kém được, tuy rằng trước đó không biết quan hệ giữa Tống Dương và dân tộc Hồi Hột, nhưng vừa thấy thái độ của A Hạ và võ sĩ thủ hạ, y đã biết nên làm thế nào rồi: chuyên tâm đối phó với Khuyển Nhung, đem bọn lang sói trên thảo nguyên giết sạch. Chỉ giết hết bọn KHuyển Nhung là chưa đủ, thủ hạ của chính mình là những con “tốt” cũng phải chết sạch sẽ. Một khi như vậy, chỉ cần Hồi Hột giết hết Thổ Phiên, trong ***g sắt còn lại tất cả đều là người một nhà rồi.

Cho dù Hồi Hột không địch lại Thổ Phiên cũng không sao, đại tông sư mắt sáng như đuốc, đại khái có thể nhìn ra, thực lực hai đội ở mức sàn sàn như nhau, cho dù là Thổ Phiên thắng, cũng chỉ có thể còn lại hai ba tên trọng thương tàn phế, không ngăn được ba mũi tên của y.

Sự ăn ý giữa những người thông minh, không cần phải tụ lại một chỗ thương lượng, trước khi khai chiến Tống Dương và La Quan đã liếc mắt nhìn nhau một cái, chỉ như vậy là đủ để hiểu rõ tâm ý của nhau rồi.

Thiết lung to lớn khác thường, trong đó Đại Yến đấu với Khuyển Nhung, Hồi Hột đấu với Thổ Phiên, một hàng Nam Lý chạy đến một góc thiết lung, căn bản không ai chú ý đến bọn họ. tình trạng hiện tại của kỳ sĩ Nam Lý và bách tính Tình thành ở bên ngoài xem cuộc chiến không khác nhau gì nhiều, chẳng qua là nhóm kỳ sĩ đứng gần hơn một chút, đối với hai nhóm chiến đấu nhìn được rõ hơn một chút.

Sắc mặt Cảnh Thái xanh mét, hoàn toàn không hiểu sự tình tại sao lại biến thành như vậy.

Tuy rằng không có hỗn chiến như trong dự đoán, không khỏi làm người khác có chút thất vọng, nhưng ác chiến trong thiết lung rất kịch liệt, vẫn là vượt xa tưởng tượng của người Yến, võ sĩ tới tham dự có thể được quốc gia tuyển chọn, sao có thể là hạng người bình thường, hoặc là danh chấn một phương, hoặc là tướng dũng mãnh ba quân, mỗi người đều mang trên mình tuyệt kỹ công phu, bốn đội cao thủ phân thành hai trận chiến, thân hình lên xuống như đô vật sống chết.

Tiếng nổ vang không ngớt rơi xuống đáy lòng, hào quang đao kiếm chớp lóe làm chói mắt, tất cả mọi người đang xem đều thần trí lãng đãng, âm thanh hò reo ngày càng cao hơn, hơn nửa tòa Tình thành đều dần dần sôi sục lên.

Song đao của A Hạ tung bay kết hợp cả cương nhu, trường kiếm trong tay trái mỗi một đường đều tích tụ lực rất lớn, loan đao trong tay phải lại nhẹ nhàng quỷ dị qua lại như không, đối thủ của nàng chính là chủ tướng Thổ Phiên, Trát Tây Bình Thố tay trái là khiên nặng, tay phải là chiến chùy, hoàn toàn là đấu pháp lấy mạng trên chiến trường, không phân biệt sống chết thì tuyệt đối không bỏ qua, chủ tướng hai đội tiến đến cùng nhau liều mạng, hoàn toàn không quan tâm đến người ngoài, thủ hạ của bọn họ cũng đều tự mình đánh chứ không phối hợp, cách đánh đơn sơ, nguyên thủy nhưng cũng đủ hung mãnh.

Cùng với đó, một trận chiến khác cũng có kết cấu, Khuyển Nhung mười người có cùng cách đánh chiến trận, theo mệnh lệnh của chủ tướng xếp thứ tự tiến công, đánh nhau sống chết một hồi lâu sau nhưng thế trận vẫn không loạn, những con “tốt” nước Yến cũng hai ba người phối hợp, lần lượt tấn công kẻ thù, La Quan thì từ đầu đến cuối chỉ ở ngoài tới lui tuần tra, cũng không gần người đánh nhau, tuy nhiên trong trận địa địch mỗi khi có sơ hở, hoặc có đồng bọn bị hại, tất sẽ có một đường kim quang vù vù từ trên cung của y bắn ra. Áp lực của mình y đối với chiến trận của Khuyển Nhung, so với chín người còn lại cũng không nhàn hạ hơn bao nhiêu.

...

Trong nháy mắt một buổi chiều khó khăn đã qua đi, ngoài dự kiến của mọi người, đánh đến bây giờ, trong thiết lung lại không có một người bị giết, thế lực ngang nhau ác chiến, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không phân thắng bại. Trời đang tối dần, binh lính nước Yến phụng mệnh đã sớm thiết lập ở gần thiết lung những chảo dầu, trong tích tắc ánh lửa mãnh liệt, chiếu rọi khổ chiến trong ***g sắt, càng lộ vẻ hung hiểm.

Thi Tiêu Hiểu mỉm cười thong dong, nhưng ở trong tay áo, vẫn vận chuyển nội công qua lại không ngừng, trong lòng luôn luôn đề phòng, đề phòng ngừa bất cứ lúc nào có ám khí bay tới, hay tên bắn lén, tuy nhiên người bên ngoài cũng không có phần kiên nhẫn này, thợ rèn Tiêu Dịch phạm vào bệnh nghề nghiệp, đối với tính chất của thiết lung sinh ra chút hứng thú, vừa gõ gõ đánh đánh, vừa kéo Chu Nho lão đạo qua thấp giọng thảo luận. Chu Nho thiện hỏa, Tiêu Dịch thiện luyện, hai người bọn họ đúng là có thể xem là bạn hợp tác tốt.

A Y Quả, Nhị Sỏa không biết từ khi nào đều ngồi dưới đất, há miệng, ngáp một cái thật lớn. Ngáp dễ lây, Nhị Sỏa đem cái khiên lớn lót dưới mông ngồi, cũng cùng nàng ta há miệng ngáp một cái, giọng lơ mơ hỏi Tống Dương:

- Chúng ta không đánh sao? Vậy bọn họ khi nào mới đánh xong?

Long Tước đao cuối cùng cũng chống trên mặt đất rồi, thanh đao này không nhẹ, cứ giơ lên cũng không phải là chuyện nhỏ, Tống Dương cười đáp:

- Tạm thời vẫn chưa đánh xong, tuy nhiên đợi lát nữa ta sẽ động thủ.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt của hắn đã nhìn chăm chú vào cặp chiến của A Hạ và Trát Tây Bình Thố.

Nhị Sỏa ồ một tiếng, than thở:

- Ta có hơi đói bụng.

Vừa nói, vừa hướng về bên ngoài ***g sắt, nhìn xung quanh, tiếp tục lải nhải:

- Hồ đại nhân uống nước trà kìa.

Lại đợi thêm một hồi, người Yến đang xem cuộc chiến ở bên ngoài cũng không còn phấn khích kích động như trước, không thấy máu me, cũng không nghe tiếng kêu thảm thiết, đánh có kịch liệt thêm nữa thì xem lâu cũng làm cho người ta cảm thấy nhàm chán, lúc này rốt cục có người nhớ tới kỳ sĩ Nam Lý ở trong thiết lung, không biết có người nào lớn giọng hô lên:

- Người Nam Lý, xem thấy thế nào? Chó mèo nhà ta còn hoạt bát hơn các người nữa đó.

Lập tức tiếng cười vang nổi lên từ bốn phía, các loại tiếng chửi rủa vang lên, từ bốn phương tám hướng truyền đến, hư thanh càng ngày càng ầm ĩ, huyên náo một hồi lâu, tiếng cười nhạo không những không hạ xuống, ngược lại càng ngày càng hội tụ lại, cuối cùng mọi người hoàn toàn thống nhất, biến thành bốn chữ:

- Nam Lý hèn nhát.

Sự ủng hộ đối với ác chiến kịch liệt, đâu có tới nhanh bằng tiếng chửi rủa kẻ hèn nhát, bốn chữ được lặp lại không ngừng, tiếng hô vang lên rộng khắp, nghe vạn dân cùng nhau mắng to, Cảnh Thái ngồi trên cổng thành cuối cùng sắc mặt cũng dịu đi, lộ ra chút ý cười.

Tống Dương bất động, vẫn nhìn chằm chằm vào trận chiến mà mình để ý, trong miệng cười nói với Thi Tiêu Hiểu đứng bên cạnh:

- Những người ở bên ngoài đó, thật là đáng chết hết.

Thi Tiêu Hiểu biết Tống Dương không chịu nổi những lời thô lỗ, nhưng không nghĩ tới hắn có thể nói ra lời khó nghe như vậy, đầu tiên là hơi sửng sốt, lập tức lắc đầu cười nói:

- Ngươi miệng hạ lưu tình, ngươi không ăn chay, nhưng mà ta còn phải để lỗ tai trong sạch đây.

Tống Dương cười nói:

- Giả hòa thượng, đợi ra khỏi thiết lung, ta dẫn ngươi đi Phong nguyệt phường, giúp ngươi tuyển một ni cô xinh đẹp.

Nói xong, ngẫm nghĩ một chút lại hỏi:

- Có mang cây sáo của ngươi theo không?

Thi Tiêu Hiểu gật gật đầu, cây sáo nhỏ không rời khỏi người, lúc trước người Yến phụ trách soát người kiểm tra đi kiểm tra lại, thấy chỉ là một cây sáo bình thường, lại biết bọn họ không có cơ hội vào cung gặp Thánh thượng, liền để cho y mang theo. Tống Dương bước lên một bước, đem tất cả đồng bọn chắn phía sau, tiếp tục nói:

- Ngồi đợi nhàm chán, thổi một khúc nghe chơi nhỉ? Yên tâm, bây giờ ta trông cho.

Thi Tiêu Hiểu cười:

- Đúng là một ý hay.

Nói xon từ trong ***g ngực lấy ra một cây sáo nhỏ thôi lên.

Tu vi của y không tầm thường, trong khi thổi dồn hết nội kình, tiếng sáo du dương, cũng chưa nói tới vang như thế nào, nhưng phiêu tán toàn chiến trường, mặc dù xung quanh ồn ào, nhưng tất cả mọi người trong phạm vi hơn trăm trượng có thể nghe rõ.

Tiếng sáo uyển chuyển, không nghi ngờ gì là trực tiếp khiêu khích, người Yến ở Tình thành quát mắng đột nhiên tăng vọt, Tống Dương và A Y Quả, người mù, Chu Nho thì cười ha ha...

Thổi một khúc xong, Thi Tiêu Hiểu tạm dừng, tiếng sáo bỗng nhiên uyển chuyển, biến thành giai điệu quê hương của người Hồi Hột, ý ủng hộ trong đó không cần nói cũng biết. A Hạ trong lúc đấu cười to một tiếng:

- Đa tạ!

Tiếng reo hò đánh trống ở bên ngoài thiết lung long trời lở đất, Thi Tiêu Hiểu lại thổi tới mê đắm, hoàn toàn đắm chìm trong tiếng sáo của chính mình, khúc sáo của dân tộc Hồi Hột gần kết thúc, thời điểm y đang chuẩn bị lại đổi sang khúc mới, đột nhiên bên người vang lên một tiếng rống to, bước chân nặng nề đạp vỡ miếng gạch xanh, chỉ là thanh thế một người một đao lãng đãng lại giống như một con cự thú đầu đang bốc hỏa, Tống Dương dũng mãnh xông ra.

Long Tước xung động, Tống Dương giương đao mà không hề báo trước, ra tay, Long Tước bảo đao run rẩy nhẹ phát, bao hàm cả ý vui mừng, huyết quang trên thân đao lưu chuyển, mùi huyết tanh nồng đậm cùng với chủ nhân xung phong bỗng nhiên bao phủ bầu không khí.

Sấm đánh một kích, thẳng đến Trát Tây Bình Thố.

Đã có cơ hội, chuyện Nhâm Sơ Dung phó thác, vẫn là tự tay hoàn thành thì tốt hơn, từ lúc bắt đầu tiến vào thiết lung, Tống Dương đã chuẩn bị giết người rồi. Long Tước ở trong chính tay của mình, chưa bao giờ chém sót đầu người, máu của dũng sĩ đệ nhất Thổ Phiên, kể cũng không uổng công cho màn “khai trương” của nó.

Mỗi một nhát chém đều là được ăn cả, ngã về không, đánh lén cũng không ngoại lệ, đều dồn hết lực.

Lúc tay không, tu vi của Tống Dương kém tông sư một chút, nhưng tất cả tu vi của Tống Dương đều là vì thanh bảo đao này, lúc có nó trong tay, cho dù là tông sư chân chính cũng muốn tạm thời tránh mũi đao này. Trát Tây Bình Thố nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, trong người Nam Lý còn có một tông sư. Toàn bộ tinh lực của hắn ta đang đối phó với A Hạ, đợi tới lúc nhận thấy được nguy hiểm thì trước mắt huyết tanh đã rơi, Long Tước một đao lấy đầu.

Phá khiên, nhập vào thịt, chém xương, thành hai đoạn.

Tiếng kêu thảm thiết lúc sắp chết của Trát Tây Bình Thố đâm thủng hàng vạn màng nhĩ.

Nếu Tiểu Bộ ở đây, lúc đó sẽ giật mình mà hét chói tai. Một nhát chém này của Tống Dương cùng với tình hình mà nàng có thể “nhìn thấy” giống nhau như đúc. Xung quanh rất loạn, giống như có mấy ngàn mấy vạn người vây quanh, hắn đang cầm một thanh đao rất lớn, chém giết, chỉ là Tiểu Bộ không nhìn thấy đầy đủ, nhìn không rõ, nàng không nhìn thấy thiết lung cực lớn kia.

Chém giết sạch sẽ gọn gàng, đột ngột nổi lên, trong nháy mắt lại mất đi, không hề có dấu hiệu báo trước lại giống như rất hợp lẽ.

Người Yến ồn ào rồi đột ngột im lặng, người người đều há mồm trợn mắt, trong nhất thời ai cũng không dám tin vào chuyện đang diễn ra trước mắt. Tiểu tử Nam Lý ra tay rồi, chỉ một đao đã chém Trát Tây Bình Thố tiếng tăm lẫy lừng thành hai đoạn.

Mãi đến khi Tống Dương mang đao trở về bên cạnh đồng bọn, tiếng kinh hô reo hò của người Yến mới đồng thời vang lên, kinh hô thì không cần phải nói, còn reo hò thì cũng không phải dành cho Tống Dương, mà là vì cuối cùng cũng nhìn thấy máu rồi.

Bất kể là âm thanh dạng gì, từ ngàn vạn người đồng thời phát ra đều biến thành tiếng nổ rầm rầm, Tống Dương quăng vết máu dính trên Long Tướng, đối với Thi Tiêu Hiểu cười nói:

- Thấy chưa? Ta nói bọn họ đều đáng chết, không sai chứ.

Cây sáo của Thi Tiêu Hiểu không thổi nữa, trong ánh mắt lại hiện ra ý đề phòng, thế cân bằng của loạn chiến bị phá vỡ, hung hiểm bất cứ lúc nào cũng có thể giáng xuống.

Mà thợ rèn Tiêu Dịch nhìn thấy uy phong phá tấm khiên Thổ Phiên của Long Tước, rõ ràng bị chấn động, gần như đều quên mất thế cục hiện tại, bước nhanh đến trước mặt Tống Dương, lắp bắp hỏi han:

- Tống huynh đệ, đao của ngươi có thể...có thể cho ta xem một lát được không?

Tống Dương cười cười, hơi có vẻ áy náy:

- Ta còn luyến tiếc chưa muốn buông nó, cầm nó trong tay ta ngươi xem được không?

Long Tước vừa mới giành được trong tay, Tống Dương không nỡ để nó rời khỏi bàn tay, sợ gì một lát. Tiêu Dịch gật đầu một cái thật mạnh, trong miệng liên tục đáp:

- Được, được, như vậy là được rồi...

Cúi đầu xuống, cẩn thận xem xét chất liệu, cách luyện của thanh Long Tước, ánh mắt càng ngày càng sáng.

Giống như ma chú “không chết người” bị phá vỡ vậy, ở trong thiết lung, tiếp theo cái chết bất ngờ của Trát Tây Bình Thố, một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Không chỉ ác chiến của Hồi Hột và Thổ Phiên, mà trận chiến giữa Yến và Khuyển Nhung cũng bắt đầu có thương vong, La Quan quát mắng liên tục, thân hình biến thành một đạo kình phong, vây quanh chiến đoàn, kim quang run rẩy không ngừng bắn tên, huyết tương văng tung tóe, mạng người điêu tàn.

Trong ngoài thiết lung, trong ngàn vạn người, xưng hiệu La Quan đơn đả độc đấu này, không ai có thể nhìn ra là y chưa xuất toàn lực, mặc dù Tống Dương cũng không phát hiện ra sự khéo léo tài tình của y, tuy nhiên Tống Dương có thể nhìn thấy, số hào kiệt nước Yến chết không hề ít hơn dũng sĩ thảo nguyên một chút nào.

Chủ tướng Thổ Phiên chết thảm, sĩ khí dân tộc Hồi Hột tăng cao, mãnh lực thực sự áp đảo so với cường địch một bậc, nhưng sống chết trước mắt, những chiến sĩ còn lại của Thổ Phiên không hề lùi bước, ý niệm cuối cùng trong đầu chỉ có bốn chữ: đồng quy vu tận. Khốc liệt hơn lúc đầu rất nhiều, trận quyết chiến cuối cùng không quá công phu của ha nén hương, dũng sĩ đến từ cao nguyên bị tàn sát, thậm chí ngay cả một người toàn thây cũng không có. Nhưng dân tộc Hồi Hột cũng bị kẻ thù hung hãn đáp trả, sáu người bỏ mạng, bốn người may mắn sống sót ai cũng bị trọng thương, A Hạ cũng không ngoại lệ, trên bụng trúng một đao, máu tươi trào ra ngoài, nhuộm đỏ chiến bào.

Cùng lúc đó chiến đoàn kia cũng đi đến hồi quyết chiến cuối cùng, Khuyển Nhung thương vong quá nửa, chiến trận hoàn toàn bị loạn, Yến tốt bốn chết, ba bị thương không thể phối hợp được, cùng thi triển thủ đoạn giáp lá cà, đánh tay không, La Quan cũng thu cung lại, rút đao nhập vào loạn chiến, đối đầu với chủ tướng Khuyển Nhung.

Tất cả mọi người chú mục vào chiến đoàn, duy chỉ có một mình thờ rèn vẫn đang bị Long Tước hớp hồn, mãi đến khi bị Tống Dương hỏi:

- Nhìn thấy gì rồi?

Tiêu Dịch mới giật mình tỉnh lại, nhìn trái nhìn phải, hạ giọng:

- Thanh đao rất tuyệt vời, dựa vào nó có thể chặt đứt thiết lung.

Chất liệu thiết lung không giống bình thường, dựa theo phỏng đoán của Tiêu Dịch, trong lúc chế luyện thợ thủ công cho vào “thép nguyên chất”, bảo đao thần kiếm bình thường khó có thể làm nó tổn hại dù chỉ một chút, nếu không sao có thể dựa vào nó mà khóa các cao thủ đích thực ở trong ***g sắt này được, còn những lân nhỏ trên Long Tước, rõ ràng hoàn toàn là do “thép tinh chất” luyện thành, nếu tăng lực đánh vào, đủ để chặt đứt trụ thiết lung.

Tống Dương cực kỳ có hứng thú:

- Thật sự có thể à?

Phần lớn thợ thủ công lành nghề đều có tính khí xấu xa, không chịu được người ngoài, đặc biệt là người ngoài nghề nghi ngờ chính mình, Tiêu Dịch cũng không ngoại lệ, tuy nhiên đối với Tống Dương vẫn còn nể chút thể diện, chỉ thản nhiên nói:

- Chém thử một cái là biết ngay thôi mà.

Không ngờ vừa dứt lời, Tống Dương lại đột nhiên hét lớn, lại thật sự vẫy Long Tước cấp bách xông lên. Nhưng hắn vẫn chưa nhằm vào thiết lung, đao phong thẳng chỉ chính là chiến đoàn giữa Yến và Khuyển Nhung. Đây chính là thời điểm!