Tống Dương nào có thể không động dung, nhíu mày truy hỏi:
- Cảnh Thái muốn điều tra ta? Có biết là tại sao không?
Giải Cửu lắc đầu:
- Không phải chuyên môn điều tra ngươi, mà là điều tra trang chủ của sơn trang Minh Nhật, Tô Hàng. Mật chỉ không nói rõ gì, muốn ta thăm dò xem gần đây Tô trang chủ tiếp xúc với ai, có gì khác so với trước kia không?
Lần này trở về từ biển, trạng thái của Tô Hàng có một số khác so với trước, hình như luôn rất vui vẻ. Từ khi Tô Hàng 14 tuổi cự tuyệt tiến cung, Cảnh Thái đang chờ cái ngày nàng tìm được ý trung nhân, gần đây cuối cùng cũng có manh mối, Cảnh Thái vô cùng vui vẻ, truyền mật chỉ xuống nha dịch tốt nhất của Đại Yến, đi điều tra người đàn ông trong lòng Tô Hàng.
Giải Cửu sở dĩ lưu ý tới Tống Dương, là vì Tống Dương lần đầu đi Lan Nhược Tự, nhận được sự khoản đãi long trọng, sau đó được bà ngoại một mình mang đi theo cách nghĩ thật sự điên khùng của hoàng đế, Giải Cửu cũng không phải quá hiểu, chỉ là nhắc nhở nói:
- Chỉ cần việc này vẫn là ta điều tra, Cảnh Thái sẽ không biết ngươi. Nhưng người con gái Tô Hàng này, không phải loại người khác có thể động tới, ngươi phải biết bảo trọng.
Tống Dương cười, trong miệng nói hai chữ “đa tạ” với Giải Cửu, trong lòng lại là hai câu khác: Không thể động tới thì cũng động rồi. Cảnh Thái điều tra Tô Hàng, đợi xem mệnh có thể sống qua ngày tám tháng chín rồi hãy tính.
Giải Cửu không đợi lâu, sau khi để lại cho Tống Dương cách liên lạc rồi từ biệt, trước khi đi còn cố ý chiếu cố nói:
- Cấp trên có vụ án phải áp chế, ngày mai ta sẽ dẫn người đến Bồng Lai châu, ngươi có việc gấp gì, có thể tới Bồng Lai tìm ta.
Nói xong, lộ ra nụ cười, thoáng như gây họa rồi muốn chạy trốn, liền chạy tới Bồng Lai. Hơn nữa ngày mai sau khi rời khỏi Tình Thành, không biết trăm năm sẽ đợi ta về, hay là giao việc của Tô Hàng cho người khác điều tra, tóm lại hành tung của ngươi nhất định phải thận trọng. Tống Dương nghiêm nghị gật đầu, cảnh cáo của Giải Cửu tuyệt đối không phải là trò đùa, nếu có người khôn khéo tới tra khảo hắn, chưa chắc sẽ không phát hiện đại sự đang mưu đồ ở trong Lậu Sương các. Giai đoạn gần đây là thời khắc then chốt, hắn cũng phải cẩn thận hành tung, cố gắng hạn chế gặp mặt với đồng bọn.
Sau một hồi sợ bóng sợ gió, vốn tưởng rằng đã bị tóm, hóa ra lại là bạn bè gặp mặt.
Sau khi Giải Cửu rời khỏi, người bên ngoài đều thoải mái, duy chỉ có Cố Chiêu Quân sắc mặt vẫn thanh tịnh như trước, cho dù Giải Cửu có phải là bạn không, báu vật do y quản lý vẫn có sơ hở, Cố Chiêu Quân cảm thấy mất mặt, lạnh lùng ném cho Tống Dương một câu:
- Tiền thuê không cần nữa, hoàn trả lại nguyên xi.
Tống Dương lắc đầu cười:
- Chút việc cỏn con, coi như ngươi thật lòng. Con người ngươi không mạnh mẽ gì cả.
Nói xong nghĩ một chút lại nói:
- Trả lại tiền thuê thì thôi đi, nhưng đợi xong việc này rồi, người có phải mời ta ba mươi ba gian phòng Hồng Lâu ở Nguyệt phường hết, được không?
- Nhắc đến quê hương còn âm áp, lưu luyến.
Lý Minh Ky đột nhiên ngắt lời, ngữ khí rất lạnh lùng:
- Xin công tử thanh toán hết nợ cũ trước đây của Lậu Sương các.
Tống Dương ngạc nhiên, quay lại nhìn về phía nàng:
- Nợ cũ gì? Đây lại là cái nào với cái nào?
- Nhìn Phi Phi của ta rồi, không cần đưa tiền sao?
Lý Minh Ky nhắc nhở một câu, rồi lại cười lạnh:
- Nhớ kĩ tình cảm của mọi người. Vốn tưởng không cần tiền, nhưng bây giờ mới biết, công tử còn từng đi tới Lan Nhược tự. Cho dù có tiền tới đó, chúng ta cũng làm sao có thể tự ức hiếp mình, giúp ngươi tiết kiệm tiền.
Tống Dương mỉm cười, liền nói:
- Ta không có tiền.
Rồi lập tức đứng lên khỏi ghế, chỉ vào Cố Chiêu Quân rồi lại chỉ Lý Minh Ki, rồi lại hung hăng nói:
- Kẻ này keo kiệt hơn kẻ kia.
Rồi lập tức rời khỏi phòng, đi tìm La Quan đang canh giữ ngoài hành lang:
- Tiền bối Hổ phách đỡ chút nào chưa? Bây giờ có thể đến tìm tiền bối không?
La Quan cũng không biết, lập tức dẫn hắn tới chỗ ở của Hổ Phách:
- Chỉ có thể tới hỏi chính tiền bối thôi, ờ, còn một chuyện nữa.
Nói xong, sắc mặt hiện ra sự tỏ mò:
- Sáng nay trong cung truyền xuống một thánh chỉ, lệnh cho ta làm Chủ tướng của Nhất phẩm lôi, sao ngươi lại biết trước rồi? Chủ tướng trước đây đâu?
- Nguyên Chủ tướng chỉ là hư danh, đừng nói so với ngươi, ngay cả ta cũng không bằng. Bị ta đánh cho tàn phế rồi.
Tống Dương khoe khoang, vô cùng đắc ý.
Cẩn thận gõ cửa, lẳng lặng quan sát, Hổ Phách cũng không nghỉ ngơi, so với chuyến thăm lần trước, trong phòng có thêm một cái bàn học, Hổ Phách khoác một cái áo lông cừu rất dày đang ngồi trước bàn, cầm bút viết cái gì đó, trên bàn xếp chồng mấy bản thảo, xem dáng vẻ hình như bà đã viết khá lâu rồi.
Xem ra tâm trạng của Hổ Phách rất tốt. Vừa thấy Tống Dương tới, liền đặt bút xuống cười nói:
- Con trai ngốc, đến thăm mẫu thân.
Bà vừa mở miệng đã nói Tống Dương ngốc, phản ứng đầu tiên chính là: “Lại một Trần Phản?”
Còn Hổ Phách khanh khách cười:
- Yên tâm, đầu ta không sao, ta biết mình đang nói gì, cũng biết con là ai.
Tống Dương vừa thở ra nhẹ nhõm, không ngờ bà lại nói tiếp:
- Con chính là con trai ta.
Tống Dương cười khổ, trong lòng cảm thấy có chút may mắn:
- Đừng đùa ta chứ, bà là bà cô, không phải cùng lứa tuổi.
Kinh mạch của Hổ Phách vẫn rất tinh tường:
- Vai vế của ta và con là do Vưu Ly mang lại, nhưng ta không chỉ là nước cờ của lão.
Bà lại bật cười khì khì:
- Ta thật không ngốc, đừng coi ta là Trần Phản, ta là nghĩ như vậy...
- Cái đứa trẻ đêm hôm sinh ngày 7 tháng 5 năm thứ tư Cảnh Thái đã vì ta mà chết, con còn sống, hơn nữa bị Vưu Ly đưa đi, đây chính là duyên phận của chúng ta.
- Chuyện ta sẽ có con trai này, đơn giản là chịu tiếng xấu thay cho Vưu Ly, ta không trách hắn, mười lần nữa cũng sẽ không trách hắn, nhưng con trai ta chết rồi, hắn có phải là nên trả cho ta một người khác?
- Con người Vưu Ly đần độn, đối với ai cũng đều là khuôn mặt đần thối đó, không ngờ lại truyền võ công, độc thuật cho con, đủ thấy hắn để ý tới tiểu tử con, trong lòng hắn phần lớn đã coi con là con trai.
- Vưu Ly có con trai, Hổ Phách có con trai, đôi ta lớn lên cùng nhau, giống như một người, bây giờ hắn mất rồi, con trai ta cũng chết rồi, đem con hắn làm con trai ta, một việc rất tốt.
- Còn nữa, có một đứa con trai với Vưu Ly, bản thân ta cảm thấy rất tốt.
Nói xong, Hổ Phách dọn sạch mặt bàn, chống tay, dựa cằm lên hai tay:
- Có lúc ta nghĩ, lần đó khi hắn bị trục xuất khỏi sư môn, ta đuổi theo hắn, nếu hắn nói với ta: “nàng muốn đi cùng ta, tuyệt không được phép với người đàn ông khác”. Ta sẽ đồng ý với hắn sao?
Nói đến đây, Hổ PHách nhíu mày:
- Nhưng tên khốn khiếp đó không nói, ta có thể vì hắn mà không cùng người khác, nhưng phần lớn hắn không muốn vì ta không đi với người đàn bà khác, nghĩ rồi lại thôi.
Hổ Phách tự nói lẩm bẩm, Tống Dương ngoài việc chớp mắt ra thì không biết làm gì khác.
Vì quan hệ của Vưu Ly, Tống Dương cũng có chút thân thiết với vị bà cô này, nhưng cũng chỉ là “thân thiết” mà thôi, coi bà là trưởng bối, hơn nữa là người quen, nhưng nếu nói nhận làm mẹ nuôi thì thật sự quá xa vời, đến nay chẳng qua mới gặp hai lần, vừa không có điểm gì chung lại cũng không có việc cùng nhau, hai lần gặp mặt đều là nói chuyện cũ, hiện nay cho dù Tống Dương toàn thân nổi da gà, cũng không thể phát ra một tiếng “mẹ”.
Tống Dương ho khan một tiếng:
- Tiền bối.
Vừa nói hai chữ này, Hổ Phách liền mỉm cười, lắc đầu ngắt lời:
- Ta biết con muốn nói gì, vô ích thôi, con không coi ta là mẹ cũng không sao cả. Ta coi con là con trai ta là chuyện của ta, không cần coi ta là mẹ, con là con, ta là ta, mỗi người một cách nghĩ, không cần có tương quan gì.
Đợi bà nói xong Tống Dương càng kinh ngạc. Bà cô Hổ Phách cũng hoàn toàn không nghĩ tới chuyện “nhận nhau”, bà coi Tống Dương là con trai là được, đến mức Tống Dương có coi bà là mẹ không bà không xen vào.
Trên đời này những nhân vật mà Tống Dương gặp rất nhiều, mỗi người một đặc điểm, nhưng ngoài tình hình đặc thù của Tô Hàng ra, người cậu Vưu Ly cổ quái nhất so với bà cô trước mắt này, quả thật liền trở nên hết sức bình thường.
Nhận con trai rồi, Hổ Phách vô cùng hưng phấn, giơ tay chỉ vào khoảng không:
- Cởi giày, rồi ngồi xuống nói chuyện, lần trước đến chưa kịp hỏi, hãy nói hết cho ta biết tình hình của Vưu Ly mấy năm nay còn cho ta biết những gì con đã trải qua, việc lớn việc nhỏ đều phải nói.
Thật nếu muốn nói hết “tất cả mọi chuyện”, Nhất phẩm lôi nên kết thúc rồi, Tống dương không lên, mà vẫn lấy một cái đệm ngồi dưới đất giống như lần trước, chọn những điểm quan trọng nhất để kể, trước sau ước chừng nói hơn hai giờ, Hổ Phách trong suốt thời gian đó gần như không ngắt lời, chỉ chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng cười rồi đôi khi lại rơi lệ.. đợi khi Tống Dương thu nhỏ miệng lại không nói nữa, Hổ Phách mới thở ra một hơi nói:
- Nói về lạo dịch trước, Vưu Ly này luôn kế thừa tu độc luyện võ, cả đời đều phải ăn dược vật, thể chất khác xa với người thường. Lạo dịch chính là các tiền bối trong sư môn khi xử lý thi thể của trưởng bối không ngờ đã sáng chế ra. Những dự đoán trước đây của ngươi không sai, muốn chế thành dịch độc, thế nào cũng phải có tế bào của người mới chết ở trong sư môn.
Tống Dương gật đầu, có vài việc muốn hỏi, nhưng lại cảm thấy có chút bất kính, nói không lên lời.
- Muốn hỏi gì cũng được, ta coi con là con trai, cho dù con ngỗ nghịch ta cũng không tức giận, sao lại để ý mấy câu nói chứ?
Hổ Phách mỉm cười, bà biết Tống Dương muốn hỏi bà điều gì, liền trực tiếp đưa ra đáp án:
- Ta nếu đã chết, thi thể là vô dụng, ta chưa được nhập môn, những loại thuốc bổ của bọn họ cũng không cho ta, đến cuối cùng độc thuật cũng không khác biệt nhiều, nhưng võ công thì mãi mãi không bằng, khi ta thịnh vượng nhất cũng chẳng qua chỉ là Can Kỷ Phẩm hôm nay thôi. Nói tóm lại, nếu ta có thể chế thành lạo dịch, Yến Đỉnh cũng sẽ không để ta sống tới bây giờ.
Hổ Phách lắc đầu, đổi chủ đề:
- Nói đến lạo dịch, nói chuyện này sau đi, ta sớm đã nghĩ, tại sao Vưu Ly sao lại không đối phó với Yến Đỉnh.
Bà giường như đột nhiên nghĩ ra điều gì, ngẩng mạnh đầu nhìn Tống Dương:
- Những việc vừa rồi con nói, sao lại không thấy có người phụ nữ nào?
Tống Dương tuyệt đối không ngu ngốc, nhưng gặp “mẹ” Hổ Phách như vậy, hắn vẫn còn là có chút lờ mờ:
- Người phụ nữ nào?
- Người phụ nữ của con đó. Con trai ta khôi ngô, tuấn tú, bản lĩnh, thủ đoạn, tâm tư, mặt nào cũng là tốt nhất, sao lại chưa có nữ nhân?
Hổ Phách cười vui vẻ:
- Những việc khác không cần phải vội nghĩ, nói xem con lấy vợ chưa? Bên cạnh có mấy nữ nhân?
Tống Dương “khụ” một tiếng, lúc này mới rõ vấn đề Hổ Phách muốn nói từ trên núi trong chốc lát rơi xuống nước, bất đắc dĩ đáp:
- Thật sự thì có một người, chắc chắn sẽ cưới.
Hổ Phách thất vọng:
- Sao lại mới có một?
Nói xong, liền nheo mắt:
- Hay là con không thích phụ nữ?
Tống Dương toát mồ hôi trán, nói lắp bắp:
- Bà đừng đoán mò, con thích phụ nữ, nhưng không thích người khác.
Hổ Phách yên tâm rất nhiều, lại bừng bừng hưng phấn bắt đầu một trận truy hỏi về “tình hình con dâu tương lai”, lúc đó khó tránh khỏi khiến Tống Dương khơi lại chuyện cũ, Tống Dương có nói qua về thân phận và quan hệ với Tiểu Bộ và Sơ Dung.