Chương 142: Hóa ra họ cùng sư môn.

Trong sơn môn có ba người, sư phụ, đồ đệ, và một bặc cô cô.

Mà sư môn của Vưu Ly tuy lánh đời nhân số mỏng manh nhưng người thực sự kế thừa được tài nghệ lại thực sự rất giỏi, độc, đánh, khí ba nghệ đều tuyệt.

Trong ba nghệ đó, ví dụ dụng độc, trong đó có thể tách ra y thuật và dược lý, đánh là võ thuật quyền thuật, khí chia làm hai tầng, thứ nhất là bản lĩnh luyện ký, thứ hai là thiết kế máy móc và bẫy.

Sư phụ của Vưu Ly thiên phú dị bẩm, lại được sư tổ chân truyền, Vưu Ly thiên phú cũng không tồi, lại thêm bản thân cũng rất si mê độc môn, trời sinh có năng khiếu về lĩnh vực này, còn “một bặc cô cô” tuy không phải người trong môn, nhưng khi sư phụ dạy đệ tử nàng cũng ở một bên nghe, học, tích lũy tháng ngày cũng học được không ít bản lĩnh.

Ngày ngày bình lặng trôi qua, nhoáng cái đã trải qua hết mười mùa đông, cho tới một ngày Vưu Ly lén lút tìm đến Hổ Phách, từ trong lòng moi ra một cuốn cổ tịch bí điển, Hổ Phách dừng lại, hỏi Tống Dương:

- Ngươi đoán, hắn tìm được gì từ trong kho của sư tổ?

Tống Dương chưa đoán được, lẳng lặng lắc đầu.

- Thứ tên khốn kiếp kia tìm tới là một quyển sách song tu.

Hổ Phách mỉm cười:

- Việc này thật đáng ghét, hai ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, quan hệ đương nhiên không cần phải nói, thật sự nếu gặp nguy nan cũng có thể chết vì đối phương cũng không hối hận, tuy nhiên ta không thích hắn, hắn cũng không định cưới ta, huống chi còn kém bối phận. Nhưng khi đó là cái tuổi rất tò mò, lại thêm trong cuốn sách đó ghi lại thực sự là kỳ thuật… Kết quả không thể kiềm chế.

Nói tới việc này, Hổ Phách không hề có chút ngượng ngùng, ngược lại còn cảm thấy có chút thú vị, cười đến là vui:

- Cho nên, ta và Vưu Ly còn một quan hệ khác: hắn là nam nhân đầu tiên của ta, ta là nữ nhân đầu tiên của hắn.

Nói xong, lấy một cái đệm trên tháp ném tới trước mặt Tống Dương:

- Ngươi ngồi xuống đi nói chuyện cho dễ, không cần chú ý như thế.

Tống Dương không nói nhiều, ngồi xuống, trong lòng hắn cũng buồn cười, chuyện này khác nào cậu xách bản bí tịch đi gạt cô nương nhà người ta.

Thấy hắn lộ ra chút ý cười, Hổ Phách cũng hiểu được suy nghĩ của hắn, cũng cười:

- Ta phỏng chừng lúc ấy trong lòng Vưu Ly khẳng định cũng có suy nghĩ đó, tuy nhiên thực sự bí tịch song tu đó có kỳ hiệu, ta hỏi ngươi, có phải Vưu Ly già rồi vẫn không chịu ngủ, mỗi ngày nhiều nhất chỉ một canh giờ?

Đợi Tống Dương gật đầu, bà ta nói tiếp:

- Nếu cứ như lão, người thường sẽ không thể sống quá một năm.

Võ công lão bị phế, tuổi tác cũng lớn, cho dù có tinh thông dược lý, dựa vào dược vật cũng không cách nào chóng đỡ được quá dài. Lão dựa vào cái gì mà có thể mỗi ngày chỉ ngủ một canh giờ?

Tống Dương vừa kinh ngạc vừa hồi tưởng lại khi ẩn cư tại Yến Tử Bình khi xưa, Vưu Thái Y thường đi ra ngoài tìm kỹ nữ ở ngoài trấn.

Hổ Phách tiếp tục cười nói:

- Ngươi nhìn ta mà xem, ta dựa vào cái gì mà không sợ năm tháng, có thể giữ được dung mạo như xưa? Tuy nhiên, ngươi đừng hiểu lầm, song tu đối với cả hai đều có lợi, cho nên bí tịch lão ta đem tới kia là tiền nhân lưu lại, thực sự là một kỳ thuật.

Cho dù trước kia cậu có tự hại mình Tống Dương cũng không nghĩ gì, thực sự hắn buồn cười là, Vưu Thái y thân nhân của mình, Hổ Phách cũng có thể miễn cưỡng cho là bề trên của mình, thì ra người thân của mình là một đôi yêu nhân thực sự.

Cái này không tồi đâu, có lão yêu làm cậu khó trách sẽ có một đứa cháu trai tiểu yêu tinh.

Trong mấy năm đó, ngày nào Vưu Ly cũng thật thoải mái, ban ngày luyện võ tu độc, buổi tối tìm cô cô nghiên cứu song tu, kết quả vui quá hóa buồn, cuối cùng có một ngày gian tình bại lộ, sư phụ giận tím mặt, tự mình phế võ công của Vưu Ly, trục xuất khỏi sư môn, trọn đời không được bước vào núi này nửa bước, nếu không giết bất luận tội.

Nói xong, sắc mặt Hổ Phách rất buồn bực:

- Vì việc này ta và đại ca đã cãi nhau ầm ỹ, nhưng vô dụng, đại ca là người rất cứng nhắc.

Có lẽ do lớn lên trong núi, ít tiếp xúc với bên ngoài, căn bản Hổ PHách cũng không quan tâm đến chuyện trinh tiết, cũng không biết nam nữ phải có tình yêu mới có thể song tu, tiếp tục nói với Tống Dương:

- Song tu là ta nguyện ý, không thể tính cả lên Vưu Ly, ta xem lão là bằng hữu, đương nhiên sẽ có nghĩa khí với lão, bèn thu thập hành trang chuẩn bị cùng lão xuống núi, dù sao ta cũng không phải đệ tử trong môn, muốn đi đâu thì đi ai cũng không xen vào được !

Nhưng tới khi ta rời núi đuổi theo Vưu Ly, lão vốn đối với ta rất tốt lại thao thao bất tuyệt một tràng, lão nói:

- Ngươi không yêu ta, ta cũng không định cưới ngươi, cứ như vậy kết bạn đi, cảm thấy có hơi cổ quái. Sau này ngươi gặp nam nhân tốt, tới luyện công với người ta, ta có nên buồn không? Ngược lại, ta cũng muốn luyện công với nữ tử khác, đến lúc đó ngươi có giết người không? Nhưng hai ta thực sự cũng không thể kết làm vợ chồng.

Lão ta nói:

- Thực ra sư phụ cũng rất đau lòng, không phải là vô tình, chỉ phế võ công của ta, lại không cho ta quay về núi, nhưng không cấm ta dùng độc thuật, không chỉ như vậy, trong bọc hành lý của ta không hiểu sao lại có vài bản độc kinh y điển, không cần hỏi khẳng định là sư phụ đưa cho ta.

Lão ta lại nói:

- Ngươi có thể nghĩ tới nghĩa khí giữa hai ta, nhưng cũng phải nghĩ tới sư phụ yêu thương ngươi thế nào, ta vẫn còn nhớ rõ, lúc trước khi mới theo ngài vào núi, ngài chỉ dặn ta không được ức hiếp ngươi, nhưng không có yêu cầu gì với ngươi, rõ ràng người bị bắt nạt chỉ có thể là ta!

Rồi lại bảo:

- Ngươi cũng đừng vờ ngớ ngẩn, trong môn cất giấu nhiều điển tịch như thế, nhiều đến cả đời xem cũng không xong, học cũng không nổi, ta ước gì có thể chết trong đó, ngươi còn ngu ngốc hồ đồ chạy ra ngoài sao.

Cuối cùng, hắn nói một tràng dài dòng, so với những gì ta vừa nói còn nhiều chỗ dài hơn, ta ngẫm nghĩ một chút, quả thật cũng hiểu được đạo lý, liền ôm lấy lão, đợi cho lão đi rồi ta cũng không dám quay đầu lại nhìn theo, ta biết lão cũng không muốn để cho ta thấy lão rơi nước mắt.

Lão nhân vẫn thường nhớ lại phong thái khi đi, Hổ Phách cũng không ngoại lệ, càng nói chuyện nụ cười càng tươi như nắng, vô tình tinh thần lên cao không còn lạnh run lên nữa, chỉ có thi thoảng ngẫu nhiên rùng mình một cái…

Hai mươi mấy tuổi Vưu Ly bị đuổi khỏi sư môn, Hổ Phách lớn hơn lão hai tuổi, cũng đã qua cái tuổi lập gia đình, mà bản thân bà ta cũng không muốn gả cho người ta. Hổ Phách võ công bình thường, tuy nhiên để tự bảo vệ mình thì có thừa, độc thuật y thuật có kém hơn Vưu Ly một chút, nhưng cũng đủ để tiến vào cảnh giới độc môn.

Tuy bà không theo Vưu Ly đi nữa nhưng quan hệ với đại ca cũng lạnh lẽo đi nhiều, từ đó về sau thường xuyên rời núi, đi khắp thiên hạ tiêu diêu tự tại, bà ta vẫn thường liên lạc thăm nom Vưu Ly, ca ca quản không nổi, cũng chính trong vài năm đó Hổ Phách kết bạn với Trần Phản.

Nói tới đây, Hổ Phách còn cố tình nhấn mạnh với Tống Dương:

- Đừng hiểu lầm, ta và Trần Phản cũng chưa từng song tu đâu, lão ta vài lần ra mặt cho ta, ta coi lão là bằng hữu tốt.

Chuyện giang hồ, tình nghĩa giang hồ khi những tiền bối còn trẻ, hiện giờ chỉ kể lại mấy câu sơ lược nhưng phần kinh diễm khi ấy cũng chỉ bọn họ mới có thể nhớ đựơc, hiểu được.

Lại qua ba năm, Hổ Phách đang quyến luyến ngoài giang hồ bỗng nhiên nhận được tin của đại ca, nói có chuyện gấp cần bà ta về hỗ trợ.

Nhưng khi Hổ Phách về đến môn tông thì đại ca không còn ở đó, chỉ để lại tờ giấy, dặn bà ta chuẩn bị một số thứ thuốc.

Hơn nửa tháng sau đại ca mới về, lần này mang về tới hai người, đếu là thiếu niên, khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi.

- Một trong số đó đã hấp hối, toàn thân đều thối rữa, chỉ có ánh mắt màu xanh sâu lõm xuống, thiếu niên kia xem ra là tôi tớ của người bị trọng thương.

Ta vừa thấy người bị trọng thương liền chấn động, đây là bệnh trạng một loại kịch độc Tây Vực, theo lý đã sớm thất truyền, không biết vì sao tái hịên nhân gian, hơn nữa, thân phận của thiếu niên này có thể mời được đại ca ta ra tay cứu giúp nhất định sẽ không đơn giản. Lúc ấy, đại ca ta đã bước đầu điều trị y, tạm thời bảo trì sinh mạng, quay về lại tận mọi khả năng, ta cũng toàn lực hỗ trợ.

Thiếu niên trúng độc đã sâu, sau khi cứu trị vẫn còn dư độc không thể thanh trừ hoàn toàn, da toàn thân sẽ vẫn bị thối rữa không ngừng, bất luận bịên pháp thông thường nào cũng không có tác dụng, mà sư phụ của Vưu Ly lại nghĩ ra một cách là mãnh dược tẩy, đề cao thể chất thiếu niên đó, tốc độ khép da của y đã nhanh hơn một chút. Cuối cùng, một phen vất vả đã không uổng phí, sức phá hoại và sức trùng kiến ngang nhau, mệnh của thiếu niên xem như được bảo vệ, nhưng lúc nào làn da cũng thối rữa, khép lại, thối rữa, khép lại, sự hành hạ dày vò ai cũng có thể hình dung.

- Chủ tử bị thương là một người họ Yến, tên một chữ Đỉnh, người hầu bên cạnh Yến Đỉnh họ Phó, tên Tiểu Phi, sau đó nói chuyện phiếm, y kể với ta: nhà của chủ tử họ Yến, Yến nhi sáp liễu xuyên không, Tiểu Phi ta muốn sau này cùng chủ thân bay lên.

Cứu người quá sức vất vả, nhưng sư phụ của Vưu Ly cũng không phải không thu hoạch được gì, khi cứu người không ngờ ông ta nhận ra thiếu niên trúng độc Yến Đỉnh tư chất kinh người, còn cao hơn cả đệ nhất đệ tử Vưu Ly, ngay cả so với ông ta, sợ còn có thể hơn.

Yến Đỉnh giật lại được mạng sống cũng không lập tức quay về nhà, thuận lý thành chương ở lại bái làm môn hạ của ân nhân, làm truyền nhân của đại ca, còn Phó Tiểu Phi tuy tư chất có hơi kém chút, nhưng trời sinh cũng là đứa nhỏ thông minh, được đại ca thu làm ký danh đệ tử, không chính thức xếp và môn tường, nhưng khi Yến Đỉnh học nghệ nó cũng ngồi nghe, không khác Hổ Phách năm đó bao nhiêu.

Khi Hổ Phách nói tới đây, Tống Dương vẫn không biết đứa trẻ thối rữa kia là ai:

- Yến Đỉnh chính là quốc sư?

Hổ Phách mỉm cừơi gật gật đầu.

Vưu Ly và Quốc sư quả nhiên là sư huynh đệ đồng môn. Biết chuyện rồi, Tống Dương hỏi:

- Hẳn Quốc sư không biết mình còn có một sư huynh?

- Đương nhiên không biết, ta và Vưu Ly song tu, bị đại ca ta cho là một chuyện vô cùng nhục nhã, cái tên Vưu Ly chưa từng được nhắc đến, sao có thể kể với tiểu đồ đệ này được. Ta cũng không cần phải kể với nó.

Tống Dương thở dài nặng nề… Sau này, Hổ Phách vẫn xuất sơn, sẽ tới thăm Vưu Ly, đương nhiên cũng sẽ kể chuyện trong sư môn, cho nên trong một khoảng thời gian rất dài Vưu Ly biết Quốc sư chính là sư đệ của mình, nhưng Quốc sư lại không biết mình còn một sư huynh tên Vưu Ly.

Yến Đỉnh thiên phú kinh người học nghệ khắc khổ, tuy nhập môn có hơi chậm nhưng tam nghệ tiến cảnh rất mau.

Hổ Phách vẫn như trước kia, ra ngoài chơi ba tháng, về nhà đợi hai tháng lại đi, bạn tốt Trần Phản cuối cùng đã đột phá cảnh giới Đại Tông sư, lập tức sức khỏe liền suy sụp. Bệnh của Trần Phản Hổ Phách cũng không chữa được, quay về núi cầu đại ca hỗ trợ, nhưng trong lòng đại ca đã sớm có thành kiến, cảm thấy nam nhân bên người muội muội không có ai là tốt, chết hết càng sạch sẽ, không chịu ra tay cứu người, Hổ Phách cũng không còn cách nào, chỉ đành chạy tới Vưu Ly, mới có phương thuốc “Hồ Điệp lam” mà Tống Dương đã nhắc đến.

Lại nhắc đến Trần Phản, Hổ Phách bỗng nhớ đến cái gì, nói thên:

- Đợi La Quan hẳn sẽ nói với ngươi về chuỵên kia, ta nghĩ ngươi có thể đáp ứng hắn.

Nhắc đến con người nay, hai mắt Hổ Phách sáng ngời, ánh mắt đầy hưng phấn, nụ cười trên khuôn mặt này không phải bộ dáng một lão nhân nên có, càng giống một đứa trẻ đang chơi đùa.