Từ tín vật đến pháp chỉ, tất cả đều là thật, sứ giả đưa thư đương nhiên cũng là thật... mặc dù Bạch tiên sinh không biết kịch độc của pháp chỉ là bí kíp bí mật gia truyền của Quốc Sư, nhưng chí ít ông ta cũng có thể nghĩ đến, mình bây giờ không phải là gian tế mà đường đường chính chính là người mang tin tức, lúc này Tống Dương đang chữa trị Kịch độc của pháp chỉ, từ trong ba mươi mắt cũng từ ám hiệu của “gian tế” biến thành sự trừng phạt của sư phụ.
Điều kì diệu nhất là, lão chủ trì vẫn chưa chết.
- Lão già đó muốn giết ngươi?
Bạch tiên sinh khẽ giọng:
- Chính ngươi nói, nếu lão già đó thật sự muốn giết ngươi, bây giờ ngươi có còn sống không?
Trong lời nói của Bạch tiên sinh, cho mình một khoảng trống. Quả nhiên, câu nói ẩn ý này đã nói ra hết tâm can, thầy trò đều biết, đệ tử đều biết rõ bản lĩnh của Quốc Sư có bao nhiêu, nếu hắn thật sự muốn hạ độc giết mình thì sẽ không dùng kịch độc này, trái lại Quốc Sư chưa muốn giết mình, thì chỉ cần dùng một tay.... đây là cảnh báo đối với sư phụ.
Giọng của Bạch tiên sinh càng nhẹ, giọng dịu dàng như người đang dạy bảo đứa cháu yêu quý của mình:
- Cụ thể, lão già đó không nói nhiều, chỉ muốn nói với ta hai từ: dừng lại.
Nói xong, ông ta đưa tay, dùng sức nắm chặt cổ tay của lão chủ trì.
Bạch tiên sinh không biết thủ hạ của quốc sư, nhưng ông ta từng theo Tạ Bàn Tử, đối với quan viên lớn nhỏ vẫn không rõ lắm, nhìn khắp Đại Yến, không có lấy một quan viên trong sạch, nhất là quan lớn, chức quan càng lớn, càng làm nhiều chuyện xấu xa. Quốc Sư có thể coi là một nửa hoàng đế, có thể thay ngài chủ trì trụ trì một tòa Tu Di Thiền viện, sao có thể coi là vị “quan to” được.
Quốc sư quyền khuynh đảo một phương, thủ hạ tâm phúc được che chở, ai cũng được ở ngôi vị cao, ngay cả quan các châu nhìn thấy cũng đều phải hàn huyên thi lễ, mấy năm nay lại nuôi dưỡng tăng binh, khuếch trương thực lực, hai mươi mốt tòa Tu Di Viện rõ ràng là hai mươi mốt nhà của đại nha môn treo cờ hiệu phật tổ, Bạch tiên sinh không tin lão thực sự trong sạch, kỳ thực cũng chính xác như vậy.
Không biết là vì vết thương đau nhức hay là căng thẳng, trên trán lão Thập Tam đều đã toát mồ hôi lạnh, trong lòng tính toán trước sau mười mấy tội trạng của mình, nhưng lại không dám hỏi lại câu: Tại sao? Im lặng một lúc sau, y run rẩy thối lui nửa bước, thành kính nói:
- Đệ tử lĩnh nhận lời dạy bảo của sư tôn.
Lập tức chuyển đề tài:
- Chuyện thứ ba, xin người chỉ bảo.
Bạch tiên sinh cười:
- Chuyện thứ ba? Đã làm xong chưa?
Lão thập tam đầu tiên là hơi kinh ngạc, lập tức bừng tỉnh ngộ, điều thứ nhất là đại truyền pháp chỉ, chuyện thứ hai là đem trọng phạm giao cho mật sứ, chuyện thứ ba là trách phạt sư phụ sao....hai chuyện sau là làm thông qua một tờ pháp chỉ .
Bạch tiên sinh cũng không nói lời vô nghĩa, nhận chiếc găng tay “tín vật”, dẫn theo Tạ Tư Trạc đi ra ngoài, trên đường đi mà tim đập chân run, đi thẳng rời khỏi Sơn môn, cũng không nhìn thấy có người ngăn trở, Bạch tiên sinh không dám ngần ngừ, liên tục truyền lệnh thông báo cho thủ hạ, hủy bỏ kế hoạch ban đầu, toàn bộ rút khỏi Thập Đình.
Giải thích câu “ cơm ba bữa thuốc ba thang” phải lấy rượu làm dẫn chứng, Tống Dương sớm đã “ thuốc giải “ cho vào trong rượu, Bạch tiên sinh đem người trở về, tạm thời chưa nói được gì, trước tiên uống mấy hớp rượu để giải kịch độc, sau đó vỗ vào vai Tống Dương, cười sảng khoái:
- Hảo tiểu tử, may mà có có ngài ! Cả đời Bạch Bàn Tử ngoài lão gia nhà ta, chưa bao giờ bái phục người khác, hôm nay lại bái phục ngài.
Tống Dương còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, rất khiêm tốn, cười nói:
- Bạch tiên sinh khách khí rồi, ta vẫn chưa làm được gì.
Cứu được tiểu thư, không đánh mà thắng, toàn mạng mà ra, có nằm mơ cũng không nghĩ được kết quả tốt như vậy, mặc dù lúc này đã an toàn, Bạch tiên sinh vẫn còn hoảng hốt, không dám tin đây là sự thật, mắt ông ta vẫn giật liên hồi, trợn mắt nhìn Tống Dương cười nói:
- Ngài có thể viết ra tờ pháp chỉ đó, đúng là thủ đoạn cao siêu rồi ! Tại sao ngươi không giao trước cho ta, là ngài muốn dạy ta biết ứng biến với lão cẩu chăng, có đủ tư cách giúp ngài sau này, thêm trợ thủ?
Lập tức không đợi Tống Dương tiếp tục truy vấn, ông ta liền đem những chuyện xảy ra trước đây nói hết ra, cuối cùng Bạch tiên sinh lùi về phía sau một bước, nét mặt ra vẻ trịnh trọng nói:
- Bạch Bàn Tử là tay sai của Tạ đại nhân, đã theo lão gia thì sẽ không theo người khác, không thể quỳ xuống dập đầu người khác, khấu đầu tạ ơn, chớ nên trách móc.
Nói xong, ông ta đưa phu nhân và đám thuộc hạ vái chào Tống Dương... tấm thân chân chính bây giờ phải khom lưng cúi đầu, buồn cười nhất chính là hắn mang một cái bụng lớn, lúc hành lễ hai cái đùi chen nhau giống như muốn bung ra.
Nhưng bây giờ Tống Dương hoàn toàn sửng sốt, dường như là lúc hắn như nằm mơ.. ngây người một lúc lâu, bỗng nhiên đưa tay nắm chặt lấy bả vai của Bạch tiên sinh:
- Thật sao? Tu Di Viện thực sự đem pháp chỉ của chúng ta làm thành chính phẩm?
- Đương nhiên, nếu không ta dựa vào cái gì có thể sống mà trở về?
Bạch tiên sinh gật đầu, tiếp tục cười:
- Ta còn muốn hỏi ngươi, làm sao ngươi biết cách hóa giải “giám mật” của Quốc Sư? Vết máu của pháp chỉ giả từ đâu ra?
Tống Dương thuận miệng trả lời:
- Từ đâu ra? Đó là máu của ta.
Bạch tiên sinh ngạc nhiên, đầu Tống Dương quay cuồng, tạm thời không thể để ý tới người xung quanh, đôi lông mày chau lại cân nhắc tỉ mỉ...một lát sau, bất chợt, Tống Dương rơi lệ.
Máu của mình có thế làm cho mệnh lệnh giả biến thành pháp chỉ thật, chợt nghe dường như không thể tin nổi, nhưng nghĩ tới sự sâu xa của Vưu Ly và Thái Sư, thì phải nghiền ngẫm thêm, quả thực là có manh mối để tìm ra chân tướng.
Máu của mình có đặc thù gì? Thuật luyện huyết của Vưu Thái Y.
Từ nhỏ bị bí pháp tẩy luyện máu tươi, kinh mạch, võ công, xuất “ sắc” ngũ cảm tinh anh tất cả những điều này đều có “tác dụng phụ”, có liên quan đến mục đích thật sự của luyện huyết, Vưu Thái y chưa bao giờ nhắc đến, ngoài màn đêm bao trùm, trong lúc trên xe chạy trốn khỏi Đại Yến đã từng nói hai câu: mười tám năm sau, ngươi có được sức mạnh đệ nhất, ta chỉ cần lấy một ít máu tươi trên đầu ngón tay ngươi là được rồi. mọi người không ai nợ ai, từ nay về sau mỗi người một ngả....
Vưu Thái y tại sao muốn mấy giọt máu tươi của mình? Máu của mình có thế làm gì? Tới giờ khắc này cuối cùng đã rõ chân tướng: máu của ta, có thể thông qua được giám chân pháp chỉ của Quốc Sư, có được máu của ta thì sẽ có pháp chỉ của Quốc Sư.
Vưu Thái y dùng cả cuộc đời, đào tạo Tống Dương, chính là vì làm giả pháp chỉ của Quốc Sư. Phải làm giả nội dung gì của pháp chỉ, Vưu Ly muốn dùng pháp chỉ này làm gì, bây giờ không thể nào biết được.
Mười tám năm mới có thế hoàn thành bí pháp luyện huyết chân chính, rõ ràng còn thiếu nửa năm, nhưng máu của ta đã “ có hiệu lực” Vưu Thái y có biết không? Nếu như cậu biết, cần gì phải đợi nửa năm nữa, sống chờ đợi cái chết của chính mình. Tống Dương rất đau lòng, vô cùng đau lòng.
Mà so với việc Vưu Ly truyền võ công cho mình, y thuật, độc pháp so với Vưu Ly đã cho mình sức mạnh, ngũ quan xuất sắc, trong cơ thể này có thể tạo nên huyết “dịch” của “pháp chỉ” bất cứ lúc nào, đó là món quà chân chính của Vưu Ly, có được cả một cơ thể nhiệt huyết, thì có vô số đạo pháp chỉ!
Trong lúc rơi lệ bỗng nhiên Tống Dương nhảy dựng lên, đi đến trước mặt Bạch tiên sinh, chấp hành đại lễ:
- Có chuyện muốn nhờ ngài giúp đỡ.
Bạch tiên sinh giơ tay đỡ hắn, vui vẻ nói:
- Nói đi !
- Ta sẽ viết một tờ pháp chỉ, lệnh cho người quan trọng trong Di Thiền Viện đến đây gặp Quốc sư, còn muốn nhờ ngươi đi đưa tin, rồi dẫn họ về.
Bạch tiên sinh suy nghĩ cực nhanh:
- Ngươi định....
- Diệt khẩu.
Tống Dương bỗng trở nên nóng nảy:
- Nhất định phải diệt khẩu, nhất định phải diệt khẩu! Hôm nay tất cả môn đồ của Quốc Sư một người cũng không thể sống sót !
Quốc sư là người bí hiểm, hành động mơ hồ, chuyện trụ trì Tu Di Viện quan trọng như vậy ngay cả thuộc hạ cũng không biết y đang ở đâu ... nhưng cuối cùng sẽ có “ tâm phúc thực sự” biết y đi Nam Lý.
Một khâm phạm quan trọng bị Pháp Sư dùng pháp chỉ đưa đi, chuyện này sẽ được báo lên cấp trên, sớm muộn gì cũng xuất hiện trên bàn của “ tâm phúc thực sự”, mà Quốc Sư người vẫn ở Nam Lý, nói không chừng, ngay cả tạ Tạ Tư Trạc bị bắt cũng không biết, càng không thể tính chính xác thời gian, nơi xa xôi ngàn dặm phái mật sứ mang pháp chỉ giao cho người cần nó... cuối cùng tấm “giả pháp chỉ” sẽ được đưa ra. Một khi đối phương biết có phản tặc có thế làm giả pháp chỉ, “nhiệt huyết” trên người Tống Dương sẽ không có một chút tác dụng nữa.
Tiêu hủy tờ pháp chỉ đó, giết hết hòa thượng và nhưng người trong Tu Di Viện biết về việc pháp chỉ, sau này Đại Lôi Âm Đài làm sao có thể truy ra, không có cơ hội điều tra biết được trong đó có một tờ giả pháp chỉ, có chăng chỉ biết “ phạm nhân mất rồi”, lại không hiểu được “ phạm nhân biến mất như thế nào”
May mà chuyện pháp chỉ, sứ giả, chỉ có những nhân vật cấp cao của Tu Di Viện mới hiểu được, những tăng nhân bình thường không biết Bạch Tiên sinh từng tới thăm.
Đợi Bạch tiên sinh gật đầu đồng ý, Tống Dương lại đi tìm Thi Tiêu Hiểu, nhờ gã viết lại pháp chỉ, nhưng có một vấn đề nan giải :
- Không phải muốn viết thì có thể viết được, nét chữ vẫn chưa nghiên cứu kỹ, không thể không mất thời gian .
Trong lòng Tống Dương nổi sóng, nhưng chuyện này đã được quên lãng, Bạch tiên sinh từ bên cạnh xen vào:
- Vô phương, đường pháp chỉ này không thể mô phỏng bút tích, kẻ ngốc của Thập Đình cũng biết người chấp bút viết pháp chỉ đã bị trọng thương, hắn vận công chữa thương không thể lại viết như bình thường, nếu không ai cũng có thể viết được.
Rất nhanh, pháp chỉ mới viết rất đẹp, Bạch tiên sinh lại chạy tới Tu Di Viện, Bạch phu nhân ở lại bố trí mai phục.
Có thể nghĩ rằng, mặc dù mai phục trước, cũng sẽ diễn ra một trận ác trượng, nhưng không đánh không được, chỉ nhìn những cao thủ của đối phương không quá nhiều.. trong lúc chờ đợi, tâm trạng của Tống Dương cũng dần ổn định, Bạch phu nhân bên cạnh gật gật đầu, hơi đột ngột nói mấy câu:
- Tôn phu đại tài, ta rất khâm phục.
Câu khen ngợi này, là trước lúc Bạch tiên sinh ứng biến trong Tu Di Viện. Tống Dương tự nhủ nếu lúc đó là mình, e là không làm được hoàn hảo như vậy, phần nhiều sẽ lộ ra chút sơ hở.
- Bản lĩnh lợi hại nhất của ông ấy, chính là hai chữ “ ứng biến”.
Bạch phu nhân cười, nụ cười vốn bình thường lại toát lên vẻ quyến rũ:
- Ông ấy háo sắc, thường vụng trộm, ta đã giữ được ông ấy hai mươi năm, sơ sẩy một lần là không giữ được.
A Y Quả đứng bên cạnh chớp chớp mắt nói vài câu:
- Thật là bản lĩnh!
Sau một canh giờ, tiếng tay áo xé gió truyền đến, Bạch tiên sinh dẫn theo hơn ba mươi hòa thượng vội vàng chạy tới, Thập Tam bị chặt đứt một bàn tay đang dẫn đầu, đi cùng với Bạch tiên sinh.
Bạch phu nhân nhẹ nhàng vung tay lên, Tống Dương xung phong đầu tiên liều chết xông ra, sống chết một phen.
Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, không quá một tuần nhang, nhưng thương vong vượt xa tưởng tượng.
Hơn hai trăm thủ hạ của Bạch tiên sinh, ước chừng tổn thất sáu phần, hai mươi cao thủ Diệp Phi Phi dẫn theo cũng chết mất bảy người, Bạch tiên sinh bị trúng một chưởng vào bụng, thổ huyết trọng thương; bả vai Diệp Phi Phi bị trúng một nhát đao, da thịt cũng bị thương, tiểu cô nương vốn lạnh lùng không nhịn đươc đau, đau đớn trào nước mắt dậm chân, làm A Y Quả tan nát cõi lòng...
Phản tặc thương vong thê thảm, nhưng hòa thượng của Tu Di Thiền viện đều phải đền tội, trên thi thể của Thập Tam Tống Dương tìm được tấm pháp chỉ giả kia, bởi vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cằm Bạch tiên sinh dính đầy máu tươi, lại cười phá lên giống như bộ dạng vừa ăn thịt người:
- Cuối cùng cũng đại công cáo thành.
Tống Dương ngồi dưới đất, cũng cười theo, còn dữ tợn hơn Bạch tiên sinh...sự việc đã được bưng kín, sau này có thể tiếp tục viết pháp chỉ.
Lúc đang cười, vang lên tiếng bước chân, một thiếu nữ gầy gò, nhỏ nhắn đi đến trước mặt Tống Dương, âm thanh rất nhẹ, giọng bình tĩnh:
- Bây giờ rảnh rồi, có thể tán gẫu vài câu không?
Tạ Tư Trạc.