Sáng sớm ngày thứ sáu A Y Quả đưa hòa thượng xinh đẹp tới Thập Đình Quan, cùng Tống Dương tụ hợp, lộ trình mười ngày thì năm ngày đã tới nơi, không cần hỏi cũng biết ngày đêm kiêm trình, vừa thấy mặt A Y Quả liền không ngừng kêu khổ, liến thoắng không thôi.
Tống Dương không ngờ, hắn là muốn A Y Quả mời Thi Tiêu Hiểu lại đây, không nói nàng cũng cùng tới, cười hỏi nàng:
- Sao ngươi cũng tới đây? Không ở Tình thành trấn thủ, canh chừng Hỏa Đạo Nhân và người mù Quỷ cốc tạo phản chạy trốn.
A Y Quả khoát tay áo, vẻ mặt không cần quan tâm:
- Có Tiểu Nam chủ trì, dốc toàn sức lo lắng. Nàng ấy so với ta còn có thể đáng sợ hơn, hai lão đàn ông đó bị nàng dọa nát cả lá gan, không dám có một chút gian dối.
Nói xong, nàng giơ tay nắm lấy bả vai Tống Dương, khẽ giọng nói;
- Tiểu Nam hung dữ mạnh mẽ, nói và làm so với Lão Tử còn độc hơn, ta trước đây không hiểu được tính cách của nàng ấy thế nào…Ta không thích nàng ấy, con gái còn trẻ mà không dịu dàng nữ tính.
- Còn nữa, ngươi cảm thấy hòa thượng thế nào, bộ dạng xinh đẹp sao, đàn ông cũng không sao, Lão Tử thích hắn.
Dáng người nàng thấp, khi kéo Tống Dương mũi chân hơi kiễng, tư thế cổ quái khó có thể diễn tả nổi.
Tống Dương thật sự không muốn đàm đạo đề tài này cùng nàng, không có chút phản ứng gì, đón Thi Tiêu Hiểu vừa xuống xe:
- Tạm thời có việc, thế nào cũng cần tới tài năng của ngươi mới có thể hỗ trợ được, ta gọi ngươi từ xa tới, thật vất vả.
Khi A Y Quả ở Tình thành nhận được thư của Diệp Phi Phi, không uy hiếp đe dọa, càng không hề xuống giọng, liền trực tiếp tìm tới Thi Tiêu Hiểu nói:
- Tống Dương ở Thập Đình Quan, có việc muốn nhờ ngươi hỗ trợ. Hắn không hỏi việc gì, sau khi tìm Hồ đại nhân xin nghỉ lập tức lên đường.
Việc phóng hỏa hiện tại có Nam Vinh “ đốc thúc “ , A Y Quả cả ngày không có việc gì, sớm đã phiền nhiễu, dứt khoát đi cùng hắn tới giải khuây.
Thi Tiêu Hiểu tinh thần cực tốt, cười nói với Tống Dương:
- Không cần khách khí, ân tình ngươi cứu người Hồng thành ta còn chưa có dịp báo đáp, giúp ngươi làm việc gì cũng không thành vấn đề.
Bên này hàn huyên cười nói, Diệp Phi Phi chạy tới chỗ Bạch tiên sinh, mượn tấm pháp chỉ tạm thời “ mượn “ được về, Tống Dương đưa ra trước mặt Thi Tiêu Hiểu:
- Chữ viết, …., có thể bắt chước không?
Thi Tiêu Hiểu tiếp nhận pháp chỉ, mới thoáng nhìn liền hơi sửng sốt, lập tức thu tấm da lại liếc mắt nhìn Tống Dương một cái.
Thấy vẻ mặt hắn khác thường, Tống Dương hỏi:
- Thế nào, ngươi biết nó?
Thi Tiêu Hiểu không trả lời, tĩnh tâm cẩn thận xếp lại pháp chỉ, lát sau ngẩng đầu nói:
- Triện ấn cần mất hai ngày, văn phong chữ viết, xem bắt chước như thế nào… Nếu chỉ cần chiếu theo chữ viết ban đầu thì rất đơn giản, chỉ cần nửa ngày là đủ; nhưng nếu muốn viết thoải mái, thì chiếu theo chữ viết trên tấm pháp chỉ thật này cân nhắc lối đưa bút của đối phương, điền ngày, lực dùng viết chữ thong dong, nhanh nhất cũng phải nửa năm mới có hy vọng có được bản lĩnh ấy.
Ý tứ viết tùy ý, là nắm giữ hoàn toàn một bút tích, cần thời gian luyện tập không ngừng, nhưng chớ quên trên tay bọn họ tuy rằng chỉ có một tấm pháp chỉ mà thôi, Thi Tiêu Hiểu có thể thông qua vài chục chữ này, dùng công phu nửa năm liền luyện thành một kiểu bút pháp, thật sự được cho là thần kỳ.
Nhưng Tống Dương không đợi được nửa năm, nghe vậy nhíu mày do dự. Thi Tiêu Hiểu lại mỉm cười:
- Hoặc là, ngươi trước tiên nghĩ xem nên viết cái gì, số lượng từ hạn chế càng ít càng tốt, như vậy ta chỉ nghĩ những chữ ngươi muốn dùng là được, thời gian sẽ rút ngắn đi rất nhiều… Như vậy đi, ta nghiên cứu hai ngày, xem xét bảng chữ mẫu này hai ngày, sau đó mỗi một chữ mới, ta viết mất khoảng hai đến ba canh giờ, nét chữ sẽ được như thế, tự ngươi tính toán lấy thời gian cho tốt.
Tống Dương không nói lời thừa, nhắc nhở Thi Tiêu Hiểu hiện tại nên bắt đầu học theo dấu ấn triện của bản gốc, lập tức đưa Diệp Phi Phi đi tìm Bạch tiên sinh.
- Lại giả tạo một phần pháp chỉ? Cũng không thể gạt được những kẻ ngốc, dùng ở đâu, ở chỗ nào?
Sau khi nghe Tống Dương trình bày ý đồ, Bạch tiên sinh nhíu mày, hỏi.
- Ta sẽ hạ độc.
Tống Dương trực tiếp trả lời;
- Trên tấm pháp chỉ giả thứ hai, ta sẽ bôi chất kịch độc, không màu không mùi, sau khi tiếp xúc lập tức chất kịch độc phát tác, không cách nào cứu chữa.
Khi nói chuyện lặp lại mánh khóe cũ, lại đi tới bên cửa sổ thả chất độc vào trong một chậu hoa, chớp mắt hoa khô lá tàn, cùng lúc đó đặc biệt tỏa ra mùi tanh tưởi, khiến người ta buồn nôn.
Nhìn thấy thủ đoạn của hắn, Bạch tiên sinh đầu tiên cả kinh, lập tức nheo mắt suy tư một hồi, trên mặt dần lộ ra ý cười, nói với Tống Dương:
- Cô gia chịu vất vả, giúp ta sắp xếp lại một việc cho thuận nhất?
- Không vội, ta ở đây còn có một vật, có lẽ sẽ có chút tác dụng.
Nói xong, hắn từ trong túi khóa lấy ra một găng tay bằng da:
- Đây là găng tay từ chỗ Quốc sư, có thể cho đây là tín vật.
Ở Yến Tử Bình chém cụt tay Quốc sư rồi chạy, Tống Dương giữ lại chiếc găng tay trên cánh tay cụt đó, hắn từng cẩn thận so sánh, cùng với chiếc găng tay do Vưu Thái Y đưa cho mình giống nhau như đúc. Đáng tiếc Tống Dương không biết, trên pháp chỉ Quốc sư dùng chính máu của mình làm niêm phong, nếu không lúc ấy vẫn không được dùng cánh tay cụt
Đưa găng tay qua, Tống Dương bắt đầu giúp Bạch tiên sinh , thong thả nói:
- Tiểu thư nhà ngươi bị ép đến Tu Di Viện cùng ngày, Bạch tiên sinh sẽ lấy thân phận người đưa tin tới nhà, dựa vào miệng lưỡi, chưa chắc thấy được người chủ quản đích thực, lúc này túm tay ném ra, hẳn là không thành vấn đề. Đợi nhìn thấy đối phương, ngươi liền nói:
- Phụng mệnh Quốc sư, ngươi tới hỗ trợ, làm ổn thỏa hai việc…
Nói tới đây, Bạch tiên sinh bỗng nhiên lắc đầu, cười nói:
- Là ba việc. Ta lấy tấm pháp chỉ thật đó, chỉ là dặn dò kẻ ngốc: chuyện thứ nhất, đem nó truyền tới Đại lôi âm đài, lập tức đi làm.
Pháp chỉ thật nội dung có liên quan đến phân phối tiền bạc, là viết cho đại lôi âm đài.
Trên pháp chỉ thực dính máu đen, tuy nhiên tìm lý do hợp lý giải thích không khó, tỷ như mấy hôm trước Quốc sư bị tập kích ngay gần đó đã bị thương, thư trên người bị mất đi, cho nên mới phải vào Tu Di Viện truyền tin, mặc kệ nói cụ thể như thế nào. Chỉ cần pháp chỉ là thật thì không thành vấn đề.
Tống Dương tiếp lời:
- Có trọng phạm áp giải đến đây, đột nhiên có người lạ tới nhà, tự xưng là người mang thư của Quốc sư, tuy rằng đưa ra vật tín, nhưng sự tình không khỏi có chút trùng hợp, hòa thượng trong miếu nhất định sẽ nghi ngờ, cũng nhất định sẽ kín đáo theo dõi Bạch tiên sinh, ngươi vẫn khó làm được. Mặt khác, hòa thượng cũng sẽ xử lý cẩn thận bức pháp chỉ ngươi đưa ra, sợ cũng không lấy tay mà đón.
- Không sao, lúc này bọn họ cẩn thận như thế nào cũng không việc gì.
Bạch tiên sinh cười ha hả, tiếp tục nói:
- Kẻ ngốc sẽ cầm pháp chỉ đi xuống kiểm tra đối chiếu thật giả, đợi tới khi xác định nó là thật… Vừa có tín vật, lại có pháp chỉ chân chính, bất kể là ai đều thả lỏng, chó săn của lão Tạ đã trở thành thân tín của Quốc sư. Đợi sau khi người chủ quản trở lại, ta sẽ tiếp tục dặn dò:
- Chuyện thứ hai, ngươi xem cẩn thận!
Tống Dương tiếp lới:
- Lúc này, Bạch tiên sinh lấy ra tấm pháp chỉ đã tẩm chất kịch độc không có thuốc giải kia, chính bản thân ta cũng không thể ***ng vào, cho nên khi hạ độc ta sẽ giữ lại một phần trắng, ngươi ngàn vạn lần phải chú ý, pháp chỉ giả chỉ nửa phần trên không có đọc, ngươi sẽ cầm nửa phần trên.
Bạch tiên sinh gật đầu, cẩn thận nhớ lấy việc tốt này:
- Lúc này, ta sẽ trực tiếp đưa tấm pháp chỉ độc vào tay chủ quản ngốc, giờ phút này hẳn là gã đã tin ta, sẽ không cẩn thận nữa, hơn nữa sẽ trực tiếp giơ tay đón lấy…Sau khi nhận lấy, kẻ ngốc trúng độc chết ngay, Lão Tử lập tức đại khai sát giới, đồng thời thả tín hiệu, huynh đệ bên ngoài cùng nhau động thủ, nội ứng ngoại hợp, cứu người!
Nói chuyện cùng người thông minh đúng là bớt lo, Tống Dương mỉm cười:
- Chủ trì chết bất đắc kỳ tử, người mang tin đột nhiên làm loạn, Tu Di Viện khó tránh khỏi trận loạn này, tấm pháp chỉ giả này có tác dụng cũng gần như thế, tác dụng không quá lớn, nhưng cuối cùng không dễ sống.
Bắt chước làm tấm pháp chỉ giả để hạ độc, tuy nhiên từ lúc hạ độc tới lúc bỏ mình còn có chút thời gian, cho nên tấm pháp chỉ này vẫn cần giống như thật, ít nhất không làm cho người ta vừa thấy liền nhận ra sơ hở, nếu không phương trượng Tu Di Viện có thể trước khi bị hạ độc chết sẽ kịp hô một tiếng nhỏ:
- Bắt kẻ gian.
Chủ trì nếu đột nhiên chết, khả năng cứu người không nghi ngờ lại tăng thêm vài phần.
Lúc đầu Bạch tiên sinh định bên ngoài đánh mạnh vào là chịu chết, hoàn toàn không có cơ hội; sau lại giả mạo người đưa tin nội ứng ngoại hợp, làthêm một phần thắng; hiện tại thêm phần “ đầu độc “ , có thêm hai thành thắng lợi…Tuy rằng nhìn qua vẫn là đáng thương, nhưng cũng chỉ có thể như thế, có thể nhiều hơn một phần hy vọng, liền chuẩn bị tiến hành.
Chuẩn bị suôn sẻ cả quá trình, Tống Dương lại hỏi:
- Hai đạo pháp chỉ, hai chuyện, ngươi nói ba chuyện, vậy chuyện cuối cùng thế nào?
Bạch tiên sinh cười to;
- Khi kẻ ngốc chết, ta sẽ nói với y: Chuyện thứ ba, đi xuống dưới nhớ thỉnh an lão gia nhà ta!
Tống Dương bật cười, lúc này mới hiểu được, chuyện thứ ba của Bạch tiên sinh thuần túy là “ hành động theo cảm tính “ , tuy nhiên lúc vào sinh ra tử còn có phần hứng khởi này, lại khiến người ta phải liếc nhìn lão một cái.
Sau khi Tống Dương cười tiếp tục nói:
- Trên pháp chỉ giả rốt cuộc phải viết gì, còn muốn cùng ngươi thương lượng, ta vì thế mà tới đây.
Kỳ thực viết cái gì cũng không sao, tuy nhiên tốt nhất là “ mệnh lệnh bất ngờ “ , có thể khiến cho chủ trì tâm tư bấn loạn cũng có lợi cho việc trúng độc mà tra không ra.
Bạch tiên sinh không cần suy nghĩ:
- Sai kẻ ngốc đó thả người, giao tiểu thư cho ta mang đi.
Bất kể thành bại, sau tổng hội có môn đồ Quốc sư nhìn tháy tấm pháp chỉ giả kia…trên pháp chỉ giả đề rõ thả người, buồn cười đó chính là sự thong dong, kiêu ngạo, ngông cuồng của đám chó săn của lão Tạ.
Tống Dương cười ha hả:
- Được, ngươi tìm từ đi, số lượng từ càng ít càng tốt.
Cuối cùng Bạch tiên sinh cân nhắc đề ra pháp chỉ tổng cộng có hai mươi chữ, tuy nhiên trong đso có sáu chữ trùng với pháp chỉ thực, không cần hòa thượng xinh đẹp tiêu phí quá nhiều tâm tư, chỉ gắng sức nghiên cứu mặt chữ của mười bốn chữ khác là tốt rồi. Thi Tiêu Hiểu lập tức hành động, hết ngày dài lại đêm thâu luyện tập bút pháp, mỗi ngày ngủ nhiều nhất chỉ một canh giờ.
Không lâu sau, Bạch tiên sinh cũng nghĩ phương án khi màn đêm buông xuống là lúc thích hợp thực hiện chiến lược tấn công nội ứng ngoại hợp, đến tìm Tống Dương thảo luận, đây là việc của mọi người, Tống Dương không thể nói nhiều, chỉ chú ý nhiệm vụ của Phó đảng.
Việc Phó đảng cần làm đặc biệt thoải mái, chỉ là ở ngoài thành tiếp ứng, toàn bộ không tham gia vào việc công kích, chém giết, nếu như xảy ra chuyện không may, bọn họ ở ngoài thành, cũng không bị liên lụy, an bài như vậy, khiến Tống Dương đối với hắn hảo cảm càng tăng.
Bạch tiên sinh cười ha hả, thái độ khác thường không dài dòng, chỉ nói một câu:
- Một chiếc găng tay, hai đạo pháp chỉ, cô gia đã dốc toàn lực, lần này nếu có thể sống sót trở về, cô gia có gì phân phó, lão cẩu dù nước sôi lửa bỏng cũng không từ.
Hợp tác chưa lâu, hơn nữa trước đó còn nghe phong phanh, tâm tư của Tống Dương, thủ đoạn Bạch tiên sinh đều thấy trong mắt, đối với lão mà nói, Tống Dương không thể là kẻ có thù không báo. Lần này cứu người nhiều nhất hai thành thắng lợi, lão không định kéo đối phương vào hố lửa này… nói lại, lão có kéo Tống Dương cũng không chịu nhảy.
Tống Dương không có gì để nói, chỉ vỗ vai Bạch tiên sinh:
- Nhất định có thể thành công, yên tâm.