Chương 135: Chó săn

Tống Dương quả thật có một nương tử.

Hôm tiệc mừng trăm tuổi, quan chủ Thường Đình Vệ Tạ ơn đại nhân, con rắn ở trước giá của Cảnh Thái hoàng đế kia, đã đem chính con gái của mình làm quà lễ tặng cho Phó thừa tướng, dùng để đền mạng cho con trai của Phó thừa tướng, Tạ Tư Trạc.

Ngày thứ hai sau ngày Tống Dương “chết”, Tạ Bàn Tử đã đem con gái mình đến phó gia, từ đó về sau Tạ Tư Trạc đã lớn lên trong nhà Phó gia.

Trong bốn đại trọng thần nước Yến “Văn Vũ Tiên Xà”, “xà” bị trừ khử trước “văn”, năm đó Tạ Bàn Tử chết bất đắc kỳ tử, gia quyến mất tích, trong ngày tích nhật kinh động thiên hạ Thường Đình Vệ đầu tiên là bị thanh tẩy, cuối cùng rõ ràng đều bị hủy bỏ phiên chế, không còn thấy dấu vết.

Còn Tạ gia sau khi xảy ra chuyện, cũng không thấy có môn hạ tâm phúc nào đến tìm Tạ Tư Trạc.

Lại thêm vài năm, trong một đêm Phó thừa tướng bị Cảnh Thái rút ra, trong vòng ba ngày định tội toàn bộ con trai không sót một ai, nữ quyến bị giáng làm nô tì, nhưng những nữ quyến chủ yếu như chủ mẫu, đích nữ, chính thất thê tử thậm chí là thê thiếp được sủng ái, vốn không một ai có thể sống sót ra khỏi đại lao, Tạ Tư Trạc cũng trong số đó.

Mọi người đều nói người này đã chết, nhưng sau khi chuyện Phó thừa tướng rớt đài qua đi, Lý Minh Ky nhận được một tin tức: Tạ Tư Trạc còn sống. Sau khi được người cứu ra khỏi hạ lao, không phải là đánh cướp ngục táo tợn mà là bên trong phối hợp đánh tráo người.

Lúc này Lý Minh Ky bừng tỉnh, liền giống như Phó gia rớt đài nhưng còn có tàn đảng vậy, hậu thế Tạ Bàn Tử, cũng không phải là không để lại cái gì.

Diệp Phi Phi miệng mồm trong trẻo, đầu tiên đem sự tình nói sơ qua. Bạch tiên sinh ho khan một tiếng, tiếp lời nói tiếp:

- Sau khi lão gia gặp chuyện không may... à, lão gia nhà ta chính là Tạ đại nhân. Sau khi lão gia gặp chuyện không may, phu nhân, công tử và gia quyến đều rời khỏi Tình thành, ra khỏi thành không lâu thì hợp với những người cũ, được hộ tống đến chỗ ẩn cư mà Tạ lão gia khi còn sống đã chuẩn bị sẵn, không ngờ là vẫn để lộ tin tức, tất cả mọi người đều chết sạch. Từ cái thời điểm đó, cốt nhục duy nhất của lão gia, chỉ còn lại duy nhất một mình Ngũ tiểu thư. À, Ngũ tiểu thư chính là con dâu của Phó thừa tướng, tên là Tạ Tư Trạc.

Bạch tiên sinh nói chuyện không phải dài dòng như bình thường, nhưng chính ông ta không hề để ý, giọng điệu hiền lành tươi cười đầy trên mặt, không nhanh không chậm:

- Lúc ấy tiểu thư còn ở tại quý phủ của Phó đại nhân, có cấm vệ, cơm ăn áo mặc không gì phải lo, chúng tôi đã biến thành phản tặc, đoàn người bàn bạc xong, vẫn không làm phiền đến tiểu thư, như vậy cũng rất tốt. Nhưng tuyệt đối không hề nghĩ rằng, Phó đại nhân cũng bị thủ đoạn của hôn quân. Ôi, vốn tưởng rằng phủ Thừa tướng là nơi đẹp đẽ, nào ngờ lại biến thành phần mộ của vạn người. Ta nói như vậy xin cô gia ngàn vạn lần đừng trách tội, con người ta tâm tư thẳng thắn, miệng ngu quá, vả vào miệng.

Nói xong thì tự vả miệng mình, ông ta lại giơ tay lên bàn cầm lấy chén trà, sau khi trơn yết hầu rồi lại tiếp tục nói:

- May mắn thay, trước kia dưới trướng lão gia tay sai còn lại vài tên, vừa vặn có một đường dây đến Hình bộ đại lao, cuối cùng lão gia có linh thiêng trên trời, đã cứu được tiểu thư ra. À, đúng rồi, mặc dù nói là “một đường dây” nhưng mà năng lực thật ra không đủ, nhiều nhất cũng chỉ có thể cứu được một người, chúng tôi làm tôi tớ khi đó cũng không được nhanh nhẹn lắm, theo đạo lý thì nên cứu chủ mẫu của Phó gia, nhưng đối với chúng tôi xét cho cùng vẫn là người của Tạ gia. Xin cô gia ngàn vạn lần tha thứ, ngàn lần thông cảm.

Xưng hô “cô gia”, Tống Dương không để trong lòng, cũng lười hỏi lại, nhìn Bạch tiên sinh hỏi:

- Ông là...?

Bạch tiên sinh nhếch môi, mỉm cười:

- Không phải vừa mới nói sao, ta chẳng qua chỉ là một con chó săn thôi. Ta là chó săn môn hạ của Thường Đình Vệ Đô Chỉ huy sứ Tạ Đắc Cửu Tạ đại nhân.

Tự xưng là chó săn, cúi đầu khom lưng, có lẽ là ngũ quan Tống Dương nhạy bén, hắn rõ ràng phát hiện, lúc vị Bạch tiên sinh này đang nói đến “môn hạ chó săn của Tạ đại nhân”, trong giọng nói, vẻ mặt, ánh mắt đều ẩn giấu một phần tự hào chỉ có thể dùng từ “mạnh mẽ” mà hình dung.

Đối với địa vị thân phận của mình, Bạch tiên sinh đã làm một so sánh:

- Nói như vậy, ngài xem, dưới trướng ngài không phải có một vị Lý Minh Ky Lý đại gia sao? Ngài chỉ cần xem ta là Lý Minh Ky của Ngũ tiểu thư là được rồi.

Tống Dương đã hiểu, gật đầu.

Bạch tiên sinh tiếp tục nói:

- Sau khi cứu được tiểu thư ra lại đợi một thời gian nữa, đợi cho vụ án của Thừa tướng lắng xuống, ta mới tìm đến Lý đại gia, ta nghĩ như vậy, hiện tại tất cả mọi người đều là thân phận phản tặc kia, thật không tiện thân cận, không phải nói là đám chúng tôi đến kết bè phái, tuy nhiên có tin tức gì thì thông báo cho nhau biết, nhỡ đâu nhà ai nhất thời có chuyện, thiếu tiền, thiếu người gì đó thì giúp đỡ lẫn nhau, hỗ trợ cho nhau, mới có thể sống qua ngày đoạn tháng, ngài nói như vậy có đúng không.

- Nhắc tới mấy năm này, cũng thực sự được Lý đại gia chiếu cố không ít, những tên chó săn nhà Tạ gia như chúng ta... à không phải chúng ta, là tôi, là chúng tôi, ngài là cô gia, không phải chó săn, chúng tôi đều rất cảm kích, mỗi ngày đều ngóng trông có thể có cơ hội nào, để giúp cho mọi người, giải thoát sự áy náy trong lòng.

Bạch Bàn Tử lời nói lảm nhảm, lộ ra sự khách sáo vờ vịt, tuy nhiên điểm này nói không sai, trong mấy năm nay về vấn đề tiền bạc Lý Minh Cơ tiếp tế bọn họ không ít.

- Không lâu trước đây, ta bỗng nhận được tin của Lý đại gia, nghe nói cô gia ngài còn sống, tiểu nhân vừa mừng vừa sợ, vui tới mức ta hận không thể mang dao ra ngoài giết hết mọi người trên phố. Ta còn nghe nói, trong lòng tay áo lụa của cô gia còn giấu lôi đình, vừa đến Đại Yến liền hủy diệt nguyên một tòa Đoạt Sơn Doanh.

Nói tới đây Tống Dương đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đối phương. Chuyện hắn làm ở biên ải ở Đại Yến không có ai biết, ngay cả Cảnh Thái cũng không biết hắn chính là đầu sỏ gây nên, con ếch Bạch Bàn Tử trước mắt này dường như lại cực kỳ rõ ràng.

Bạch tiên sinh hiểu được ý tứ Tống Dương, vội vàng cười nói:

- Cô gia ngài quên rồi, lão gia trước đây là làm gì? Năm đó Thường Đình Vệ chuyên nghe ngóng thiên hạ, từ trên triều đình xuống tới hộ dân, nào có chuyện gì có thể giấu được chúng tôi? Khi đó nếu Tạ đại nhân đột nhiên có hứng, muốn biết đàn dê trong khắp thiên hạ tối ngày mai sẽ kêu mấy tiếng, chúng tôi cũng có thể đếm được rõ ràng. Hiện tại thì, không thể so với trước kia được, nhưng dù sao cũng còn giữ lại vài tên chó săn, cái mũi vẫn còn thì ngẫu nhiên cũng có thể ngửi thấy được chút mùi vị.

Giải thích mơ hồ, ông ta càng kéo dài đề tài:

- Hành động của cô gia đâu chỉ dừng lại ở Đoạt Sơn doanh, ngài tới Tình thành chưa được mấy ngày, liền bắt cóc Trấn Quốc Công, còn mời cao nhân đến trị thương cho ông ta, lại tính kế một trận hỏa lớn...

Vẻ mặt Tống Dương vui vẻ, chuyển mắt nhìn phía Diệp Phi Phi, sau đó gật đầu:

- Vị bằng hữu của thần y kia trước khi đuổi tới Tình thành, có nàng ra tay trị liệu, Đàm Quy Đức đã tỉnh rồi, tuy rằng chưa thể xuống giường đi lại được, nhưng thần trí thì không đáng lo ngại nữa, đã bắt đầu liên lạc với thuộc hạ thân tín rồi.

Đây thật sự là một tin tốt.

Bạch tiên sinh giống như nghiện nói vậy, hơi nghiên về trước nói:

- Cô gia chết đi sống lại, lại có tài lừa trời, mấy tên chó săn chúng tôi đều vui mừng từ tận đáy lòng, đây đúng là lão gia trên trời linh thiêng, à, không riêng gì lão gia, còn có Phó đại nhân nữa, Ngũ tiểu thư và cô gia đều còn sống, như vậy cả nhà lại đoàn viên, đúng là không còn gì tốt hơn nữa.

- Sau khi Lý đại gia nhắc đến chuyện phóng hỏa với ta, muốn chúng ta giúp đỡ. Nợ Lý đại gia một món nợ ân tình, lại thêm quan hệ giữa cô gia và tiểu thư, mọi người đều là người nhà cả, huống chi cháy sạch sẽ còn có một ổ trứng rùa, nếu không dồn lực ta cũng không xứng là người, lại càng không xứng làm chó săn, lúc ấy Bạch Bàn Tử liền vỗ ngực bang bang đồng ý với Lý đại gia rồi.

- Nói đến phóng hỏa, cửa hiệu nhà dân, nhiều ít cũng có chú ý, sau khi mua nhà, cần có người làm chủ, mới có thể dễ dàng chuẩn bị, nhưng kinh sư trọng địa, tất cả tòa nhà giao dịch đều phải đến quan nha khai báo, người mua nếu là người bên ngoài, còn phải kiểm tra xuất thân, thủ tục vừa phức tạp vừa chặt chẽ, vừa may, trong quan nha này cũng có chó săn của Tạ gia. Mặt khác, trong lúc chuẩn bị, lúc phóng hỏa, chúng ta cũng có thể cung cấp nhân lực. Dù sao Tình thành cũng là một địa phương khác, đối với người dân phải giám sát hành động cẩn thận, người bên Lý đại gia lại không đủ dùng, có thêm chúng ta nữa cũng không thành vấn đề.

Tống Dương gật gật đầu, trong lời nói dài dòng này của đối phương có một ý: không có bọn họ thì ngọn lửa này không thắp được.

Thấy Tống Dương gật đầu, Bạch tiên sinh bộ dạng khá vui vẻ:

- Lại là tiểu thư nhà ta, nàng nghe nói cô gia còn sống, nằm mơ cũng cười được vài lần, à, đây là ta nghe nói, nhưng không phải là giả đâu, nhất định là cười tỉnh, cười tỉnh đó.

Tống Dương thật sự không kiên nhẫn nghe lời vô nghĩa nữa, xua tay cười khổ:

- Nói nàng làm sao mà bị bắt đi.

- Tiểu thư ẩn cư ở Trường Lâm, cô gia mới đến nước Yến, sợ là không quen, Trường Lâm là tòa thành ở phía Tây Nam Đại Yến, cách Tình Thành khá xa. Vốn an toàn bình yên, nàng nghe nói cô gia đã trở lại, nên thế nào cũng phải tới Tình thành gặp ngài, ai cũng không ngăn được. Nhưng không ngờ, mới rời khỏi Trường Lâm không lâu, không biết tại sao lại bị lộ thân phận, bị người theo dõi, một đường trốn, một đường đánh, cuối cùng vẫn là bị thủ hạ của Quốc sư bắt đi.

Nửa câu đầu hoàn toàn là nói dối, Tống Dương đương nhiên hiểu được, không đáng bắt bẻ lại, làm hiệu tay để Bạch tiên sinh tiếp tục.

Bạch tiên sinh lại lộ ra vẻ mặt hoài nghi:

- Điều này... ta cũng không rõ, vì sao là thủ hạ của Quốc sư đi bắt người?

- Tạ tiểu thư trước kia từ trong lao trốn thoát, bọn họ sợ là các người còn có nội tuyến hỗ trợ cho nên đổi thành người do Quốc sư bố trí chuyện này.

Tống Dương giải thích cho ông ta, lập tức cười nói:

- Bạch tiên sinh kỳ thật cũng không cần phải vội vàng thử ta như vậy đâu.

Bạch tiên sinh đầu tiên là bừng tỉnh, liên tục gật đầu:

- Thì ra là thế, thì ra là thế.

Tiếp theo lại cười ngây ngô, không ngừng lắc đầu:

- Không phải là thử, là thật tâm thỉnh giáo, ta thực sự không nghĩ ra.

Nói xong, còn sợ Tống Dương không tin, quay đầu lại nhìn phía vợ ông ta:

- Đúng là ta không hiểu, đúng không?

Bạch phu nhân dùng sức gật đầu, trả lời như đinh đóng cột:

- Đúng vậy!

Còn Bạch tiên sinh lại đem đề tài vòng vo

- Bọn họ muốn áp giải tiểu thư đến Đại lôi âm đài, con đường ngàn dặm xa xôi này, dọc đường chúng ta đã vài lần ra tay nhưng chưa thể giải cứu được nàng, đến sau lại hoàn toàn mất tung tích của họ. tuy nhiên vẫn có được tin tức, chỗ này là nơi mà bọn họ chắc chắn phải đi qua để vào kinh, ngắn thì mười ngày, lâu thì nửa tháng, đội áp giải sẽ đến Thập đình, ở tạm trong thiền viện tu di trong thành, nơi này đã gần đến Tình thành rồi, là cơ hội duy nhất của chúng ta.

- Tiểu như nhất định phải cứu, ta hiểu, nhân sự Lý đại gia cũng không nhiều, nhưng ta không có cách nào khác, chỉ có mặt dày mày dạn tìm viện binh thôi, đồng thời biết cô gia sẽ đến đây, Lý đại gia nói cô gia tâm tư linh hoạt, thủ đoạn lợi hại, chuyện này đừng ngại cứ đến thỉnh giáo ngài, xem ngài có thể chỉ cho đám cho săn ngu xuẩn này một con đường tốt để đi hay không?

Tống Dương nhìn về Diệp Phi Phi, tiểu nha đầu gật đầu, ra hiệu lời Bạch Bàn Tử nói không sai, Tống Dương lại hướng ánh mắt về phía Bạch tiên sinh:

- Vậy hiện tại các người tính toán tới đâu rồi? Có nghĩ ra biện pháp gì hay chưa?

Bạch Bàn Tử mỉm cười:

- Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một con đường, hết sức tập hợp nhân lực, đến lúc đó cùng xông lên thiền viện tu di trong Thập Đình cướp người.

Trong Đại Yến tất cả có hai mươi mốt tòa tu di thiền viện, trực tiếp thuộc quản lý của Đại lôi âm đài, mỗi một tòa tu di viện đều là Quốc sư khổ công tạo ra, bản thân là rồng hổ, huống chi Thập đình lại là trọng trấn của nước Yến, binh nhiều tướng mạnh, cảnh vệ nghiêm ngặt, một khi tu di viện bị tập kích, không quá một khắc sẽ có đại quân ập đến giết. Áp lực Bạch tiên sinh nói không phải là một biện pháp, rõ ràng chính là lấy tử vì đạo.

- Cứu không được tiểu thư thì uống cho danh xưng môn hạ chó săn của Tạ Đắc Cửu, làm không xong chó săn của Tạ đại nhân cũng không thiết sống nữa.

Bạch tiên sinh vẫn là cười đến mức như thể không còn cách nào khác nữa, mặc dù điều ông ta nói là tận trung vì chủ, cam tâm chịu chết. môn hạ chó săn của Tạ Đắc Cửu Tạ đại nhân, bọn họ tự xưng như vậy, sau khiêm tốn chính là cất giấu niềm tự hào mạnh mẽ.