Nhất phẩm lôi bị lùi lại, lần này lên điện chỉ là đi qua sân khấu, trước đó Tống Dương còn không nghĩ tới hôm nay phải làm gì, càng không nghĩ tới sẽ chống đối với Cảnh Thái. Thực lực hai bên chênh lệch quá xa, cái gì là báo thù cái gì là chịu chết hắn phân biệt rất rõ ràng.
Tống Dương không khiêu khích, Cảnh Thái lại tìm việc. Có lẽ đây là kẻ thù trời sinh, đã sớm định gặp mặt tất không thái bình.
Cảnh Thái ban cho Tống Dương kim bài “Nói gì cũng vô tội”, nhưng không ban cho hắn “Không nói gì cũng vô tội”, trong điện Kim Loan người khác nói về vong quốc chi đạo của nước mình, vị Hoàng đế trong cung Phượng Hoàng của Nam Lý sao có thể tha cho Tống Dương. Trước sau đều là đường chết, Tống Dương muốn sống cũng chỉ có một cách liều mạng với ngươi.
Ánh mắt xuyên qua chuỗi ngọc trên mũ miện, Cảnh Thái đang nhìn thẳng Tống Dương.
Tống Dương mới được ban “Điện thượng ngang” (giữa điện không cần cúi đầu) nghênh đón ánh mắt của Cảnh Thái, tặng cho Yến đế một nụ cưới thoải mái, khoái trá, hiền lành đáng yêu.
Cảnh Thái là kẻ điên cuồng, nhưng ông ta không phải một kẻ điên thực sự, ông ta dám không chút phong độ không mời Nam Lý vào lễ yến trong cung, cũng không thể trước mặt các sứ đoàn khác nói không giữ lời, lập tức trị tội Tống Dương. Nhìn nhau một lát, Cảnh Thái phất tay, gật đầu với hắn:
- Nếu Nam Lý thiện động đao binh đích xác sẽ rước tới tai bay vạ gió. Các ngươi hiểu được đạo lý này là được.
Chỉ cần hiểu ý tứ của lời nói, không cần nghĩ tới ẩn ngữ trong đó, Cảnh Thái nhẹ nhàng kết luận, không có hứng tiếp tục tìm hiểu bản lĩnh các vị kỳ sĩ Nam Lý khác nữa, chuyển đề tài:
– Chư vị đã vào cung gặp nhau, đài cao đã khởi, ngàn mong vạn đợi năm nước Trung thổ lựa chọn ra được tuyệt đỉnh võ sĩ, nhất phẩm lôi trong thiên hạ.
Cuối cùng cũng nhắc tới chủ đề chính, tinh thần võ sĩ, sứ giả các nước đều khẽ run lên, mà giọng điệu Cảnh Thái cũng không nhanh không chậm, không có chút ý hưng phấn:
- Trời cao chứng giám, thiên hạ nhất phẩm, đây là việc trọng đại chưa từng có ở Trung thổ, trẫm lại cảm thấy có chút tức giận. Chỉ là ước lôi, luận võ, nhưng không giống điềm tốt chút nào, nào khác gì những kẻ dân phu thô kệch xé áo nhau?
Cảnh Thái cười cười:
- Trẫm muốn hỏi chư vị một chút, có muốn đánh bạc một ván không?
Lão vẫn không quên chiếu cố tới Nam Lý, quay đầu nói với Hồ đại nhân:
- Nam Lý không phái võ sĩ, sẽ không đặt cược được.
Hồ đại nhân buông lỏng tâm can, các nước khác đánh cuộc thế nào cũng được, chỉ cần Nam Lý không sao là được rồi.
Cảnh Thái hơi nghiêng nghiêng người về đằng trước, ánh mắt nhìn sứ giả hai cường quốc Thổ Phiên, Khuyển Nhung, lại cười:
- Trẫm nghĩ thế này, tiền đặt cược đại khái thôi, chư vị xem có được không.
Lão vươn tay chỉ vào một cái bảng :
– Tiền ba triệu quan, quyên mười vạn thất, trâu dê ngựa mỗi thứ một vạn con.
Ngẫm nghĩ một lát, lại hỏi sứ giả Hồi Hột:
- Trâu dê nước các ngươi ít, có thể dùng lạc đà cho đủ số, một con lạc đà tính là sáu con dê hoặc hai con trâu, có được không? Trẫm cũng không rõ lắm. Cái này có thể thương lượng lại cho tốt.
Ba triệu quan tiền chính là ba triệu lượng bạc, so với Nam Lý còn ít tuổi, tiền đặt cược lớn như thế bất kể thế nào Phong Long cũng không dám đánh cuộc, bởi vậy trong Yến cung, Hồ đại nhân càng cảm thấy trước đó mình đề nghị chọn lựa kỳ sĩ phó lôi là một ý tưởng cực kỳ anh minh, giờ chỉ cần xem diễn trò là được rồi.
Nhưng khoản đặt cược này đối với Yến quốc mà nói chỉ là một phần thôi, tuy không phải số nhỏ nhưng cũng có thể lấy cho ra. Ba cường quốc khác cũng thế, giữa Kim Loan điện không tiện chần chừ, giá đó cũng không cần về nước xin chỉ thị, khẽ cắn môi nói mình có thể làm chủ.
Đoàn sứ giả Thổ Phiên trước đó đã bị người Hồi đánh, hận không thể khẩn trương mở lôi để dũng sĩ bổn quốc lên đài báo thù, mở miệng đầu tiên:
- Khoản đặt cược này chấp nhận, viết giấy làm…
Mới nói được nửa câu, Cảnh Thái liền xua tay ngắt lời, cười nói:
- Đừng nói vội, trẫm còn chưa nói xong, tiền đặt cược này cũng chỉ là vàng bạc tục vật, các ngươi đều là đại biểu cho Hoàng đế bổn quốc, đã là hoàng gia đánh cuộc, sao không thể đánh cuộc bằng giang sơn!
Sứ giả Thổ Phiên sửng sốt, bật thốt lên:
- Giang sơn? Đánh cuộc thế nào?
Cảnh Thái vung mạnh tay, vỗ mạnh long ỷ vang lên ba tiếng:
- Thì đánh cuộc thiên quan của Thổ Phiên ngươi, Đoạn Giác Nhai!
Lão chuyển ánh mắt chỉ đoàn sứ tiết Khuyển Nhung
Đánh cuộc Bạch Đầu Sơn, Phong Sa Ải của ngươi!
Lão lại chỉ người Hồi Hột:
- Còn có Liệt Hỏa Thành, Nguyệt Nha Cốc của ngươi.
Mỗi một nơi lão nói đều tựa như Chiết Kiều Quan của Nam Lý vậy, đều là biên quan trọng yếu của mỗi nước, dựa vào nó để ngăn cản nước khác xâm lược, những hùng quan đó không phải giáp với Yến quốc, nhưng đối với bổn quốc mà nói, không thể nghi ngờ quan trọng như con mắt.
Cảnh Thái duỗi cả người, dựa vào long ỷ, chỉ chỉ vào cái mũi của mình:
- Tiền cược của Yến quốc cũng không ngọa lệ, trẫm xuất ra hai quan Yến Vân, Gia Dục, còn cộng thêm một tòa Tình thành này nữa! Ha ha, các ngươi xem như lời rồi đấy!
Ha ha, các ngươi được lợi rồi đó.
Lời vừa nói ra, cả Kim Loan điện vốn đang xao động bất ngờ ồ cả lên, vốn đặt cược này trước đó các trọng thần Yến quốc cũng không biết, một hồi lôi đài, lão muốn lôi cả biên quan ra đánh cược, lại còn chồng thêm cái Kinh đô, trước không nói đánh cuộc được hay không, hay sau này đánh cuộc thua có thể quỵt nợ không, chỉ cần đề nghị lúc này của Cảnh Thái cũng đủ kinh thế hãi tục.
Nhưng vốn đặt cược của Cảnh Thái không chỉ có vậy:
- Hiện tại tiền đặt cược có giang sơn rồi, giờ thêm một chút long huyết mạch (con cháu của rồng) thì sao nhỉ? Dưới gối của trẫm lớn nhất là Đại Hoàng tử còn chưa tới mười chín tuổi, còn sống tổng cộng mười bảy người con trai, chọn ra một, sẽ đem đi đặt cược! Cụ thể là người nào các ngươi tự chọn!
Vừa dứt lời, dưới Kim Loan điện vừa ồ lên bàn tán đột nhiên lặng đi, ai nấy đều biết Cảnh Thái điên, nhưng không ai ngờ lão lại điên đến mức đó, biên quan, kinh đô, cộng thêm một vị Hoàng tử, đều bị lão quăng cả vào chiếu bạc!
Mắt thấy trên điện ai nấy đều nhìn mình kinh ngạc, Cảnh Thái cười ha hả, ánh mắt cố chấp điên cuồng, giơ tay phất qua đoàn sứ giả Thổ Phiên, Khuyển Nhung, Hồi Hột, giọng điệu kiêu ngạo ngông cuồng:
- Trẫm dùng long tử của mình đánh cược với hoàng nhi nhà các ngươi, có dám hay không? Có dám cuộc hay không?
Ai dám đồng ý?
Có thần tử nào dám thay Hoàng đế đánh cuộc giang sơn, đánh cuộc cả con Hoàng đế?
Sứ giả ba nước đều ngây tại chỗ, ngay cả Hồ đại nhân không liên quan tới cũng bị dọa đến trợn mắt há mồm, một vị trọng thần Yến quốc cẩn thận bước lên nửa bước, hít một hơi dồn hết dũng khí đang muốn mở miệng khuyên bảo, đột nhiên Cảnh Thái chỉ vào ông ta:
- Nói một tiếng, tru cửu tộc!
Uống một ly rượu, Cảnh Thái lại cười to, nói với thái giám trước điện:
- Truyền ra ngoài, trẫm muốn dân chúng Tình thành đều biết tiền đặt cược của trẫm.
Đảo mắt tin tức được truyền ra ngoài cung, tất cả tiền đặt cược của Yến đế đều được tuyên bố, tiếng kinh hô lại càng nhiều hơn, đến cuối cùng thành loạn hô ồn ào, ai nấy đều bàn luận việc này, ai nấy đều kinh động vạn phần.
Đương nhiên không ngờ, đương nhiên cảm thấy Vạn tuế gia điên cuồng, nhưng trong sự điên cuồng này còn có sự kiêu ngạo, ngông cuồng, chứ phải một loại bệnh tâm thần. Có người còn phấn chấn hỏi thái giám tuyên sự:
- Xin hỏi công công, đám mọi rợ có dám đồng ý đặt cược không?
Thái giám tuyên sự hiển nhiên có tu vi, nghe vậy đáp:
- Lúc này Vạn tuế gia đang ở trong Kim Loan điện hỏi bọn chúng có dám hay không.
Lại cao giọng, dồn hết tu vi, đỏ mặt hỏi to:
– Có dám hay không?
Trong đám người hiển nhiên có người của triều đình an bài, lại càng có người muốn gây chuyện, trong tiếng cười to tất cả đồng thanh lặp lại, cảm xúc lây lan, người hô to càng lúc càng nhiều, đảo mắt đã thành một tiếng gầm lớn, hỏi đi hỏi lại một câu:
- Có dám hay không? Có dám hay không?
Vạn dân đánh trống reo hò, tiếng kêu gào vượt cả cửa cung, vọng vào tận trong Kim Loan điện, Cảnh Thái cao cao tại thượng nghe được cười ha hả.
Cứ thế thật lâu sau lão mới khôi phục lại bình thường, ý cười vẫn còn trong mắt, nhìn sứ giả ba nước:
- Tự gửi thư về nước hỏi Hoàng đế nhà các ngươi đi, trẫm chờ các ngươi. Lôi sự hôm nay kéo dài tới thu, thời gian bốn tháng, cũng đủ để báo tin về rồi. Việc này không bắt buộc. Nếu không đánh cuộc xin mời dẫn đội về nước, chỉ đánh cuộc mới được tham gia nhất phẩm lôi.
Sứ giả ba nước đều gật đầu, Tống Dương thầm cân nhắc, chẳng lẽ việc mình làm trước đó chính là nguyên nhân trực tiếp khiến cho Yến quốc phải lùi lại nhất phẩm lôi? Rất nhanh hắn phủ nhận. Tiền cược Cảnh Thái đưa ra căn bản không thần tử nào dám đứng ra nhận, mặc dù có nắm chắc phần thắng đi nữa, cũng không ai dám thay mặt quốc quân đáp ứng, đương nhiên cũng không thể lập tức luận võ.
Mà Cảnh Thái lại đưa ánh mắt nhìn Hồ đại nhân:
- Nếu Hồ đại nhân có thể ở lại thì tốt nhất, trẫm rất mong tới mùa thu kỳ sĩ Nam Lý lên cao đài, tới đó nhất định sẽ thể hiện bản lĩnh thần kỳ của chư vị kỳ sĩ.
Dù sao cũng không cần đánh cuộc, lên đài còn có thể dương oai cho Nam Lý, Hồ đại nhân đương nhiên gật đầu đồng ý.
Chuyện trên điện được báo ra ngoài cung, tiếng quát hỏi “Có dám hay không” lập tức biến thành tiếng hoan hô oanh dũng, man di không một ai dám đứng ra đáp ứng, đều phải về xin chỉ thị phiên chủ, đây cũng chỉ là chuyện bình thường, nhưng trong mắt dân chúng Tình thành đã sớm trở thành yếu thế. Nếu không vì sao không dám lập tức đáp ứng, lập tức lên đài luận võ?
Việc này đảo mắt đã truyền khắp toàn thành, là một đề tài nóng hổi khắp đường lớn ngõ nhỏ, nhất phẩm lôi vô cớ bị lui lại vốn là một chuyện rất cụt hứng, qua mấy câu ăn nói điên điên khùng khùng của Cảnh Thái trở thành việc trọng đại ủng hộ lòng người cường quốc.
Mà Hoàng đế đã dám chồng tiền cược lớn như thế không thể nghi ngờ đã nắm chắc phần thắng, Đại Yến đã sớm nên khuất phục man di.
Trên Kim Loan điện, sau khi nói ra nói vào mấy câu vô nghĩa nữa, Cảnh Thái phất phất tay ra hiệu cho mọi người tản đi, bản thân mình cũng đứng dậy đi vào sau điện. Từ đầu tới cuối, ánh mắt Tống Dương vẫn chăm chú găm trên người Cảnh Thái, nhưng lão không quay lại nhìn hắn. Trong mắt lão, căn bản không có Tống Dương này.
Mới vào hậu điện, Cảnh Thái liền nhíu mày, chuyện hôm nay không giống như trước kia, lão bước vào lập tức có tiểu thái giám tới đón, Cảnh Thái chuyển mắt một cái nhìn một tiểu thái giám cách đó không xa đang ngồi ngơ ngẩn trên đôn.
Tâm tình Cảnh Thái không tồi, không mở miệng trách phạt, cười hỏi:
- Con sâu kia, nghĩ cái gì thế? Nhớ nhà à?
Tiểu thái giám này chính là người kế nhiệm cho Tiểu Đậu Tử đã bị giết chết diệt khẩu, mới mười tuổi, nhìn thông minh đáng yêu, trên trán có một vết bớt như một con sâu rơi xuống, bởi vậy Cảnh Thái đặt luôn cho nó cái tên hiệu, bình thường vẫn gọi là Tiểu Trùng Tử.
Tiểu Trùng Tử lúc này mới giật mình tỉnh dậy, vội vàng tiến lên đón:
- Có thể hầu hạ Vạn tuế là phúc khí của nô tài, nô tài không dám nhớ nhà. Chỉ là vừa nghe xong Vạn tuế gia đặt cược lòng sợ đến nhảy thót lên, nên thất thần.
Cảnh Thái hưng trí càng tăng, vừa cởi áo rồng vừa nói:- Dù sao cũng không đem ngươi ra đánh bạc, ngươi sợ cái gì?
Tiểu Trùng Tử mới ở gần Hoàng đế không lâu vẫn còn hơi căng thẳng, lắp bắp đáp:
- Không phải nô tài sợ hãi, mà nghe tới tiền cược, đánh cuộc giang sơn, đánh cuộc Hoàng tử, nô tài đã bị sự dũng cảm của Vạn tuế gia làm cho thất thần.
Cảnh Thái mặt rồng rạng rỡ cười ha ha:
- Đâu chỉ là ngươi, các sứ giả phiên tử ở đây có ai là không ngây ra? Lúc ấy trẫm nhìn rất vui, suýt nữa đã thốt ra: chồng thêm một thứ nữa, dùng Hoàng hậu của trẫm đánh cuộc với nương nương man di!
Tiểu Trùng Tử hoảng sợ luống cuống tay chân, nhận lấy áo rồng Hoàng đế cởi xuống, nhặt mấy thứ linh tinh không dám tiếp lời. Còn Cảnh Thái sau khi cười to lại nhíu mày, cẩn thận cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng mới thở dài lẩm bẩm:
- Mẫu nghi thiên hạ thật không thể dùng để đánh cuộc.
Vừa nói vừa lắc đầu như thể không thể đánh cuộc lão bà khiến cho lão thực sự tiếc nuối.