Thiếu nữ đầy lo lắng tìm Tả thừa tướng:
- Hôi Nhi chống đỡ không nổi, lại tiếp tục chay hơn nửa đoạn đường nữa sẽ kiệt lực mà chết. Trước đó ta đã đánh giá hơi cao, xin đại nhân thứ tội.
Hồ đại nhân lắc đầu nói:
- Có thể kiên trì đến vậy, đã rất đáng quý, để nó lại chỗ này.
Nói xong, nhìn thấy sắc mặt Tiêu Kỳ không nỡ, Hồ đại nhân mỉm cười:
- Không phải từ bỏ nó, chỉ là cho nó an dưỡng ở nơi này, khi trở lại còn có thể mang đi, đây chính là Phiêu Kỵ có công huân, cho dù ngươi nghĩ không cần, lão phu cũng không thể đồng ý.
Nói xong, sắp xếp tiểu lại trong sứ đoàn làm việc này.
Tiêu Kỳ đi theo tiểu lại, dắt ngựa đi tìm sứ quan nước Yến, viên quan nước Yến phụ trách đoạn đường này là một võ tướng, họ Lý, quan bái ngực hóa lang tương, chức quan ngũ phẩm, sau khi nghe được sứ đoàn Nam Lý cầu kiến, tướng Yến mỉm cười:
- Long mã cũng có lúc kiệt sức? Còn tưởng nó có thể chạy một mạch đến chân trời không nghỉ?
Nói xong, cất bước về phía trước, đưa cánh tay nắm cổ ngựa, Tiêu Kỳ kinh hãi, giơ tay gạt tay của y:
- Không được như vậy, sẽ làm ngựa bị thương.
Dựa vào sức lực thiếu nữ, sao có thể gây ảnh hưởng cho đối phương, tướng Yến cũng không để ý, cánh tay mạnh mẽ dùng chút lực. Y là người tráng kiện, vả lại hiểu ngựa, con ngựa này rất quan trọng, Hôi mã sớm đã mệt không chịu nổi, căn bản chịu không được sự áp bức này, tiếng rên rỉ khe khẽ đều bị nghẹn trong họng, thân thể nhất thời té nhào trên mặt đất, bốn vó giật một lát, chớp mắt ngừng thở.
Tướng Yến bày ra bộ mặt ngạc nhiên:
- Nói chết là chết ngay? Xem ra thật sự mệt muốn chết, nếu không được cần gì phải cậy mình khỏe.
Nói xong, khẽ lắc đầu, liền đổi đề tài:
- Đạo kỵ binh không ngoài hai chỗ: người khỏe, ngựa cường tráng, có ngựa tốt còn cần có kỵ binh tốt, nhưng nếu ngựa tốt chết rồi, "kỵ binh" cũng chỉ là lính thừa thôi.
Nói tới dây, ha hả cười lớn.
Tiếng cười chưa dứt, một âm thanh rõ ràng truyền tới, tiếp theo lời của hắn vọng xuống:
- Nếu lính đã chết, kỵ binh cái gì cũng không còn.
Tống Dương tới gần, gật đầu với tướng Yến, giơ tay đỡ Tiêu Kỳ, xoay người đi.
Ta giết Tiểu Đậu tử rồi, ta giết chết gã rồi.
Nghỉ ngơi một canh giờ, đội quân chuẩn bị lại khởi hành, viên quan Yến họ Lý ngồi trên lưng ngựa, thét lớn chỉ huy thuộc hạ lên ngựa, thúc giục sứ đoàn Nam Lý, bỗng nhiên cảm thấy một luồng hương cay độc xộc lên, khiến cho y hắt xì một cái lớn, mở to mắt nhìn lại, Tống Dương vừa thoáng nhìn thấy y, đang vội vã trèo lên xe ngựa.
(viên quan Yến họ Lý này là người giết con ngựa của Tiêu Kỳ đó ah)
Viên quan Yến họ Lý day day mũi, không biết là có gì không ổn, than thở một câu "Tà môn!", xoay người lên ngựa lớn tiếng truyền lệnh, đoàn xe lại khởi hành.
Sau ba canh giờ, đang trên đường vội vàng đi, viên quan Yến họ Lý đột nhiên lao đầu xuống ngựa, rốt cuộc cũng dừng tới. Đội ngũ nhất thời lộn xộn, lập tức có lính Yến tiến lên cứu viện, lại phát hiện sắc mặt tướng quân của mình tím ngắt, nhịp tim mạch hoàn toàn trống rỗng, nhiệt độ cơ thể cũng nhanh chóng tan đi, không bao lâu trở nên lạnh lẽo.
Không có chút dấu hiệu như thế, người này chết bất đắc kỳ tử… Cũng chỉ có Tống Dương biết, tướng Yến còn chưa chết. Chỉ là tân lương, ngất đi mà thôi.
Tống Dương dùng chính là tân lương được cải tiến từ Vưu thái y, giống như loại thuốc kỳ lạ trong tâm oa oa mười tám năm trước, nếu không có người muốn cứu, vĩnh viễn không thể tự mình hồi phục, tướng Yến hiện tại không chết, tâm trí vẫn còn, xung quanh phát sinh những gì y đều biết, nhưng không thể nói, không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn, người khác cho rằng y đã trở thành xác chết, chôn vào trong mộ.
Khát chết, đói chết, hay tức chết? Tống Dương không thể hiểu hết, hắn cũng không quan tâm, đối với Tống Dương mà nói, chỉ cần tướng Yến biết mình phải chết, sau đó chờ mình chết đi, như vậy là đủ rồi.
Thảm họa của Vưu thái y, khiến hắn hiểu được cùng với đại cừu, không thể giận chó đánh mèo nhằm vào đám kỵ binh quân Yến, Tống Dương không cảm thấy mình là người tốt.
Dọc đường đi lính Yến quốc tiếp nhận áp giải sứ đoàn Nam Lý, Tống Dương lúc nào cũng bị kích thích muốn giết người bằng thuốc độc, khó khăn nhịn xuống, rồi lại có người chủ động tìm tới chèn ép…, việc này lại hợp với tâm nguyện của hắn.
Điều tra không ra nguyên nhân chết, cũng chỉ có thể xem như bị bệnh chết chứ không tiện nói chết bất đắc kỳ tử, sứ giả Nam Lý tiếp tục hành trình, ngày đêm kiêm trình vất vả, phong trần mệt mỏi chịu không nổi, cuối cùng ngay trước đêm Đoan Ngọ, tối mồng bốn tháng năm chạy tới Hoàng thành nước Yến. Nhưng khiến Hồ đại nhân khó hiểu chính là, sớm định ra Đoan Ngọ nhất phẩm Lôi không ngờ về sau chậm lại. Nước Yến đưa ra lý do thoái thác lạ thường :
- Hoàng thượng long thể không khỏe, nhất phẩm lôi chậm lại hai ngày.
Từ ngày mồng năm tháng năm tới ngày mồng bảy tháng năm, sứ giả các nước vô cùng bất mãn, đợi hai ngày cũng không phải việc lớn, nhưng nhất phẩm lôi là quốc sự, sao có thể là trò đùa nói đổi liền đổi, tuy nhiên Tống Dương lại cảm thấy buồn cười… Ngày mồng bảy tháng năm, đúng là ngày sinh nhật của hắn, ngày hắn tới thời kỳ này, Hoàng đế nước Yến không chê ngày này quá may mắn sao.
Sứ giả Nam Lý đến hỏi, Cảnh Thái không tỏ vẻ gì, đến một câu thăm hỏi ân cần cũng không có, chỉ có quan viên bộ Lễ đi vào dịch quán, hoàn toàn đổi thành công văn việc triều đình.
Sứ đoàn ba nước khác đều tới sớm, người Nam Lý đến bọn họ cũng không quan tâm, không hỏi thăm khách tới nhà.
Trong dịch quán vẳng vẻ, không có không khí long trọng của một sứ quán một nước, sự phô trương so với phòng trọ thương đội chỉ sợ còn không bằng.
Trong đám kỳ sĩ A Y Quả khó chịu nhất chính là gã nam di nói tiếng địa phương hùng hung hổ hổ, Nhị ngốc nhiệt tình, đi theo bên cạnh khuyên giải, tuy nhiên nói đi nói lại cũng chỉ sáu từ:
- Chớ nóng giận, hãy bớt giận…
Thi Tiêu Hiểu theo bên cạnh mỉm cười nói:
- Suy cho cùng, vẫn là Nam Lý thế yếu, ngay cả nói dối xã giao với nhà khác cũng lười làm.
Thuốc mỡ của Tống Dương linh nghiệm, lúc trước ở bên Hồng thành giao chiến làm tướng mạo bị nhiễm trùng bây giờ đã hoàn toàn bình phục, vết sẹo tuy rằng chưa thể hết hoàn toàn, nhưng từ từ mờ đi, theo thời gian sẽ không còn thấy gì, Thi Tiêu Hiểu dung mạo đẹp đẽ, đã khôi phục hơn phân nửa xinh đẹp mỉm cười.
A Y Quả cười hì hì tiến lên:
- Cũng là được bé con ngươi khuyên bảo, ta cũng ấm lòng.
Thi Thi Hiểu bật cười:
- Ta khuyên ngươi cái gì?
Hồ đại nhân ngắt lời nói:
-Bây giờ xem thường cũng không sao, chỉ đợi ngày mồng bảy tháng năm, chư vị trình diễn tài nghệ trên Yến cung, hiển hiện rõ oai danh của nước Nam Lý ta! Đến lúc đó xem người nào còn có thể không coi ai ra gì.
Nói xong, lão nhân Tử Trường ôm thân:
- Oai danh của quốc gia liên quan tới chư vị kỳ sĩ, lão phu trước tiên xin cảm tạ mọi người.
Mười vị kỳ sĩ, không phải đều giống A Y Quả vui vẻ trong lòng, phần lớn đều đứng dậy đáp lễ thuận tiện nói vài câu khẳng khái, đang lộn xộn lại có tiểu sứ giả Nam Lý tiến vào bẩm báo:
- Sứ giả Hồi Hột cầu kiến…
Còn chưa nói xong, ngoài cửa đã vang lên một trận cười vang dội, tiếng bước chân rầm rập, một đám đàn ông người Hồi Hột vạm vỡ sải bước đi vào.
Một hàng bảy tám người, mỗi người thân thể tráng kiện, loan đao giắt nghiêng, hiển nhiên đều là người vũ dũng. Trong dịch quán Nam Lý, còn mang theo ba trăm cấm vệ quân từ Phượng Hoàng thành tới, trọng trách của bọn họ là phụ trách bảo vệ an toàn cho sứ đoàn và kỳ sĩ, thủ lĩnh cấm quân nhíu mày đón nhận, những người đàn ông dân tộc Hồi Hột này tất cả không một chút quy củ, vào tới cửa còn không cởi bỏ loan đao xuống.
Ngược lại Hồ đại nhân rất thong dong, xua tay cho đám tướng lĩnh hộ vệ lui xuống, gật đầu với thủ lĩnh người Hồi Hột kia, đang muốn nói chuyện đột nhiên trên mặt lộ vẻ giật mình, không khỏi kêu một tiếng:
- A!
Thủ lĩnh dân tộc Hồi Hột quần áo đẹp đẽ quý giá, trang sức lóe ra, râu màu vàng uốn khúc bị chia ba túm nho nhỏ, trên vỏ loan đao đeo bên hông trang trí minh châu chói mắt, càng quý càng chói mắt. Mà diện mạo của y…Tuy rằng thay hình đổi dạng, làm cho cả người khí chất rực rỡ hẳn lên, nhưng ngũ quan dáng vẻ rõ ràng, rõ ràng hơn cả một tháng trước, từng gặp nô lệ người Hồi Hột ở Hồng thành.
Hồ đại nhân nhất thời có chút mơ hồ, nếu thật sự là một người, việc này không tưởng tượng nổi.
Tả thừa tướng đứng ngây người một chỗ, ánh mắt thủ lĩnh dân tộc Hồi Hột đã đảo trong đám kỳ sĩ Nam Lý, cuối cùng, hắn tìm được Tống Dương:
- Chúng ta bị bọn đạo chích hạ độc thủ, bị ngất đi, khi tỉnh lại, được mọi người kể, nghe nói một thiếu niên trong đoàn sứ giả Nam Lý xem nhẹ việc ướp xác mà coi trọng việc từ niệm, vứt bỏ tôn ty chỉ coi trọng đức hạnh, phù hợp với thị trấn xấu xí của ta, còn ta …
Giọng điệu y hồ nghi tiếng Hán trúc trắc, nói chuyện vẻ nho nhã, quan trọng hơn là y tìm từ không được thuận lợi, toàn bộ không có âm vần, không luận được cái gì cả, Tống Dương không đợi y nói xong, liền cười nói:
- Là ta là ta, người ngươi nói chính là ta.
Nhi thần dân tộc Hồi Hột sắc mặt mừng rỡ, từ trong lòng lấy ra một bức văn thư, đưa cho Tống Dương xem:
- Khi ngươi đặt nó vào ngực ta, đúng là nó đã theo ta cho tới bây giờ?
Bức văn thư gã lấy ra chính là khế ước bán mình, Tống Dương gật đầu, còn chưa mở miệng, người Hồi Hột liền cất tiếng cười to:
- Ân huệ của ngài…
Tống Dương bị gã làm cho cả người ngây ngốc khó chịu, cười khổ lắc đầu:
- Ta tài sơ học thiển, nghe không hiểu được những ngôn từ trau chuốt của các hạ.
- Đây là khế ước bán mình ngươi đưa cho ta đúng không? Xem cẩn thận, ta chưa từng nhận sai người.
Ngữ điệu không được tự nhiên như trước, nhưng lời nói đã thoải mái hơn, người Hồi Hột vẫn nói chuyện thành thực.
Tống Dương biết được y còn chưa nhìn bản khế ước bán thân:
- Không sai được.
Người Hồi Hột cất tiếng cười lớn, nhanh chóng tiến lên giơ tay chụp lên bả vai của Tống Dương:
- Ngươi muốn cái gì ta ban cho, cứ việc nói với bổn vương!
Hiện tại đã biết rõ đối phương thân phận tôn quý, nhưng nghe y xưng “bổn vương” từ Tống Dương đến Tả thừa tướng cũng đều sửng sốt. A Y Quả nhanh mồm nhanh miệng, cũng không chú ý quy củ:
- Anh ngươi cũng là vương gia sao?
- Có, ca ca ta là vương gia có chuyện gì?
Thủ lĩnh dân tộc Hồi Hột nhíu mày.
Nếu tùy ý cùng người Hồi Hột và A Y Quả dùng tiếng Hán nói chuyện phiếm, bọn họ có thể nói thoải mái bên ngoài Trung thổ, Nhị ngốc vội bước không ngừng đến gần, tốt bụng giúp đỡ giải thích:
- Trước tiên nói về ca ca của ngươi, sau đó nói về ngươi.
Xì một tiếng, Nam Vinh Hữu Thuyên vẫn luôn lạnh lùng nở một nụ cười.
Tả thừa tướng vội vàng ho khan vài tiếng, đập tan cuộc nói chuyện lộn xộn lung tung, khách khí thi lễ với người Hồi Hột:
- Không biết vương gia giá lâm, không đón tiếp được từ xa, chậm trễ nghênh tiếp xin chớ trách phạt. Lại thêm lão phu kiến thức nông cạn, xin hỏi tôn phong của vương gia.
Phía sau đứa trẻ dân tộc Hồi Hột có một người thông dịch đi cùng, ngạo nghễ tiếp lời nói:
- Dưới trướng Khả Hãn, ba trăm bốn mươi mốt vị bảo vệ Thánh Hỏa vương…
Tất cả mọi người nhụt chí, không biết là người Hồi Hột thích đao to búa lớn, tiếng Hồi Hột không như tiếng Hán, chữ “vương”, lý giải không giống nhau, vừa nghe “ba trăm bốn mươi mốt" thì vị vương gia này cũng chưa được đánh giá tới đâu.
Mà thông dịch lại tiếp tục nói:
- Chủ nhân nhà ta ít cũng là thân vương, là đứng đầu trong các vương!
Đối với quan phong của dân tộc Hồi Hột, Hồ đại nhân kỳ thật biết không ít, nhưng ở dân tộc Hồi Hột, thần, vua cùng hợp nhất, từ Khả Hãn trở xuống gần như tất cả quan viên đều kiêm hai chức, một ở thần quyền, một ở chế độ hoàng thân, Hồ đại nhân trước kia chỉ hiểu biết chế độ quan viên chính thức, nhưng đối với toàn bộ những việc hiện tại là chức vị quan thần, ông ta nghe cũng không hiểu, chỉ giương mắt nhìn.
Cũng may thông dịch nói qua về thần chức, lại trở về đề chính:
- Không có gì ngoài trí lực Tịnh thân vương, chủ nhân của ta chịu thiên ân của Khả Hãn, nhận phong "Tát Mặc Nhĩ Liệt Kỳ Nặc Khả Khách Hãn".
Một chuỗi dài cổ quái tuôn ra, ngôn ngữ dân tộc Hồi Hột là một ngọn lửa cháy bừng bừng vạn vật thiêu thủy, ý tứ như vậy, chưởng quân binh, chủ sinh sát. Sắc mặt Hồ đại nhân chợt lóe kinh ngạc rồi tan ngay "Tát Mặc Nhĩ Hãn” thì lão biết, không chỉ là "Hãn" hơn nữa còn là hoàng tử, trời sinh thần lực vũ dũng hơn người, mà Khả Hãn dân tộc Hồi Hột sắp già, y còn là kẻ duy nhất có khả năng tranh đoạt vương vị.
Tát Mặc Nhĩ Hãn xem như không thấy Tả Thừa tướng, ở trước mặt Tống Dương nói:
- Không cần khách sáo giả vờ, muốn cái gì ta ban cho, bổn vương đáp ứng tất cả . Người Hồi Hột còn nhiều việc.
Tống Dương nghĩ tới câu “dám đưa khế ước bán mình cho ta không" nhưng trong miệng đáp lại cũng không khách khí:
- Trước tạ ơn Vương gia, nhất thời ta còn chưa nghĩ ra, đợi nghĩ được lại báo lại có được không?
Ban thưởng thì không cần. Nhưng nếu đối phương là người có địa vị cao ở dân tộc Hồi Hột, Tống Dương nhất định có việc phải nhờ y hỗ trợ, tuy nhiên hiện lúc này không có cách nào nói khác đi được.
Mặt khác, vị Hãn này nhìn sắc khí no đủ, nhưng Tống Dương có thể nhìn ra, y còn có bệnh trong người… Lúc trước người này phế bộ bị thương, thân nhiễm lạo dịch, tuy rằng lạo dịch sau sáu canh giờ không thuốc mà khỏi, nhưng vẫn có chút ảnh hưởng tới thân thể y, cần cẩn thận điều dưỡng mới hoàn toàn khôi phục. Chuyện này Tống Dương cũng không đề cập tới.
Ở trong này xem bệnh, giống như không duyên cớ phân một nửa ân tình cho nước Nam Lý, Tống Dương không hứng thú, hắn chỉ muốn ân tình cá nhân.
Tát Mặc Nhĩ Hãn cũng không dài dòng, từ trên cổ tay cởi một chiếc còng vàng ném cho Tống Dương:
- Ta ở bên cạnh dịch quán, nghĩ ra được bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm ta, cầm cái này có thể vào cửa.
Nói xong, gật đầu với Hồ đại nhân, xem như đã chào hỏi, xoay người dẫn người đi ra.
Tuy rằng tặng phẩm Tát Mặc Nhĩ Hãn ban cho không có chút quan hệ, nhưng trong lòng Hồ đại nhân áp lực không thôi, dân tộc Hồi Hột là đồng minh mà nước Nam Lý vẫn luôn cố ra sức lôi kéo, đột nhiên xuất hiện một cơ duyên như vậy, nếu nắm chắc được, chẳng phải là công trạng sánh với trời đất sao.
Nhưng nên nắm như thế nào, lão nhân còn chưa nghĩ ra, may mà đứa trẻ họ Tống xem như thông minh, không nhận thưởng, đổi lấy phần ân tình này… dịch quán lại tiếp tục chìm trong im lặng, ăn xong cơm chiều, có kỳ sĩ hướng Tả thừa tướng xin chỉ thị, muốn đi ra ngoài một chút, nơi được coi là mắt rồng, thành trung thổ đẹp đẽ, đã tới một chuyến sao có thể không đi dạo, Hồ đại nhân mỉm cười đồng ý, chỉ có điều vẫn nhắc nhở, mặc cho ai cũng không được gây chuyện, nếu không sẽ xử theo quốc pháp.
Tống Dương cũng không muốn ngồi chết khô trong dịch quán, vốn định cùng Nhị ngốc, Tiêu Kỳ cùng nhau giải sầu, không ngờ còn chưa đi ra tới cửa, Nam Vinh đã đi lên, thản nhiên nói:
- Đi theo ta, ông ta muốn gặp ngươi.
Đi theo nàng ra cửa, ba vòng hai lần rẽ, Cố Chiêu Quân vẫn một bộ dạng cũ, trước mặt cười ha hả đi tới, gặp mặt cũng không khách khí nhiều, nói thẳng:
- Việc Hồng thành ta đã nghe nói, sợ trong lòng ngươi tích tụ buồn sầu, đặc biệt tới tìm ngươi, đưa ngươi đi giải sầu.
Lão Cố đã dịch dung, từ một lão nhân dịch dung thành một lão nhân khác, nhưng hai tay vẫn vĩnh viễn không thay đổi nằm trong tay áo, ống tay áo người Hán vẫn thường rộng, tư thế này thật sự bình thường, sẽ không rước lấy nghi ngờ. Tống Dương tò mò:
- Đưa ta đi giải sầu? Giải sầu như thế nào?
- Nam nhân muốn vui vẻ, đương nhiên đi chơi gái!
Lại nói đến đổi mới, không khác chính là đến thanh lâu một chuyến!
Hai chân lão Cố như mọc thêm cánh, cao hứng phấn chấn, nhận không ra lão đến giúp Tống Dương giải buồn, hay là chính lão muốn đi dạo thanh lâu.
Vô Quan Phong nguyệt phường tọa lạc trong quốc đô Đại Yến, tuy gọi chỉ là cách gọi, không liên quan tới phong nguyệt. Cũng là bộ thành, thậm chí là nơi nỏi tiếng về phong nguyệt của Yến quốc, ba mươi ba tòa hồng các trong nội phường, kéo dài ra tận ban công, từ Tây Nam Trúc lầu đến Giang Nam Tú các lại đến Tắc Bắc Bì Trướng, thậm chí một căn phòng nhỏ trên gác mái, cần cái gì cũng có.
- Vô Quan Phong Nguyệt phường không theo những quy tắc của thiên hạ, mỗi một hồng các đều là nơi tập trung sưu cao thuế nặng, Miêu nữ trên lầu mạnh mẽ hào sảng, trong trướng man nữ say rượu nằm dài, trong phòng trên đỉnh là một đám bà nương phiên bang đang thích thú nhảy theo một điệu múa, tóc vàng mắt xanh, làn da trắng chói mắt, tuy nhiên nách những người này đều có mùi lạ… - Cố Chiêu Quân thao thao bất tuyệt, dẫn Tống Dương đi vào trong phường.
Những con phố trong phường vô cùng sạch sẽ, hai bên đường bài trí trang nhã, Tống Dương tuy đi ngoài đường nhưng không khó để nhận ra mỗi một cây hoa, một cọng cỏ ở đây đều cắt tỉa rất tỉ mỉ, trên cây treo những phong bao bằng giấy màu đỏ hoặc treo những ngọn đèn nhiều màu sắc, trông rất hấp dẫn, kiến trúc hai bên phố đều có nét phong tình, cứ đi mười bước một lại đổi sang một cảnh phong tình khác.
Trong ánh đèn rực rỡ mới lên, khách khứa khắp nơi kéo đến tụ tập, đúng là một cảnh tượng náo nhiệt, không giống như tưởng tượng của Tống Dương, trên đường không có cảnh đón đưa oanh oanh yến yến, trước mỗi lầu nhiều nhất chỉ đứng một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp, cũng không chủ động quấy rầy khách đi đường, nếu nhìn nàng, nàng sẽ nở một nụ cười ngọt ngào, dịu dàng thi lễ, khẽ chúc công tử vạn phúc.
Ánh mắt Cố Chiêu Quân đắc ý:
- Vô Quan Phong Nguyệt phường danh chấn tứ phương, các vị hoa khôi trong lầu, danh khí so với Tông sư danh túc, mãnh tướng trung quân còn lớn hơn, ở đây sớm trở thành hang vàng ổ bạc trong thành, mua bán trong phường cũng không chỉ một thứ, văn hóa, châu ngọc, tranh chữ, kinh sứ…các thú chơi phong nhã ở đây đều có hết.
Tống Dương gật gật đầu, đưa mắt nhìn xung quanh buột miệng nói:
- Ngươi biết rất rõ về nơi này.
Cố Chiêu Quân im lặng một lúc rồi nói:
- Chẳng phải trước đây ta đã từng nói với ngươi về ước mơ hồi đó của ta sao...
Tống Dương gật đầu, nói tiếp:
- Kỹ viện, đổ phường, đều phải lớn!
- Đúng, đều phải lớn
Điệu cười của Cố Chiêu Quân có chút cổ quái
- Sau này trở thành chủ rồi bận tối mắt tối mũi, ý nghĩ hoang đường hồi nhỏ bất luận thế nào cũng không thể xóa sạch được.
Tống Dương nghe ý của lão, dừng bước ngạc nhiên cười lớn:
- Tòa phường này không phải của họ Cố chứ?
- Nếu không phải họ Cố, tòa câu lan nào trong thên hạ có được thắng cảnh này?