Tảng sáng, Thi Tiêu Hiểu cao hứng, lấy ra một cây sáo nhỏ thổi lên một điệu nhạc du dương, khúc nhạc kết thúc, từ trong rừng soạt soạt có tiếng bước chân vang lên, A Y Quả thi thuật xong, bước ra, như nhặt được vàng, mặt mày hởn hở, miệng líu lo khoe:
- Cách lão tử, rất thật rất thật!
Không đợi Tống Dương đặt câu hỏi, nàng cười:
- Dụi mắt đi, nhìn cho cẩn thận!
Nói xong, bỏ ống trúc vào trong miệng… Ống trúc còn chưa phát ra tiếng động gì, từ trong rừng lại một lần nữa vang lên tiếng bước chân soạt soạt, yêu tăng cười cười bước tới trước mặt mọi người.
Tiếng tiêu trúc người ngoài không ai nghe được, nhưng nó chỉ huy được con rối.
Thi Tiêu Hiểu nhìn mà kinh ngạc:
- Thủ đoạn này cũng chỉ có thần tiên mới làm được…
Không ngờ còn chưa dứt lời, bỗng nhiên binh một tiếng, yêu tăng tiến lên đập đầu vào một gốc đại thụ trước mặt.
Lá cây rụng tán loạn, con rối yêu tăng cũng bị bật lùi lại một bước, nhưng ngay sau đó lại bước tiếp lên, không cần hỏi lại ***ng vào cây. A Y Quả ôi một tiếng.
Vội vàng đổi tiếng tiêu trúc ra lệnh, yêu tăng mới cứng ngắc xoay người tránh qua đại thụ
Tống Dương đứng một bên hỏi:
- Có thể nói chuyện không?
A Y Quả nhả cái còi ra, lắc đầu bĩu môi:
- Có thể đi lại đã giỏi lắm rồi, còn muốn bắt nó nói chuyện. Lão tử cũng không phải thần tiên thật sự.
Còn không thổi còi khác, yêu tăng sẽ không dừng lại, tiếp tục bước thẳng tắp về phía trước… Tống Dương đứng bên cạnh nhìn một lát, quay đầu lại hỏi nàng:
- Thay đổi vẻ mặt thì sao?
Yêu tăng lúc nào cũng cười cười, nhìn qua thì không có gì, nhưng lâu một chút sẽ nhận ra có chút ngu ngu.
Nàng hơi do dự:
- Cái này….để thử một chút.
Lập tức tiếng còi lại thay đổi, nhưng yêu tăng thủy chung vẫn là bộ mặt tươi cười, Hắc Khẩu Dao thử vài lần, không kiên nhẫn nữa, vung tay hung hăng tát một cái, chửi loạn lên:
- Cười cái tổ tông tám đời nhà ngươi!
Tát cho y hai cái, yêu tăng vẫn cười… Tống Dương nhíu mày, Thi Tiêu Hiểu cười khổ lắc đầu, nhìn Tống Dương:
- Ngươi muốn dựa vào nó để cướp lại nửa thi thể kia sợ là không thể được.
Yêu tăng lúc này chính xác là một cái xác không hồn, hiệu quả như vậy, so với dự đoán ban đầu của Tống Dương hay có thể nói so với những gì trước đó A Y Quả khoác lác thật sự còn kém quá xa. Nhờ vào nó mà đi lừa lấy độc nguyên, quá nhiều sơ hở. Nhưng Tống Dương cũng không biết phải làm sao, biết rõ nửa thi thể kia ở ngay tại Chiết Kiều Quan, sao có thể bỏ lỡ không tới. Có lẽ hết kiếp này sẽ không còn cơ hội nào khác để lấy lại được toàn bộ thi thể cho lão nhân gia.
A Y Quả cũng biệt lần này là mình làm trễ chuyện, thổi mấy hơi khiến cho con rối đứng lại, nói với Tống Dương:
- Hoặc là…. Đưa Tiểu Nam đến, nhờ nàng dịch dung, hóa trang thành con rối này.
Về thuật dịch dung, Tống Dương càng biết rõ hơn Hắc Khẩu Dao, nếu Nam Vinh ở đây, muốn biến Tống Dương thành một người khác cũng chỉ là dăm ba phút động tay động chân, nhưng nếu muốn biến hắn thành một người xác định sợ là ba năm tháng cũng không thể hoàn thành. Từ lấy da mặt, nặn sắc mặt, việc nào cũng có rất nhiều chi tiết, làm xong một tấm da người không phải chuyện một sớm một chiều.
Tống Dương lấy túi châm, trầm ổn thi châm trên mặt yêu tăng, châm cứu thần kỳ, có thể giữ được hai gò má, hắn không ngừng điểu chỉnh ngân châm thay đổi cái vẻ cười cười ngu ngốc của nó, một lúc sau nụ cười của y giảm dần, cuối cùng chỉ còn một khuôn mặt trầm ngâm.
Tống Dương thu lại ngân châm thở dài:
- Cứ như vậy đi, nói pháp môn khống chế con rối cho ta…
Chưa dứt lời, A Y Quả trừng mắt:
- Bé con ngươi đừng có nằm mơ, đừng nói ta không thể dậy, cho dù có muốn ta cũng không thể dạy, không phải người Dao trên núi, không uống máu từ nhỏ, căn bản không học nổi bản lĩnh này.
Một việc đơn giản khi tính kế ban đầu đã trở thành một việc càng lúc càng phiền toái. Có lẽ vì có liên quan đến Vưu Thái y nên Tống Dương không còn giữ được sự thong dong mọi khi, từ trong tâm trong mắt đã luôn bực bội, A Y Quả bất cần nói:
- Đừng có sốt ruột. lão tử sẽ điên cùng ngươi.
Tống Dương nhìn nàng, gật gật đầu:
- Nếu có thể quay về, ta nợ ngươi một ân tình, tùy ngươi phân phó.
A Y Quả cười hì hì:
- Không cần nghiêm trong như vậy. trước kia ngươi đã cứu lão tử.
Dứt lời bắt đầu thu xếp thay quần áo, trước mặt Tống Dương và Thi Tiêu Hiểu thay đồ cho tùy tùng mật sử, lúc này thực ra cũng chỉ là trang phục thương nhân thôi.
Sau khi hóa trang, vẽ loạn chút nước bùn trên mặt, tận lực che đi tướng mạo ban đầu. Trước khi khởi hành bỗng nhiên Tống Dương kéo yêu tăng lại, vung đao chặt đứt tay, nói với A Y Quả:
- Chiết Kiều Quan lâm đại địch, máu của y có thể giải độc, ngươi có thể uống được mấy ngụm?
Lạo dịch này không phải là ôn dịch, mà nó là một thứ tai ương kịch độc đáng sợ. Mà nói như vậy, khi uống thuốc giải dược, dược lực sẽ hòa lẫn vào huyết mạch, theo nó mà phát huy tác dụng khắp toàn thân, Tống Dương vừa rồi đã kiểm tra, trong máu của yêu tăng vẫn còn sót lại dược lực, uống thêm mấy ngụm có thể đối phó với lạo dịch.
Về chuyện uống máu người này A Y Quả không cảm thấy gì cả, không nói gì, cầm đoạn tay đối phương đưa lên gần miệng, tới bây giờ Thi Tiêu Hiểu mới hiểu được tại sao trước đó không lâu Tống Dương lại nổi điên cắn người, không kìm nổi hỏi:
- Thật có thể giải được ôn dịch sao?
Tống Dương gật gật đầu:
- Huyết nóng chỉ là điều thứ nhất, còn cần thêm chút dược vật, ta có ở đây.
Mấy thứ dược vật kia đều là linh dược Tống Dương mang theo bên mình, rất ít, rất quý, chính là vì vậy nên mới không thể phân phát cho binh lính toàn Hồng thành, càng không thể dẫn binh tấn công Chiết Kiều Quan.
A Y Quả có vẻ rất nhiệt tình, sau khi uống máu, nhét cái tay yêu tăng kia vào tay hòa thượng:
- Ngươi uống đi.
Xem ra Thi Tiêu Hiểu quyết tâm phải theo Tống Dương đi chuyến này, vừa cười khổ vừa nói:
- May mà ta đã hoàn tục!
Cố nhịn mà uống mấy ngụm, lập tức Tống Dương lấy dược vật ra đưa cho hai đồng bạn ăn.
Nhưng chuyện đến giờ vẫn không yên, cuối cùng Tống Dương lại vung “Hồng tụ” chém vài vết thương lên mặt mình, đảo mắt máu đã loang khắp mặt, A Y Quả chấn động:
- Bé con ngươi điên rồi sao!
Hô xong nàng cũng hiểu được mục đích của Tống Dương.
- Quay về ta sẽ tự mình trị thương cho các ngươi, sẽ không để lại sẹo.
Tống Dương cười, máu đầy mặt có vẻ rất đáng sợ. A Y Quả cười tàn nhẫn nói với hắn:
- Nếu để lại sẹo, lão tử sẽ biến em bé ngươi thành thi sống.
Uy hiếp xong, lấy đao ra tự rạch mặt mình.
Thi Tiêu Hiểu cũng làm theo như vậy, nhìn vẻ mặt gã như thể chẳng đau chút nào, nhưng Hắc Khẩu Dao nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia bị lưỡi dao sắc bén rạch qua mà đau lõng xuýt xoa:
- Thật đáng thương, thật tạo nghiệt.
Chuẩn bị thỏa đáng rồi, Tống Dương ôm yêu tăng và A Y Quả lên, thẳng hướng bắc chạy tới Chiết Kiều Quan.
Âm Gia Sạn, Thanh Dương lôi, diện thánh giữa Kim loan điện, quá khứ đã khảo nghiệm qua, lần nào cũng vậy, hoặc là thuận thế mà làm, hoặc là cẩn thận chuẩn bị cẩn thận suy tính, mới có thể phá kén chui ra được như thế, nhưng thế sự khó liệu, không phải lần nào cũng có thật nhiều thứ cho hắn lợi dụng, không phải lần nào cũng có thật nhiều thời gian cho hắn chuẩn bị.
Một con rối, một cái xác không hồn, một trăm ngàn sơ hở, thậm chí cũng không thể tính trước kế hoạch, nhưng dù vậy, chuyện trước mắt đó hắn vẫn không thể không làm, tựa như giữ đạo hiếu vậy.
Tuy phía trước không có tin tức, nhưng Đô Chỉ huy sứ chỉ rời đi trước đội kỵ binh vài canh giờ, quân Đoạt Sơn Doanh trong Chiết Kiều Quan cũng không biết có gì dị thường, đang sửa sang lại thành, chỉ đợi chuyến cuối cùng bắt đầu về doanh. Đang bận rộn, chợt thấy mật sử đại nhân mặt mũi thâm trầm bước nhanh tới, lại thấy sau lưng mật sử đại nhân có ba người hầu từ quần áo đến mặt mày đều đầy máu, hiển nhiên đã trải qua một hồi huyết chiến, phần đông tướng sĩ Đoạt Sơn Doanh ngơ ngác nhìn nhau không hiểu.
Mật sứ và người hầu trước đó ở lại đại doanh không lâu, cũng chỉ ru rú trong nhà, cực kỳ ít quan binh trong doanh tiếp xúc, cũng không có ai lưu ý diện mạo của bọn họ, hiện giờ mặt bọn Tống Dương đều loang máu ngũ quan khó phân biệt, không tránh khỏi bị nghi ngờ.
Sau khi nhập quan, mật sứ cất bước đi tới trước mặt một quan quân, là một Giáo úy thất phẩm thống lĩnh năm trăm nhân vệ, thấy ngự sử vội vàng không ngừng thi lễ.
Chỉ bằng con rối này, đám người Tống Dương thật sự không dám tìm tướng lãnh cấp cao nói chuyện. Mật sử đại nhân mặt lạnh tanh không nói lời nào, Thi Tiêu Hiểu sau lưng lên tiếng:
- Thứ đó ở đâu?
Đúng là tiếng Quan thoại Đại Yến xịn. Chuyện này trên đường họ đã sớm thương lượng, Tống Dương lớn lên ở Yến Tử Bình, khi nói chuyện khó tránh khỏi khẩu âm Nam Lý, Hắc Khẩu Dao càng không cần phải nói, may mà Thi Tiêu Hiểu nói được một câu Yến ngữ lưu loát.
Vệ chức là một chức vụ không cao không thấp, đối với mật sứ thì còn xa lạ chứ chuyện trong quân đội cũng có hiểu biết, hơi cân nhắc một chút liền hiểu được, cái “thứ đó” là cái gì, khom người đáp:
- Theo lệnh đại nhân đã hộ tống hồi doanh.
Khóe mắt Tống Dương nhảy dựng lên, vết thương trên mặt co rúm lại cực kỳ dữ tợn. Thi Tiêu Hiểu nói:
- Chuẩn bị xe, đưa chúng ta về doanh, phải là ngựa tốt nhất.
Vệ chính nào dám trì hoãn, tức khắc an bài thu xếp, không tới thời gian uống một chén trà đã có tùy tùng và xe ngựa tới, vệ chính còn an bài thêm hai đội quân tốt hộ tống, roi ngựa vung lên, tuấn mã cất vó kéo xe ngựa đi về hướng Bắc.
Thủ lĩnh Yến quân đóng giữ ở đây, Phó Chỉ huy sứ biết tin tới đây xe ngựa đã bắt đầu lăn bánh, y không dám ngăn xe của mật sứ, nhưng vẫn bước nhanh theo hỏi với:
- Xin hỏi mật sử, chiến sự ở Hồng thành thế nào rồi?
Người trong xe vẫn không đáp, chỉ có một tiếng hừ lạnh… Phó chỉ huy sứ mặt mày nhăn nhó nhìn theo xe ngựa đi khuất xa dần, trước truyền lệnh cho trạm canh đi về phía nam thăm dò tình hình Hồng thành, sao đó gọi vệ chính tới, cẩn thận hỏi tình hình mật sứ, vệ chính không nói được gì.
Mặc kệ nói thế này, mật sứ quay về nhưng cũng không thèm gặp mình một lần, cảm thấy có chút kỳ quái, hai mắt Phó Chỉ huy sứ sáng lên:
- Ngươi có chú ý tới người đi cùng đại nhân không?
Vệ chính sửng sốt:
- Ý ngài muốn nói ba người hầu?
Lắc đầu:
- Hẳn là không sao đâu, bọn họ đều đứng cách đại nhân một quãng. Nếu là bị ép kèm, đại nhân có thừa cơ hội trốn vào trong đội ngũ của chúng ta.
Y mỉm cười:
- Tướng quân nghĩ nhiều rồi, ở đây là đại độc dịch, nếu không phải người nhà đã được ăn giải dược, thì ai đến cũng phải chết, ba người kia cũng không bị trúng độc đâu.
Phó Chỉ huy sứ cảm thấy an tâm một chút, gật gật đầu:
- Không phải thì tốt nhất.
Tuy nói vậy, y vẫn truyền lệnh thả quân tước hồi doanh, thông tri cho bản doanh mật sử đang trên đường về, đồng thời dặn bọn họ lưu ý ba người hầu.
Phạm vi vài trăm dặm đều bị mây đen bao phủ, vần vũ kéo dài không ngừng nghỉ, mưa rơi trên thùng xe vang lên những tiếng bộp bộp nho nhỏ, đám người Tống Dương ngồi trong xe, thân thể lắc lư theo vòng bánh, không ai nói gì.