Chương 1: Trăm ngày tuổi

Ngày thứ một trăm... Một trăm ngày rồi. Sinh ra vào đêm mùng bảy tháng năm, hôm nay ngày mười sáu tháng tám, vừa vặn 'Trăm ngày tuổi' .

Trong lòng yên lặng tính toán thời gian, Tống Dương nằm ở trong chậu gỗ, chân tay giơ thẳng lên trời vung vẩy.

Ở kiếp trước đột nhiên biến đổi lớn, người tốt lại chết trẻ, nhưng Tống Dương nằm mơ cũng không nghĩ tới, chính mình rõ ràng xuyên việt đến cổ đại nhưng lịch sử lại hoàn toàn bất đồng, nhập vào một đứa trẻ con vừa mới được sinh ra. Tống Dương đã 'đến' hơn ba tháng, không thể nói chuyện, không thể đi lại, nhưng hắn nghe được tỏ tường nhìn thấy rõ ràng, gia đình này họ Phó, trên hắn còn có ba người anh, quả thực là một đại gia đình.

Phủ đệ rường cột chạm trổ hoa văn, trong vườn thanh khê giả sơn, cửa ra vào thường trực hộ vệ, trong phủ gia binh tuần tra... Cái này xa xa còn không tính, hôm nay kỷ niệm ngày sinh của hắn, lại có thánh chỉ truyền đến, sắc phong cho hắn danh hiệu gì đó.

Vẫn chưa thể nói thì công công đưa khâm điểm của Hoàng đế tơi. Tống Dương đương nhiên rõ ràng mình có đãi ngộ như vậy rốt cuộc là vì cái gì: Cha của hắn ở kiếp này, là trọng thần gần gũi với Thiên tử.

Như hắn sở liệu, Phó đại nhân quan bái thừa tướng Đại Yến, thống lĩnh bách quan, dựa theo cách nói của Tống Dương ở kiếp trước, mình là gửi hồn trong nhà 'Thủ tướng' rồi. Sinh ra trong gia đình quyền thế như vậy, còn có gì phiền não? Tống Dương đã trông thấy, một cuộc sống vủa con nhà giàu đang giơ tay vẫy gọi mình.

Hiện tại hắn đang ngồi trong chậu gỗ, được vú nuôi cùng hai cái nha hoàn cẩn thận tắm rửa. Ngón tay thiếu nữ, bàn tay nhẹ nhàng xoa khắp thân thể, vừa buồn buồn, vừa thoải mái. Tống Dương tay chân vung loạn, tóe lên thành từng mảng bọt nước, Trung thu đã đến nhưng Trâu thành ở Giang Nam còn khá nóng bức, nha hoàn đang mặc quần thun bằng gấm, dính chút nước đã lộ rõ... Thời gian tắm rửa không đến một chén trà, nước trong chậu có một nửa đều bị Tống Dương giội ra ngoài rồi, hai nha hoàn xinh đẹp trên người ướt đẫm, cười khanh khách không ngừng.

Nha hoàn cười, Tống Dương cũng cười theo. Hắn trong lòng tinh tường, hôm nay là ngày tốt lành mình tròn'Trăm ngày tuổi', phụ thân muốn ở trong phủ mở yến tiệc,chiêu đãi đồng liêu.

Trong nhà Thừa tướng đại nhân có việc vui, quan viên lớn nhỏ nào dám không nịnh nọt, qua buổi trưa, trước cửa phủ khách khứa đã bắt đầu tấp nập, khách quý lục tục đến nhà, tiếng xướng lễ, tiếng chúc mừng, tiếng đồng liêu gặp nhau mà vui mừng vang lên náo nhiệt, tôi tớ trong phủ tinh thần vô cùng phấn chấn, dẫn khách mới ngồi xuống dâng trà; Phó đại nhân càng là đầy mặt vinh quang, hoàn toàn không thấy thừa tướng uy nghiêm, chỉ có chủ nhân thân thiết, đang trong đám đồng liêu không ngừng qua lại, xã giao.

Chớp mắt đã đến hoàng hôn, bọn nha hoàn bắt đầu bận rộn đốt đèn, trong phủ Thừa tướng khách quý đầy nhà, quan viên trong kinh đã đến chín phần, nhưng Phó đại nhân trên trán, chẳng biết lúc nào xuất hiện thêm vài nếp nhăn: quan viên tới tuy nhiều, nhưng là trong ba người quan trọng nhất, còn hai người chưa thấy xuất hiện...

Cảnh Thái hoàng đế trị vì Đại Yến, có Tứ đại trọng thần. Hoàng đế đã từng mỉm cười nói: trẫm có ‘Nhất văn’, ‘Nhất võ’, ‘Nhất tiên’, ‘Nhất xà’, bốn cột chống trời Đại Trụ này không ngã, ta Đại Yến không thể có việc gì.

(*Tiên trong thần tiên, ‘Xà’ nghĩa là con rắn)

'Văn " chính là Phó đại nhân rồi; 'Võ' thì là nguyên lão tam triều, Trấn quốc công Đàm Quy Đức, lão sớm đã tới rồi, đang cùng một đám quan to cười nói. Tiên, chỉ chính là Quốc sư đương triều; mà xà kia, họ Tạ.

Tạ đại nhân quan bái Tán Kỵ Thường Tùy , chính Tam phẩm, chức quan so với 'Văn, võ' hai người muốn kém xa rồi, nhưng hắn là Giám Quốc Trọng Khí chủ quan 'Thường Đình Vệ', trên giám sát quan lại, dưới dò hỏi dân gian, toàn do họ Tạ một tay quản lý, quyền lực cực lớn.

Thừa tướng trong lòng rất rõ, trong phủ của mình không biết có bao nhiêu mật thám, tôi tớ của 'Thường Đình Vệ'? Quản gia? Hoặc là thứ bảy phòng thiếp thất...

Tiên,Xà chưa tới. Quốc sư bình thường thần thần bí bí, hành động cổ quái, không đến còn chưa tính, nhưng lão Tạ tâm tư khôn khéo, xử sự khéo đưa đẩy, như thế nào lại không đến?

Chính đang lúc nghi hoặc, trước cổng chính quản gia có nhiệm vụ tiếp khách cao giọng xướng lễ:

- "Thái y lệnh, Vưu Ly Vưu đại nhân đến!"

Thái y lệnh chỉ là thất phẩm tiểu quan, đừng nói Phó thừa tướng, mà ngay cả Tống Dương hiện tại cũng so với hắn quan lớn hơn, bất quá thái y lệnh chủ quản sở hữu tất cả thái y, chuyên quản lý thuốc và kim châm, lại là cận thần bên cạnh Hoàng đế, đồng thời cũng là " Bồ Tát cứu mạng "của đám quan trong kinh thành, làm quan dù làm lớn đến mấy cũng không thể không sinh bệnh, cho nên không ai dám đắc tội bọn họ.

Theo tiếng xướng lễ, Vu thái y cất bước vào cửa. Người khác tới chúc mừng, đều mang theo lễ trọng, sợ mang tiếng tùy tiện, duy chỉ có Vu thái y hai tay trống trơn, mang theo cái miệng đến uống rượu.

Người này tài lạ, cả đời si mê y đạo, nghe nói mỗi ngày nhiều lắm chỉ ngủ một canh giờ, hốc mắt vĩnh viễn đen sì như bị đánh, tính cách như con mọt sạch, ngạo khí ngất trời, có gì nói đấy, không biết đắc tội bao nhiêu quyền quý, nhưng y thuật của lão đích thực rất cao minh, cho nên những người khác cũng không cùng lão so đo.

Phó thừa tướng cười ha hả ra nghênh đón, Vưu thái y chào hỏi qua loa, sau đó cũng không nói lời chúc mừng hay khách khí, mà nói thẳng:

- Vốn định từ thái y viện cầm mấy cây nhân sâm để làm lễ hạ, không ngờ tới hôm nay tên thị vệ đang trực trước kia có thù oán với ta, nên không lấy được.

Phó thừa tướng lại càng hoảng sợ, mấy cây nhân sâm không coi là đại sự, nhưng dược liệu trong thái y viện, đều là hoàng gia thu mua, đương nhiên cũng đều là đồ vật của hoàng đế, Vưu thái y vậy mà muốn trộm nhân sâm của hoàng đế đến làm hạ lễ cho mình... Thừa tướng đại nhân lắc đầu cười nói:

- Thái y nói đùa, nói đùa.

- Không phải nói đùa mà là sự thực.

Vưu thái y tích cực:

- Tay không đến luôn luôn có chút không thích hợp, như vậy đi, ta đi xem Tứ công tử, để lại cho hắn một đơn thuốc tăng chiều cao, cho tiểu oa nhi lớn lên phát triển mạnh mẽ chút ít, coi như là hạ lễ rồi.

Phó thừa tướng vui mừng, xin phép khách khứa, tự mình dẫn Vưu thái y đi về hướng nội viện.

Tống Dương đã sớm tắm rửa xong, bú no sữa, cảm thấy mỹ mãn đang nằm trên giường, đang lúc mơ màng buồn ngủ, két một tiếng ,cửa phòng mở ra, đưa mắt nhìn, thấy phụ thân dẫn một người 'Gầy như cây trúc' đi đến.

Từ dăm ba câu ở giữa, Tống Dương mới biết thân phận của 'Gầy như cây trúc', trong lòng không xem ra gì, chính mình miệng lớn bú sữa mẹ, suốt ngày ngủ say, thân thể có cái gì phải điều dưỡng.

Vưu thái y vẫn là thần khí không chết không sống, đi đến gần xem mạch, lại duỗi hai bàn tay như quỷ trảo, dò xét liên tục trên người Tống Dương, ban đầu còn không có gì, mà khi hắn sờ đến ngực Tống Dương, thần tình trên mặt khẽ giật mình, hai mắt nãy giờ nửa mở nửa khép thoáng cái mở trừng căng tròn.

Rất nhanh, trong ánh mắt Vưu thái y, từ kinh ngạc, ngạc nhiên, biến thành tràn ngập vui mừng, tràn đầy tham lam, đồng thời trong miệng thì thào, nhẹ nhàng mà lẩm bẩm gì đó...

Thái y đưa lưng về phía người bên ngoài, Phó thừa tướng nhìn không tới ánh mắt của lão, nhưng Tống Dương lại nhìn thấy rất rõ ràng.

Mắt thấy đối phương thần sắc cổ quái, Tống Dương hiểu rõ sự tình khác thường, nhưng mình bây giờ chỉ là một đứa bé vừa tròn trăm ngày tuổi, ngoại trừ đi tiểu hắn cũng không còn biện pháp khác, duy nhất chỉ có tập trung tinh thần, cẩn thận nghe Vưu thái y 'Thì thào tự nói " đồng thời dùng sức nhìn thẳng miệng đối phương để đoán âm.

Hết sức cố gắng, Tống Dương cuối cùng tinh tường, Vưu thái y lầm bầm hẳn là hai chữ... Có tim?

Tống Dương lấy làm kỳ, "có tim"cũng đáng được ngạc nhiên? "Không tim" mới ghê rợn chứ.

Trọn vẹn thời gian một chén trà, Vưu thái y mới cả kinh mà tỉnh, biết rõ ràng tình hình bây giờ, biểu hiện trên mặt vui mừng cùng tham lam tiêu tán không thấy, đổi thành nặng nề thất lạc, dường như một bảo vật tuyệt thế đã rơi vào trong tay người khác, chính mình dù hâm mộ thế nào cũng vô dụng. Ánh mắt Vưu thái y lấp lánh, đem hai tay thu hồi trong tay áo, sau một lát tay phải lại duỗi ra, nhẹ nhàng giương lên, nhanh chóng xẹt qua Tống Dương chóp mũi.

Tống Dương chỉ cảm thấy một cỗ hương vị cay độc bay thẳng lỗ mũi, lúc này hắt hơi một cái, rồi sau đó vừa sợ vừa giận, không biết cái lão yêu nhân này cho mình ngửi cái gì dược, lập tức 'Oa' một tiếng khóc lên, đồng thời tay chân cuồng loạn vung vẩy, trên mặt bày ra tràn đầy thống khổ, đánh động cho Thừa tướng cha mình.

Bởi vì Vưu thái y xoay thân, Phó thừa tướng cũng không chứng kiến động tác của hắn, nhưng em bé khóc đến giống như chết cha chết mẹ, hắn cũng nhíu mày: "Thái y, khuyển tử..."

Vưu thái y đáp: "Yên tâm, ta cố ý khiến nó khóc, chính là vì nghe một chút tiếng khóc của nó, rất tốt, không có vấn đề!" Nói xong, Vưu thái y đứng lên rời đi, trở lại tiền viện tìm nơi ngồi xuống, im lặng không nói gì.

Phó thừa tướng theo thái y cùng một chỗ trở về tiền viện, trên mặt cười ha hả rõ ràng hoàn toàn nhìn không ra cái gì, bất quá hắn đã đang âm thầm phân phó hạ nhân, đi mời thầy thuốc thường trú trong phủ, vội tới kiểm tra cho Tống Dương một chút.

Lúc này, quản gia tướng phủ bước nhanh đi tới, nhắc nhở gia chủ giờ Dậu đã đến, là thời điểm khai yến rồi.

'Nhất tiên " 'Nhất xà' chưa đến, khiến Phó thừa tướng tâm tư hơi loạn, nhưng cả vườn khách và bằng hữu trước mắt, làm gì có thời gian cho hắn cẩn thận cân nhắc, phân phó một tiếng

- Khai yến, thỉnh chư vị đại nhân vào chỗ .

Nói xong, trên mặt lại đổi lại dáng vẻ tươi cười, cất bước đi vào giữa đám đồng liêu, hàn huyên nói cười.

Bên ngoài tiệc rượu cười vui, tiếng ti trúc mơ hồ truyền đến, Tống Dương nằm ở trên giường, bị mấy thầy thuốc trong phủ lật qua lật lại kiểm tra một lần, đều không có dị thường, vừa mới bị bôi vào mũi thuốc bột, về sau thật cũng không thấy có gì bệnh trạng, Tống Dương yên tâm không ít, nhưng cử chỉ đó của Vưu thái y quá khác thường, không khỏi khiến hắn cẩn thận suy ngẫm.

‘Có tim, ‘có tim. . . Tống Dương nhiều lần lặp đi lặp lại mấy lời nói kỳ lạ của Vưu thái y, vô luận thế nào cũng nghĩ không thông, hai chữ này đến tột cùng là có ý gì. Trong lòng suy nghĩ, bàn tay nhỏ bé trắng mập cũng không nhịn được đè xuống ngực của mình. Vốn chỉ là động tác vô thức, hắn lại mãnh liệt kinh hãi: Ngực trái, ngực... Khả ngực của mình, lại không có cảm giác tim đập binh binh!

Người bình thường sẽ không cảm giác thấy trái tim mình, Tống Dương đủ tháng mà sinh, lại được phần đông tôi tớ coi chừng che chở, sữa nhiều đến ăn không hết, thân thể nho nhỏ nhưng lại khỏe mạnh, cho nên hắn chưa bao giờ phát giác dị thường, ai mà nghĩ đến chính mình trong lòng ngực lại không có tim.

Phát hiện lớn này, quả thực dọa Tống Dương toát một thân mồ hôi lạnh, là người của hai thế giới đã đủ yêu nghiệt rồi, không…có tim, vậy cũng thực thành ác quỷ rồi. Bất quá rất nhanh, đương lúc Tống Dương sờ đến ngực phải, hắn mới yên tâm, mình không phải là không có trái tim, mà là cùng người bình thường tim ở bên trái, còn hắn trái tim sinh trưởng ở bên phải. Ở kiếp trước, Tống Dương từng tại trên mạng nhìn thấy bài báo nói trái tim sinh trưởng ở bên phải không phải là không có, chỉ là cực kỳ hiếm thấy mà thôi, mà vị trí trái tim bên phải cũng không có gì ảnh hưởng đến sức khỏe.

Đồng thời Tống Dương cũng bừng tỉnh đại ngộ, bệnh quỷ thái y nói không phải "có tim", mà là nói về vị trí của trái tim nằm bên phải. Chỉ là bộ dạng của Vưu thái y lúc đó, người có tim ở bên phải, đối với lão quan trọng sao?

Trong hoa viên tướng phủ vô cùng náo nhiệt, chén qua chén lại, vô thức tiệc rượu ăn uống đã quá nửa, mà tiếng xướng lễ lại lần nữa vang lên, nhất đầu 'Xà Tạ đại nhân " khiến thừa tướng đại nhân phải đợi lâu cái kia cuối cùng đã tới!

Tạ đại nhân thân thể mập mạp, đôi mắt giống như Vưu thái y vĩnh viễn thâm quầng, trên mặt béo tròn của hắn là một vẻ tươi cười hiền lành, vừa vào cửa liền liên tục xin lỗi:

- Đã tới muộn, đã tới muộn, tạm thời gặp chút ít sự tình khó giải quyết, thừa tướng đại nhân thứ tội, các vị đại nhân thứ tội.kéo theo chút ít thẹn thùng,trong vẻ thẹn thùng còn lộ ra chút ít sợ hãi, phảng phất thiệt tình lo sợ mọi người trách tội, dáng vẻ này ai biết ẩn dấu bên trong là một đầu xà độc có thể nuốt cả xương lẫn da người.

Người này vừa đến, nghi kị trong lòng Phó thừa tướng biến mất hơn nửa, bước nhanh ra nghênh đón, cười nói:

- Thỉnh tội như thế nào cũng là giả dối, chỉ có phạt rượu mới là thật !

Lão Tạ cũng cười to:

- Thừa tướng đại nhân lên tiếng, đừng nói phạt rượu, dù là phạt nước ớt ép ta cũng tuyệt không hai lời. Bất quá, nước ớt ép trước tiên để đấy, ta muốn nói với ngươi một chuyện." Nói xong, từ trong lòng lấy ra một tờ giấy đỏ, đưa cho Phó thừa tướng:

-Tứ công tử trăm ngày tuổi, ta thật sự nghĩ không ra có lễ vật gì có thể mang ra tặng, dứt khoát đưa cho ngươi cái này!"

Trên tờ giấy đỏ là tên một người: Tạ Tư Náo. Sau đó là ngày sinh tháng đẻ.

Phó thừa tướng có chút sửng sốt, hắn biết rõ trên giấy đỏ viết Tư Náo là tiểu nữ nhi của lão Tạ, sinh vào mùa xuân năm trước, đương nhiên cũng có thể hiểu rõ tâm tư lão Tạ, là muốn đính ước một cuộc hôn nhân trẻ thơ, phần tâm ý lớn này tự nó đã không cần nói, nhưng sự tình lại không nên làm như vậy...

Giữa các quan viên, con cái quan hệ thông gia vốn là việc bình thường, nhưng mình cũng tốt, lão Tạ cũng thế, địa vị thật sự quá nặng, nếu làm thân gia, sẽ bị coi là "kết bè kết đảng", chắc chắn sẽ bị hoàng đế nghi kị, dùng tâm tư của lão Tạ, như thế nào lại đi phạm vào việc kiêng kị này; mặt khác, việc kết hôn , cho dù đôi bên đều có ý, cũng nên chậm rãi thương nghị, trước phải xem qua bát tự của đôi bên, nhìn xem phải chăng tương hợp xứng đôi, nhưng hành động của lão Tạ lần này dứt khoát là đem con gái của mình trở thành lễ vật tặng đi.s

Phần lễ vật này, quý trọng tới cực điểm, đồng thời trầm trọng tới cực điểm. Mà hành động lần này của Tạ đại nhân cũng cổ quái tới cực điểm.