Chương 143: Phú Khả Địch Quốc. (1)

Lực lượng Pháp khí cũng không phải vô cùng vô tận, ở dưới Lâm Lạc không ngừng oanh kích, khôi giáp của Điền Kỷ Dũng cũng chầm chậm mất đi hào quang, càng ngày càng biểu hiện ảm đạm.

- Cút cho ta!

Lâm Lạc oanh ra một quyền, thẳng phá phòng ngự của đối phương, đánh vào trên mặt Điền Kỷ Dũng.

- A…

Điền Kỷ Dũng hét thảm một tiếng, cả người bị đánh bay, ở giữa không trung xẹt qua một đạo đường cong, nặng nề mà đâm vào trên một vách tường, lại lần nữa oanh ra một lỗ thủng.

Hắn lung la lung lay đứng lên, hung hăng nhìn Lâm Lạc một hồi, đột nhiên quay đầu bước đi.

Lâm Lạc đè xuống xung động đuổi theo bổ một kiếm, thần sắc nghiêm nghị.

- Không cần phải khó chịu như vậy, cho dù ngươi thực bất cứ giá nào cũng giết không được hắn!

Tô Mị chẳng biết lúc nào đã đi tới bên người.

- Thân là Điền gia đệ tử, khẳng định có bảo vật hộ thân, tựa như trên người của ta có ba đạo cấm phù, một khi gặp được nguy hiểm tánh mạng sẽ tự động xuất hiện, đánh ra một kích toàn lực tương đương với Thích Biến Cảnh cường giả!

Lâm Lạc không khỏi biến sắc, một kích toàn lực của Thích Biến Cảnh cường giả cho dù có Tử Đỉnh thủ hộ, bộ phận lực lượng tràn tới này cũng đủ để đánh chết hắn vài lần! Đây chính là nội tình của đại gia tộc!

Bất quá, sát khí trong lòng Lâm Lạc lại không có bởi vậy mà tiêu tán, hắn không có giết Điền Kỷ Dũng còn có một bộ phận nguyên nhân là rất lớn bởi vì Tô Mị! Ở trước mặt nàng giết Điền Kỷ Dũng, chẳng khác nào đem tay cầm của mình giao cho nàng, Lâm Lạc cũng không muốn bởi vậy mà bị nàng vơ vét tài sản!

Bắt được cơ hội, sau đó có thể vụng trộm làm thịt Điền Kỷ Dũng! Trực tiếp giết không được mà nói, vậy thì ném hắn từ trên núi xuống vực sâu, hoặc là ném vào hố phân, nhìn hắn có chết hay không!

Lâm Lạc cũng không phải người hiền lành, người khác muốn giết hắn, vậy hắn tự nhiên sẽ phản kích!

. . .

Dịch Thuận đấu giá hội muốn đấu giá vài món pháp khí, tin tức này truyền ra lập tức chấn động tất cả gia tộc lớn nhỏ Liên thành, mà thời điểm biết được vài món pháp khí này là Lâm Lạc tự tay chế thành, cũng đưa tới rung động vô cùng!

Tiểu tử này chẳng những công lực tinh tiến nghịch thiên, mà còn biết luyện đan, chế khí, đây quả thực là tồn tại yêu nghiệt!

Trước đấu giá vài ngày, người hướng Lâm gia cầu hôn là đạp phá cánh cửa! Đại bộ phận người biết gia tộc mình mua không nổi pháp khí, nếu có thể dùng nữ nhân, cháu gái, chất nữ các loại để đổi mà nói, này không cần phải tốn tiền a!

Đối với loại người này, Lâm Lạc tự nhiên là từ chối ở ngoài.

Ngày đấu giá, Lâm Lạc bị Tô Mị kéo tới phòng chuyên dụng ngồi cùng với nàng.

- Điền Kỷ Dũng trở về Càn Nguyên quốc, bảo là muốn toàn lực đột phá, sau khi đánh thắng ngươi mới có thể tiếp tục truy cầu ta!

Tô Mị lúm đồng tiền như hoa, phong tình vạn chủng nói:

- Người kia giống như là ruồi bọ đáng ghét, thật muốn một cái tát chụp chết hắn! Nên ngươi nhất định không thể thua hắn, ta sẽ không cần lại tiếp tục bị hắn dây dưa!

Lâm Lạc đối với nàng nhìn lướt qua, không nói gì. Hắn sẽ cùng Điền Kỷ Dũng kết thù, một mặt là bởi vì bản thân Điền Kỷ Dũng ngang ngược kiêu ngạo, về phương diện khác cũng là bởi vì Tô Mị nàng, nếu không có ngòi nổ này mà nói, Điền Kỷ Dũng cũng không phải chó điên, chứng kiến người liền muốn xông lên cắn hai cái!

Đấu giá hội rất nhanh ở dưới sự chủ trì của Mã Lập Văn bắt đầu, vài món vật phẩm đấu giá thoáng làm bầu không khí sinh động, sau đó là tiến vào mục chính, một kiện nhị phẩm pháp khí do Lâm Lạc chế tác bị đưa đi lên.

- Thanh Tinh Vân Trảm Thiên Kiếm này chính là Lâm Lạc đại sư chế tác, nhị phẩm pháp khí, mặc dù không có công hiệu đặc thù, nhưng có thể tăng lên lưỡng trọng thiên uy năng của võ giả Tiên Thiên Cảnh trở lên, là tuyệt thế bảo vật hiếm có! Hiện tại bắt đầu đấu giá, giá khởi điểm là một ức lượng hoàng kim, mỗi lần tăng giá không được ít hơn một ngàn vạn lượng Hoàng Kim!

Lâm Lạc không khỏi đổ mồ hôi, nhìn về phía Tô Mị nói:

- Tinh Vân Trảm Thiên Kiếm?

Hắn cũng không có đặt tên cho những pháp khí này là gì a.

- Danh tự càng uy phong, người khác càng chịu bỏ tiền, ngươi thật ngốc!

Tô Mị trả lời tràn đầy gian thương vị.

- Đây là kiếm sao? Ta thấy thế nào càng giống đao hơn!

Người phía dưới nhìn xem thanh pháp khí bày ở trên bàn kia, không khỏi phát ra nghi vấn.

- Ta nhìn là xà khúc kiếm!

- Rõ ràng là cây côn!

- Lâm Lạc đại sư không hổ là cao thủ, làm pháp khí cũng muốn nổi bật, thật là làm cho người không thể không bội phục!

- Đúng vậy a, cũng chỉ có Lâm Lạc đại sư mới có thể không đi đường tầm thường, sau này nhất định có thể tạo được một lưu phái!

Dần dần, luận điệu của tất cả mọi người đều là nhất trí thiên hướng Lâm Lạc, cho rằng Lâm Lạc là cố ý đem pháp khí làm ra hình như vậy, cho thấy phong cách độc hữu!

- Ha ha ha…

Tô Mị đã cười đến bổ nhào ở trên giường êm, không ngừng lấy tay đánh lên giường, ngay cả nước mắt cũng chảy ra.

- Chết cười ta! Chết cười ta! Nếu như ta đi nói cho bọn hắn biết, cái gọi là đại sư này căn bản chính là mỹ hình ngu ngốc mà nói, không biết bọn họ sẽ biểu lộ như thế nào!

Lâm Lạc thì là khóe miệng co giật, hận không thể đánh vào mông nàng mấy cái, làm cho nàng đình chỉ tiếng cười đáng ghét này.

Ngân Mang thì không có tim không có phổi ở trên giường êm bưng lấy một cái đùi gà cắn ăn, nó hiện tại đã bị Tô Mị đón mua, chỉ cần đối phương đưa ra đồ ăn là tự động "bội phản" Lâm Lạc, tất nhiên sau khi ăn no lại không thèm nghía tới nàng.

Sau một phen ca ngợi, mọi người đều bắt đầu ra giá.

Lúc trước một kiện nhất phẩm pháp khí đã có thể đánh ra chín ức lượng hoàng kim, huống chi bây giờ là nhị phẩm pháp khí ! Cuối cùng, thanh Tinh Vân Trảm Thiên Kiếm này bị mua với giá mười hai ức lượng hoàng kim.

Đáng tiếc, Lâm Lạc một đường xem xuống, lại thủy chung không có thấy bảo vật Ngũ hành tinh hoa gì, hoặc là tài liệu trân quý có thể dùng để luyện khí.

Vài món pháp khí này cũng không có ở trong cùng một ngày đem bán, theo như Tô Mị thuyết pháp là như thế này bán không ra giá cả cao nhất, bởi vậy cách vài ngày mới bán một kiện.

Năm kiện pháp khí chia làm nửa tháng đấu giá, cuối cùng hai kiện tam phẩm pháp khí thậm chí phân biệt bán ra 200 cùng 220 vạn lượng hoàng kim! Kỳ thật cả Đại Thông quốc hết cũng cầm không ra nhiều Hoàng Kim như vậy, nhưng kim phiếu liền giải quyết vấn đề, đây là Dịch Thuận tiền trang phát hành, có thể ở Càn Nguyên quốc cùng với tất cả Thượng Nguyên quốc, Trung Nguyên quốc, Hạ Nguyên quốc phụ thuộc nó tự do trao đổi!

Lâm Lạc không khỏi âm thầm líu lưỡi, Tô gia này thật đúng là có tiền, tiền trang trải rộng một phần ba đại lục! Phải biết rằng chỉ là Đại Thông quốc đã có trên trăm triệu người, hơn nữa Đại Thông quốc vẫn chỉ là Hạ Nguyên quốc, hoàn toàn là tiểu quốc, Càn Nguyên quốc này cùng tất cả nước phụ thuộc cộng lại có bao nhiêu nhân khẩu? Vài chục tỷ cũng chỉ là bảo thủ phỏng chừng!