Chợt đến như một đêm xuân phong, trên mảnh công trường tĩnh mịch sớm đã đình công thời gian dài kia, đột nhiên lại bày ra cảnh tượng bộn bề. Vũ Văn mang theo hai học sinh ở trước cổng chính công trường nhìn quanh, thấy từng chiếc xe công trình tiến tiến xuất xuất bốc dỡ vật liệu xây dựng, trong lòng không khỏi có chút bất an.
"Thi thể của Austin chôn ở bên cạnh văn phòng quản lý lâm thời của công trường, nếu bọn họ phải chờ tới khi công trình hoàn thành mới dỡ bỏ những kiến trúc lâm thời này, hẳn sẽ không nhanh phát hiện thi thể đâu nhỉ?" Đinh Lam tự nhủ nói.
Đường Khảo suy nghĩ xa hơn một chút, "Thầy, thầy không phải đã nói mảnh công trường này là người Nhật Bản cho vay vốn đầu tư, mượn danh nghĩa thi công tòa nhà dạy học để khai quật tà binh sao? Hiện tại tà binh đã bị lấy đi rồi, sao bọn họ còn muốn tiếp tục lấy tiền ra để xây nhà?"
"Nói không chừng là trường gom góp tài chính, tự xuất vốn thì sao? Mặc kệ có người Nhật Bản cho vay hay không, đại học S hẳn luôn muốn đem tòa nhà dạy học tổng hợp này xây lên mà?" Đinh Lam nói.
"Nếu như là nhà trường tự mình bỏ tiền, bảng hiệu kia nên bị tháo xuống chứ!" Đường Khảo đưa một ngón tay chỉ phía trên cổng chính công trường. Tấm bảng kia dùng hai ngôn ngữ Trung Nhật viết "Tòa nhà Khoa học tự nhiên tổng hợp hạng mục vay đồng Yên" đã được chùi sạch sẽ, bùn nhão uế vật bị bọn học sinh ban đầu ném lên cũng đã vô ảnh vô tung.
"Này. . . . . .Hoàn cảnh bên ngoài có biến hóa, ban đầu Nhật Bản bởi vì vấn đề biển Đông cùng Trung Quốc tranh đoạt tài nguyên, một dạo đóng băng toàn bộ tài khoản cho Trung Quốc vay lãi suất thấp, về sau song phương nhiều lần đàm phán bàn bạc, để xoa dịu quan hệ chính trị cứng ngắc, liền giải tỏa tài khoản. Mặc kệ nói như thế nào, hợp đồng ký kết hạng mục cho vay này luôn hữu hiệu, công trường khôi phục thi công cũng là chuyện sớm muộn, tôi chỉ là cảm thấy phía sau sự khôi phục thi công, thời gian có chút kỳ quái. . . . . ." Vũ Văn gãi gãi đầu, lại nói tiếp: "Nếu người Nhật Bản trước đây không phải ngẫu nhiên lựa chọn sử dụng khối đất này thi công, chỉ sợ đây cũng không phải ngẫu nhiên. Chí ít. . . . . .Ý kiến cá nhân của Bách Diệp sẽ ảnh hưởng rất lớn đến hành động của phía Nhật!"
"Ừ. . . . . ." Hai người trẻ tuổi đồng thời ngẩng đầu lên.
"Bách Diệp sẽ không giật dây công nhân đem xác đào ra hãm hại chúng ta chứ? Hắn khẳng định biết rõ chúng ta đem Austin chôn ở đâu. Hơn nữa cái hố kia là em và Đường Khảo cùng nhau đào ra, nếu cảnh sát đến điều tra, nói không chừng sẽ tìm được tóc hay gì đó của tụi em rơi ở đó, nếu tra DNA. . . . . ." Đinh Lam thoáng có chút khẩn trương.
"Cậu xem nhiều 《CSI Điều tra hiện trường tội ác 》quá rồi hả?" Đường Khảo không cho là đúng nói.
"Bách Diệp sẽ không ngốc đến mức lợi dụng cảnh sát để kiềm chế chúng ta, dù sao còn có một thanh tà binh trên tay chúng ta, nếu chúng ta bị cảnh sát cuốn lấy mà lòi ra cái gì ngoài ý muốn, khiến tà binh rơi vào tay cảnh sát, đối với hắn không có nửa điểm lợi ích." Vũ Văn cũng mỉm cười, "Tôi phỏng chừng hắn vẫn không hề động đến tà binh của chúng ta, chỉ là muốn sử dụng năng lực của chúng ta để chia sẻ áp lực của tà binh, trò này không phải đơn giản càng nhiều càng tốt, một người trong cơ thể chỉ có thể chứa một thanh tà binh, nếu trên tay nhiều hơn một thanh, sẽ phân lưu một phần linh lực để khống chế nó, hoặc giống như tôi cầm pháp khí trấn trụ vậy. Trước khi tà binh thứ tư hiện thân, Bách Diệp sẽ không vội vã lấy đi toàn bộ tà binh."
"Chúng ta cũng không phải tủ giữ hàng trước cửa siêu thị, hắn thật đúng là yên tâm đem tà binh đặt ở chỗ chúng ta nha! Nếu chúng ta mang theo thanh kiếm Keris này bỏ chạy, hắn đi đâu tìm chúng ta đây?" Đinh Lam nhún vai.
"Đinh Lam, có chuyện tôi chưa nói cho cậu biết, sáng nay khi hai chúng ta tiễn Mạc Phi lên máy bay, tôi ở phi trường nhìn thấy Bách Diệp, hắn tựa hồ luôn bám theo chúng ta, nếu chúng ta cố tình để Mạc Phi đem tà binh mang đi, e rằng Bách Diệp sẽ lập tức động thủ." Vũ Văn có chút bất đắc dĩ buông thỏng tay."
"Ở trường học đều luôn đi theo chúng ta?" Đường Khảo có chút không tin nhìn nhìn bốn phía.
"Trong trường học hắn không hề làm như vậy, tựa hồ chỉ cần chúng ta không rời khỏi trường, hắn sẽ không để ý đến chúng ta."
"Hắn làm sao có thể theo dõi từng người chúng ta a?" Đinh Lam có chút khó tin, "Chẳng lẽ chúng ta chỉ cần vừa ra khỏi đại học S, Bách Diệp sẽ lập tức phát hiện?"
"Hắn theo dõi không phải người, mà là cái này. . . . . ." Vũ Văn đột nhiên xoay lưng lại, đem y phục trên người vén lên, kiếm Keris thình lình xuất hiện trước mắt Đinh Lam và Đường Khảo, Vũ Văn cư nhiên đem tà binh dùng dây thừng nhỏ buộc trên lưng mang theo bên người! Từ sáng sớm xuất phát đến giờ, y luôn âm thầm vận lực chống cự tà binh nóng lòng muốn dung nhập sức mạnh vào trong cơ thể, hiện tại làn da trên lưng Vũ Văn cùng kiếm Keris trực tiếp tiếp xúc bắt đầu biến thành màu xám trắng, tựa hồ huyết khí dưới da đã xuyên thấu qua da bị tà binh hút đi.
"Thầy Vũ Văn, thầy. . . . . .Thầy làm cái gì vậy?" Đường Khảo thất kinh hỏi.
"Tôi chỉ là muốn thử nghiệm một chút, chứng minh Bách Diệp có theo dõi năng lực tà binh hay không, thuận tiện nhìn xem có thể có cơ hội để Mạc Phi mang tà binh đi, rồi giao cho ông ngoại của nàng ―― Cũng chính là sự phụ của tôi hay không. Thanh kiếm sát trên lưng, cũng chỉ để tôi thuận tiện thi pháp khống chế tà binh, để tránh nó đột nhiên cùng đồ vật kim khí xung quanh phát sinh cộng hưởng. Đáng tiếc Bách Diệp thập phần cảnh giác, tôi mang theo tà binh đến gần cổng trường, hắn tức khắc nhận ra. Có lẽ. . . . . .Toàn bộ ranh giới đại học S đã bị hắn bày ra kết giới Thức Thần rồi. . . . . .Nhưng như vậy đại khái có thể chứng minh, dưới sự giám thị của Bách Diệp, tà binh thứ tư vẫn chưa rời khỏi phạm vi đại học S." Vũ Văn buông y phục trên người xuống, rồi đem kiếm Keris che chắn lại.
"Cửa kiểm tra sân bay rất nghiêm, ngay cả mang theo dao găm Thụy Sĩ nhỏ tùy thân cũng không qua được cửa khẩu, kiếm lớn như vậy thầy sao có thể qua được a?" Đinh Lam hỏi.
"Kỳ thật cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội." Trong mắt Vũ Văn chợt lóe ra một tia sắc bén, "Sân bay ngẫu nhiên sẽ có lão nhân hành động bất tiện cần dùng xe lăn đi qua cửa kiểm tra an ninh, mà xe lăn và nhân viên y tế theo hộ tống đẩy xe lăng do sân bay cung cấp, thời điểm qua cửa kiểm tra an ninh, xe lăn kim loại khẳng định sẽ làm báo động vang lên, nhưng nhân viên kiểm tra an ninh bình thường sẽ không đối với xe lăn kim loại tiến hành kiểm tra. Tôi có thể trước đó tìm kiếm cơ hội, đem tà binh giấu phía dưới một cái xe lăn như vậy, sau khi vượt qua kiểm tra, ở đại sảnh chờ lên máy bay Mạc Phi sẽ tùy thời đem tà binh lấy ra. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là vừa may có một vị lão nhân như vậy cần lên phi cơ."
Đinh Lam đột nhiên hồi tưởng lại, buổi sáng lúc tiễn Mạc Phi, hình như quả thật nhìn thấy gần đó có một lão nhân ốm yếu ngồi trên xe lăn chờ quá quan, nói như vậy, vận khí của Vũ Văn cũng không tệ lắm, nhưng y vì sao vẫn đem tà binh cõng trở về chứ?
"Ngay khi tôi chuẩn bị tiếp cận vị lão nhân kia, Bách Diệp cũng xem thấu kế hoạch của tôi, hắn ở xa xa âm thầm ra tay, dùng sức mạnh của thập tự thương thoáng cái chặt đứt trục bánh xe của xe lăn kia! Xe lăn bị hư tổn đồng thời, tôi cũng phát hiện thân ảnh của Bách Diệp, có hắn từ một nơi bí mật gần đó gây khó dễ, tôi đành tạm thời mất hy vọng. . . . . ." Vũ Văn lắc đầu.
Nghe xong Vũ Văn nói phen này, Đinh Lam không khỏi sửng sốt há to miệng. Buổi sáng mình vẫn mãi đi theo quanh Vũ Văn, lại hoàn toàn không phát hiện thầy có đem tà binh nghĩ kế ám độ Trần Thương (Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương. Đây là một trong 36 kế của Binh Pháp Tôn Tử, ngoài sáng giả vờ làm thế này để che giấu việc chính làm ẩn mật trong tối, chọn cách tấn công không ai nghĩ tới) , mà Bách Diệp và thầy Vũ Văn trong lúc âm thầm đã muốn giao thủ một hiệp, còn mình thì hoàn toàn chẳng biết gì. Bản thân trước sau tự phụ thông minh, lần này không khỏi có vẻ quá trì độn, đại khái thời điểm kia, tâm tư mình đều đặt tên người Mạc Phi rồi.
Lúc này, một hán tử mặt đen không đội nón bảo hộ từ trong công trường đi ra, ngồi trên bồn hoa ven đường nghỉ xả hơi. Vũ Văn thấy gã quần áo coi như ngay ngắn, dưới nách còn mang theo một chồng bản vẽ xây dựng, nghĩ đến hẳn là một đốc công, liền giả vờ tùy ý chống gậy hướng hán tử kia chậm rãi đi đến.
(Vì nhà Hán đem binh tràn khắp đến lấn nước ngoài nên các nước ngoài gọi nước Tàu là nước Hán. Ngay người Tàu cũng tự xưng là Hán. Tục gọi con trai là hán tử là do ý đó.)
Hán tử mặt đen thấy Vũ Văn nhích lại gần, cũng không để ý, chỉ lo híp mắt suy nghĩ nhìn nhóm nữ sinh lui tới trên đường. (Tiêu: suy nghĩ gì mà nhìn nữ sinh nha~? =..=)
"Đại ca vất vả rồi." Vũ Văn đột nhiên từ đâu xuất ra điếu thuốc, đưa lên cho hán tử một điếu.
Hán tử mặt đen có chút kinh ngạc, bất quá vẫn tiếp nhận thuốc lá của Vũ Văn. Vũ Văn cũng đỉnh đạc ngồi bên bồn hoa, châm ình một điếu thuốc.
"Công trình này. . . . . .Đại khái phải làm bao lâu a?" Vũ Văn phun ra một vòng khói.
"Anh là giáo viên của trường?" Hán tử mặt đen thoáng đánh giá Vũ Văn.
Vũ Văn gật đầu.
"Thế nào? Sợ ầm ĩ hả? Vô luận chỗ nào thi công đều ầm ĩ như vậy. Nhịn một chút không phải có tòa nhà mới dùng rồi sao?" Hán tử mặt đen cười hắc hắc, lộ ra một hàm răng bị khói hun vàng.
"Hắc hắc. . . . . .Ngay tại lớp học ngay trên tòa nhà kế bên này, tất cả mọi người đều quen thanh tịnh, công trường mỗi ngày đinh đinh đông đông, chất lượng lên lớp của học sinh không tốt, cũng bị khấu trừ tiền thưởng."
"Tôi đây cũng không có biện pháp, cũng không thể chuẩn bị trước một cái chụp cách âm đem công trường này lồng vào, haha. . . . . ." Hán tử đem mặt chuyển qua, không hề phản ứng Vũ Văn.
"Nếu tài chính một bước đúng hạn, một mạch đem tòa nhà xây lên, nhẫn nhẫn cũng qua được, chỉ sợ giống ban đầu làm được phân nửa lại đình công. . . . . ." Vũ Văn tiếp tục hướng Hán Tử kia tiếp lời.
"Tiền vốn xây dựng tòa nhà dạy học của các người đến nơi nào tôi không biết, bất quá mảng này tôi không trực tiếp quản, một lần liền dự chi 80%, không cần giống như trước kia tự mình lót trước tiền thi công."
"Hửm? Anh không quản lý tòa nhà dạy học sao?" Vũ Văn cảnh giác hỏi.
"Tôi cũng không hiểu trường các người có ý từ gì, lần này tôi mang đội công trình, cũng chỉ là ở bên ngoài lỗ nền kia xây một nhà xưởng tạm thời cao hai tầng nói là muốn để máy móc thiết bị gì đó, những sản phẩm khác đều bị người của không ty xây dựng cầm, tôi còn phải xem xem có thể từ trong tay bọn họ đòi chút cơm thừa để ăn không a."
"Nhà xưởng tạm thời? Máy móc thiết bị?" Vũ Văn vừa nghe, liền cảm thấy trong này ắt có huyền cơ. "Cho dù chỉ là xây dựng một nhà xưởng tạm thời, cũng rất vất vả nhỉ?"
"Hắc hắc. . . . . .Người đọc sách các anh không hiểu nghề này, xây dựng nhà xưởng đòi hỏi không cao, lại là tạm thời, nhà xưởng hơn 400 mét vuông nhiều lắm ba tuần là xong rồi."
"Nếu đơn giản như vậy, sao không cho người trong công ty xây dựng cùng làm chứ? Vì sao chỉ muốn tìm mình đội công trình của các anh đến làm a?"
"Quản nhiều như vậy để làm chi? Kiếm được tiền không phải được rồi sao?" Hán tử mặt đen đứng dậy, phủi phủi bụi trên mông, xoay người chui vào công trường.
Người nói chuyện đã không còn, Vũ Văn cũng không vội vã rời đi, vẫn ngồi ở chỗ kia hút thuốc trầm tư. Ở xa xa nhìn đến Đường Khảo và Đinh Lam không biết Vũ Văn đến tột cùng đã nghe được cái gì, liền nhịn không được bước nhanh tới.
"Lần này phục hồi thi công, chẳng biết tại sao muốn xây riêng một nhà xưởng tạm thời ước chừng 400 mét vuông, e rằng đây cũng là chủ ý của Bách Diệp, cũng không biết hắn muốn khối đất này để làm gì?" Vũ Văn vắn tắt nói lại tin tức vừa rồi thu được.
"Thi công nhà xưởng cần bao nhiêu thời gian nhỉ?" Đường Khảo như có điều suy nghĩ hỏi han, "Nếu muốn biết mục đích của Bách Diệp, cũng chỉ có thể chờ nhà xưởng kia xây xong."
"Nghe ý tứ của đốc công, đại khái phải ba tuần, hiện tại tình hình này, chúng ta chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến."
"Vì sao chúng ta luôn bị nhóc Nhật Bản kia nắm mũi dắt đi chứ? Hắn có mục đích gì? Bước tiếp theo chuẩn bị làm gì? Chúng ta một chút cũng sờ không tới, chẳng lẽ chúng ta không thể chủ động xuất kích. . . . . .A? Hắn muốn xây nhà xưởng trong ba tuần thì chúng ta phải chờ ba tuần? Chúng ta thật quá bị động rồi!" Đinh Lam rốt cuộc kiềm chế không được bạo phát.
"Không đợi. . . . . .Chúng ta có thể làm gì đây?" Vũ Văn thoáng cười khổ. "Năng lực của Austin chúng ta cũng đã hiểu biết qua, tôi cùng với Vô Vi Tử tiền bối hợp lực đối kháng cũng thiếu chút đã mất mạng, mà Bách Diệp tâm tư kín đáo, nhanh nhẹn linh hoạt hơn xa Austin, thập tự thương trong tay lại hoàn hảo không tổn hao gì, cậu cảm thấy chúng ta cùng hắn chính diện giao phong, có mấy phần thắng?"
"Có lợi hại thế nào đi nữa, cũng chỉ là một người a, chẳng lẽ hắn còn có thể tránh thoát được đạn sao?" Đinh Lam thầm nói.
"Nhưng chúng ta cũng không có đạn để đối phó hắn a! Hiện tại chúng ta so với hắn càng sợ nhìn thấy cảnh sát hơn, người chết còn chôn trong công trường kia có thể khiến chúng ta giải thích không rõ được. Mà Bách Diệp thông minh thì thông minh nhưng hắn làm chuyện gì cũng theo khuôn phép, ngay cả đến viện bảo tàng tham quan cũng tìm lãnh đạo nhà trường xin phép, nơi không tiện xuất hiện hắn dứt khoát dùng Thức Thần đến làm thế thân, cho dù tôi và cậu đều biết hắn tâm hoài quỷ ý, chỉ cần chuyện còn chưa phát sinh, hắn vẫn cứ trong sạch!" Khẩu khí của Vũ Văn đột nhiên trở nên phi thường nghiêm túc.
Đinh Lam cúi đầu, trầm mặc không nói.
"Chờ đi. . . . . .Không chỉ chúng ta chờ, Bách Diệp cũng đang chờ đợi. . . . . .Chuyện trên đời này, phần lớn cần dùng thời gian chải chuốt, có đôi khi. . . . . .Bị động, kỳ thật chính là sự chủ động tốt nhất." Vũ Văn thở dài một tiếng, từ bên bồn hoa đứng dậy, vỗ vỗ lưng Đinh Lam.
Chớp mắt, thời gian đợi chờ đã qua hai tuần rưỡi, gió thu tháng 11 mang theo một chút hàn ý, báo hiệu mùa đông sắp đến.
Trong khoảng thời gian này, Vũ Văn trừ bỏ như thường lệ lên lớp ra, phần lớn là tìm đọc tư liệu lịch sử, tìm kiếm sự kiện ghi chép liên quan đến bức phác họa kia, nhưng tất cả bản ghi chép về Quân Khí Giám thời Đường triều, đều không đề cập đến chuyện này. Vũ Văn chỉ cảm thấy kỳ quái, hành động quân sự một lần tiêu trừ bốn người ngoại quốc, không tính là việc quân cơ đại sự gì, nhưng cũng đủ cổ quái rồi, vì sao không có nhân chứng nào lưu lại một chút văn tự ghi chép chứ? Tuy rằng Vũ Văn ở sự kiện điều tra không thu hoạch được gì, nhưng đao thương trên chân y trái đã khỏi hẳn, ban đầu y an bài Đường Khảo và Đinh Lam hai người mỗi tối thay phiên đi quan sát chiều hướng trên công trường, hiện tại y có thể không cần chống nạng nữa, gần hai ngày nay đều là y tự mình đi giám thị. Đương nhiên, vết thương ở chân khỏi hẳn đối với Vũ Văn mà nói, còn có ưu đãi khác, y cuối cùng cũng có thể tránh được cô Ôn Nhã vì lấy lý do chiếu cố hắn mà bắt đầu dây dưa không rõ rồi.
Còn Bách Diệp trừ bỏ mỗi tuần hai lần đúng giờ xuất hiện trên lớp của Vũ Văn, thời gian còn lại đều không rời ký túc xá du học sinh nửa bước, hoàn toàn không có ý tứ chuẩn bị làm mưa làm gió, láu lỉnh đến thật sự có chút không nói nổi. Bất quá Vũ Văn tin tưởng, Thức Thần của Bách Diệp khẳng định sẽ liên tục lấy hình ảnh nào đó du đãng khắp nơi trong sân trường, đến tận khi thanh tà binh thứ tư xuất hiện. . . . . .
Sự mất tích của Austin rốt cuộc cũng dẫn đến sự chú ý của phòng quản lý du học sinh, ban đầu phòng quản lý nghĩ muốn liên lạc với phụ huynh của Austin, muốn biết đứa nhỏ này có phải bởi vì không chịu nổi tịch mịch, lén lút chạy về nhà không, thế nhưng bọn họ lại ngoài ý muốn phát hiện những số điện thoại nhà Austin lưu lại đều không thể kết nối. Sau khi tìm kiếm nhiều cách không có kết quả, phòng quản lý báo cảnh sát. Cảnh sát sau khi cẩn thận kiểm chứng, cuối cùng minh bạch, người Hy Lạp tự xưng là Austin này, toàn bộ thân phận đều là hư cấu, hộ chiếu hắn để lại trong ký túc xá, giấy tờ xuất nhập cảnh cũng không phải thật. . . . . .Theo như việc này xem ra, sự mất tích của hắn cơ hồ chính là tất nhiên. Bất quá mục đích hắn lẻn vào Trung Quốc là gì đây? Cảnh sát rất khó hiểu, cũng rất không nguyện ý đi tìm hiểu, sau khi xác nhận không thuộc trách nhiệm bên mình, bọn họ lựa chọn im lặng. Song những chuyện phía sau bức màn về bọn Vũ Văn bọn họ không bao giờ có cơ hội biết được.
Vài ngày ban đầu, Đinh Lam còn có chút khẩn trương vì cỗ thi thể trên công trường kia, nhưng sau khi quan sát một thời gian ngắn, phát hiện nhóm công nhân xây dựng căn bản không có dự định động đến khối đất kia. Đinh Lam liền yên lòng, lại vô tâm vô phế nơi nơi chơi đùa. Mà Đường Khảo trước sau như một trầm đến bình tĩnh, đã có chút nôn nóng, không biết tại sao, ở chỗ sâu trong nội tâm của cậu luôn ẩn ẩn mong đợi tình thế bạo phát, nhưng bốn phía lại yên ả đến phảng phất như cái gì cũng chưa từng phát sinh. Dây cung trong đầu cậu luôn bị vây vào trạng thái căng cứng, cũng bắt đầu mỏi mệt. Tới ngày cuối tuần thứ hai, Đường Khảo thậm chí đang lo lắng có có nên thật sự cùng Trương Nguyệt Thần thương lượng một chút, thu hồi việc quay phim hay không.
Buổi tối thứ sáu của tuần thứ ba, Vũ Văn rốt cuộc đợi được thứ y muốn nhìn thấy.
Một chiếc xe tải hạng nặng của công ty vận chuyển hàng hóa chạy vào công trường lúc đêm khuya, một đội công nhân trực trên công trường rất nhanh đem mấy thùng hàng được niêm phong kín đáo trên xe dọn vào nhà xưởng tạm thời, đốc công mặt đen kia quả nhiên tính đúng thời gian, còn chưa đến ba tuần đã hoàn tất nhà xưởng tạm thời.
Hàng hóa sau khi dỡ xuống, nhóm công nhân cũng không vội mở niêm phong, bắt chuyện với nhau một chút, rồi tắt đèn, cùng rút khỏi nhà xưởng. Vẫn luôn trốn sau cửa sổ ngoài nhà xưởng rình coi Vũ Văn không dám quá lỗ mãng, đợi mãi đến khi một công nhân sau cùng ra khỏi công trường, ngọn đèn đêm của phòng trực ban cũng lụi tắt, y mới nhẹ nhàng chui vào nhà xưởng tạm thời.
Vũ Văn không dám bật đèn, chỉ có thể nương theo ánh trăng mỏng manh ngoài cửa sổ, cẩn thận nhìn tỉ mỉ hết thảy bên trong nhà xưởng.
Bốn hộp gỗ lớn cao chừng ba thước đứng giữa nhà xưởng, làm thành một hình bán nguyệt, bóng đen tỏa trên mặt đất sống động tựa như bốn gã cự hán, ngoài ra còn có năm hộp gỗ nhỏ cỡ 1 mét vuông đặt tán loạn xung quanh. Vũ Văn ở quanh mấy thùng lớn kia vòng vo hai vòng, dùng đèn pin nhỏ chiếu chiếu, trên tấm ván gỗ màu trắng vàng của thùng có một dấu mũi tên thật to chỉ hướng lên trên, cho thấy mấy hộp gỗ này không thể lộn ngược, trừ thứ đó ra, không còn bất luận ký hiệu gì có thể vạch rõ những thứ bên trong. Vũ Văn lấy tay bang bang bang gõ vài cái vào vách thùng, rồi dùng tay thử thử phân lượng thùng gỗ, thùng gỗ nặng nề hoàn toàn không thể xê dịch nửa phần.
Vũ Văn cau mày nghĩ nghĩ, đem lực chú ý chuyển sang mấy thùng nhỏ kia. Y tùy tiện chọn một cái trong đó, sờ sờ đầu đinh sắt bên góc, lại dùng đèn pin chiếu chiếu xung quanh, tìm ra một cái nạy sắt nhóm công nhân để lại trong nhà xưởng.
Có công cụ trong tay, Vũ Văn không tốn chút sức nào mở ra một thùng gỗ nhỏ, mở tấm đậy gỗ ra, tất cả bên dưới đều là miếng xốp được cắt thành vụn nhỏ. Vũ Văn đem tay cắm vào giữa đám xốp sờ soạng xung quanh, cuối cùng móc ra được hai dụng cụ kim loại cưng cứng!
Vũ Văn tập trung nhìn vào, hai món đồ này, một là Kim Cang Yết Ma Xử, một là Tâm Kinh Thủ Diêu Linh, cả hai đều là pháp khí Phật môn, phân loại hai đại pháp môn giết ma và trừ tai. Vũ Văn không nghĩ tới trong thùng sẽ nhảy ra vật như vậy, nhịn không được đứng ngốc một chốc, y lại đem hai tay cùng mò vào trong thùng, lúc này đây, y cư nhiên ôm ra một Nhật Thức Đồng Khánh chói mắt!
[ 2.bp.blogspot /-enDge2JS7J...a+xu-horz.jpg] [ 2.bp.blogspot /-enDge2JS7J...a+xu-horz.jpg] kim cang yết ma xử - tâm kinh thủ diêu linh - nhật thức đồng khánh Bách Diệp này, đến tột cùng đang làm cái quỷ gì? Chuẩn bị nhiều pháp khí như vậy đến đây, chẳng lẽ muốn làm một đại hội Thủy Lục (là một lễ hội mang ý nghĩa cầu siêu) toàn diện? Vũ Văn gãi gãi đầu, đem mấy món pháp khí này lần nữa nhét về trong hộp gỗ, y đang muốn dùng nạy sắt đem đinh của thùng kia vặn về nguyên trạng, ngọn đèn bên ngoài phòng trực ban lại sáng lên!
Vũ Văn cả kinh, không dám gõ thùng gỗ nữa, khẽ bước chạy đến bên cửa sổ ló đầu nhìn lại, hình như bên ngoài chỉ có một người đến, đang cùng lão nhân phòng trực ban tán gẫu gì đó. Hai người nói vài câu, lão nhân trực ban liền tắt đèn đi ngủ, một người khác thẳng hướng nhà xưởng tạm thời bên này đi tới, nhìn hình dáng chiều cao của bóng đen kia, có vài phần tương tự như Bách Diệp Thân Hoành.
Hiện tại đã là 1h sáng rồi, Bách Diệp thế nào lại chọn lúc này xuất hiện? Là tới xem pháp khí vừa chuyển đến sao? Vũ Văn không kịp ngẫm nghĩ nữa, vội vàng đem tấm ván gỗ khoát lên trên thùng vừa mở, rồi nhảy ra cửa sổ phía sau. Y cũng không vội đào tẩu, mà ngồi xổm dưới bệ cửa tiếp tục nghe lén động tĩnh trong phòng.
Theo một tiếng "tách", trong nhà xưởng thoáng cái đèn đuốc sáng trưng, người vào phòng thuận tay đẩy công tắc nguồn điện lên. Vũ Văn ngưng thần bế khí, một bên niệm tĩnh tâm chú, một bên lén lút hướng phòng trong nhìn quanh, sợ người trong phòng phát hiện sự tồn tại của mình.
Vào cửa quả nhiên là Bách Diệp Thân Hoành, tại đêm cuối thu lạnh như nước này, hắn vẫn chỉ mặc một bộ quần áo màu xám đơn bạc. Thần tình Bách Diệp bình tĩnh đi một vòng trong nhà xưởng, tựa hồ đang xem xét trong phòng còn ai khác hay không. Vũ Văn tuy một mực niệm tĩnh tâm chú, trái tim vẫn mất tự nhiên mà đập tăng tốc, Bách Diệp chỉ cần khẽ động thùng gỗ kia, sẽ phát hiện có người đã tới.
Bất thình lình, Bách Diệp nhanh như chớp xòe ra hai tay, thập tự thương cực nhanh xoay tròn trên không trung, ngay khi trường thương này vung từ dưới lên, nắp của năm thùng gỗ nhỏ đều bị xốc tung! Ngoài cửa sổ chứng kiến hết thảy Vũ Văn không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thế này Bách Diệp sẽ không phát hiện nóc một thùng trong đó đã bị người động qua.
[ 3.bp.blogspot /-2b7vTEqGhn...dong+dang.jpg] [ 3.bp.blogspot /-2b7vTEqGhn...dong+dang.jpg] trường minh đồng đăng Bách Diệp thong thả đem từng kiện pháp khí trong thùng ra, trong năm thùng gỗ cư nhiên có hơn 30 kiện pháp khí đủ loại, trừ bỏ Kim Cang Xử và Thủ Diêu Linh Vũ Văn vừa thấy ban nãy ra, còn có hàng loạt Trường Minh Đồng Đăng, Liên Hoa Tọa (đài sen để ngồi) và Thắng Lợi Tràng (cờ hình như cái lộng nhiều màu), ước chừng đủ để mở một cửa hàng, hơn nữa còn có vài Đại Khổn Pháp Thừng (dây thừng lớn để trói) và giấy cờ tán loạn bốn phía, Vũ Văn nhìn mà hoa cả mắt.
Trong một hộp gỗ sau cùng xuất ra, lại là một thùng sắt vừa nặng vừa lớn. Bách Diệp vừa dùng thập tự thương mở thùng kia ra, trong nhà xưởng tức khắc tràn ngập một cỗ mùi máu tươi mãnh liệt. Vũ Văn ở ngoài cửa sổ cũng ngửi được một ít mùi máu tanh gay mũi, trong lòng nhịn không được chút mê hoặc bất giải, nếu Bách Diệp muốn dùng những pháp khí này bày pháp trận, thì thùng máu tươi này là dùng để là gì đây?
Bách Diệp cẩn thận đem thùng gỗ và xốp vụn dọn dẹp đến bên tường nhà xưởng, rồi đem các món pháp khí ấn bốn hướng triển khai, dù Vũ Văn kiến thức sâu rộng, trong lúc nhất thời cũng nhìn không ra những pháp khí này đến tột cùng bày trận thức gì. Bách Diệp mở ra Pháp Thừng màu vàng nhạt, ở trên dán đầy giấy cờ, tiếp đó lại ở giữa nhà xưởng tạo ra một hình tứ phương thật lớn, to chừng sân đấu quyền anh. Mà mấy thùng gỗ lớn chưa hủy niêm phong kia, liền nằm chính giữa hình tứ phương này.
Bách Diệp ngàn dặm xa xôi từ Nhật Bản đem pháp khí đưa đến Trung Quốc, tỉ mỉ bày ra pháp trận, nhưng có chút tùy ý mà từ ngoài cửa xách đến một cây lau nhà đã dùng qua, nhét vào trong thùng sắt lớn đầy ắp kia chấm một cái. Tiếp đó, Vũ Văn liền giật mình nhìn thấy Bách Diệp dẫn theo cây lau nhà máu chảy đầm đìa kia, bắt đầu ở trên mặt đất rồng bay phượng múa vẽ xuống một hoa phù thật lớn.
Máu tươi trong thùng kia bị Bách Diệp vẫy khắp nơi như thế, mùi máu tươi trong nhà xưởng càng nồng, hơn nữa trên ký hiệu màu máu kia, cư nhiên tựa như bốc hơi, dâng lên một tầng sương hồng nhàn nhạt. Vũ Văn dùng sức bóp mũi, âm thầm kinh hô: "Cừ thật! Dùng cư nhiên là Sơn Tiêu Huyết! Một thùng lớn như vậy, phải giết bao nhiêu Sơn Tiêu đây a?"
Sơn Tiêu còn có tên là khỉ đầu chó, giống người, lông đen, gặp người liền cười, kỳ thật chỉ là một loại khỉ, nghe đâu Sơn Tiêu thường cùng ác quỷ âm phủ đùa giỡn cùng một chỗ, coi như là loài thú thông linh. Trong《 Kinh Sở Tuế Thì Ký 》của Lương Tông Lẫm từng có ghi chép "Đầu tháng giêng đốt cỏ, thả pháo để tránh Sơn Tiêu ác quỷ" . Đáng thương thay bị Bách Diệp nhìn trúng tà tính trong máu của nó, phen này gặp họa sát sinh.
Chữ bằng máuBách Diệp dùng cây lau nhà vẽ ra càng ngày càng nhiều, Vũ Văn cẩn thận phân biệt nửa ngày, thông hiểu Phạn văn như y lại hoàn toàn không hiểu nổi ký hiệu dưới ngòi bút Bách Diệp, chỉ có thể nhìn ra những văn tự thật lớn kia trong bút họa hữu ý vô ý mà đem hơn 30 kiện pháp khí đặt trên mặt đất xâu lại cùng nhau. Một pháp trận quái dị như thế, lại dùng Sơn Tiêu huyết, chỉ sợ không phải mang đến chuyện tốt gì, Vũ Văn bắt đầu âm thầm suy tính, có nên ra tay ngăn cảnh hành động của Bách Diệp hay không.
Bách Diệp từ trong bức tranh đi hướng ra ngoài, chữ bằng máu trên mặt đất vẫn kéo dài đến vị trí chỉ cách dưới bốn mặt tường bốn năm thước, hắn nặng nề vẽ xuống một nét móc cuối cùng, máu tươi trong thùng cũng đã tiêu hao hết. Bách Diệp nghiêng đầu nhìn trên mặt đất, tựa hồ đối với tác phẩm của mình hết sức hài lòng, hắn ha ha cười, đem cây lau nhà cầm trong tay ném sang một bên tường, cư nhiên ngay tại bên ngoài pháp trận ngồi xuống xếp bằng.
Chỉ thấy trong miệng Bách Diệp lẩm bẩm, nơi đầu ngón tay bất ngờ rũ xuống tơ hồng dài mãnh. Vũ Văn đã từng thấy qua Bách Diệp dùng chiêu Thức Thuần thuật này biến ảo ra Bạch Hổ hung mãnh, tâm trạng không khỏi căng thẳng, chẳng biết lần này Bách Diệp lại muốn huyễn hóa ra Thức Thần gì.
Theo tơ hồng buông xuống trên mặt đất không ngừng nảy lên, thùng sắt rỗng ban đầu dùng để cung cấp máu tươi kia cư nhiên cũng nhảy bật lên, lăn mình rơi vào giữa pháp trận, "loong coong" một tiếng giòn vang đập bể ra.
Bách Diệp bỗng nhiên quát to một tiếng: "Lên!" Thùng sắt kia cư nhiên hô một cái kéo dài, huyễn hóa ra một Kim Cang thân trên trần trụi, váy bố vây quanh thắt lưng, cao lớn vạm vỡ, cùng vẻ mặt phẫn nộ trợn trừng hai mắt!
[ 4.bp.blogspot /-E7OCKh5cDV...b3b9ac6z.jpg] [ 4.bp.blogspot /-E7OCKh5cDV...b3b9ac6z.jpg] "Lực sĩ Na La Diên!" Ở bên ngoài cửa sổ nhìn lén Vũ Văn nhịn không được thấp giọng kêu một tiếng, may mà không bị Bách Diệp nghe thấy.
Na La Diên (Nryana) trong tiếng Phạn, có nghĩa là cứng rắn không gì sánh được, kim cương bất phá, từ xưa là hộ giáo lực sĩ của Phật môn. Bách Diệp huyễn hóa ra pho Kim Cang lực sĩ này cao chừng ba thước, toàn thân sung mãn cơ bắp cuồn cuộn còn tản ra thiết khí đen nhánh sáng bóng, song điều này cũng khó trách, dù sao cũng là dùng thùng sắt huyễn hóa ra Thức Thần.
Lực sĩ Na La Diên dưới sự khống chế của Bách Diệp, mở ra bàn tay to như quạt hương bồ, dễ dàng đem bốn thùng gỗ lớn hủy đi ván ngăn, lộ ra một tầng nhựa mỏng lót bên trong. Khi Vũ Văn thấy rõ nội dung màng nhựa kia bao quanh y giật mình đến độ so với trông thấy Bách Diệp huyễn hóa ra một Kim Cang lực sĩ còn nhiều hơn gấp bội.
Bên trong bốn thùng hàng kia, cư nhiên là mấy kiện bộ phận lắp ráp máy cực kỳ tinh vi!
Na La Diên cầm trong tay tấm ván gỗ đã bị tháo xuống tùy tiện vung, ván gỗ dày nặng cao ba thước rộng hai thước tựa như mấy khối bọt biển nhẹ nhàng văng ra ngoài, đập vào trên tường xi măng hóa thành mảnh nhỏ, tuy rằng Na La Diên kia chỉ là một Thức Thần, nhưng sức mạnh của nó quả thực kinh người giống như Kim Cang chân chính.
Nếu Bách Diệp chỉ mượn sức mạnh của Thức Thần để mở thùng gỗ to lớn kia, Vũ Văn cũng không cảm thấy kỳ quái, chuyện phát sinh kế tiếp, liền khiến Vũ Văn thập phần quỷ dị. Lực sĩ Na La Diên lỗ mãng uy phong cư nhiên đem những bộ phận máy móc vô cùng nặng nề kia dọn đến cùng một chỗ, thuận tay nhấc lên từ giữa đống thùng gỗ tản mát ra vài món dụng cụ, bắt đầu giống như một kỹ sư cao cấp, tiến hành tỉ mỉ lắp ráp những bộ phận máy này!
Trên một pháp trận được tạo thành từ máu tươi, bốn phía bày hàng loạt pháp khí Phật môn, trung tâm pháp trận, một Kim Cang lực sĩ đứng trợn tròn mắt, mà Kim Cang lực sĩ này, cư nhiên đang lắp ráp một thiết bị điện tử cỡ lớn! Vũ Văn nhìn cảnh tượng siêu việt lạ thường này, chỉ cảm thấy quái đản nói không nên lời!
Ngồi bên ngoài pháp trận Bách Diệp giờ phút này đang nhắm nghiền hai mắt, đầu đầy mồ hôi, tựa hồ đem linh lực toàn thân dốc hết trên người pho Kim Cang này, kỳ thật, đang chân chính tiến hành lắp ráp, hẳn vẫn là tự thân Bách Diệp. Thức Thần, cũng chỉ là một công cụ mà thôi.
Nhìn hiện trạng của Bách Diệp, trong lòng Vũ Văn thập phần rõ ràng, Bách Diệp lúc này đang ở trong tình trạng yếu ớt nhất, sức mạnh của Thức Thần càng lớn, sức mạnh của bản thể càng nhỏ yếu. Nếu lúc này Vũ Văn phát động công kích với Bách Diệp, e rằng Bách Diệp hoàn toàn không có bất luận năng lực kháng cự nào. Nhưng Vũ Văn do dự mãi, hư linh thương thanh mang bắn ra bốn phía cầm trong tay vẫn thu lại, thứ nhất, y thủy chung không muốn giậu đổ bìm leo, thứ hai, lòng hiếu kỳ đang thúc giục y ngừng tay, dù sao Vũ Văn cũng muốn biết, Kim Cang lực sĩ này đến tột cùng đang lắp ráp cái gì?
Ước chừng mất hơn bốn mươi phút, Na La Diên rốt cuộc ngừng công việc trên tay. Theo Bách Diệp mệt mỏi thở ra một hơi, Na La Diên cao lớn cũng ngửa mặt lên trời ngã xuống, đợi bụi đất khi rơi xuống chấn bay tiêu tán, Kim Cang lực sĩ đã lần nữa biến về một thùng sắt.
Bách Diệp xoa xoa mồ hôi trên thái dương, trong miệng lẩm bẩm niệm kinh văn, thuận tay cầm lấy một cái Nhật Thức Đồng Khánh giữa pháp trận gõ một cái, phát ra tiếng réo rắt chấn vang. Nhưng ngay một khắc gõ xuống kia, Bách Diệp tựa như phát hiện được gì đó, hắn một phen ôm lấy Nhật Thức Đồng Khánh kia, dưới ánh đèn nhìn kỹ lần nữa, lập tức, trên mặt Bách Diệp lộ ra nụ cười tủm tỉm.
"Thầy Vũ Văn, xuất hiện đi, trốn tránh nhìn cái gì đấy?" Bách Diệp đột nhiên đưa tay đặt bên mép, cao giọng hô một tiếng.
Vũ Văn chấn động, không biết Bách Diệp làm thế nào nhận thấy sự hiện hữu của y. Nhưng y nghĩ lại nghĩ, cũng rất nhanh minh bạch, mình ban nãy cũng sờ qua Đồng Khánh kia, nhất định là vân tay đã lưu lại phía trên, mà khi Thức Thần ngã xuống bụi bay tung tóe rơi trên Đồng Khánh, vân tay liền hiện ra, Bách Diệp chu đáo tỉ mỉ, đối với vân tay của mình chắc chắn rất quen thuộc, vừa nhìn thấy trên Đồng Khánh có vân tay lạ, liền lập tức phát hiện nơi này có ngoại nhân.
Nếu đã bị phát hiện, Vũ Văn cũng sẽ không tiếp tục trốn trốn núp núp nữa, y thả người nhảy lên, từ ngoài cửa sổ nhảy vào trong nhà xưởng, cười cười đi về phía Bách Diệp, "Trò Bách Diệp, ngươi thật có nhã hứng a, nửa đêm thế này, còn trốn ở đây vừa tu luyện, vừa làm thí nghiệm khoa học a?"
Bách Diệp ảm đạm cười, nói: "Thầy Vũ Văn vừa vặn đến, thí nghiệm khoa học này còn chưa làm xong, đang chờ thầy hướng dẫn đây."
Vũ Văn ngoài miệng nói chuyện, nhưng tầm mắt vẫn chăm chú nhìn vào đài máy móc ở giữa phòng kia, ban nãy ở bên ngoài cách quá xa, thấy không rõ văn tự viết trên máy móc này, hiện tại có cơ hội tiếp cận Vũ Văn rốt cuộc thấy rõ mặt trên thứ kia viết gì.
Trên đài máy móc kia phân biệt dùng tiếng Anh và tiếng Nhật viết cùng một nội dung ―― Dụng cụ hàn bằng Laser công suất chuẩn lớn.
Trong phút chốc, Vũ Văn hoàn toàn minh bạch. Chuyện Bách Diệp muốn làm, là đem thanh trường đao Shamshir đã gãy làm hai đoạn hàn lại, còn pháp trận khổng lồ trên mặt đất vì triệu hóan tà linh trên đao mà chuẩn bị này chính là Chiêu Hồn trận!
Tiêu vì lo cho thị mèo nên bị thiếu ngủ trầm trọng T_T hum qua lại ăn chơi cả ngày, cúi cùng cũng lết xong chương này, đi ngủ đây :">