Chương 69: Quyển 2 - Chương 27

Ngày Bách Diệp và Vũ Văn ước hẹn này, buổi chiều Vũ Văn vừa vặn có tiết.

Sau khi nói xong nội dung trong chương trình học, cách giờ tan học ước chừng năm phút đồng hồ, Vũ Văn vỗ vỗ bụi phấn trên tay, cao giọng hướng bọn học sinh nói: "Mọi người đều biết, trường học của chúng ta có khoa nghiên cứu khảo cổ, trong viện bảo tàng của trường, trưng bày rất nhiều kết quả mà các thầy của khoa nghiên cứu khảo cổ khai quật được, căn cứ vào chương trình học yêu cầu, nhà trường sắp xếp cho chúng ta cơ hội đi tham quan viện bảo tàng của trường, đây là hoạt động ngoại khóa hiếm có một lần nhé, hy vọng các bạn tích cực tham gia!"

Dưới giảng đường vang lên một trận tiếng nghị luận nho nhỏ, viện bảo tàng có chút cũ kỹ trong trường kia, chẳng bao giờ mở ra cho bên ngoài, bọn học sinh ngày thường bất luận lúc nào đi ngang qua trước cửa, đều thấy cổng chính đóng chặt, giống như nơi đó sớm đã bị bỏ hoang. Cũng không biết bên trong có những thứ bảo bối gì, nghe nói chỉ có khách quý tới chơi, nhà trường mới phái chuyên gia cùng đi tham quan.

"Thời gian sắp xếp cụ thể sau ba giờ chiều, các bạn học sinh xin đúng giờ đến tập hợp trước cửa viện bảo tàng đợi!" Khi Vũ Văn bổ sung thời gian hoạt động, tầm mắt của y cũng không chú ý đảo qua chỗ ngồi hàng cuối cùng của hai học sinh ngoại quốc.

Bách Diệp vẫn như trước, vùi đầu ghi chép gì đó, mà Austin lại khoanh tay tựa vào lưng ghế, vẻ mặt trang nghiêm nhìn Vũ Văn. Vũ Văn chú ý tới, cả tiết học hôm nay, Austin đều chưa động qua bút, chẳng lẽ tay hắn thật sự bị Huyền Cương đả thương rồi?

"Thầy Vũ Văn, thầy có cùng chúng em đi tham quan không?" Một nữ sinh đột nhiên giơ tay hỏi.

"Xin yên tâm, tôi sẽ đi cùng các bạn." Vũ Văn khi nói chuyện, tầm mắt vẫn nhìn chăm chú Bách Diệp và Austin, "Nếu không có gì ngoài ý muốn. . . . . ."

"Vâng, thầy Vũ Văn nhất định phải giới thiệu những đồ cất giữ trong viện bảo tàng cho chúng em a! Bằng không chúng em sẽ xem không hiểu!" Nữ sinh kia khẩu khí nói chuyện đã gần như nũng nịu.

Vũ Văn thoáng cười khổ, danh sách và bảng giới thiệu đồ cất giữ trong viện bảo tàng, mình cũng là hôm nay mới nhận được từ chỗ của chủ nhiệm khoa, nếu giới thiệu cho bọn học sinh, cần phải dành ra thời gian để xem mới được a.

"Này, các bạn học im lặng một chút!" Phương Hân cũng đứng lên vỗ vỗ tay, "Tôi ở đây trước tiên nói rõ một chút, ngày mai tham quan viện bảo tàng, nhà trường yêu cầu chúng ta chỉ có thể mang giầy cao su mới có thể vào, cho nên tiền mua giày cần khấu trừ trong quỹ lớp. . . . . ."

Phương Hân còn chưa dứt lời, bọn học sinh đều phát ra một trận tiếng xùy xùy (biểu thị sự ngăn cản xua đuổi).

"Như vậy đi, tiền mua giầy, tôi sẽ trả, các bạn cứ đúng giờ trình diện là được, hiện tại tan học!" Vũ Văn mỉm cười nói.

"Tốt! Thầy Vũ Văn là người tốt!" Bọn học sinh thoáng cái ra sức vỗ tay.

Phương Hân chờ bọn học sinh tản đi hơn phân nửa, mới đến cạnh Vũ Văn, khẽ sẵng giọng: "Một đôi giầy tới hai xu tiền, đây là giá mua lòng người rẻ nhất em từng thấy qua. Nguyên lai thầy Vũ Văn cũng cùng tên Đường Khảo kia giống nhau, người tốt đều bị các người làm, chỉ có em trở thành người xấu!"

Vũ Văn ảm đạm cười, nói: "Tôi cũng chỉ có chút tiền không dùng đến thử một lần làm người tốt, em ngay cả cơ hội như vậy cũng không muốn cho tôi à."

"Lại là đứa lắm mồm nào đang nói xấu ta!" Đường Khảo đột nhiên xuất hiện phía sau Phương Hân.

"Ai nói xấu cậu? Cậu vốn chính là như vậy nha, lần trước nộp luận văn, cậu đem luận văn của tớ lén lút lấy qua cho bạn tốt của cậu sao chép, kết quả người tốt cậu làm, thầy kiểm tra xuống, mặc kệ ai sao chép người xấu cũng là tớ!" Phương Hân tức giận, liền đưa tay nhéo trên cánh tay Đường Khảo một cái.

Đường Khảo ôm cánh tay nhe răng nhếch mép nói: "Đều đã là chuyện của ngày tháng năm nào rồi, cậu nhớ kỹ rõ ràng như vậy làm gì?"

"Không nhớ rõ sao được? Đây đều cậu thiếu nợ tớ, về sau cậu phải từng cái từng cái trả tớ!" Nhìn bộ dạng chật vật của Đường Khảo, Phương Hân muốn lên mặt, trong mắt lại không giấu được ý cười.

"Được rồi được rồi, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa thuận, Phương Hân cậu đừng vội, các cậu về sau thời gian còn dài lắm, Đường Khảo nợ cậu cái gì, chậm rãi đòi cũng được." Đinh Lam không biết từ nơi nào xông ra, ý đồ xấu xa ở chỗ này khuấy nước đục. Đáng tiếc hắn nói phen này, lại đồng thời đổi lấy nắm đấm của Phương Hân và Đường Khảo.

Vũ Văn mỗi lần chứng kiến mấy thanh niên hoạt bát này, luôn cảm thấy một loại thả lỏng không duyên cớ, chẳng qua ngẫu nhiên ở sâu trong nội tâm cũng sẽ lộp bộp một chút, nhớ tới bản thân kỳ thật so với bọn họ cũng chỉ lớn hơn 10 tuổi. . . . . .

Đúng lúc này, theo một học sinh không quan hệ đến sự tình ra khỏi phòng học, Bách Diệp và Austin cũng chầm chậm từ chỗ ngồi đứng lên.

Hai người này vừa đứng dậy, không khí trong giảng đường tức khắc trở nên ngưng trọng, tất cả mọi người đều chẳng nói chẳng rằng, nhìn hai học sinh ngoại quốc chậm rãi đi về hướng bục giảng.

Trước khi nói chuyện, Bách Diệp vẫn trước tiên lễ phép cúi chào Vũ Văn, bất cứ lúc nào, người Nhật Bản luôn không muốn mất đi lễ nghi. Khi Bách Diệp đứng thẳng người lên, từng hữu ý vô ý liếc mắt nhìn Phương Hân, đầu Phương Hân lại chuyển hướng về phía bên kia, thần tình Bách Diệp có chút ảm đạm, mi mắt liền buông xuống.

Kỳ thật Phương Hân cũng không phải đang né tránh ánh mắt của Bách Diệp, nàng chỉ sợ Austin bên cạnh Bách Diệp mà thôi, Phương Hân thật sự không thể tin, người này đã từng năm lần bảy lượt truy sát mình, dưới gương mặt anh tuấn hoàn mỹ không tỳ vết kia của Austin, dường như cất giấu một ác ma lãnh huyết. . . . . .

"Thầy Vũ Văn, 10h tối nay, chúng ta tại công trường tòa nhà dạy học tổng hợp tạm ngừng thi công kia gặp nhau, thế nào?" Bách Diệp vừa mở miệng, Đường Khảo và Đinh lam đều âm thầm lấy làm kinh hãi, mảng công trường kia không phải là nơi Dịch Nam Hành lén lút giam giữ Trương Nguyệt Thần sao? Bây giờ nhớ tới tình cảnh đêm đó, vẫn có chút hãi hùng khiếp vía.

"Tốt, tôi sẽ có mặt đúng giờ, hy vọng hai vị không sai hẹn." Vũ Văn vừa nói chuyện, một bên đem sách giáo khoa trên bục giảng thu gom một chỗ, thần thái có chút tự nhiên, thật giống như Bách Diệp chuẩn bị mời y cùng đi ăn tối.

"Nếu chỉ là chuyện giữa chúng tôi và thầy Vũ Văn, các bạn. . . . . .Không hà tất phải đi theo thầy đến nhỉ?" Austin đột nhiên mở miệng.

Đường Khảo không nghĩ tới Austin sẽ nói chuyện với mình, thoáng sửng sốt, mới đáp: "Chúng tôi có thể không đi, nhưng nếu các người dám cả gan gây bất lợi cho thầy Vũ Văn, chúng tôi sẽ báo cảnh sát bất cứ lúc nào!"

"Báo cảnh sát? Haha. . . . . ." Austin nở nụ cười lạnh.

"Các bạn không cần quá lo lắng, vô luận trước kia xảy ra chuyện gì, chí ít đêm nay, chúng tôi chỉ thành tâm mời thầy Vũ Văn đến giúp chúng tôi." Bách Diệp thấy không khí có chút khẩn trương, nhanh chóng hướng Đường Khảo giải thích.

"Giúp? Các người nếu thành tâm muốn thầy giúp, vì sao đêm qua. . . . . ." Đường Khảo chợt nhớ tới Huyền Cương bị thương, tâm tình thoáng cái trở nên kích động, đang muốn chửi ầm lên, Vũ Văn lại lắc đầu với cậu, dùng ánh mắt ra hiệu Đường Khảo tỉnh táo lại.

Nơi khai quật tà binh làm nơi trao đổi tà binh, Vũ Văn kỳ thật cũng mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, nhưng y tựa hồ tìm không ra lý do gì để phản đối, dù sao y cũng hy vọng có thể ở trong đại học nhân viên đông đảo tìm được một nơi hoàn toàn không có người ngoài đi ngang, so sánh một hồi, công trường ngừng làm việc quả thật có thể xem là một lựa chọn phù hợp.

Chẳng qua hai người nước ngoài không muốn có người ngoài có mặt, sao lại mời Vô Vi Tử lão tiên sinh áp trận chứ?


Đêm đến, trên bầu trời hạ xuống một tầng mưa bụi rất nhỏ, trên công trường bỏ hoang, Vũ Văn và Huyền Cương lẻ loi đứng ở một bên cần trục hình tháp, xa xa trong tòa nhà dạy học tràn ra ánh đèn, miễn cưỡng giúp Vũ Văn thấy rõ hết thảy trước mắt, những xe đẩy té ngã trên mặt đất, giàn giáo sớm đã rỉ sắt, cốt thép chồng chất lung tung cùng một chỗ, tất cả đều mang theo vài phần băng lãnh của kim loại. . . . . .Trái lại mưa phùn và gió thu thốc vào trên mặt Vũ Văn, lại có ba phần cảm giác ấm áp.

Hiện tại mới 9h, cách thời gian ước định còn một tiếng đồng hồ, Vũ Văn mang theo Huyền Cương đến sớm, là sợ trong công trường bị người thiết hạ bẫy gì đó, chẳng qua hiện tại xem ra, bốn phía tựa hồ cũng không có chỗ nào khả nghi.

Mưa hơi lớn hơn một chút, khu vực mắt Vũ Văn có khả năng nhìn thấy đã ở giữa màn mưa trở nên mơ hồ. Huyền Cương ngồi chồm hổm bên cạnh Vũ Văn, vẫn nằm trong trạng thái nhắm mắt dưỡng thần, bất thình lình, lỗ tai nhọn của nó trái phải xoay chuyển, tựa hồ nghe thấy động tĩnh gì đó. Vũ Văn lau một phen nước mưa tích tụ trên mặt, híp mắt quan sát hướng thu hút sự chú ý của Huyền Cương.

"Sát. . . . . . Sát. . . . . ." Có người giẫm lên mặt đường lầy lội tiếp cận.

Một bóng người khoác áo gió đen chậm rãi xuất hiện trước mặt Vũ Văn, người nọ trong lúc đi thỉnh thoảng nghiêng mặt nhìn nhìn hai bên, tuy rằng Vũ Văn vẫn chưa thấy rõ tướng mạo người tới, nhưng khi từ mặt nghiêng người nọ lộ ra hình dáng mũi cao thẳng, liền nhận ra người tới chính là Austin.

"Bách Diệp đâu? Không cùng cậu đến?" Vũ Văn nhìn nhìn phía sau Austin, xác nhận hắn tới một mình.

Austin nhún vai, có phần không cho là đúng nói: "Người Nhật bản nói 10h đến, tuyệt đối sẽ không xuất hiện lúc 9h59, đây đại khái chính là điều mà bọn họ gọi là lễ độ đó."

Vũ Văn gật đầu, tỏ vẻ minh bạch, sau đó từ trong túi quần lấy ra một bao thuốc lá Con Lạc Đà, cầm một điếu đưa cho Austin, Austin nhìn thoáng qua, khoát tay áo, rồi từ trong túi áo khoác xuất ra một gói Suyan đặc sản hiếm thấy, sau khi xé bao bì đưa đến trước mặt Vũ Văn, giọng mũi nói: "Vẫn là hút của tôi đi."

Vũ Văn có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Austin sẽ thích thuốc lá của Trung Quốc. Nhưng nhìn Lạc Đà trong tay mình, lại bình thường trở lại, liền tự nhiên từ trong gói thuốc lá của Austin rút ra một điếu, châm lửa hút.

Hai người Vũ Văn và Austin đều vóc người gầy dài, cùng đứng yên lặng trong công trường đêm tầm tã mưa dầm này hút thuốc, nếu có người nhìn thấy, chắc chắn sẽ cảm thấy tình cảnh này lộ ra ba phần quỷ dị.

Austin hầu như đã hút xong một điếu thuốc, trong lúc lơ đãng cúi đầu, mới chú ý Huyền Cương bên cạnh Vũ Văn. Ánh mắt Huyền Cương băng lãnh liên tục nhìn chằm chằm Austin, thấy Austin rốt cuộc đã nhìn thấy mình, nó liền mạnh nhe răng, lộ ra hai hàng răng nhọn trắng dày, Austin nhìn, không khỏi toàn thân chấn động, lập tức mất tự nhiên đem tay phải nhét trở lại trong túi. Hắn thế nào cũng không ngờ đến, đại khuyển đêm trước bị hắn dùng thập tự thương đánh trọng thương cơ hồ chỉ còn nửa cái mạng, hôm nay làm thế nào lại sinh long hoạt hổ xuất hiện trước mặt hắn?

Vũ Văn thấy bộ dạng của Austin có chút thất thường, đương nhiên biết trong lòng hắn nghĩ gì. Vũ Văn nhịn không được mỉm cười, cũng không đâm chọt, sau khi từ trong miệng phun ra một vòng khói, bình tĩnh hỏi han: "Đến Trung Quốc mấy năm rồi?"

Austin nao nao, đáp: "Tính cả vài năm ở Bắc Kinh bồi dưỡng, đến nay xấp xỉ gần 5 năm rồi."

"5 năm. . . . . .Cảm thấy Trung Quốc thế nào?" Vũ Văn thật giống như đang cùng Austin bàn việc nhà.

"Tốt lắm, tuy rằng có nhiều người nghèo khổ, nhưng ít ra. . . . . .Không có chiến tranh. . . . . ." Austin đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nhưng dưới bầu trời đêm mưa bụi lất phất kia, trong không trung cái gì cũng nhìn không thấy.

Vũ Văn sửng sốt, chợt nhớ tới, với tuổi tác của Austin, thời thơ ấu của hắn e rằng vừa vặn trải qua trận chiến tranh Iran - Iraq nổi tiếng kia, hiện giờ quê hương hắn lại suýt nữa bùng nổ một trận chiến song phương thực lực cách xa khác, tuy rằng sắp tới thế cục trở nên hòa hoãn, tín hiệu nguy hiểm vẫn chưa hoàn toàn bị giải trừ. . . . . .Khó trách Austin lại phát ra tiếng thở dài như vậy, xung quanh hắn đều là người Trung Quốc sống trong thời đại hòa bình, có lẽ không một ai có thể cảm nhận được tâm tình vị khách tha hương này.

"Giáo chúng của Zarathrusta giáo các cậu, hiện tại hẳn là không còn lại bao nhiêu người phải không?" Vũ Văn cũng không phải là khinh thường Austin, lời của y cũng chính là lời nói thật. Zarathrusta giáo tuy rằng từng là quốc giáo đáng kính của Ba Tư cổ, nhưng từ sau khi Alexander đại đế chinh phục Ba Tư, kiệt tác kinh điển của Zarathrusta giáo đa số đều bị người Macedonia thiêu rụi, con đường truyền giáo nhất thời đại thương nguyên khí, về sau người Ả Rập chiếm đóng Trung Đông, dưới sự bài xích của Hồi giáo, Zarathrusta giáo đành phải bị ép buộc dời đến phương Đông, một phần thông qua Tây Vực truyền vào Trung Quốc, một phần truyền vào Ấn Độ, trong gần ngàn năm ở Trung Quốc, mấy lần Phục Hưng, lại mấy lần bị cấm, cuối cùng vẫn là bị chôn vùi, nghe nói hiện tại chỉ có ở Ấn Độ là còn chút thôn xóm tín ngưỡng loại tôn giáo tôn thờ ngọn lửa này. Vũ Văn hiển nhiên thập phần hiếu kỳ, vị "bất tịnh nhân" của Zarathrusta giáo trước mắt này, làm thế nào đi vào xã hội hiện đại được?

"Thánh vực tuy rằng đã bị tín đồ dị giáo xâm chiếm, đối với chúng tôi ngọn lửa của Zarathrusta giáo, vĩnh viễn sẽ không lụi tắt." Austin dùng ánh mắt lợi hại nhìn thẳng Vũ Văn.

"Chẳng lẽ cậu còn muốn khôi phục thánh giáo sao?" Vũ Văn không nhịn được cười, Austin trước mặt khiến y nhớ tới Mộ Dung Phục trong tiểu thuyết《 Thiên Long Bát Bộ 》 của Kim Dung, nhưng nụ cười của y nháy mắt đông cứng lại, một ý tưởng kinh người đột nhiên xuất hiện trong đầu Vũ Văn -- Chẳng lẽ Austin cho rằng có được sức mạnh của tà binh, sẽ có thể giúp Zarathrusta giáo một lần nữa đoạt lại vinh quang ngày xưa? Nhưng vô luận nhìn thế nào, thanh trường đao Shamshir kia cũng chỉ là một vũ khí giết người đơn thuần mà thôi, trong xã hội công nghệ cao thống trị, còn có thể làm được gì?

Austin cầm đầu lọc trong tay ném xuống đất, rồi dùng chân nghiền nát, có phần nghiêm túc nói: "Thầy Vũ Văn, thầy thật sự cho rằng Zarathrusta giáo hiện tại đã trở nên yếu thế sao? Kỳ thật hiện tại rất nhiều phú hào Ấn Độ, đều thờ phụng Zarathrusta giáo. Tín đồ của Ấn Độ vẫn tài mạnh thế lớn, Bombay chiếm giữ thế lực kinh tế rất lớn, ngay cả "Tập đoàn TaTa" nổi danh, cũng nằm dưới sự khống chế của bản giáo."

Vũ Văn nghe vậy trong lòng không khỏi rùng mình, tập đoàn TaTa đến nay đã có trăm năm lịch sử, là tập đoàn tài chính lớn nhất Ấn Độ hiện nay, có gần trăm công ty con, tổng tài sản chiếm 2% tổng giá trị sản xuất quốc dân của Ấn Độ, nếu Zarathrusta giáo thật sự chống đỡ tập đoàn hùng mạnh như vậy, kia quả thật không thể xem như thế yếu rồi.

Ngay khi Vũ Văn còn đang bán tín bán nghi, Austin lại nói tiếp: "Ngay tại những năm 70 của thế kỷ 18, giáo chúng của bản giáo ở Ấn Độ còn nhờ cậy sức mạnh của người Bồ Đào Nha, lấy Macao làm cầu ván, đồng thời cùng vùng duyên hải phía nam Trung Quốc làm mậu dịch, lần thứ hai đem thánh giáo truyền vào Trung Quốc! Ông chủ William của tập đoàn Jardine Matheson nổi tiếng trong lịch sử Macao, chính là tín đồ của Zarathrusta giáo. Sau khi Hồng Kông mở ngõ thông thương, giáo chúng của bản giáo lại lấy quan điểm mậu dịch mẫn tuệ dần dần di chuyển tới Hồng Kông, một vị giáo đồ khác Mody tiên sinh (Hormusjee. Mody), chính là người sáng lập cống hiến quan trọng nhất của đại học Hồng Kông. Bất quá chúng tôi hiện tại đối ngoại không dùng danh hào của Zarathrusta giáo nữa, mà sử dụng tục xưng là Bạch Đầu giáo. Hiện tại khu vực Hồng Kông công việc của Zarathrusta giáo, đều do hội liên hiệp Bạch Đầu giáo Hồng Kông phụ trách, tôi đến Trung Quốc du học, cũng là dưới sự bọn họ sắp xếp mà thành.

Bạch Đầu giáo tuy rằng không có tên tuổi gì, nhưng Vũ Văn cũng có nghe qua, chính là không nghĩ tới căn nguyên phía sau này, toàn bộ lại hướng về một tôn giáo cổ đại thế nhân cho rằng đã sớm chôn vùi, Zarathrusta giáo này hành sự kín kẽ như vậy, chẳng lẽ thật sự muốn che giấu dã tâm phục hưng?

"Hiện tại trong thương giới Ấn Độ người có tên tuổi, phần lớn là tộc nhân Khăn Tây, người sáng lập tập đoàn TaTa -- Jamsetji Tata, chính là người của tộc Khăn Tây, kỳ thật Khăn Tây (Parsi) hai chữ, ý nghĩa chính là người Ba Tư (Persians)! Tất cả bọn họ đều giống như tôi, là hậu duệ của Ba Tư cổ!" Nói xong lời cuối cùng, Austin đột nhiên nắm chặt quả đấm vung tay vù một cái, toàn thân tản mát ra khí thế kinh người, áo gió đen trên người hắn, cư nhiên ở trong mưa phần phật tung bay.

Nghe được lực kinh hoàng trong lời Austin, tâm trạng Vũ Văn cũng không khỏi hoảng sợ, nhưng trên mặt không lộ ra chút thần sắc sợ sệt nào.

Austin thấy vẻ mặt Vũ Văn ngưng trọng, nửa ngày không nói chuyện, liền cười nói: "Thầy Vũ Văn, Đại Thần Ahura Mazda sáng tạo ra Thánh Hỏa, vẫn luôn thiêu đốt trong lòng chúng tôi." Nói xong, hắn đưa tay chỉ chỉ trái tim mình.

"Hửm? Austin, sao tôi cảm thấy cậu hôm nay nói rất nhiều nha, cùng bộ dáng ngày thường trầm mặc kiệm lời khác nhau rất lớn." Vũ Văn mỉm cười sờ sờ đầu Huyền Cương bên cạnh.

"Haha. . . . . .Tôi không nói lời nào, chỉ là vì tôi không thích nói dối mà thôi."

"Khó thấy được hôm nay cậu mở máy hát nhỉ, có thể ăn ngay nói thật hay không, phía sau mấy món tà binh này, đến tột cùng có bí mật gì?" Vũ Văn đột nhiên áp sát Austin.

Austin nhìn mặt Vũ Văn, sau một hồi trầm ngâm, mới chậm rãi nói: "Thầy Vũ Văn, tôi kính trọng thầy là người dẫn đường Hoàng Tuyền, sẽ không dối gạt thầy, nhưng về tà binh. . . . . .Tôi chỉ có thể nói cho thầy biết, 7 năm trước, các nhà khảo cổ học Iran trong một di tích của vương triều Abbas, khai quật được một phần ghi chép văn hiến là lưu vong diêu viễn."

"Lưu vong diêu viễn?"

"Đúng, là một tầng lớp nô lệ ngay thời điểm đó, từng theo một thương nhân Ba Tư xuất hành đến Trung Quốc, về sau lại tự mình một người từ giữa nước lưu vong trở về, sau đó hắn viết xuống một phần hồi ký. Trong phần hồi ký này, hắn nhắc tới chủ nhân của mình ―― một kỵ sĩ nổi danh của vương triều Abbas, đem tính mạng của mình và chiến đao cùng thất lạc tại Trung Quốc xa xôi. . . . . ."

"Chiến đao? Chẳng lẽ chính là thanh trường đao Shamshir trong tay Bách Diệp?"

"Trước mắt xem ra, chắc chắn chính là thanh đao này!"

"Nhưng Trung Quốc lớn như vậy, các ngươi làm sao có thể chuẩn xác tìm được nơi kỵ sĩ kia bỏ mạng năm đó?"

"Trong bản ghi chép cũng có ghi lại địa chỉ tương đối, may mà mảnh đất dưới chân chúng ta hiện nay, gần 2000 năm qua tên gọi chưa từng thay đổi, dựa vào phát âm của địa danh kia, chúng tôi có thể dễ dàng tìm được nơi này, cũng đại khái tập trung trong một phạm vi." Khi nói đến đây, Austin đột nhiên có chút tức giận xiết chặt nắm đấm, "Tên gián điệp Nhật Bản đáng hận chỗ nào cũng nhúng tay vào kia, cư nhiên mua chuộc hai tên khảo cổ học Iran bại hoại, đánh cắp phần văn hiến kia, chúng tôi chỉ tới kịp phục chế lại bản sao văn tự, bản đồ địa điểm mấu chốt không kịp phục chế. . . . . ."

"Chẳng lẽ địa điểm mấu chốt kia, chính là vị trí cụ thể chôn giấu tà binh?"

"Ừ. . . . . .Đích xác như vậy."

"Nguyên lai là thế này!" Vũ Văn tức khắc tỉnh ngộ, ngẩng đầu nhìn bốn phía công trường, "Khó trách người Nhật Bản muốn đầu tư cùng đại học S hợp tác thi công tòa nhà dạy học tổng hợp này, hóa ra chính là vì bọn họ đã biết vị trí cụ thể chôn giấu tà binh! Hắc hắc. . . . . .Chỉ là bọn họ trăm phương ngàn kế đợi đến hôm nay, nhà trường mới bắt đầu cải biến lại tòa nhà cũ này, còn thật vất vả đem nền móng đào được độ sâu như thế, khoảng cách đã khá gần đến tà binh, lại bị Dịch Nam Hành vô tình đoạt trước!"

"Cũng chính bởi vì Dịch Nam Hành kia, khiến cho hiện tại âm kém dương sai, tôi lấy được thập tự thương của người Nhật, mà Bách Diệp lại cầm trường đao Shamshir của Ba Tư cổ. . . . . ." Austin tựa hồ đối với việc này rất khó chấp nhận.

"Austin, cậu nói thật đi, các cậu nắm những tà binh này, đến tột cùng có công dụng gì? Tôi cũng không tin cậu chỉ dựa vào một thanh trường đao Shamshir là có thể chấn hưng Zarathrusta giáo." Vũ Văn lại lần nữa truy vấn mấu chốt vấn đề. Nhưng Austin lắc đầu nói: "Tôi không muốn nói dối, nhưng cũng không muốn trả lời vấn đề của thầy."

"Vậy cậu nói cho tôi biết, hôm nay sau khi tôi giúp hai người các cậu trao đổi tà binh, cậu sẽ lập tức rời khỏi đại học S, rời khỏi Trung Quốc phải không?" Vũ Văn rơi vào đường cùng, đành phải thay đổi một loại phương thức hỏi khác.

Austin suy nghĩ thật lâu, lắc đầu.


Cùng lúc đó, một chỗ khác bên ngoài công trường, Phương Hân đang thật cẩn thận trốn sau chiếc xe con đậu ở ven đường, mà ở một nơi cách nàng không xa, Đường Khảo và Đinh Lam mang theo một máy quay và một cái thang xếp, đang đứng dưới tường vây xung quanh công trường.

Hai nam sinh nhìn quanh một lát, sau khi khẳng định bốn phía không ai chú ý đến bọn họ, liền nhanh chóng đem thang xếp đặt bên tường vây, hai đứa kẻ trước người sau, rất nhanh vượt qua tường vây.

Phương Hân lặng lẽ nhô đầu ra, lại phát hiện Đinh Lam đem thang xếp thu vào trong tường vây, trong lòng nàng quýnh lên, đang muốn đuổi theo tiến vào, phía sau đột nhiên có người thoáng vỗ bả vai nàng!

Phương Hân vừa quay đầu lại, vỗ người nàng cư nhiên là Bách Diệp. Nàng a một tiếng kêu lên, bản năng lui về phía sau hai bước, nhưng thời gian kế tiếp, Phương Hân không biết nên chạy trốn hay nên ở lại.

Bách Diệp khẽ ho khan, mỉm cười hỏi: "Cậu ở chỗ này làm gì vậy?"

"Tớ. . . . . ." Phương Hân quay đầu nhìn tường vây bên kia, Đường Khảo và Đinh Lam sớm đã không thấy bóng dáng. "Tớ không làm gì cả, ra đây đi dạo một chút."

"Bên ngoài trời còn đang mưa, cậu lại không mang theo dù, vì sao không sớm trở về phòng nghỉ ngơi chứ?" Trong ánh mắt Bách Diệp, lại có phần quan tâm tình chân ý thật.

Phương Hân do dự một lát, vội vàng cúi người với Bách Diệp, nói: "Ngày đó ở hồ bơi, cám ơn cậu đã cứu tớ! Gần đây mãi không có cơ hội đến giáp mặt cậu nói lời biết ơn, thật ngại ngùng!"

"Một chuyện nhỏ mà thôi, không cần như vậy. . . . . .Ban nãy tớ trông thấy bọn Đường Khảo nhảy qua tường vây, có phải bọn họ không mang theo cậu vào trong không?"

"Ách. . . . . .Đúng vậy. . . . . .Bọn họ nói có thể sẽ rất nguy hiểm." Phương Hân sau khi trả lời, mới chợt nhớ tới, bọn Đường Khảo phòng bị, không phải là người trước mặt sao?

Bách Diệp trầm ngâm một lát, đột nhiên nghiêm mặt nói: "Phương Hân, có câu, tôi vẫn luôn muốn nói với cậu."

"A? Này. . . . . ." Phương Hân thấy Bách Diệp đột nhiên trở nên nghiêm túc, tự nhủ hẳn là Bách Diệp muốn thổ lộ với mình, trong lòng nhất thời một mảnh hoảng loạn. (thật giàu trí tưởng bở mà =.=)

Bách Diệp ngừng lại một chút, nói: "Phương Hân, tôi hy vọng cậu về sau nên cách thầy Vũ Văn Thụ Học này xa một chút! Hắn là một người phi thường nguy hiểm!"

"Cái gì? Cậu nói bậy bạ gì đó?" Phương Hân quả thực không thể tin được vào lỗ tai mình, việc này so với việc Bách Diệp nói ra ba chữ "tôi yêu cậu" càng khiến người ta khó chấp nhận hơn.

"Vũ Văn Thụ Học. . . . . .Hắn là một người dẫn đường Hoàng Tuyền!"

"Người dẫn đường Hoàng Tuyền?"

"Ừ, giới pháp thuật luôn luôn có tin đồn như vậy, người dẫn đường Hoàng Tuyền, hành tẩu tại mảnh đất màu xám của hai giới âm dương, từ xưa đến nay, liền bị gọi là người mang điềm xấu, mỗi khi có người dẫn đường Hoàng Tuyền xuất hiện ở địa phương nào, nơi đó nhất định sẽ có huyết quang tai ương!"

"Cậu nói bậy, thầy Vũ Văn là người tốt như vậy, sao có thể gây ra huyết quang tai ương gì chứ?" Phương Hân lắc đầu liên tục, chỉ cảm thấy hình tượng Bách Diệp trong lòng mình xuống dốc không phanh.

Bách Diệp có chút thống khổ cúi đầu, nói: "Tôi có cần phải nói ra lời dối trá như vậy sao? Người dẫn đường Hoàng Tuyền như Vũ Văn, nếu tình thế yêu cầu, bọn họ ngay cả bằng hữu của mình cũng có thể hy sinh bất cứ lúc nào!"

"Cậu và thầy Vũ Văn có cừu oán sao? Vì cái gì nói xấu thầy như vậy?" Phương Hân cực kỳ tức giận, nếu không phải Bách Diệp đã cứu mạng nàng, nàng cơ hồ muốn xoay người giậm chân bỏ đi rồi.

"Có cừu oán? Hừ hừ. . . . . .Tôi và hắn quả thật có cừu oán. . . . . .Hơn nữa còn là thù giết cha!" Bách Diệp mạnh ngẩng đầu, trong mắt hung quang bạo phát.

Phương Hân cả kinh, nói cũng nói không được nữa.

"Cha tôi, là một Trừ Ma sư cấp bậc tương đối thấp." Bách Diệp khoanh tay đứng, tầm mắt hướng về nơi xa, "Bởi vì tư chất tầm thường, tu vi pháp thuật vẫn mãi không có thành tích gì, qua 35 tuổi, ông liền hoàn tục, cùng mẹ tôi cùng sống tại trấn Wakayama. Ngay tại 1 năm mẹ hoài thai tôi kia, thị trấn Wakayama yên bình, đột nhiên xuất hiện một vị khách không mời mà đến. Người kia là sư phụ của Vũ Văn Thụ Học, tên là Biệt Ly tiên sinh. Hắn còn mang theo bên người một con lang khuyển, chính là Huyền Cương hiện tại đi theo bên cạnh Vũ Văn. . . . . .Trên Wakayama của chúng tôi, từ xưa có một thần thú sinh sống -- Mộng Mô! Mộng Mô có thể ăn ác mộng của mọi người, vẫn luôn là thần vật mà chúng tôi kính ngưỡng, không nghĩ tới Biệt Ly tiên sinh kia về để Huyền Cương có được loại năng lực ăn ác mộng này, cư nhiên lén lút săn giết Mộng Mô! Các đại sư Chân Ngôn Tông của Cao Dã Sơn phát hiện chuyện này, liền phát động toàn bộ môn hạ Trừ Ma sư, đuổi bắt kẻ trộm săn Mộng Mô Biệt Ly tiên sinh!"

"Nhưng. . . . . .Nhưng chuyện này cùng thầy Vũ Văn có quan hệ gì?" Phương Hân run giọng hỏi.

Bách Diệp không trực tiếp trả lời vấn đề của Phương Hân, lại tiếp tục nói: "Tiếc rằng Biệt Ly tiên sinh kia, pháp thuật phi thường lợi hại, mặc dù chỉ đơn độc một mình, nhưng Chân Ngôn Tôn xuất ra hàng loạt Trừ Ma sư dọc đường truy kích, lại tổn thất nặng nề. . . . . .Cha tôi khi đó tuy đã hoàn tục, nhưng vẫn xem mình như môn hạ của Chân Ngôn Tông, lúc ấy cũng hưởng ứng kêu gọi, gia nhập đội ngũ truy kích, ở cảng Osaka đại chiến một trận, ông bị cự khuyển Huyền Cương hung ác kia, một hơi cắn bị thương yết hầu! Được nâng về nhà, thống khổ vùng vẫy ba ngày, vết thương không thể khép miệng, cuối cùng vẫn là đánh mất tính mạng. . . . . .Mà Biệt Ly tiên sinh kia, cư nhiên bình yên vô sự trốn về Trung Quốc! Nguyên nhân hắn làm như vậy, chỉ vì Vũ Văn Thụ Học khi còn nhỏ thường gặp ác mộng, cần Huyền Cương đi cắn nuốt ác mộng Vũ Văn phát ra!"

"Cậu. . . . . .Làm sao có thể khẳng định cắn bị thương cha cậu. . . . . .Chính là Huyền Cương chứ? Khi đó, cậu hẳn là còn chưa sinh ra đời a? Hơn nữa đã hơn 30 năm rồi, Huyền Cương làm sao có thể vẫn còn sống đến hiện tại?" Hiện tại Phương Hân thầm nghĩ muốn tìm ra lỗ hổng trong lời Bách Diệp nói, mới liều mạng phản bác Bách Diệp.

"Sau khi cha tôi chết, tuân theo trăng trối của ông, di thể được táng trong một sơn động giữa tám đỉnh núi của bốn phía Cao Dã Sơn. Sinh nhật năm tôi 8 tuổi, mẹ mang tôi đến mộ địa của cha. Ở nơi này, tôi nhìn thấy một màn ghê người, tuy rằng cha tôi đã chết nhiều năm, nhưng Thức Thần từng bảo hộ ông vẫn chưa tiêu tán, cư nhiên đem cảnh tượng khi cha bị Huyền Cương cắn huyễn hóa ra, càng không không ngừng lặp đi lặp lại tái diễn một màn năm đó! Cho nên. . . . . .Tôi một lần lại một lần nhìn thấy Huyền Cương nhảy dựng lên, đẩy cha tôi gục trên mặt đất, sau đó cắn yết hầu của cha tôi, máu tươi tung tóe xung quanh. . . . . ." Khi nói chuyện, trên mặt Bách Diệp đã che kín lệ, "Đây là lý do vì sao, khi lần đầu tiên tôi ở nhà Vũ Văn trông thấy Huyền Cương, lại thất thố như vậy! Bởi vì hồi ức khủng bố khi ấy, đã khảm nhập thật sâu vào trong đầu óc tôi, yêu thú Huyền Cương này, cư nhiên dài mệnh như vậy, khi nó giết người bộ dáng hung ác kia, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không quên!"

Phương Hân nghe xong câu chuyện của Bách Diệp, chỉ cảm thấy tay chân đều trở nên lạnh lẽo, hết thảy theo như lời Bách Diệp, đều là thật vậy chăng?

Không đợi Phương Hân từ trong sững sờ tỉnh táo lại, Bách Diệp đã bước nhanh hướng về phía tường vây công trường phóng đi, nương theo một chỗ lõm khuyết trên tường, đạp đạp hai cái, rồi nhẹ nhàng nhảy vào trong tường vây. . . . . .