Chương 62: Quyển 2 - Chương 20

Từ trong tiệm ngâm chân đi ra, Phương Hân mỹ mãn duỗi thắt lưng mệt mỏi, nàng thật không ngờ tới, dùng nước nóng ngâm chân, rồi mời thợ mát xa hảo hảo xoa bóp lòng bàn chân, mỏi mệt tích tụ một ngày cư nhiên trở thành hư không, cơn hoảng sợ vô cớ lúc trưa, giờ phút này cũng cảm thấy phai nhạt không ít. Nàng đã bắt đầu ở trong lòng trù tính, hôm nào sẽ mời Kỷ Vy đến cùng ngâm chân một lần, người ta hôm nay vì mình, một mái tóc dài bị cắt hơn phân nửa, phỏng chừng bây giờ còn trốn ở nơi nào đó lau nước mắt nha. Nếu Kỷ Vy nguyện ý đến, coi như là mình bồi thường cho nàng vậy. . . . . .

Đường Khảo sau khi trả tiền cho cửa hàng, xốc rèm cửa đuổi theo Phương Hân, nhìn Phương Hân thần sắc không tồi, hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bước đầu tiên này tựa hồ đi rất thuận lợi, nhưng kế tiếp nên làm thế nào, mới có thể dẫn Phương Hân đến phòng làm việc của mình ngủ qua đêm chứ?

"Thợ mát xa ở đây thủ pháp không tồi ha, cậu thường xuyên đến sao?" Phương Hân chắp tay sau lưng xoay người lại, một bên chậm rãi đi lùi, một bên nhìn Đường Khảo.

"Ừ. . . . . .Hả? Không có không có, là Đinh Lam thường xuyên đến, hắn giới thiệu cho tớ. . . . . ." Đường Khảo trong bụng còn đang tính toán, liền có chút không tập trung.

"Nói lỡ miệng sao? Còn muốn vu oan cho Đinh Lam hả? Haha. . . . . ." Phương Hân thản nhiên cười.

Đường Khảo đang muốn biện giải, Phương Hân đã xoay người sang chỗ khác, sôi nổi đi xa, tựa hồ không dự định nghe Đường Khảo giải thích nữa.

Bất tri bất giác, hai người bảo trì đội hình một trước một sau, từ cổng tây đi vào trong trường. Trên con đường lớn vừa mới lên đèn, từng cặp học sinh tay trong tay thỉnh thoảng từ bên cạnh hai người đi qua, tiếng thì thầm ngọt ngào theo gió đứt quãng bay tới, chui vào trong tai Phương Hân, làm cho tim nàng không khỏi nhảy dựng, chỉ cảm thấy bóng của nhóm tình nhân kia bị ánh đèn kéo dài lộ vẻ đặc biệt thân thiết.

Lại đi một hồi, hai người bước vào giữa những tòa nhà dạy học, chỉ thấy bóng người bên cạnh dần dần thưa thớt, Phương Hân nhịn không được thả chậm cước bộ, lựa chọn cùng Đường Khảo sóng vai mà đi, khi nàng lặng lẽ nhìn về hướng Đường Khảo, lại thấy Đường Khảo cau mày vẻ mặt nghiêm túc, nhìn bộ dáng nghiêm túc của Đường Khảo thật sự không hợp với bầu không khí hiện tại, Phương Hân nhịn không được nở nụ cười.

"Sao vậy? Cậu cười cái gì a?" Đường Khảo có chút mạc danh kỳ diệu.

"Vẻ mặt cậu vì sao lại gắt gao căng thẳng vậy? Cứ như bộ dạng của chủ tịch mở hội nghị, có phải ban nãy mời tớ làm trị liệu đã trả vượt quá chi tiêu sinh hoạt dự trù rồi không?" Phương Hân mỉm cười nói.

Đường Khảo sửng sốt, lập tức cười vang, "Đúng vậy! Đây chính là phí ăn uống của tớ suốt một tuần a! Xem ra cuối tuần chỉ có thể theo cậu lăn lộn, cậu ăn gì tớ liền ăn cái đó thôi."

Đường Khảo còn chưa dứt lời, nụ cười trên mặt Phương Hân đã cứng lại, đang lúc bất ngờ không kịp đề phòng, trong bụi cỏ ven đường lại nhanh như chớp giật lao ra một bóng đen, giương nanh múa vuốt đánh về phía Phương Hân!

Biến cố phát sinh quá nhanh, Đường Khảo hoàn toàn không kịp phản ứng, khi Phương Hân phát ra tiếng thét chói tai, nàng đã bị bóng đen kia ấn ngã trên mặt đất.

"Chẳng lẽ là hung thủ giết người diệt khẩu?" Đây là ý niệm chợt lóe trong lòng Đường Khảo, hắn chỉ cảm thấy một trận khí huyết kịch liệt dâng lên, tay không tất sắc Đường Khảo mạnh nắm chặt đấm, phi thân hướng bóng đen kia vọt tới.

Ai ngờ bóng đen kia sau khi bổ nhào vào Phương Hân lập tức uyển chuyển nhảy ra, khi rơi xuống là tứ chi chấm đất.

"Huyền Cương?" Phương Hân kinh ngạc la to, khi cùng bóng đen vừa tiếp xúc, nàng liền đụng tới một tay đầy lông rậm dày đặc, tức khắc phát hiện bóng đen kia không phải người.

Bóng đen kia quả nhiên là Huyền Cương! Đường Khảo kinh ngạc nhìn đại hắc khuyển chợt xuất hiện dưới đèn đường này, Huyền Cương thân hình cao lớn, khi đánh về phía Phương Hân tư thế lại dựng đứng như người, trong bóng tối hai người vẫn không phát giác nó là một con chó. Nhưng Huyền Cương vì sao phải nhào vào Phương Hân? Hơn nữa càng khiến Đường Khảo giật mình chính là, trên lưng Huyền Cương có một túi vải dù màu đen, đây chẳng phải là túi cung tên của Đường Khảo sao? Thế nào lại được Huyền Cương vác trên lưng?

Huyền Cương lạnh lùng liếc mắt nhìn Đường Khảo, chạy như bay đến trước mặt Phương Hân, cúi đầu khom lưng bảo vệ Phương Hân vẫn đang ngồi dưới đất, mắt lộ ra hung quang, gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, trong miệng có tiếng gầm gừ, một bộ dáng như lâm đại địch.

Editor: Bánh Tiêu - chỉ post tại: banhtieu137.blogspot

Đường Khảo theo hướng tầm mắt của Huyền Cương nhìn lại, chỉ thấy phía trước một mảnh hôn ám, ngọn đèn đường gần nhất cũng cách mình không quá 20 thước, ánh đèn không đủ sức chiếu đến một loạt bóng tòa lầu gần nhất, trên đường nhỏ không ai đi qua, cũng không có bất luận thanh âm nào. . . . . . Đường Khảo thoáng nhớ tới thầy Vũ Văn từng nói qua, Huyền Cương cho dù bảo hộ hai Phương Hân cũng dư dả, chẳng lẽ vừa rồi Huyền Cương đẩy ngã Phương Hân là để cứu nàng, mà trong bóng tối phía trước, đang cất giấu nguy hiểm không nhìn thấy được sao?

Phương Hân mạc danh kỳ diệu bị Huyền Cương đẩy ngã, mờ mịt nhìn nhìn bốn phía, đang muốn đứng dậy, lại bị Đường Khảo sắc mặt tái nhợt trừng mắt, đưa tay ngăn cản. Phương Hân cả kinh, ngồi xổm người giấu phía sau Huyền Cương, ngừng hô hấp. Đường Khảo nhanh chóng lấy bao đen trên lưng Huyền Cương ra, đem trường cung của mình bày ra, hắn cũng không kịp điều chỉnh dây cung, lập tức nửa quỳ trên mặt đất, giương cung cài tên nhắm ngay mảnh hắc ám mà Huyền Cương nhìn chằm chằm kia.

Hai người một khuyển, tựa như bức tượng điêu khắc bất động.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong bóng đêm phía trước vẫn không có bất luận động tĩnh gì, nhưng Huyền Cương vẫn không mảy may thả lỏng, cơ bắp toàn thân nó khối khối nhô lên, mõm thật dài lộ ra răng nhọn lành lạnh, còn thỉnh thoảng phun ra hơi thở nặng nề, nếu có bất luận dị động gì, nó sẽ trong nháy mắt bạo phát. Mà Đường Khảo cũng đồng dạng bị vây vào trạng thái cực độ khẩn trương, cánh tay phải toàn lực giương cung sẵn sàng bắn ra không cần phải nói, sau khi hút khí phần bụng cũng căng như nham thạch cứng rắn. Nhưng trường cung trên tay hắn sức cong mở ra của dây cung ước chừng là 45 cân, đã thuộc vào phạm vi sử dụng của vận động viên chuyên nghiệp, thời gian dài kéo dây cung rồi lại không bắn, sức của cánh tay phải từ từ rút đi.

"Nếu hắn vẫn không hiện thân, chúng ta cứ giằng co như vậy sao?" Cánh tay phải của Đường Khảo dần dần đau xót tê dại, trên trán bắt đầu toát ra mồ hôi tinh mịn, nhưng nếu sơ sẩy buông lỏng dây cung, hắn lại sợ trước mắt sẽ đột nhiên nhảy ra gì đó, trong lòng không khỏi bắt đầu nôn nóng.

Phương Hân khom lưng nấp sau Huyền Cương, hai tay khoát lên hai chân sau của nó, giờ phút này chỉ cảm thấy cơ bắp trên đùi Huyền Cương do khẩn trương mà luôn hơi rung động. Nàng ngẩng đầu nhìn phía trước một mảnh hắc ám yên tĩnh, chẳng lẽ tên hung thủ ban ngày gặp phải, đang ẩn núp ở đây sao? Khi hiểu được Huyền Cương đẩy ngã mình là vì cứu mình, nàng thoáng hồi tưởng lại hung thủ tàn nhẫn sát hại cô gái vô tội kia, trong lòng Phương Hân chỉ cảm thấy một loại sợ hãi thật lớn chưa bao giờ trải qua đang từ trong bóng đêm vô hạn kia dần dần lan tràn.

Bất thình lình, Huyền Cương phát ra một tiếng gầm nhẹ, phía trên thân thể hiện ra một bóng sói lam sắc thật lớn. Đường Khảo bị tiếng gầm rú trầm thấp này chấn đến hai lỗ tai tê dại, hơn nữa bên cạnh đột ngột xuất hiện hư ảnh cự lang khiến hắn thất kinh, tay hắn sớm đã có chút đắn đo bất ổn không nhịn được buông lỏng, chỉ nghe thấy vèo một tiếng, tên dài tựa như gió rời cung lao đi. Cùng lúc đó, bóng sói phía trên Huyền Cương cũng mạnh nhảy ra, cùng thanh tiễn kia kẻ trước người sau bay đi, tức khắc chui vào trong bóng tối!

Thốt nhiên trong lúc đó, Phương Hân và Đường Khảo đều cảm thấy trong bóng râm có bạch quang chợt lóe lướt qua. Sau khi "Phanh" một tiếng vang thật lớn, hư ảnh cự lang màu lam hoàn toàn bị một kích đánh gãy, vỡ tan ra, nhanh chóng biến mất trong không khí, Huyền Cương cũng giống như bị trùng kích thật lớn, đột ngột thối lui hai bước, Phương Hân phía sau nó vội vàng đưa tay, muốn đỡ Huyền Cương lui về phía sau, ai ngờ cỗ lực kia khá lớn, Huyền Cương trái lại đứng vững vàng cước bộ, Phương Hân thì chật vật bị đụng ngã lăn trên mặt đất, hai tay chạm vào Huyền Cương cũng bị chấn đến ẩn ẩn đau nhức.

Đường Khảo vừa thấy tình thế tựa hồ đối với phe mình bất lợi, cũng bất chấp không có mục tiêu để nhắm, cứ vậy một mạch hướng vị trí vừa rồi bắn ra liên tiếp hai mũi tên, nhưng hai mũi tên này cũng như mũi tên thứ nhất một đi không trở lại, không chút phản ứng nào. . . . . .

Trong bóng tối đột nhiên thoát ra một tiếng cười lạnh, nghe giống như người đang che mũi miệng phát ra, khàn khàn trầm thấp, Đường Khảo và Phương Hân nghe mà cả người lạnh lẽo. Tiếng cười vừa dứt, đầu Huyền Cương ngẩng cao lại thả lỏng xuống, không còn bảo trì tư thế công kích giương cung bạt kiếm vừa rồi.

Phía sau đột nhiên có người cao giọng gọi tên Đường Khảo. Phương Hân vừa quay đầu lại, cư nhiên là Vũ Văn và Đinh Lam cũng chạy tới!

"Nguy hiểm thật nguy hiểm thật! Cuối cùng cũng tìm được hai người các cậu!" Đinh Lam đầu đầy mồ hôi, dường như vừa rồi luôn một mạch chạy đến, "Tớ nói Đường Khảo cậu không có chuyện gì sao lại khóa điện thoại di động? Cậu cũng không phải không biết di động Phương Hân bị phá hư. . . . . ."

Đường Khảo hoàn toàn không đem lời oán trách của Đinh Lam nghe lọt vào tai, hắn vẫn như cũ nửa quỳ trên mặt đất, đem bốn mũi tên đặt lên dây cung.

Vũ Văn lắc đầu, đến bên cạnh Đường Khảo vỗ nhẹ bờ vai hắn, nói: "Không cần căng thẳng, người nọ đã đi rồi. . . . . ."

"Đi rồi?" Lông mày Đường Khảo nhảy dựng, nhẹ giọng lặp lại một lần, mới chậm rãi đứng lên. Đinh Lam cũng đưa tay nâng Phương Hân bị liên tiếp quẳng ngã xuống hai lần người đầy tro bụi từ mặt đất kéo lên.

"Đây. . . . . .Đây. . . . . .Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra. . . . . .Kia. . . . . .Đại cẩu màu lam kia là cái gì?" Từ trước đến nay mồm miệng lanh lợi Phương Hân giờ phút này cũng trở nên lắp bắp.

Vũ Văn ngồi xổm người xuống vỗ về chơi đùa đám lông rậm sau gáy Huyền Cương, nói với Phương Hân: "Tạm thời không có việc gì nữa, hung thủ giữa trưa em trông thấy kia, ban nãy mai phục phía trước, nhưng hiện tại hắn đã đi rồi."

Thời gian giữa trưa bị hung thủ không nhìn thấy được truy đuổi loại cảm giác bàng hoàng khi đó lại bao phủ toàn thân, Phương Hân không nhịn được cả người lạnh lẽo, đánh một cái rùng mình.

Đinh Lam thấy thần sắc của Đường Khảo còn đang ngớ ra, liền tự mình động thủ cầm điện thoại di động bên hông Đường Khảo ra nhìn, nguyên lai là hết pin, thảo nào tắt máy suốt, thiếu chút nữa có đại sự xảy ra.

Editor: Bánh Tiêu - chỉ post tại: banhtieu137.blogspot

Huyền Cương rung rung lông trên người, chậm rãi hướng phía trước đi đến, còn lại bốn người liếc nhìn nhau, cũng đi theo.

Ước chừng đi khoảng hai ba chục thước, Huyền Cương ở trước một gốc cây ven đường mà ngọn đèn không thể nào chiếu tới ngừng bước, vùi đầu ngửi ngửi xung quanh.

Đường Khảo dùng đèn pin mini trên móc chìa khóa chiếu dưới tàng cây, một mảnh cỏ nhỏ đã bị giẫm phẳng, đáng tiếc là không để lại thành hình dấu chân. Đinh Lam đột nhiên khom lưng ghé trên mặt đất, học bộ dáng Huyền Cương bò xung quanh hai bước, lại ra sức khụt khịt mũi. (Tiêu: bởi vậy Huyền Cương nó cứ trở mình xem thường Đinh Đinh hoài =]])

"Cậu cho rằng cậu cũng là cẩu cẩu hả?" Phương Hân nhịn không được nở nụ cười.

Song Đinh Lam bò một vòng quanh gốc cây, thật đúng là phát hiện được thứ gì đó, hắn búng tay một cái, hướng mọi người ra hiệu hắn thứ hắn phát hiện. Bọn Vũ Văn tập trung nhìn vào, nguyên lai trong bụi cỏ có ba nhánh tên luyện tập bằng than, bị người chỉnh chỉnh tề tề dàn hàng đặt cùng một chỗ, mũi tên đang chỉ về hướng bọn Vũ Văn.

"Đây không phải là ba mũi tên vừa rồi cậu bắn ra sao?" Phương Hân giật mình hỏi han, hung thủ kia cư nhiên đều tiếp được ba mũi tên!

Đường Khảo thoáng cười khổ, đem ba mũi tên từ trên mặt đất nhặt lên, lắc đầu nói: "Rõ là gió mạnh thổi chậm tên, tay khống chế yếu độ mạnh của cung a. . . . . .Thật mất mặt."

Vũ Văn mở miệng trấn an nói: "Đừng dễ dàng nhụt chí như vậy, ban nãy tham ảnh của Huyền Cương dò đường không phải cũng bị chặn lại sao? Người nọ đích thực không đơn giản, nếu không phải cậu giương cung rút tiễn kiềm chế, nói không chừng hắn sớm đã ra tay phát động công kích! Thật phải động thủ, Huyền Cương cũng không nắm chắc có thể bảo vệ được một trong hai người a. . . . . ."

"Hung thủ kia chính là hướng phía tớ mà tới sao? Nhưng tớ đã không còn bức ảnh của hắn nữa a!" Phương Hân rất khó hiểu.

"Vấn đề là. . . . . .Vị bạn học thu được bức ảnh của cậu đã đem nó phát tán trên mạng, bị hắn nhìn thấy, đại khái hắn hoài nghi cậu và vị bạn học kia đã có nói trước, lại lần nữa thu hồi ảnh chụp rồi. . . . . ." Đinh Lam thở dài một hơi.

"Tớ nên làm gì bây giờ a? Có phải nên báo cảnh sát rồi không!" Phương Hân có chút nóng nảy.

Vũ Văn khoát tay áo, nói: "Đừng nóng vội, báo cảnh sát vô ích, cảnh sát không bảo vệ được em, em tạm thời đừng trở về phòng ngủ qua đêm nữa, đến phòng làm việc của bọn Đường Khảo trốn đi, Huyền Cương sẽ bảo vệ em."

"Huyền Cương?" Phương Hân cúi đầu nhìn nhìn Huyền Cương, nó cư nhiên rất uy phong gật đầu.

"Em vừa rồi đại khái cũng đã trông thấy biểu hiện của Huyền Cương, tuy rằng hung thủ không phải người thường, nhưng nó cũng không phải một con chó bình thường, em phải tin tưởng sức mạnh của nó!" Vũ Văn nghiêm túc nói với Phương Hân.

Vũ Văn thay Đường Khảo đem lời hắn khó nói nhất nói ra, tảng đá lớn trong lòng Đường Khảo rốt cuộc cũng rơi xuống.

"Chúng tôi sau khi tìm được bức ảnh, cũng cảm thấy hung thủ rất có khả năng sẽ lần nữa tìm tới cửa, mà điện thoại di động của cậu lúc này lại một mực tắt máy, thật sự không còn cách nào, tôi đành phải nhờ Huyền Cương hỗ trợ, đem túi tên của cậu đeo trên người nó, bảo nó theo mùi của cậu trước một bước tới tìm, hoàn hảo Huyền Cương kịp thời chạy tới, bằng không một trong hai người các cậu a. . . . . ." Vũ Văn đối với Đường Khảo, đưa tay giả bộ vẽ một đường lên cổ mình.

Về phần bức ảnh làm thế nào mất mà lấy lại được, cùng với việc bạn học Ngô Duy vô tội chết oan, Vũ Văn đều sớm cùng Đinh Lam bàn bạc xong, tuyệt không ở trước mặt Phương Hân đề cập đến nửa chữ. Nếu để Phương Hân biết nàng trong lúc vô tình hại chết một vị bạn học vô tội, chỉ sợ nàng trời sinh tính thiện lương sẽ tự trách mình đến phát cuồng mất thôi. . . . . .


Trong phòng làm việc, bốn người đang vây quanh trước máy tính xem bức ảnh hiện trường giết người hao tổn tâm cơ mới tìm về được kia. Huyền Cương thì lại ghé vào dưới bàn máy tính nghỉ ngơi, tựa hồ đối với thảo luận của bọn họ chẳng hề cảm thấy hứng thú.

"Khi cậu chụp ảnh có phải tay luôn run hay không a? Bức ảnh này quá mờ rồi. . . . . ."

"Sao có thể trách tớ a? Điện thoại di động hiệu quả chụp ảnh không phải là như vậy sao?"

"Nhưng đây cũng quá. . . . . ."

"Cậu đừng cứ lấy tiêu chuẩn chụp hình của mình để đòi hỏi tớ a! Tớ không phải người ham mê chụp hình. . . . . .Hơn nữa, nếu có kẻ đang ở trước mặt cậu giết người, chẳng lẽ cậu còn có tâm tư suy nghĩ bức ảnh kết cấu như thế nào gì gì đó sao?"

Đường Khảo và Phương Hân còn chưa nói được hai câu, lại bắt đầu cãi nhau, Đinh Lam ở phía sau hai người trêu ghẹo nói: "Các cậu thật đúng là chỉ có thể cùng hoạn nạn, không thể cùng phú quý a. . . . . ."

"Được rồi, Đường Khảo, tôi biết cậu không cam lòng, nhưng Phương Hân đã tận lực rồi, bức ảnh bị mờ không phải lỗi của nàng." Vũ Văn đành phải đứng ra hòa giải.

"Kỳ quái. . . . . .Nếu hung thủ đã trông thấy bức ảnh này nhìn không thấy gì cả, vì sao còn cố chấp quay lại tìm giết Phương Hân như vậy chứ? Chẳng lẽ chỉ vì cảm thấy bị Phương Hân lừa gạt, nuốt không trôi cục tức này?" Đường Khảo đưa ra một vấn đề, hắn cảm bức ảnh này thật sự đã không còn giá trị tiếp tục truy cứu nữa.

Vũ Văn mạnh hút một hơi khói thuốc, khẽ nói: "Sẽ không đơn giản như vậy, hung thủ nếu coi trọng bức ảnh này như thế, vậy thì trong bức ảnh rất có khả năng còn thông tin nào đó vạch trần thân phận của hắn, chỉ là chúng ta còn chưa phát hiện mà thôi."

Đường Khảo và Đinh Lam nghe Vũ Văn vừa nói như thế, lại dí sát vào màn hình máy tính nhìn kỹ hơn, người trên bức ảnh chỉ có một bên mặt, đang ngồi xổm trên mặt đất quan sát cánh tay cụt trong tay. Đáng tiếc khuôn mặt của người trên bức ảnh giống như phác họa đường viền đen thành một đoàn, còn phần có ánh sáng, thật sự không có gì đặc biệt.

"Các cậu vì sao nhất định phải nhìn mặt người nọ chứ? Nói không chừng chỗ hung thủ băn khoăn không phải tướng mạo của hắn đâu?" Được Vũ Văn gợi ý, Phương Hân bắt đầu quan sát bối cảnh trong bức ảnh có gì khả nghi không.

Đường Khảo lại đem bức ảnh phóng to vài lần, thân hình hung thủ hầu như chiếm đầy toàn bộ màn hình, nhưng trừ bỏ những hạt khảm thô to đầy màn hình, cũng không phát hiện thông tin có giá trị gì.

Thình lình, Vũ Văn đè lại tay khống chế chuột của Đường Khảo, "Chờ một chút! Di chuyển sang trái một chút!"

Hình ảnh song song di chuyển đến thắt lưng của hung thủ, hung thủ ngồi chồm hổm trên mặt đất, mông hơi nhếch lên, bên hông kia dường như có dị vật gì đó lồi lên, bên cạnh hình dáng có đường cong hình chữ S, tôn thêm đường cong thẳng tắp phía sau lưng hung thủ, càng thêm rõ ràng.

"Đây là thứ gì a?" Đinh Lam chỉ vào vật tròn đen tuyền kia.

Đường Khảo híp mắt nhìn hồi lâu, nói: "Có thể là xâu chìa khóa chăng, cậu và tớ không phải cũng thích đem chìa khóa mắc ở nơi nào đó sau thắt lưng sao?"

Vũ Văn nhìn hình dáng vật lạ kia trầm tư thật lâu, trong lòng đột nhiên hiện ra một bóng người, nhưng hắn còn chưa dám hoàn toàn khẳng định, vì vậy chậm rãi nói: "Các cậu không cảm thấy thứ này giống một cái lục lạc sao?"

"Lục lạc? Ba thanh niên đều kêu một tiếng sợ hãi.

"Cũng có chút giống! Các cậu nhìn, mép đường cong của thứ này trên nhỏ dưới lớn, không phải là đường cong của nửa cái lục lạc sao?" Đường Khảo kịp phản ứng đầu tiên, lập tức nhấp vào cửa sổ công cụ vẽ, đem đường viền của vật lạ kia dùng tia đỏ tô ra.

"Ai khi không lại đeo một cái lục lạc trên lưng a?" Đinh Lam có chút buồn bực.

"Người Trung Quốc đương nhiên không có thói quen này. . . . . ." Vũ Văn đem điếu thuốc cầm trong tay dập tắt.

"Ý thầy là. . . . . .Đây là một người ngoại quốc?" Phương Hân hỏi.

"Hắc hắc. . . . . .Chính là một vị ngoại quốc đẹp trai đó." Vũ Văn cười lạnh, "Tôi từng nhìn thấy sau lưng Austin có một lục lạc màu vàng."

"Austin? Không thể nào!" Trên mặt Phương Hân tràn ra vẻ kinh sợ. Nàng thế nào cũng vô pháp đem anh đẹp trai Italy trầm mặc kiệm lời kia liên hệ cùng tên ác ma cuồng sát trông thấy giữa trưa.

Editor: Bánh Tiêu - chỉ post tại: banhtieu137.blogspot

"Chính là tên nước ngoài cả ngày cùng bé Nhật Bản quấn một chỗ? Hừ! Quả nhiên cùng người Nhật Bản lêu lỏng không phải người tốt!" Đinh Lam vỗ bàn đứng lên.

"Đừng kích động như vậy." Đường Khảo thò tay kéo Đinh Lam trở lại chỗ ngồi, "Cậu cầm bức ảnh này đi tố cáo hắn vô ích thôi."

"Đúng vậy, đây chỉ là một điểm đáng ngờ, nhưng còn cần chứng cứ xác thực, các cậu lần sau ở nơi bình thường khi nhìn thấy Austin, ngàn vạn lần đứng lộ ra biểu cảm trông thấy tên cuồng sát!" Vũ Văn cầm đầu lọc trong tay ném đi, "Được rồi, chuyện tối nay, tất cả mọi người đem miệng dán kín lại một chút, truyền ra ngoài không có gì hay đâu!"

"Rõ!" Đinh Lam học tư thế của binh sĩ Mỹ cung kính hành lễ với Vũ Văn.

"Tôi đói quá a. . . . . . Đinh Lam, mấy đứa có cái gì ăn không?" Vũ Văn đột nhiên sầu mi khổ kiếm nhu nhu bụng.

"Thầy buổi tối không phải cùng cô Ôn ăn tối chung sao? Thế nào còn có thể đói a?" Đinh Lam kinh ngạc nói.

"Hửm? Cùng cô Ôn Nhã ăn tối chung?" Đường Khảo và Phương Hân cùng làm vẻ mặt cười xấu xa bu lại.

"Ôi. . . . . .Chính là bởi vì cô Ôn Nhã của mấy đứa đến gián đoạn, hại tôi không dám đi thêm cơm, đói chết rồi. . . . . ."

"Hahaha. . . . . .Em sẽ đi nấu mì gói cho thầy." Đinh Lam lập tức chui vào phòng bếp, chỉ chốc lát sau đã mang ra bốn tô mì nóng hôi hổi. Đường Khảo và Phương Hân lúc này mới nhớ tới, bọn họ cũng chưa ăn bữa tối.

Bốn người ngồi xung quanh Huyền Cương, vừa nói vừa cười mà ăn, Đinh Lam còn đùa giỡn đem mặt tô đặt bên mũi Huyền Cương, nhìn Huyền Cương ngửi mùi bột ngọt mãnh liệt thần sắc lộ ra vẻ chán ghét, Đinh Lam và Đường Khảo đều cười ha ha. Có nhiều nam sinh ở cùng như vậy, Phương Hân rốt cuộc tạm thời quăng sự sợ hãi sâu trong nội tâm lên chín tầng mây.

"Đúng rồi, Phương Hân, đêm hôm trước. . . . . . Bách Diệp có phải từng đến tìm cậu không?" Đường Khảo giả vờ rất tùy tiện hỏi một vấn đề đã nghẹn khuất trong lòng hắn thật lâu.

"A? Đây. . . . . .Đúng nha. . . . . .Bạn ấy tới giúp làm việc." Phương Hân sửng sốt, không nghĩ tới Đường Khảo sẽ đột nhiên hỏi việc này.

"Hửm? Bách Diệp từng đến tìm em sao? Hắn cùng em nói những việc gì?" Vũ Văn có chút cảnh giác hỏi han.

"Ừm. . . . . .Cũng không nói gì, phần lớn thời gian chúng em đều xử lý chuyện của hội học sinh, ngẫu nhiên tán gẫu, Bách Diệp chỉ nói về chuyện của quê nhà bạn ấy bên kia.

"Đã nói những thứ này sao?" Vẻ mặt Đường Khảo có chút hoài nhi, "Hắn sẽ tốt bụng như vậy, vô duyên vô cớ đến giúp cậu làm việc?"

"Bách Diệp rất lễ độ, ai như cậu? Nói chạy liền chạy! Không có bạn ấy hỗ trợ, tớ làm đến nửa đêm cũng chưa xong!" Trong thanh âm của Phương Hân đã dẫn theo ba phần oán khí.

Đường Khảo không nói gì nữa, im lặng đem nước mì trong tô uống cạn.

"Đúng rồi, bạn ấy nói nhà của bạn ấy ở trong một công viên, nơi đó có mảnh rừng rộng lớn, nhưng còn có rất nhiều mộ phần! Còn nói ban đêm lúc đi ngang qua mộ phần, sẽ chứng kiến rất nhiều ngọn nến thắp sáng. . . . . .Người Nhật Bản thật kỳ quái, sao ở trong công viên còn có thể có nhiều mộ phần chứ?"

Phương Hân vừa nói xong, vẫn luôn quỳ rạp trên mặt đất nhắm mắt dưỡng thần Huyền Cương đột nhiên ngẩng đầu lên, hai lỗ tai thẳng tắp cũng thoáng lung lay.

Vẻ mặt Vũ Văn cũng đột ngột trở nên có phần nghiêm túc, y đứng dậy, chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng làm việc nho nhỏ hai vòng. Đường Khảo và Đinh Lam đều không biết y đang nghĩ tới việc gì, không hẹn mà cùng đặt bát đũa xuống.

"Chẳng lẽ thật sự có công viên như vậy?" Phương Hân hơi do dự hỏi han.

"Có! Công viên quốc gia Cao Dã Long Thần (tiếng Nhật là Koya Ryujin) !" Vũ Văn nói từng chữ từng câu.

Editor: Bánh Tiêu - chỉ post tại: banhtieu137.blogspot

Công viên quốc gia Cao Dã Long Thần, tại tỉnh Wakayama của Nhật Bản, nổi tiếng nhất trong công viên, hiển nhiên là Cao Dã Sơn (Koyasan) thánh địa của Phật giáo cao quý của người Nhật Bản, từ lúc Hoằng Pháp đại sư ở đây sáng lập Mật Giáo Chân Ngôn Tông, đến nay đã có hơn 1200 năm, bởi vì phật môn hương khói thịnh vượng, trăm ngàn năm qua có vô số danh nhân quy y Cao Dã Sơn, cho đến ngày nay, hai đại thánh địa đã được phát triển là Già Lam (Garan, có nghĩa là chùa) và đền Okunoin, trước đền Okunoin là tham đạo dài 18 đinh (mốc ruộng, 36 thước là 1 bình, 30 bình là 1 mẫu, 100 mẫu là 1 đinh @_@) mộ bia ngũ luân tháp lớn nhỏ mọc lên san sát vượt quá 20 vạn, rất nhiều danh nhân của Nhật Bản thời Chiến quốc được kiến mộ lập bia ở đây, ngay cả Oda Nobunaga từng hạ lệnh huyết tẩy Cao Dã Sơn, cũng được Hideyoshi lập mộ bia tưởng niệm ở nơi này. Hàng loạt mộ phần theo như lời Bách Diệp, hẳn là chỉ nơi này rồi.

Đường Khảo và Đinh Lam đều từng chơi trò chơi Nhật Bản thời Chiến Quốc trên máy tính, đối với danh nhân thời kỳ chiến quốc tương đối quen thuộc, vừa nghe Vũ Văn nói cái gì Uesugi Kenshin, Takeda Shingen, Oda Nobunaga, Hideyoshi gì gì đó có mồ mả ở Cao Dã Sơn, nhịn không được có phần líu lưỡi. Phương Hân nghe không hiểu lắm những thứ này, nàng có chút phát ngốc hỏi han: "Bách Diệp nói quê nhà của bạn ấy ở Cao Dã Sơn, vì sao thầy Vũ Văn lại lo lắng chứ?"

(Tiêu: 4 vị bên trên đều là lãnh chúa lừng danh, chú thích từng người chắc chết mất TT nên nói chung Uesugi [ sharing.net/forum/showthread.php?t=58993] là kỳ phùng địch thủ với Takeda [ vi.wikipedia.org/wiki/TakedaShingen] , Oda [ vi.wikipedia.org/wiki/OdaNobunaga] là bạo chúa, Hide [ vi.wikipedia.org/wiki/ToyotomiHideyoshi] là người kế thừa của Oda hai người đều có công thống nhất Nhật Bản. Ai muốn tìm hiểu kỹ hơn nữa có thể click vào tên mí bạn ấy)

Vũ Văn ngừng một chút, ánh mắt mang màu sắc rất ưu sầu, nói: "Tôi chỉ sợ hắn là truyền nhân của Chân Ngôn Tông Mật Giáo, mục đích đến nơi này của chúng ta với rắp tâm khó lường a. . . . . ."


Rạng sáng trong rừng cây, truyền đến từng trận tiếng bước chân dồn dập, bởi vì ánh sáng không đủ, trong rừng cây tỏa ra một mảnh sắc màu lam đậm ảm đạm, theo tiếng bước chân đồng thời dừng lại, phiến phiến lá mảnh cũng từ đỉnh bị đánh rơi xuống, xoay tròn rơi trên bụi cỏ.

"Bên hông phát lực, vọt tới trước đâm nhanh!" Theo một tiếng Vô Vi Tử gầm lên, Vũ Văn ra sức bổ nhào về phía trước, chỉ thấy hư linh kim thương khí thế như cầu vồng, mạnh xỏ xuyên hai cây tiểu thụ cách nhau qúa gần.

"Sai! Sai! Sai!" Vô Vi Tử đột nhiên nổi trận lôi đình, vài cọng tóc bạc không dư dả nhiều trên đầu cũng theo thân hình run rẩy của ông nhẹ dựng đứng, "Ta kêu ngươi vọt tới trước đâm nhanh, không bảo ngươi hai chân cách mặt đất! Ngươi nhào tới làm gì? Chó đói chụp mồi sao?"

Huyền Cương vẫn luôn ghé vào bên người Vô Vi Tử bỗng hắt hơi một cái, tựa hồi đối với việc Vô Vi Tử lấy chó để mắng người có chút bất mãn.

Vũ Văn thở hồng hộc nửa ngồi chồm hổm trên mặt đất, thỉnh thoảng đưa tay lau mồ hôi trên thái dương, liên tục huấn luyện cường độ cao khiến thể lực y bắt đầu có phần cạn kiệt. "Tiền bối, hư linh kim thường không đủ trọng lượng, tôi một khi dùng tới lực thắt lưng, sẽ rất khó giữ vững cân bằng a. . . . . ."

"Thảo nào lão già Biệt Ly tiên sinh kia cũng không thể dạy tốt ngươi, ngươi đối với ngộ tính võ học thật sự quá kém!" Vô Vi Tử lắc lắc đầu, "Dùng tới lực thắt lưng, chẳng qua chỉ gia tăng tốc độ cánh tay phải của ngươi đâm ra, không phải bảo ngươi đem trọng tâm thân thể dời về phía trước, trong quyền anh có một loại phương thức huấn luyện song quyền nắm giả luyện tập tốc độ ra quyền, trong tay bọn họ trống không, không phải giống tay cầm hư linh thương của ngươi sao? Vì sao người ta có thể dùng tới lực thắt lưng chứ?"

Vũ Văn mờ mịt gật đầu, nhưng vẫn cái hiểu cái không.

Vô Vi Tử ngửa đầu nhìn về hướng Đông, chân trời đã thấp thoáng hiện ra một mạt hồng nhạt, ánh sao mai cũng dần dần tan biến. Ông thở dài một tiếng, nói: "Vũ Văn, ngươi theo ta học võ, đã bao lâu?"

"Còn chưa đến ba tuần. . . . . ." Vũ Văn cẩn thận hồi đáp.

"Nhưng ta không có gì có thể dạy ngươi nữa, bởi vì ngươi cái gì cũng học không thông. . . . . ." Vô Vi Tử thoáng cười khổ.

Vũ Văn cũng ngượng ngùng gật đầu, nói: "Sư phụ vốn cũng nói như vậy với tôi, bảo tôi không cần tiếp tục hao phí tinh lực vào việc tập võ nữa."

"Thiên Bằng thương pháp, chính là chiêu thức phiêu dật lưu loát, nhìn ngươi thân hình gầy yếu, cư nhiên cũng có thể bị ngươi dùng đến thập phần nặng nề, từng chiêu từng thức đều đại khai đại hợp, một bộ đấu pháp không muốn sống. Thôi được, ngươi cũng không nhất định phải sửa lại, lâm trận biến thương, nói không chừng còn có thể dọa người ta nhảy dựng." Vô Vi Tử xem như cũng phúc hậu rồi, còn chưa đem thương pháp của Vũ Văn nói cái gì cũng tệ.

"Vãn bối ngu dốt, khiến tiền bối hao tâm tổn trí rồi. . . . . ." Vũ Văn chỉ cảm thấy mình lại phảng phất nhớ tới thời niên thiếu, khi đó đối mặt với Biệt Ly tiên sinh, nói được nhiều nhất đại khái chính là những lời này.

"Thôi thôi, ta lúc tuổi còn trẻ tranh cường háo thắng, mọi chuyện đều muốn so cao thấp với Biệt Ly tiên sinh, nhưng bao giờ cũng rất khó như nguyện, mấy ngày hôm trước còn đang suy nghĩ, nếu ta có thể dạy ngươi thành công, xem như có thể hơn Biệt Ly tiên sinh rồi, nhưng ngươi thật đúng là đủ khiến người ta chán chường, haha. . . . . ." Vô Vi Tử nhìn Huyền Cương bên cạnh, "Cũng phiền Huyền Cương tận tâm tận lực bảo hộ ngươi, ngươi đến tột cùng có chỗ nào hơn người khiến nó đối với ngươi quyết một lòng a?"

Editor: Bánh Tiêu - chỉ post tại: banhtieu137.blogspot

"Việc này. . . . . .Vãn bối quả thật không biết. . . . . ." Vũ Văn thực sự chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

"Ừ, bắt đầu từ ngày mai, ngươi không cần nhất định đến tìm ta sớm như vậy nữa." Nói xong, Vô Vi Tử bắt đầu đi hướng ra ngoài cánh rừng, xem ra ông thật sự từ bỏ việc tiếp tục truyền thụ võ công cho Vũ Văn.

"Nhưng tôi còn có rất nhiều chuyện muốn thỉnh giáo a!" Vũ Văn có chút sốt ruột, vội vã bước nhanh theo, rất sợ sau này sẽ không gặp được Vô Vi Tử nữa.

Vô Vi Tử thấy Vũ Văn vội vàng đuổi theo, nhịn không được cười sang sảng, nói: "Ta không phải cấm ngươi tới, ta chỉ nói nếu không cần luyện võ, ngươi có thể ngủ thêm một lát, nhìn hốc mắt ngươi hãm sâu, thần tình tiều tụy, gần đây có phải có chuyện khó giải quyết quấy nhiễu không a?"

Vũ Văn đắn đo nửa ngày, mới mở miệng hỏi: "Tiền bối, người ở chỗ này ẩn cư, đến tột cùng là đã thực sự thoái ẩn, hay còn nguyên nhân khác?"

Thần sắc Vô Vi Tử nghiêm nghị, nói: "Ta không dối ngươi, ta có chút sự tình, ngươi đừng hỏi tỉ mỉ thêm nữa."

Nhìn thái độ Vô Vi Tử kiên quyết, Vũ Văn cũng biết nhiều lời vô ích, y nghĩ nghĩ, thay đổi chủ đề, "Tiền bối ở nơi này ẩn cư nhiều năm có cảm thụ được linh lực dị thường dao động không?"

"Hai tháng trước, trong trường dường như từng có một lần dị chấn, bất quá không quan hệ gì đến ta, ta liền không chú ý nhiều."

"Tiền bối biết vị trí cụ thể của ngọn nguồn dị chấn không?" Vũ Văn truy vấn, dường như dị chấn theo như lời Vô Vi Tử, chính là thời điểm tà binh hiện thế.

Vô Vi Tử dừng bước, đưa tay thoáng chỉ hướng công trường tòa nhà tổng hợp, nói: "Đại khái chính là bên kia, kỳ thật đêm hôm đó ta uống quá chén, cũng không trực tiếp cảm nhận được, là sáng ngày thứ hai khi ra ngoài tập thể dục mới phát hiện."

"Ngày hôm sau mới phát hiện?" Vũ Văn có chút nghi hoặc.

"Này, ngươi trông thấy thần thú mỏ diều hâu trên kiến trúc bốn phía này không?" Vô Vi Tử hỏi.

Vũ Văn liên tục gật đầu.

"Chúng nó không phải tùy tiện điêu khắc trên nóc nhà như vậy đâu, đó chính là Linh Động Nghi một nhóm sư tổ đạo giáo lưu lại năm ấy!"

"Linh Động Nghi?" Vũ Văn kêu lên kinh hãi, y đã sớm phát hiện những mỏ diều hâu này không giống bình thường, không ngờ rằng chính là pháp khí của Đạo gia.

"Trong《 Hậu Hán thư. Trương Hành truyện 》từng ghi chép, Đông Hán Dương Gia năm đầu, Trương Hành dùng đồng tinh chất đúc thành máy đo địa chấn, "Nếu như có động đất, tôn tắc chấn long (giống ly rượu 3 chân của thời Hán thường dùng, 3 chân đó chính là 3 con rồng) , từ máy phun ra viên châu, hướng tới hàm con cóc. Tiếng chấn vang cao, người ta dựa vào đó mà biết được." Đại khái đã thất truyền rồi, song các sư tổ lại dựa vào dẫn dắt này, chế tạo Linh Động Nghi! Chuyên trách giám sát linh lực dao động dị thường!" Vô Vi Tử dạo bước đến bên dưới mái hiên của một tòa nhà cũ, ngẩng đầu cùng mỏ diều hâu treo rủ xuống trên không trung nhìn nhau.

"Chẳng lẽ mỏ diều hâu này cũng giống rồng bay trên máy đo địa chấn giống nhau, một khi phương nào xuất hiện linh lực dao động biên độ sóng lớn, nó sẽ phun châu nhắc nhở chúng ta?" Vũ Văn kinh ngạc vạn phần.

"Không sai! Trong miệng những mỏ diều hâu này đều lắp cơ quan, nếu tà linh dị động, nó sẽ phun ra một viên đồng to cỡ bằng nắm tay! Hai tháng trước, ta chính là khi tuần tra rèn luyện sớm, nhặt được một đồng châu, mới biết hướng công trường có dị động!"

"Đồng châu cỡ bằng nắm tay hả?" Vũ Văn sau khi kinh ngạc tán thán, nhịn không được trong lòng nghĩ thầm, nếu hiện tại thứ đồ chơi này đột nhiên di chuyển, đồng châu rơi xuống đập bể đầu Vô Vi Tử, vậy sẽ không phải chuyện hay ho nữa rồi. . . . . .

"Tiền bối, trong trường vì sao phân bố Linh Động Nghi? Chẳng lẽ sứ mệnh của người đóng giữ ở nơi này, chính là muốn trông chừng thứ gì đó dị thường nguy hiểm sao?" Nhìn lão nhân chậm rãi từ trước tòa nhà cũ bỏ đi, Vũ Văn lại đuổi theo đặt câu hỏi.

Vô Vi Tử chợt quay đầu lại cực kỳ nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt Vũ Văn, ông quơ quơ ngón trỏ tay phải, nói: "Ta không phải đã nói rồi sao? Xin, miễn, hỏi!"