Chương 33: Giải cứu

Cố Thanh chân tay luống cuống đứng trước cửa đại sảnh, bản thân vừa mới chạy đi trong chốc lát, trong đại sảnh yến hội liền trở thành một đống hỗn độn, xa xa Lưu Thiên Minh nhắm chặt hai mắt gần nữa thân mình chôn trong đá vụn, trên trán còn đang chảy máu, gần đó một chút Vũ Văn tựa hồ cũng bị thương nặng, đang cố giãy dụa muốn từ trên mặt đất đứng lên, về phần Huyền Cương, đang dùng một tư thế vặn vẹo kỳ quái nằm trên mặt đất. . . . . . Cô cực kỳ muốn nhào sang nâng Vũ Văn dậy, nhưng giữa bọn họ, vẫn còn bị ngăn cách bởi một Hồn Độn máu tươi đầm đìa. . . . . .

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ban nãy thoát đi, Cố Thanh từng đại khái giải thích qua cho Bồ Viễn về tình hình đã phát sinh. Bồ Viễn hiện tại đã biết, đầu cự thú trước mặt này chính là thủ phạm gây nên huyết án trong cao ốc Đằng Long, mà bản thân bất hạnh do diện mạo cực giống Đại Đường hoàng đế Lý Thế Dân, nên trở thành mục tiêu chọn lựa công kích đầu tiên của cự thú. Tuy rằng còn chưa hiểu rõ vì sao bản thân đang đi thang máy xuống lầu lại trở lại tầng thượng, nhưng quái vật đang lắc lư đi về hướng bọn họ, đã không cho phép Bồ Viễn nghĩ sang chuyện khác được nữa.

"Cố Thanh, cô đi trước, để tôi đối phó nó." Bồ Viễn dù sao cũng là một nam nhân, lần đầu tiên đối mặt Hồn Độn bị dọa đến thất hồn lạc phách, cũng không ảnh hưởng đến dũng khí của hắn hiện tại cố phản kháng.

Cố Thanh gấp đến độ giậm chân, hai người nam nhân kỳ tài đều không làm gì được Hồn Độn, một lão bản sống an nhàn sung sướng như Bồ Viễn làm sao có thể ứng phó được với ma thú hung tàn này? Nhưng hiện tại lại lôi kéo Bồ Viễn chạy ra ngoài trốn, nói không không chừng vẫn bị cuốn trong vòng luẩn quẩn chạy về đây, không biết quái vật kia đến tột cùng đối với mình làm ma pháp gì. . . . . .Hơn nữa, cô hiện tại cũng không nguyện ý bỏ lại Vũ Văn đang bị thương.

Bồ Viễn sau khi thấy tận mắt Hồn Độn, rốt cuộc minh bạch việc này tuyệt đối không có khả năng giấu diếm nữa, vì thế quyết định gọi điện thoại báo cảnh sát, bất đắc dĩ khi lên lầu vội vàng, di động còn đặt trong phòng làm việc, hiện tại tình huống nguy cấp, cũng chỉ nhìn đông nhìn tây, hy vọng trông thấy ở xung quanh tìm được vũ khí gì đó có thể tự vệ. Khi hắn trông thấy thanh giáo đã cắt bị thương Huyền Cương, ánh mắt hắn không khỏi sáng ngời, chạy nhanh tới.

Từ sau khi Bồ Viễn trở về đại sảnh, Hồn Độn vẫn thong thả nhìn Bồ Viễn, chậm rãi hướng đến gần hắn, Bồ Viễn chạy về phía thanh giáo kia, nó cũng chỉ chậm rì rì quay đầu đi theo, xem ra Long Vương không vội tấn công con mồi của mình, có lẽ sau khi Long Vương giải quyết xong đám người Vũ Văn, liền cho rằng không còn ai có thể ngăn cản gã báo thù nữa.

Bộ giáo sau khi bị Long Vương đánh bay, liền run rẩy cắm trên tường, gần phân nửa đoạn giáo đều cắm vào giữa tường, Bồ Viễn mất sức của chín trâu hai hổ mới đem nó từ trên tường rút ta. Có trường giáo trong tay, Bồ Viễn thở hổn hển có thêm chút dũng khí, bất quá đợi sau khi Hồn Độn dần dần tới gần Bồ Viễn, Bồ Viễn liền hối hận rồi —— Quái vật kia thật sự quá lớn, so sánh mình và nó, căn bản không có khả năng đối kháng!

Hồn Độn cúi đầu để sát vào Bồ Viễn, mạnh nhe răng, một loạt răng nhọn như dao khiến Bồ Viễn sợ tới mức khẩn cấp lui về phía sau, nhưng sau lưng chính là vách tường, Bồ Viễn kề sát tường không đường thối lui, đành phải cố lấy mười phần dũng khí, cố sức nâng trường giáo hướng Hồn Độn đâm tới, Hồn Độn mở ra bồn miệng máu mạnh cắn đầu giáo, Bồ Viễn ngẩn ngơ, muốn đem trường giáo rút ra, nhưng bất quá chỉ như con kiến lay động đại thụ mà thôi. Hồn Độn hơi dùng chút lực, đầu đuôi đoạn giáo kia nhắm hướng ngược lại, thoáng cái đứng vững ngay cổ họng Bồ Viễn! Bồ Viễn nhất thời cảm thấy khó thở, hắn liều mạng vặn vẹo thân thể, nhưng không xê dịch được nửa phần. Hồn Độn sau khi nhe răng lộ ra một nụ cười dữ tợn, một Long đầu bạch sắc uy vũ hư ảo hiện ra bên cạnh đầu Hồn Độn.

"Thằng nhãi, có nhận ra lão Long không?" Trong thanh âm của Long Vương có một loại kiềm chế xúc động đã lâu.

"Ai. . . . . .Ai nhận ra ngươi. . . . . .Ngươi quái vật kia?" Hô hấp của Bồ Viễn không thông, nói chuyện cũng không thể ăn khớp.

"Lý Thế Dân, uổng cho ngươi cả đời quân vương, kết quả vẫn là dám làm không dám nhận!" Long Vương giận dữ, Hồn Độn lại ở trên đuôi giáo dùng thêm chút lực.

Bồ Viễn bắt đầu trở mình nổi lên bạch nhãn, phổi của hắn đã hít thở không được không khí. Mắt thấy Bồ Viễn vô tội sẽ toi mạng, Vũ Văn giãy dụa mạnh mẽ vận lực, dốc ra một đầu thương, đáng tiếc một thương này đã vô lực, cũng mất đi độ chính xác, cong vẹo rơi xuống cạnh Hồn Độn xuyên không tới, biến mất vô tung.

Long Vương ngoảnh đầu nhìn lướt qua Vũ Văn, cười âm trầm, lại ngoảnh đầu nói với Bồ Viễn: "Mày đã tự xưng cửu ngũ chí tôn, chân long thiên tử, lại không thể phi thăng biến hóa, vì sao dám miệt thị ta là nghiệp long. . . . . .Tạm cho ngươi nhìn chút bản lĩnh của long thật sự!"

Hồn Độn bỗng dưng buông bộ giáo ra, Bồ Viễn thoáng cái quỳ rạp xuống đất, mở to miệng hấp khí. Tuy rằng hình thể Hồn Độn vĩ đại, nhưng nhẹ nhàng khéo léo vung đầu một cái, bộ giáo ngậm trong miệng lập tức quay ngược sang, Bồ Viễn tức khắc kêu thảm một tiếng!

Hồn Độn đem bộ giáo trong miệng hướng từ dưới lên mạnh mẽ đâm tới, xuyên qua vai phải Bồ Viễn, cũng đưa hắn nâng lên, tiện thể ghim trên tường!

Bồ Viễn có bao giờ chịu qua đau khổ như vậy? Miệng vết thương bị đâm thủng thừa nhận toàn bộ sức nặng cơ thể, cơ thịt chỗ vết thương từng chút bị giật ra, mạch máu đứt vỡ tùy ý phun máu tươi ra ngoài, tiếng gào thảm thiết vang dội trong đại sảnh.

"Ha ha ha ha . . . . ." Bồ Viễn kêu thảm thiết khiến cho Long Vương đạt được thỏa mãn đến cực điểm, gã nhịn không được phát ra tiếng cười ngập tràn khoái ý phục thù.

Thảm trạng của Bồ Viễn dọa Cố Thanh đến ngẩn người, cô co quắp ở cạnh cửa, không biết nên trốn hay nên ở lại.

Vũ Văn một quyền nện trên mặt đất, đau đớn kêu lên với Long Vương: "Ngươi nọ vô tội! Hắn căn bản không phải Lý Thế Dân gì cả, người chết như đèn tắt, nào có chuyện ma quỷ chuyển thế đầu thai gì?"

Long Vương chẳng hề chịu thua, lạnh lùng nói: "Dù cho không phải Lý Thế Dân chuyển thế, nhất định cũng là Lý gia nhất mạch tương truyền (truyền từ đời này sang đời khác) ! Cha nợ con trả, thiên kinh địa nghĩa (đạo lý hiển nhiên, không thể sai được) !"

Vũ Văn nhất thời nghẹn giọng, Bồ Viễn nếu thật sự có dung mạo đồng nhất với Lý Thế Dân năm đó, nói không chừng hắn thật sự có huyết thống di truyền của Lý gia, chuyện nhiều năm trước như vậy, ai có thể nói rõ được chứ?

Không hề báo trước, Cố Thanh đưa tay chỉ vào khoảng không trên đầu Bồ Viễn, hét ầm lên!

Một bóng người quỷ dị đang treo ngược trên trần nhà trên đầu Bồ Viễn, Cố Thanh thét một tiếng, bóng đen kia liền chậm rãi bay xuống, bóng dáng lơ đãng ngửa đầu, cư nhiên hé ra một khuôn mặt người trắng bệch héo rũ! (Bánh Tiêu: ma nữ xuất hiện cứu tình lang đây mà ~~ tung hoa)

Vũ Văn ngẩn ra, đây chẳng phải là du hồn suýt nữa hại mình chuốc lấy sai lầm lớn Tống Xảo Trĩ đó sao?

Du hồn đáp xuống bên cạnh Bồ Viễn, cực nhanh vươn ra một bàn tay, dùng ngón tay chỉ còn lại khớp xương kia ở trên cọc giáo phía sau Bồ Viễn cắt xuống, ba ngón tay thô trắng khiến cọc giáo gỗ tựa như bị búa sắc bén chém xuống chỉnh tề tách ra. Bồ Viễn lập tức từ trên tường trượt xuống, tê liệt ngã trên mặt đất, du hồn diện vô biểu tình (mặt không có chút cảm xúc) đưa ngón tay nhấc lên phần giáo vẫn còn cắm trên vai Bồ Viễn, đột nhiên phát lực, cứng rắn rút cọc giáo ra, Bồ Viễn đau đến kêu to, nhưng khi hắn ngửa đầu trông thấy khuôn mặt khô héo kia của du hồn, tiếng thét phía sau liền đứt đoạn sợ tới mức nuốt ngược trở vào.

Du hồn một tay nâng Bồ Viễn từ trên mặt đất lên, mạnh đẩy, Bồ Viễn liền bị một cỗ lực mạnh mẽ đẩy ngã văng đến trước mặt Cố Thanh, lăn trên đất, Cố Thanh vội nâng hắn dậy, lấy tay đè lại bả vai bị thụ thương của hắn.

Du hồn ở trước mặt Hồn Độn sắc mặt ung dung làm xong việc này, Long Vương cư nhiên không hề ra tay ngăn cản, mãi đến khi Bồ Viễn chạy trốn tới cạnh cửa, Long Vương mới khó hiểu hỏi han: "Chẳng lẽ người này chính là tên đã phụ lòng ngươi?"

Du hồn chậm rãi gật đầu.

"Đã là kẻ phụ lòng, lưu lại làm gì?" Long Vương đột nhiên nổi giận, toàn thân hắc khí như liệt hỏa hừng hực khí diễm ngút trời. Thân hình Hồn Độn cong lên, như một dây cung căng đầy nhắm hướng Bồ Viễn, tùy thời có thể cấp cho Bồ Viễn một kích trí mạng.

Du hồn thoáng bay tới trước người Hồn Độn, hay tay giang ra, dĩ nhiên làm ra tư thế muốn ngăn cản Hồn Độn!

"Ngu muội cực điểm! Du hồn nho nhỏ cũng dám bọ ngựa đấu xe!" Long Vương đã rất không kiên nhẫn nữa.

Du hồn không rên một tiếng, toàn thân lại dâng lên khí diễm màu đen tương tự Hồn Độn. Vũ Văn lúc này mới hiểu, Tống Xảo Trĩ là hấp thụ oán khí của Long Vương, mới có được sức mạnh không thể coi thường. Nhưng mặt khác, linh lực của cô ta có nguồn gốc từ Long Vương, làm sao có thể dùng để đối kháng Long Vương chứ? Đang lúc bàng hoàng, Vũ Văn đột nhiên từ vùng đan điền cảm giác nóng rực, một cỗ sức mạnh quen thuộc dũng mãnh nhập vào cơ thể. Y mạnh cúi đầu, nguyên lai là Huyền Cương tựa đầu chỉa vào trên bụng y.

Toàn thân Huyền Cương gân cốt tổn thương nghiêm trọng, nhưng nó có lực khôi phục cường đại làm hậu thuẫn, chỉ cần thời gian đầy đủ, cuối cùng vẫn có thể khôi phục như ban đầu, bất quá hiện tại nó cũng chỉ có thể chớp đôi mắt, đem sức lực còn sót lại không nhiều truyền cho Vũ Văn.

Tuy có Huyền Cương tương trợ, sức mạnh Vũ Văn có được vẫn không đủ cùng Long Vương chính diện giao phong, trong lòng y thầm cân nhắc, e rằng chỉ có thể nghĩ cách mang mọi người đi khỏi đây, vượt qua cửa ải khó khăn này sẽ tính toán tiếp. Chỉ cần chịu đựng thêm vài giờ nữa, trời vừa sáng, Hồn Độn chỉ có thể đi vào ban đêm liền phải trốn chạy.

Vũ Văn ở một bên tư tiền tưởng hậu (nghĩ trước nghĩ sau) , du hồn bên kia và Hồn Độn sớm đã động thủ dây dưa cùng một chỗ.

Du hồn Tống Xảo Trĩ phiêu dật linh động, ở xung quanh Hồn Độn hư hư thật thật mà du kích, hình thể vĩ đại của Hồn Độn tuy một thân thần lực, cũng không đuổi kịp du hồn, khổ nổi không có chỗ dùng sức. Nhưng cốt trảo của du hồn cũng không gây mảy may thương tổn gì cho Hồn Độn, mỗi khi tay du hồn tiếp cận Hồn Độn, hắc khí quanh thân người trước liền cùng người sau quấn thành một đoàn, nảy sinh một cỗ lực tương xích. Bất quá du hồn cuối cùng không có nền móng, không thể kéo dài, lại triền đấu một lát, tốc độ của Tống Xảo Trĩ dần dần chậm lại, trốn tránh truy đuổi Hồn Độn cắn cũng có chút trầy trật.

Vũ Văn xem xét thấy Long Vương không rãnh rỗi chú ý tới y, một tay nâng Huyền Cương xụi lơ trên mặt đất khiêng lên vai, chạy nhanh đi, lại đem Lưu Thiên Minh đang bất tỉnh nhân sự từ giữa đống đá vụn kéo ra.

Cố Thanh tay đầy máu tươi rốt cuộc đem bờ vai bị thương của Bồ Viễn dùng quần áo băng bó lại xong, Bồ Viễn cảm kích nhìn cô, lại phát hiện cô đang nhìn bóng đen đáng sợ cùng Hồn Độn triền đấu kia, trên mặt toát ra vẻ cực kỳ lo lắng.

"Còn thất thần cái gì? Đi mau đi mau!" Vũ Văn đột nhiên từ mép đại sảnh lách tới bên cạnh Cố Thanh, đem cô dọa sợ. "Thế nhưng. . . . . .Bên kia. . . . . ." Cố Thanh lấy tay chỉ chỉ du hồn đã dần dần bị đánh bại, Vũ Văn cũng không quay đầu lại quát: "Ngươi không đi cô ta càng đi không được!"

Cố Thanh sợ tới mức ngậm miệng, xoay người nâng Bồ Viễn dậy, theo Vũ Văn hướng cửa ra vào phóng đi. Nhìn bước đi khập khiễng của Vũ Văn, Huyền Cương ghé vào trên vai Vũ Văn phun ra một ngụm máu, cùng Lưu Thiên Minh bị Vũ Văn nắm một chân kéo trên mặt đất, Cố Thanh nhịn không được nghĩ muốn khóc lớn một hồi, đây đều là vì cái gì hả. . . . . .

Khi Long Vương phát hiện đám người Vũ Văn đã chạy ra khỏi đại sảnh yến hội, Tống Xảo Trĩ đã chống đỡ không được nữa, mỗi lần cô ta cùng Hồn Độn áp sát, hắc khí trên người cô sẽ bị hút ra một phần, tiếp tục đấu nữa, e rằng bản thân sẽ bị Long Vương thu đi, cùng Hồn Độn hòa thành một thể.

May mắn Long Vương chẳng quan tâm du hồn cô sống chết ra sao, nam nhân có diện mạo cực giống Lý Thế Dân mới là mục tiêu của nó, khi nó phát hiện đám người Vũ Văn đã thoát khỏi phạm vi tầm mắt của nó, nó mặc dù đối với huyễn thuật che mắt của mình rất có tự tin, tin tưởng đội ngũ liên quan này tuyệt đối trốn không thoát khỏi tòa nhà này, nhưng cũng nhịn không được bỏ qua du hồn, cực nhanh theo sát phía sau. Du hồn muốn tiến lên trước ngăn cản, bất đắc dĩ hữu tâm vô lực, bóng đen nhoáng cái, lại tiêu tán trong không khí.

Vũ Văn dọc theo đường đi, trong lòng không ngừng niệm "Vô Định Chú", nhưng mà Hư Chướng thuật do Long Vương đích thân thi hạ, hơn xa thuật che mắt bình thường của du hồn, y toàn lực thi triển ngũ giác toàn thân, cũng phát giác không ra bốn phía có gì khác thường, vốn phải là vị trí thang máy, thang máy lại tiêu thất. . . . . .

Cố Thanh và Bồ Viễn đều không thể tin vào hai mắt mình, vị trí đáng lẽ phải có thang máy, cư nhiên có một vách tường nối tiếp vô cùng tự nhiên, đưa tay sờ, cũng đúng là tường thật thật tại tại, không tìm thấy điểm nào bất thường.

Một đám nhiều đã luẩn quẩn được một vòng, chẳng những thang máy không thấy, mà ngay cả cửa thoát hiểm cũng vô tung vô ảnh.

"Chẳng lẽ muốn chúng ta học Lao Sơn đạo sĩ (đạo sĩ trên núi Lao, dạy thuật đi xuyên tường) , cứng rắn từ nơi này xuyên qua?" Cố Thanh nói thầm, nhưng nôn nóng sờ soạng khắp nơi trên tường, hy vọng có thể ấn được đến nút thang máy.

"Không cần phí công." Vũ Văn lau một phen mồ hôi trên trán, Huyền Cương thật sự rất nặng, "Hư chướng thuật của Long Vương khẳng định đã bao phủ cả tòa nhà lớn, nơi này đã biến thành một mê cung rồi."

Một cỗ hơi thở tanh hôi từ phía sau tràn đến, Vũ Văn ra sức khụt khịt mũi, Hồn Độn đã đuổi theo.

"Đi theo tôi!" Vũ Văn cư nhiên còn có thể chìa ra một bàn tay giúp Cố Thanh đỡ Bồ Viễn, đoàn người hoàn toàn tựa vào cuối hành lang.

Bóng dáng Hồn Độn đã xuất hiện nơi góc ngoặc!

Vũ Văn buông Huyền Cương xuống, để nó sóng vai cùng nằm một chỗ với Lưu Thiên Minh đang hôn mê, sau đó tiến lên từng bước quỳ rạp xuống đất, song chưởng đồng thời đập xuống mặt đất, hai luồng cát xanh xuất hiện dưới bàn tay Vũ Văn.

Ngay tại một phút Hồn Độn sắp xuất hiện trước mọi người kia, hai luồng cát xanh xoay tròn như suối phun dữ dội dâng lên, hóa thành cánh cửa sổ và nửa bức tường nối liền hai hành lang.

Cố Thanh mở to hai mắt, đây không phải là phiến cửa sổ và mặt tường cuối hành lang phía sau mình sao?

"Dĩ kỳ nhân chi đạo, hoàn trì kỳ nhân chi thân (dùng cách của người để trả lại cho người) !" Vũ Văn nhẹ nhàng phun ra mấy chữ.

Hư linh cát cư nhiên còn có thể sử dụng như thế này! Xuyên thấu qua cửa sổ do cát hóa thành trước mặt, Cố Thanh có thể rõ ràng trông thấy Hồn Độn đang hướng bên này bò tới, Long Vương hiển nhiên không nhìn ra đám người đang tránh sau bức tường cát này, trong mắt Long Vương, cuối hành lang không một bóng người.

Hồn Độn ở cự ly chỉ cách Vũ Văn bốn năm bước nhìn xung quanh một hồi, liền quay đầu lại rời đi. Thấy Hồn Độn đã ra khỏi phạm vi tầm nhìn của mình, Vũ Văn thở phào một cái, ngồi xếp bằng, nói: "Chúng ta cứ ở tại chỗ này, nói nhỏ giọng một chút, chờ hừng đông lại đi ra."

"Kia. . . . . .Quái vật kia, dường như không nhìn thấy chúng ta a?" Bồ Viễn kinh hồn bạt vía hỏi han.

Vũ Văn và Cố Thanh nhìn nhau cười, Bồ Viễn không nhìn thấy Vũ Văn dùng hư linh cát làm ra bức tường giả, ban nãy nhất định bị sợ hãi.

"Để Long Vương ở trong tòa nhà đi toán loạn như vậy đi, nó tạm thời tìm không được chúng ta đâu." Vũ Văn vỗ vỗ bả vai Bồ Viễn, để hắn yên tâm.

"Cố Thanh, ban nãy vị đã cứu tôi kia, đến tột cùng là ngươi hay quỷ a?" Bồ Viễn vuốt ve bả vai còn đang thấm máu ra ngoài, nhớ tới ân nhân cứu mạng.

Sắc mặt Cố Thanh dần dần trở nên nghiêm túc, thấp giọng nói: "Vị kia. . . . . .Chỉ sợ anh cũng biết cô ấy đấy, cô ấy. . . . . .Chính là Tống Xảo Trĩ."

"Tống Xảo Trĩ?" Toàn thân Bồ Viễn chấn động.

"Ừ, cô ấy chính là chị ruột của Cố Thanh, Tống Xảo Trĩ." Vũ Văn cũng tiến đến trước mặt Bồ Viễn, nói từng chữ một.

"Cô ấy. . . . . .Là chị gái của cô?" Vẻ mặt Bồ Viễn hoàn toàn khó tin.

"Giám đốc Bồ, về người chị ruột này của tôi, tôi tin rằng anh phải so với tôi càng hiểu rõ hơn chứ?" Cố Thanh cắn môi, trước mắt tuy rằng bị vây trong hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm, cô vẫn không muốn buông tha cơ hội biết rõ chuyện đã xảy ra.

Cố Thanh cũng không nói dối, Bồ Viễn đúng là biết, thần tình trên mặt hắn thay đổi trong nháy mắt, nội tâm tựa hồ đang thừa nhận nỗi dày vò cực kỳ thống khổ, bất quá chỉ trong chốc lát, vẻ mặt vị nam nhân trung niên này liền chậm rãi thả lỏng.

"Tôi vẫn cảm thấy cô cho tôi cảm giác rất quen thuộc, nguyên lai là vì Tống Xảo Trĩ. . . . . ." Bồ Viễn nhìn nhìn Cố Thanh, "Suốt đời của tôi, trừ bỏ vợ và con gái ra, nữ nhân yêu nhất, chính là chị của cô."

Cố Thanh gật đầu, Lưu Thiên Minh từng trông thấy Bồ Viễn rất cẩn thận cất giữ ảnh chụp của chị, xem ra hắn thật sự rất yêu chị mình.

"Chúng tôi lần đầu tiên gặp nhau, là do Đỗ Thính Đào giới thiệu, kia. . . . . .Là chuyện của ba năm trước." Bồ Viễn thở dài, bắt đầu nói, "Cô cũng biết, giới xã giao của tôi tương đối rộng rãi, mỹ nữ gặp qua không ít, nhưng lần đầu tiên trông thấy chị cô, tôi liền bị khí chất của cô ấy hấp dẫn sâu sắc. . . . . ."

Lưu Thiên Minh trên mặt đất đột nhiên thoáng rên rỉ, đánh gảy đoạn hồi tưởng của Bồ Viễn, Cố Thanh vội qua cởi bỏ mũ và áo giáp trên ngực Lưu Thiên Minh. Lưu Thiên Minh bị thương kỳ thật nhẹ hơn so với Vũ Văn một chút, bởi vì có áo giáp bảo vệ, anh chỉ bị đá vụn đập đến toàn thân tụ máu bầm, chỗ bị thương nặng nhất, chính là trên thái dương bị đá bay đập mạnh vào mà té xỉu, máu tươi đầy mặt, nhìn qua tương đối nghiêm trọng, mà Vũ Văn luôn luôn di chuyển, chịu nội thương, để tiếp được Huyền Cương, xương sườn chưa khỏi hẳn của y phỏng chừng lại bị đứt. Nơi cổ họng vẫn có vị ngọt dâng lên, ngực trước sau vẫn có khí huyết cuồn cuộn, Vũ Văn chỉ vì không để Cố Thanh lo lắng, mạnh mẽ chống đỡ mà thôi.

"Tôi đang ở đâu đây? Long Vương đâu?" Lưu Thiên Minh lau mí mắt bị vết máu dính vào, trợn mắt nhìn bốn phía.

"Suỵt. . . . . .Suỵt nhỏ giọng chút, chúng ta bây giờ đang trốn sau bức tường ngụy trang do Vũ Văn tạo nên, Long Vương đang đi khắp nơi tìm chúng ta đó." Cố Thanh ngồi xổm trên mặt đất, đem đầu Lưu Thiên Minh đặt trên đùi mình.

Hương thơm nhàn nhạt trên người Cố Thanh cũng không bị mùi máu tươi che mất, Lưu Thiên Minh gối trên chân Cố Thanh, mặt liền có chút phát sốt, bất quá vẻ mặt anh toàn là máu, cũng không cần lo lắng kẻ khác sẽ nhìn ra, trên người anh tuy có khí lực, trong lúc nhất thời cũng không nguyện đứng lên, trong lòng chỉ hy vọng giờ khắc này cứ như vậy mãi mãi kéo dài, không cần ngồi dậy nữa. (Bánh Tiêu: đang nước sôi lửa bỏng còn ráng ăn đậu hủ người ta =.=||)

Vũ Văn đối với chuyện Tống Xảo Trĩ ra tay cứu giúp vẫn canh cánh trong lòng, thấy Lưu Thiên Minh tạm thời không lo lắng tính mạng, y lại thúc giục Bồ Viễn tiếp tục kể.

"Ừm. . . . . .Dưới sự an bài của Đỗ Thính Đào, tôi có một đoạn thời gian tương đối dài ở lại chi nhánh, đó là vì có thể cùng Tống Xảo Trĩ một chỗ. Cô ấy không phải chỉ đơn giản là mỹ nữ. . . . . .Trên người cô ấy, vừa có sự yêu mị của nữ tử phong trần, vừa có sự đơn độc tinh khiết của thiếu nữ ngây thơ, cứ như hai người mâu thuẫn, nhưng ở cô ấy, lại là sự kết hợp hoàn mỹ. . . . . .Tuy rằng trình độ văn hóa không cao lắm, nhưng cô ấy phi thường thông minh. . . . . ." Nói đến đây, Bồ Viễn đưa mắt nhìn Cố Thanh, "Cho dù cùng so sánh với vị tài nữ nổi danh của tập đoàn Đằng Long đây, cô ấy cũng không chút nào thua kém a!"

Cố Thanh vẫn là lần đầu tiên nghe thấy có người hướng cô miêu tả chị mình, Bồ Viễn miêu tả Tống Xảo trĩ đến hoàn mỹ như vậy, trong lòng Cố Thanh đột nhiên toát ra ý niệm muốn cùng chị gái phân cao thấp, nhưng cô rất nhanh liền uể oải lại bi thương nhớ tới, Tống Xảo trĩ đã là một du hồn lẻ loi hiu quanh, mỹ mạo cùng trí tuệ trong hồi ức, sớm đã chôn sâu dưới hoàng thổ, không còn tồn tại nữa.

Ánh mắt Bồ Viễn bắt đầu có chút mê ly, đối với hồi ức chuyện cũ dường như gẩy vào một cầm huyền nào đó sâu trong nội tâm hắn, "Để khiến tôi mê muội, cô ấy cư nhiên đối với thiên văn học rất có nghiên cứu. Chúng tôi thường dưới bầu trời sao ngày hè, lái xe đến thôn quê không khí trong lành, ở nơi này, cô ấy sẽ cùng tôi sóng đôi nằm trên xe, chỉ vào một chòm sao nào đó trên không trung, nói cho tôi biết tên của chòm sao này, cùng với chuyện xưa về nó. Hoặc, sẽ chỉ vào một đốm sao đặc biệt tỏa sáng, nói cho tôi biết khoảng cách của nó có xa lắm không, nó phát sáng, là bởi vì nó đang tựa bốc cháy. . . . . .Đối với những kẻ dung chi tục phấn (mặt mày bôi son trát phấn tầm thường) so sánh, cô ấy hoàn toàn không giống!"

"Nhưng cô ta hiện tại đã chết! Đã hóa thành cô hồn dã quỷ!" Lưu Thiên Minh ngồi bật dậy, lạnh lùng cắt đứt hồi ức của Bồ Viễn.

Bồ Viễn không khỏi rùng mình, cúi đầu, thì thào nói: "Đúng vậy, cô ấy. . . . . .Đã mất tích."

"Mất tích? Hừ. . . . . .Cô ta mất tích, cùng anh không có vấn đề gì sao?" Lưu Thiên Minh truy vấn.

"Tôi. . . . . .Không biết. . . . . ." Thanh âm Bồ Viễn càng ngày càng thấp.

"Trong lúc anh hôn mê, du hồn Tống Xảo Trĩ cứu Bồ Viễn một mạng, hắn mới có may mắn ngồi đây cùng chúng ta." Vũ Văn nói xong câu đó với Lưu Thiên minh, lại xoay sang Bồ Viễn, "Cô ta cứu anh, đại khái là tình cũ khó quên nhỉ? Không vội, cho dù anh hiện tại không muốn nói, lần sau trông thấy cô ta, chúng ta cũng phải hỏi cô ta. Hỏi cô ta. . . . . .Đến tột cùng chết như thế nào!" Thời điểm nói xong một câu cuối đó, Vũ Văn tiến đến bên tai Bồ Viễn, có chút hung ác mà nói.

Bồ Viễn thoáng nhắm chặt hai mắt, không nguyện ý phun ra nửa chữ nào nữa.