Cửa thang máy số 2 mở ra nhìn qua cùng trước đây hoàn toàn giống nhau, vách tường inox bên trong vẫn như cũ bóng loáng lóe sáng, đem hai bóng người bên ngoài thang máy phản chiếu rõ ràng. Lưu Thiên Minh nhếch nhếch miệng, ngoảnh đầu lại, phát hiện mặt Cố Thanh sớm đã thống khổ nhắm mắt, không chịu nhìn lại trong thang máy, mà Huyền Cương bên cạnh Cố Thanh cũng đè thấp đầu, cảnh giác trừng mắt nhìn bên trong thang máy.
Thật sự có tồn tại vết máu mình nhìn không thấy sao? Lưu Thiên Minh nhắm mắt lại, lần thứ hai đem ngón tay của mình quẹt lên vách tường.
Không sai! Loại cảm giác dính dính này đúng là vết máu ngưng kết đặc biệt có! Nhiều năm kinh nghiệm thăm dò hiện trường phạm tội rốt cuộc khiến Lưu Thiên Minh tin xúc giác của chính mình.
"A. . . . . .Khó trách ta hôm qua đột nhiên không muốn Cố Thanh vào thang máy số 2, theo bản năng mà đã đem cô đẩy vào thang máy số 1 chật chội. . . . . ." Trong lòng Lưu Thiên Minh đột nhiên hồi tưởng lại cảnh tượng ngày hôm qua. Kỳ thật, ở lần đầu tiên tiếp xúc với vách tường, Lưu Thiên Minh liền ẩn ẩn có chút hoài nghi trên tay dính máu, nhưng lúc ấy anh thế nào cũng không tin nổi sẽ có vết máu mà mắt nhìn không thấy, hiển nhiên không nghĩ sâu hơn nữa, bất quá trực giác anh mẫn tuệ sâu sắc vẫn nổi lên chút tác dụng, không để cho hiện trường tiệc rượu phát sinh hỗn loạn lớn.
Lưu Thiên Minh xuất ra một cái khăn tay chất vải sợi, ở vách tường trong thang máy lau lau xung quanh một chút, lại đem khăn tay cất vào túi lưu trữ hiện vật luôn mang theo bên người. Trong mắt Cố Thanh, vết máu kia thấm vào khăn tay màu trắng, hiện ra một mảnh màu đen sẫm bất tường. Ngực cô không khỏi một trận buồn nôn, nhịn không được che miệng bước nhanh chạy tới bên cạnh bồn rửa tay, nôn khan vài tiếng, nhưng chỉ nôn ra một chút dịch vị mà thôi. Lưu Thiên Minh đuổi kịp đến, nhẹ nhàng vỗ sau lưng Cố Thanh, rồi yên lặng đưa ra khăn tay.
Cố Thanh lấy tay hứng chút nước máy súc miệng, vị chua trong miệng mới phai nhạt bớt. Lưu Thiên Minh có chút ân hận nói: "Nếu không phải bởi vì tôi nhìn không thấy những thứ kỳ quái gì đó này, thật sự không nên đem cô kéo vào theo." Cố Thanh che miệng lắc đầu nói: "Không có việc gì."
Lưu Thiên Minh không nói chuyện, hiện nay chẳng qua là phát hiện vết máu, nếu thật có mảng máu lớn như Cố Thanh nói, hiển nhiên ở một nơi nào đó trong cao ốc vẫn đang chứa thi thể. . . . . .Khi đó Cố Thanh còn có thể nói ra được "Không có việc gì" sao? Có lẽ, những vết máu này chính là Chu Linh khiến người chán ghét kia lưu lại. . . . . .Nghĩ đến đây, trong lòng Lưu Thiên Minh lại ẩn ẩn có chút sảng khoái.
Hai người lại lần nữa trở lại trước thang máy, Lưu Thiên Minh đối mặt với hiện trường nhìn không thấy, tựa hồ có chút vô kế khả thi, tới lui hai vòng, anh đem đầu tiến đến trước vách tường thang máy. Lưu Thiên Minh dùng sức ngửi ngửi, vết máu này không chỉ có nhìn không thấy, mà ngay cả mùi máu tươi cũng không ngửi được nửa phần, anh cúi đầu nhìn nhìn Huyền Cương, con chó này cũng ngửi không được vị đạo nào đó sao? Đang nghĩ như vậy, Huyền Cương ngẩng đầu nhìn Lưu Thiên Minh, cư nhiên lại hướng anh lắc đầu. Lưu Thiên Minh sửng sốt, động tác bất đắc dĩ lắc đầu của Huyền Cương vậy mà lại rất giống Vũ Văn Thụ Học.
Nghĩ đến Vũ Văn Thụ Học, mình không phải đã để lại cho y một cái di động sao? Lưu Thiên Minh vỗ đầu mình, bắt đầu bấm gọi cho Vũ Văn.
"Ừm. . . . . .Chiếu theo lời anh nói, cơ bản có thể khẳng định đây là hư chướng thuật (thuật che đậy hư không) của du hồn!" Vũ Văn bên kia điện thoại sau khi nghe Lưu Thiên Minh truyền đạt lại tình huống, khẩu khí quả quyết kết luận.
"Hư chướng thuật. . . . . .Đó là trò gì?"
"Nói đơn giản, chính là một loại thủ thuật cấp thấp, du hồn thành hình cơ bản đều có một chiêu như vậy, bất quá hư chướng thuật tuy rằng cấp thấp, nhưng cũng phân cấp độ, bình thường chỉ có thể che mắt, nếu có thể che mũi, cũng chính là ngay cả mùi máu tươi cũng không ngửi được, du hồn này đã có vài phần pháp lực rồi, hoàn hảo không thể che hình, anh nên nhanh nhanh đi tìm thi thể đi! Tôi phỏng chừng vị phu nhân lão bản mất tích anh nói kia đang nằm ở một góc nào đó trong cao ốc."
"Nói ra thật đơn giản, tôi cái gì cũng nhìn không thấy, làm sao đi tìm? Thật sự muốn vuốt tảng đá qua sông (sự việc phi lý không thể thực hiện được) , dùng tay của tôi đến lấy ra một khối thi thể nhìn không thấy sao?" Lưu Thiên Minh có chút tức giận bất bình.
"Cố Thanh. . . . . .Hẳn là có thể thấy được mà. . . . . ." Vũ Văn có chút do dự nói, trong lòng cũng hiểu được như vậy không tốt lắm.
"Chẳng lẽ cậu hy vọng Cố Thanh đi khắp cao ốc tìm một thi thể nói không chừng bị chết rất khủng bố sao?" Âm lượng của Lưu Thiên Minh thoáng đề cao, đem Cố Thanh lại càng hoảng sợ.
"Tôi. . . . . ." Vũ Văn nhất thời nghẹn họng.
Cố Thanh một phen đoạt lấy điện thoại trong tay Lưu Thiên minh, nói với Vũ Văn: "Đừng ngại, tôi đã đáp ứng sẽ giúp anh rồi, nhất định sẽ giúp anh tìm được cỗ thi thể kia!"
Cố Thanh vì Vũ Văn dĩ nhiên nguyện ý đi đối mặt với một khối tử thi, sắc mặt Lưu Thiên Minh thoáng trở nên xám như tro tàn.
Trong lòng Vũ Văn áy náy, thở dài một tiếng, nói: "Để Huyền Cương đi trước đi, cô không cần quá miễn cưỡng. . . . . ."
Lưu Thiên Minh lấy lại điện thoại từ tay Cố Thanh hỏi: "Cậu có biện pháp gì để tôi cũng có thể trông thấy thứ thần thần quỷ quỷ gì đó hay không? Chẳng hạn như có phải dùng nước mắt trâu xoa lên mắt là có thể trông thấy quỷ hay không?"
Vũ Văn cười khanh khách, "Anh nơi nào nghe được lời nói vô căn cứ đó? Cái gì mà nước mắt trâu nước mắt ngựa chứ? Đây chỉ có quan hệ đến tinh khí trong cơ thể anh, tôi cũng không có biện pháp gì." Ngừng lại một chút khẩu khí Vũ Văn trầm thấp nói: "Thiên Minh, kỳ thật tôi và anh giống nhau, căn bản không hy vọng Cố Thanh bị cuốn vào chuyện này, cô ấy là một cô gái tốt, không ai nguyện ý trông thấy cô ấy bị thương tổn. Nhưng tình huống khẩn cấp trước mắt, tôi chung quy vẫn cảm thấy nếu không nắm chặt thời gian này điều tra rõ chân tướng, sẽ có thêm nhiều người vô tội bị tai bay vạ gió. Anh là cảnh sát, cũng sẽ không hy vọng chuyện như vậy phát sinh chứ?"
Lưu Thiên Minh trầm mặc một lát, giọng khàn khàn nói một câu: "Tôi sẽ bảo vệ cô ấy."
"Vậy kính nhờ anh!" Vũ Văn trịnh trọng nói.
Trước thang máy và trong hành lang vẫn chưa có vết máu nào khác sót lại, nếu thật sự đã từng có một cổ thi thể ở trong thang máy, vậy nó làm cách nào có thể lặng yên không một tiếng động mà chuyển qua nơi khác lại không lưu lại dấu vết gì chứ? Huyền Cương đi tuốt ở đằng trước ngửi đông ngửi tây, Cố Thanh ở giữa cũng ở khắp nơi nhìn đông nhìn tây, phía sau cùng là Lưu Thiên Minh hai đạo lông mày rậm cau chặt đến nỗi có thể bắc thành cây cầu.
Vừa đi vừa nhìn không khí tương đối nặng nề, Lưu Thiên minh chủ động đánh tan trầm mặc: "Đúng rồi, cô cho tôi bút tích của những nhân viên kia chúng tôi đã nghiệm chứng xong toàn bộ, có bút tích của vài người bề ngoài tương đối giống, sau khi phóng đại ra gấp trăm lần, nét chữ có sai biệt rõ ràng, đường này đã không có cách nào tiếp tục tra xét."
"Lam Nguyêt. . . . . .Có thể là tên người không?" Cố Thanh tâm niệm khẽ động.
"Điều này cũng có thể, hơn nữa nếu thật là danh tính, cũng có thể là tên của một cô gái nhỉ?" Lưu Thiên Minh theo mạch suy nghĩ của Cố Thanh đi tiếp.
"Vạn sự đều có nguyên nhân, nếu Lam Nguyệt này là một nữ nhân, cô ta hai lần ở hiện trường gây án lưu lại tên của mình, có phải muốn nói cho chúng ta biết điều gì đó hay không?" Cố Thanh nhớ tới thân ảnh nữ nhân đen cô nhìn thấy kia.
"Ừ, từ án kiện bản thân mà nhìn, tựa hồ hung thủ và người bị hại trong lúc đó cũng không có quan hệ trực tiếp gì ghê gớm. . . . . .Chúng ta tạm thời đặt chút giả thiết trước đi, thân ảnh người đàn bà mà cô thấy kia —— Cũng chính là du hồn gì đó theo như lời Vũ Văn Thụ Học nói, lúc còn sống là một vị nữ nhân tên là Lam Nguyệt, như vậy, lý do cô ta thường lui tới trong cao ốc này làm gì? Là bởi vì cô ta bị giết hại trong tòa nhà lớn này sao? Nhưng cao ốc Đằng Long bất quá chỉ vừa thi công một năm nay mà thôi, chúng ta cũng không có thấy có ai đến báo án gì liên quan đến nơi này a. Mặt khác, Vũ Văn hầu như đã xác định, toàn bộ người chết đều là do quái vật Hồn Độn kia hại, du hồn kia ở trên tường hiện trường giết người viết xuống tên của mình, chẳng phải là tự giội một chậu nước bẩn sao?"
"Lưu đội trưởng, anh xem qua chuyện ma quỷ không nhiều lắm a, nói không chừng là oan hồn bất tán gì đó cổ xưa, đến hiện đại tác loạn thì sao? Nếu thật là oan hồn ngày trước, hiện tại tra bút tích của nhân viên làm sao tra ra chứ?" Lá gan của Cố Thanh không lớn, ngày thường trái lại ở trên mạng đọc không ít chuyện ma quỷ huyễn hoặc.
"Cái gì oan hồn cổ xưa? Không thể tưởng tượng nổi. . . . . ." Lưu Thiên Minh rất khó đem thói quen suy nghĩ phá án của bản thân chuyển sang hướng năng lực kỳ quái thần thánh gì đó. "Bất quá tôi không cho rằng toàn bộ tội lỗi đều tính trên người Hồn Độn, chí ít, tôi có chút cho rằng Vũ Văn Thụ Học chưa nghĩ tới, còn nhớ rõ còn một người bảo vệ bị hại ban đầu không?"
"Thảm như vậy, muốn quên cũng quên không dễ." Chân mày Cố Thanh khẽ nhăn.
"Vị huynh đệ may mắn còn sống sót kia, hai tay cắt đứt là từ cổ tay nhất tề bị một mặt phẳng cắt qua, cô cho rằng quái vật miệng rộng loạn cắn như Hồn Độn có năng lực như thế sao?" Mày rậm của Lưu Thiên Minh nhướng lên. "Hơn nữa, tinh thần vị bảo vệ này sau khi thất thường, miệng không ngừng nhắc tới Lam Nguyêt, làm sao có năng lực suy đoán được, kỳ thật nữ nhân thương tổn hắn là Lam Nguyệt chứ?"
"A. . . . . ." Cố Thanh khẽ nhếch miệng, phải công nhận suy luận của Lưu Thiên Minh hợp tình hợp lý.
"Cho nên a. . . . . .Vết máu lưu lại trong thang máy, chỉ sợ rằng cũng không phải bút tích của Hồn Độn. Con mẹ nó. . . . . .Lão tử đang đối mặt với thứ trò đùa gì đây. . . . . ." Lưu Thiên Minh nhịn không được mắng câu thô tục.
"Hung thủ là Hồn Độn hay Lam Nguyệt, đều phải đợi khi tìm được thi thể mới có thể khẳng định chứ?" Chu Linh tuy là người rất đáng ghét, nhưng vẫn không đáng tội chết, nếu bà ta thật sự đã bị giết hại, trong lòng Cố Thanh cũng sẽ không thoải mái, cô đi theo Lưu Thiên Minh mà trong bụng không nhịn được âm thầm mắng chửi tên hung thủ lãnh huyết.
Đang lúc nói chuyện, tổ hợp hai người một khuyến từ tầng 23 xem xét thẳng đến tầng 6, hoàn toàn không tìm được bất luận nơi nào khả nghi.
"Xuống nữa là tầng 5 cũng chính là cửa hàng cho thuê, cùng khu bị viết chữ bên này hoàn toàn cách xa, cũng phải xem xét sao?" Cố Thanh hỏi.
Lưu Thiên Minh lắc đầu, hàng hóa trong cửa hàng chồng chất như núi, muốn giấu đậy một khối thi thể trong đó, cũng quá dễ dàng rồi, chỉ bằng năng lực của Cố Thanh, cũng phải lãng phí vài năm.
"Không bằng chúng ta đi ăn chút gì trước, lấp đầy bụng rồi trở về tinh tế lục soát từng văn phòng?" Lưu Thiên Minh hỏi ý kiến Cố Thanh.
"Ừ, ăn trước chút gì cũng được." Cố Thanh cũng hơi đói bụng, "Nhưng một lát anh làm sao điều tra văn phòng của người khác chứ? Chúng ta lại không có chìa khóa."
Lưu Thiên Minh mặt lộ vẻ khinh thường, nói: "Cửa ban công này của các cô chỉ phòng ngừa được quân tử, làm sao đề phòng được tiểu nhân ta đây?"
Vừa nghe Lưu Thiên Minh nói có biện pháp mở được văn phòng của người khác, mắt Cố Thanh sáng ngời, tựa hồ nhớ ra cái gì đó, "Chúng ta nhanh nhanh đi ăn đi!" Cô lôi léo Lưu Thiên Minh hướng thang máy đi đến. . . . . .
Nơi hai người đến ăn, chính là quán của lão Mã mà Vũ Văn từng mang Cố Thanh đến. Lưu Thiên Minh đối với món kê ti đậu hủ của nơi này khen không dứt miệng, hiếm khi pho pho mà ăn hai bát lớn. Anh rất kỳ quái Cố Thanh từ thủ đô đến thành phố C mới vài ngày, làm sao biết được một quán trong hẻm quanh co như vậy, quán trong nhà này ngay cả một người địa phương như anh cũng không biết. Đối mặt với nghi vấn của Lưu Thiên Minh, Cố Thanh mỉm cười không nói, nhưng trong lòng nhớ tới Vũ Văn còn nằm trong bệnh viện, không khỏi thở dài một hơi.
Lão bản của quán lão Mã là một người thích chó, thấy đại cẩu Huyền Cương đi theo Cố Thanh vào dị thường thần tuấn, trong lòng thích ngay, đem một con gà quay chuẩn bị cho cơm chiều nhà mình cũng đem cho Huyền Cương ăn. Cố Thanh áy náy, thời điểm tính tiền cho lão Mã thêm 20 đồng. Lão Mã khăng khăng không cần, nói mình lúc tuổi còn trẻ yêu nhất lang khuyển, thậm chí đặc biệt đi học qua huấn luyện chó Đức, giống tốt thấy rất nhiều, vẫn chưa từng thấy con nào khí chất bất phàm như Huyền Cương, có thể uy nó ăn một chút, cũng là vinh hạnh của ông rồi.
"Bất quá a. . . . . .Ánh mắt con chó này cực kỳ kiệt ngạo bất tuân (Xuất phát từ điển tích về con ngựa bất kham của vua Kiệt, ví người tài giỏi quật cường như mãnh mã [ngựa khó thuần thường là ngựa cực tốt], có sức mạnh, tự lập tự cường, không ai sai khiến, kiềm hãm được) , quả thật không giống một con chó hiền lương, cảm thấy được nó là một con chó đơn độc." Lão Mã một bên đem 20 đồng đẩy trả lại cho Cố Thanh, một bên cảm khái nói.
Cố Thanh và Lưu Thiên Minh đều kinh ngạc vạn phần, vừa không thể ngờ một lão bản bình thường như vậy lại yêu khuyển đến thế, càng không ngờ tới thân phận Vũ Văn vốn đã thần bí, lang khuyển y mang theo cư nhiên cũng phi phàm như vậy.
Trở lại cao ốc Đằng Long, Lưu Thiên Minh vào văn phòng của Cố Thanh trước, trong lòng anh vẫn luôn nhớ đến lời của Vũ Văn, du hồn kia thật sự có quan hệ với Cố Thanh, chính là quan hệ gì đây?
Lưu Thiên Minh từ trong ống đựng đồ dùng văn phòng trên bàn Cố Thanh tìm ra hai cây kim băng, dùng sức lật thẳng, tạo thành hai sợi dây kẽm mỏng. Anh lại làm trò trước mặt Cố Thanh, dùng hai sợi kẽm này hai ba cái liền chọc mở khóa trên bàn làm việc Cố Thanh.
"Xong, tay nghề vẫn chưa giảm, chờ cô nghỉ ngơi một lát, chúng ta phải đi làm kẻ trộm." Lưu Thiên Minh nháy mắt với Cố Thanh, chọc cho Cố Thanh vui vẻ.
Thừa lúc Cố Thanh nghiên người ngồi trên ghế salon nhắm mắt nghỉ ngơi, Lưu Thiên Minh cẩn thận đánh giá văn phòng Cố Thanh, trừ bỏ laptop SONY trên bàn kia tương đối hấp dẫn tầm mắt ra, các khác quả thật không có gì đáng để lưu ý. Anh lại nhìn khung ảnh Vũ Văn từng đề cập đến. Trên ảnh chụp cô gái Cố Thanh vô ưu vô lự cùng Cố chủ quản hiện tại trầm ổn thạo đời hơn rất nhiều a. . . . . .Lưu Thiên Minh lắc đầu, anh vào ban ngày cũng đã thông qua bạn bè ở thủ đô đọc tài liệu về gia đình Cố Thanh.
Cố Trường Hải, cha của Cố Thanh, một phó giáo sư đại học, học thức cùng nhân phẩm đều mẫu mực. Lâm Phương, mẹ của Cố Thanh, làm quản lý nghiệp vụ ột công ty bảo hiểm nào đó, năng lực rất mạnh, thu nhập cũng tương đối lớn, đại khái Cố Thanh là di truyền từ bà. Đây là một gia đình trung sản khiến người hâm mộ, đáng tiếc vào 11 năm trước, Cố Trường Hải và Lâm Phương khi đi du lịch ở miền nam gặp phải tai nạn xe cộ, đồng thời qua đời. Lái xe say rượu sau khi gây tai nạn, cũng bỏ mạng. . . . . .Từ đó Cố Thanh liền đơn độc sống một mình, tính tình cũng trở nên có chút lạnh lùng.
Vụ tai nạn xe cộ kia đã phá hủy cả gia đình này trong hệ thống cảnh sát giao thông có bản ghi chép rất tỉ mỉ, cũng không có điểm đáng ngờ, Lưu Thiên minh sau khi tìm mọi cách thăm dò, cũng nghiệm chứng vụ án kia đúng là một hồi ngoài ý muốn. Tai nạn xe cộ như vậy mỗi năm đều phát sinh rất nhiều, thật sự không thể nói rõ vấn đề gì. Thế thì, là ai, tại sao nhiều năm như vậy rồi, vẫn đối với bức ảnh gia đình bình thường của Cố Thanh không thể buông được chứ?"
Lưu Thiên Minh cầm lấy khung hình kia xem xét trái phải, bắt đầu hoài nghi Vũ Văn có phải đã quá nhạy cảm hay không, hay là Cố Thanh vô tình đụng ngã khung cũng không chừng?
Đại khái đã nhiều ngày quá mức mệt nhọc, Cố Thanh tựa vào trên ghế salon cuối cùng phát ra tiếng ngáy khẽ, Lưu Thiên Minh nhẹ nhàng đi đến cạnh ghế , trìu mến nhìn khuôn mặt tinh xảo của Cố Thanh, đôi môi thoa màu ửng đỏ nhàn nhạt kia của Cố Thanh, dưới ánh đèn hơi lấp lánh, lông mi thật dài hơi rung động. Trong lòng Lưu Thiên Minh chợt tuôn trào một mạt nhu tình, nhịn không được cúi xuống, muốn vuốt ve. Ai ngờ Huyền Cương ghé vào bên sô pha nhất thời cảnh giác đứng dậy, hướng Lưu Thiên Minh mạnh nhe răng, đem tâm lỗ mãng của Lưu Thiên Minh dọa cho quay trở về.
"Hảo cho ngươi một cái Vũ Văn Thụ Học! Nguyên lai ngươi đem Huyền Cương phân công vào trong đột ngũ cách mạng chúng ta, chính là làm tai mắt của ngươi a?" Lưu Thiên Minh tức giận bất bình mà đối với Huyền Cương làm một bộ mặt hung thần ác sát, nhưng cũng thành thành thật thật ngồi lại ghế giám đốc.
Đợi đến khi Cố Thanh từ từ tỉnh dậy, đồng hồ báo thức trên tường đã chỉ hướng 11h.
Cố Thanh mỹ mỹ duỗi thắt lưng lười biếng, lại nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường.
"A nha! Đã trễ thế này! Anh sao không sớm đánh thức tôi?" Cố Thanh oán trách Lưu Thiên Minh.
Lưu Thiên Minh ghé vào trên bàn giám đốc ủ rũ nói: "Đại cẩu kia coi chừng dùm cô, ai còn dám chạm vào cô a?"
Cố Thanh khó hiểu nhìn Huyền Cương, kẻ đang ở phía sau há to miệng, thỏa mãn mà đánh một cái ngáp to.
"Chúng ta vẫn phải nắm chặt thời gian làm chính sự chứ?" Cố Thanh đứng lên sửa sang lại quần áo.
"Được, tất cả nghe theo cô, bắt đầu kiểm tra từ gian nào?" Lưu Thiên Minh đem hai mảnh kẽm đặt trong túi áo.
Sắc mặt Cố Thanh hơi đỏ lên, nói: "Tôi. . . . . .Muốn lấy việc công làm việc tư một chút."
"Hửm?"
"Có thể từ văn phòng của Đỗ Thính Đào bắt đầu kiểm tra a?"
"Vì sao?" Lưu Thiên Minh sửng sốt.
"Việc này liên quan đến một số mâu thuẫn nội bộ công ty chúng tôi, có thể tạm thời không giải thích ngay cho anh được không?"
"Tùy cô, tôi không sao cả." Lưu Thiên Minh nhún nhún vai.
Văn phòng của Đỗ Thính Đào ở tầng 23 lệch về góc phía nam, Lưu Thiên Minh chỉ dùng không đến một phút, đã đem cánh cửa chọc mở. Đẩy cửa ra, trong phòng một mảnh tối đen, Cố Thanh muốn đi lục lọi công tắc đèn, lại bị Lưu Thiên Minh chặn đứng. Lưu Thiên Minh lắc đầu với Cố Thanh, nhẹ giọng nói: "Không nên sẽ bị người bên ngoài tòa nhà phát hiện."
"A. . . . . ." Cố Thanh sợ hãi gật đầu, thành thành thật thật theo sát phía sau Lưu Thiên Minh. Lưu Thiên Minh lấy chuỗi chìa khóa bên hông tháo xuống, mặt trên có một cái đèn LED nhỏ bỏ túi. Đèn pin nhỏ ánh sáng cũng không nhiều, nhưng vẫn có thể đem tình huống trong văn phòng đại khái thấy rõ.
Trang trí bên trong rất bình thường, cùng một loại văn phòng quản lý không có gì khác biệt, trên bàn làm việc của Đỗ Thính Đào chồng chất một lượng lớn văn kiện, trong một cái gạt tàn thuốc cực lớn cắm đầy đầu lọc, mấy mẩu bút ký tên hỗn độn trên bàn. Lưu Thiên minh chậm rãi đem đèn pin nhắm ngay trên tường phía sau chỗ ngồi của Đỗ Thính Đào, nơi đó lại dán một bức tranh chữ Hán mạnh mẽ hữu lực! Viết chính là hai chữ to phiêu dật mà chứa mười phần lực đạo —— luận đạo.
Luận đạo? Cố Thanh và Lưu Thiên Minh liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đồng thời toát ra một dấu chấm hỏi —— Chẳng lẽ Đỗ Thính Đào là cao nhân đạo gia trợ giúp Vũ Văn?
Cố Thanh đột nhiên nhớ tới mục đích mình vụng trộm, vội mượn đèn pin nhỏ của Lưu Thiên Minh, chiếu ánh sáng nhạt xuống lật xem đống văn kiện trên bàn Đỗ Thính Đào.
Lưu Thiên Minh cũng hiếu kỳ đứng bên cạnh Cố Thanh, muốn nhìn xem Cố Thanh rốt cuộc đang làm gì. Nhưng anh chỉ nhìn một hồi liền buồn chán, bởi vì những văn kiện Cố Thanh lật xem đều là hạng mục hợp đồng và kế hoạch thực thi gì gì đó, Lưu Thiên Minh không phải thương nhân, đối với những thứ này tự nhiên dốt đặc. Anh lại lần nữa đưa mắt nhìn bốn phía trên tường, muốn xem có dấu vết gì liên quan đến án mạng không.
Đột nhiên, Lưu Thiên Minh lấy tay chọt chọt thắt lưng Cố Thanh, Cố Thanh mờ mịt quay đầu nhìn anh. Lưu Thiên Minh lại dùng ngón tay chỉ chỉ phía trước. Theo hướng ngón tay Lưu Thiên Minh, Cố Thanh nhìn thấy một chuyện cực kỳ quái dị!
Trong bóng đêm, Huyền Cương theo họ cùng rón rén vào văn phòng, hiện tại toàn thân lại phát ra u quang màu lam, hào quang kia không quá chói mắt, nhưng là từ trong cơ thể Huyền Cương tràn ra, đem thân thể nó soi thành nửa trong suốt, thậm chí Cố Thanh có thể loáng thoáng đại khái trông thấy hình dáng lục phủ ngũ tạng trong cơ thể Huyền Cương.
Lúc này Huyền Cương đang hướng một cánh cửa gỗ trong phòng, bày ra tư thế công kích giương cung bạt kiếm, lại qua một hồi, lam quang trong cơ thể Huyền Cương đột nhiên di động, ở trên thân hình nó hình thành một hư ảnh một con sói to màu lam, hư ảnh kia xoát một cái phi nước đại đi, nháy mắt liền xuyên qua cửa gỗ, tiêu thất!
Cố Thanh và Lưu Thiên Minh sau đó đứng bên bàn giám đốc, không biết Huyền Cương đến tột cùng đang làm cái gì. Huyền Cương kia giống như không có việc gì lại chậm rãi chạy đến bên chân Cố Thanh, ở trên chân cô cọ ngứa.
Lưu Thiên Minh chỉ vào lam ảnh xuyên qua phiến cửa gỗ kia hỏi Cố Thanh: "Cửa này mặt sau là cái gì?"
"Đây không phải là một phòng nghỉ nhỏ sao? Trong phòng của từng quản lý đều có một gian phòng nhỏ như vậy." Cố Thanh đáp.
Hai người đi đến trước cánh cửa, Lưu Thiên Minh chìa tay thử, cửa không khóa. Anh đánh bạo đem cửa chậm rãi đẩy ra, lại đem đèn pin chỉ hướng sau cửa.
Chính là ánh sáng mỏng manh này vừa nhoáng lên một cái, liền đem Cố Thanh và Lưu Thiên Minh sợ tới mức cả người run lên.
Phía sau cửa có một cái giường đơn, trên giường nghiễm nhiên nhắm chặt hai mắt, ngồi xếp bằng chính là Đỗ Thính Đào!