Phía Đông Nam xa xôi của đại lục Thần Quang, tảng băng không tan trải qua hàng vạn năm, dù trời mưa hay trời nắng, dù trời đông hay trời nực cũng không thay đổi, vậy mà vào giờ khắc này lại từ từ xuất hiện những khe nứt.
Không đầy hai ngày, những khe nứt đó đã lan ra toàn bộ bề mặt tảng băng, lại qua thêm nửa canh giờ rốt cuộc nghe ầm một tiếng, tảng băng vỡ tung ra thành từng mảnh nhỏ.
Giữa hơi khí lạnh dày đặc có thể lờ mờ thấy được một thân ảnh cao ráo đang dần bước ra, khuôn mặt hắn như tạc, ngũ quan tinh xảo không tì vết, đôi mắt sâu thăm thẳm tối đen như mực, chân mày hơi nhếch lên để lộ khí chất lạnh nhạt không vui không buồn, một đầu tóc vàng dài tới ngang vai.
Trên người hắn không một mảnh vải che thân nên dễ dàng thấy được từng thớ cơ bắp săn chắc hoàn mỹ như được đúc ra từ khuôn.
Cúi xuống nhìn cơ thể mình một lúc, Vô Cực chợt mở miệng lẩm bẩm.
- Cấm thuật quả nhiên là cấm thuật, đưa ta vào giấc ngủ mười vạn năm, lúc tỉnh dậy liền mất hết toàn bộ sức mạnh...
Nói giữa chừng hắn chợt ngừng lại, nhíu mày kiểm tra thông tin của chính mình thêm một lần nữa, lúc này hắn mới chớp chớp mắt kinh ngạc nói tiếp.
- Sức mạnh 12, phòng ngự 3, nhanh nhẹn 8, tinh thần 20,... Thể chất đâu? Không lẽ nói truyền thuyết là có thật chứ không phải lời đồn?
Dứt lời hắn cũng không tiếp tục suy đoán lung tung mà trực tiếp cầm lấy một mảnh băng vỡ bén nhọn dưới chân lên, không nói hai lời đâm vào mu bàn tay, máu tươi lập tức chảy ra như trút, nhưng chỉ sau một giây liền ngừng lại, vết thương lấy tốc độ không thể tin khép lại.
Đây là cảm giác gì? Có đau đớn, nhưng ẩn ẩn có chút không chân thực, dường như không phải bàn tay hắn bị đâm nát mà giống như bị một cây kim nhỏ bé hời hợt đâm vào.
Thử thêm một lần nữa, vẫn là cảnh tượng như vừa rồi, vết thương xuất hiện nhưng chỉ chốc lát sau liền lành. Sang lần thứ ba thứ tư, hắn quyết định đánh liều, dùng mảnh băng đâm vào bộ vị trọng yếu nhất trên cơ thể là tim và đầu.
Quả nhiên lần này đau hơn trước rất nhiều, đến mức chân mày của hắn cũng nhíu chặt lại với nhau, bất quá kết quả vẫn tương tự, hắn không chết...
Thở ra một hơi dài, hắn cảm thán.
- Dùng toàn bộ sức mạnh của một Đại Thánh cấp 99 để đổi lấy thân thể bất tử bất diệt, xem ra cũng không lỗ cho lắm.
Hơn nữa hắn cũng rất hài lòng về khởi điểm sau khi tỉnh giấc của mình, không những có tấm thân bất tử mà còn có các chỉ số cơ bản vượt trội, nhớ năm đó lúc hắn chỉ là một thiếu niên chập chững bước vào con đường sáng tạo ma pháp huyền thoại, thì chỉ số còn không bằng một nửa hiện tại.
Vô Cực tính toán một chút, hắn bây giờ là ở cấp độ 1, thông thường mọi người sống trên đại lục đều dựa vào tư chất kể từ khi sinh ra để quyết định lúc bắt đầu học ma pháp sẽ đi theo con đường nào, ví dụ một người có trong mình Hỏa thuộc tính, vậy thì hắn chắc chắn sẽ đi theo con đường Ma Pháp Sư hệ Hỏa, không có lựa chọn thứ hai trừ phi hắn còn một thuộc tính bỗ trợ khác trong người.
Tất nhiên trên đại lục không nhất thiết chỉ có mỗi chức nghiệp Ma Pháp Sư, ngoài nó ra còn có rất nhiều chức nghiệp khác nhau như Kiếm Sĩ, Hiệp Sĩ, Chiến Sĩ, Kỵ Sĩ, Thánh Kỵ Sĩ, Tế Tự, Người Truyền Đạo,... Nhưng được hoan nghênh nhất vẫn là Ma Pháp Sư, bởi vì không phải ai cũng có sẵn tư chất để làm chức nghiệp này, chưa kể đến năng lực mạnh mẽ mà Ma Pháp Sư có thể làm được.
Lại nói Vô Cực có thể sáng tạo ra Vong Linh Ma Pháp và khiến nó trở thành một chức nghiệp riêng biệt có sức ảnh hưởng to lớn nhất từ trước tới nay, phần lớn là nhờ vào bản năng thiên tài của hắn, còn lại đều dựa vào bàn đạp vững chắc là Ám hệ thuộc tính tinh thuần nhất trong lịch sử nhân loại. Ám hệ thuộc tính toàn phần, 100%, tư chất khủng bố mà chưa một ai may mắn đạt tới.
Để trở thành Vong Linh Pháp Sư, ngoại trừ sở hữu Ám hệ thuộc tính ra thì mức độ tinh thuần phải vượt trên 50%, cũng bởi vì điều kiện khắc nghiệt này đã làm cho bao nhiêu tài năng trẻ sớm chết tâm trước khi có suy nghĩ trở thành một Vong Linh Pháp Sư.
Giơ tay búng nhẹ một cái, trước mặt Vô Cực chợt hiện ra một khe nứt không gian, hai bộ khô lâu chen chúc nhau từ bên trong khe nứt đi ra.
Trên người khô lâu được bọc mũ giáp đầy đủ, tay cầm một thanh khảm đao dài hơn mét, những khúc xương trắng hếu đôi khi ánh lên tinh quang tạo cảm giác âm trầm khó chịu.
Đôi mắt của Vô Cực xẹt qua tia sáng mờ nhạt khó nắm bắt.
- Khô lâu tiến hóa? Không ngờ ở đẳng cấp 1 ta lại có thể triệu hoán ra được chúng, có vẻ như ta không chỉ nhận về thân thể bất tử nhỉ?
Trong giọng nói không kềm chế được sự hưng phấn, đây thật sự là niềm vui bất ngờ dành cho Vô Cực, hắn hiểu rõ kỹ năng triệu hoán của mình được như vậy là đáng sợ bậc nào, nói đơn giản một chút thì hiện tại sinh vật hắn vừa triệu hoán ra, Vong Linh Pháp Sư bình thường ít nhất phải đạt cấp 5 mới có thể làm được.
Khô Lâu tiến hóa: sức mạnh 6, khảm đao 3, thể chất 15, phòng ngự 6, nhanh nhẹn 5. Không có thời gian làm lạnh, tiêu hao mỗi lần triệu hoán 7 tinh thần.
Thông số tuyệt đối vượt trội hơn so với khô lâu của các Vong Linh Pháp Sư khác không biết bao nhiêu lần.
Nén sự kích động trong lòng xuống, Vô Cực nở nụ cười.
- Hỡi thế giới, Hoàng Tử Khô Lâu của các ngươi đã trở về rồi đây.
Nói xong hắn lại tiếp tục búng tay một cái, lần này cũng hiện ra một khe nứt không gian, nhưng khe nứt lại giống như vô hình, kích cỡ không lớn, Vô Cực cho tay vào trong lấy ra một bộ quần áo và một cây gậy làm bằng gỗ.
Trữ vật không gian, thứ này biến mất cùng với Vô Cực sau khi hắn tự phong ấn chính mình, bây giờ mở ra vẫn còn các vật phẩm hắn tích trữ trong quá khứ, đáng tiếc hầu hết đều là loại đồ vật cao cấp hoặc siêu cấp, cấp độ 1 của hắn hiện tại không cách nào sử dụng được.
Mò tìm một lúc mới phát hiện có một món vũ khí dành cho pháp sư cấp 1, Gậy Ma Pháp Tân Thủ: + 2 tinh thần; + 1 sát thương; độ bền 10/10.
- Có còn hơn không..
Mặc quần áo gọn gàng sạch sẽ lên người, Vô Cực cảm thấy thoải mái hơn nhiều, hắn ngửa đầu nhìn trời xác định phương hướng sau đó mang hai khô lâu mỗi con một bên tiến vào rừng sâu.
Hắn dự định trước tiên tìm quái cấp thấp tiêu diệt, chờ khi đạt đến cấp độ 5 thì sẽ tìm một ngôi làng để hỏi thăm tình huống thế giới lúc này.