Chương 41: Minh Chủ Võ Lâm

Không Không lộ ra khuôn mặt bó tay đối với vô số người có vẻ mặt lửa khói nhân gian: “Các vị thật là có điều không biết, nếu nói sắc tức là không, thì không cũng chỉ là không.”

Bởi vậy….. Cho nên …???

Không Không cười cười: “Nếu tất cả đều là không, ta cũng không nên bỏ gái đẹp chứ!”

“………”

Quý Ngữ Hàm yên lặng, liền trốn sau lưng Đoan Mộc Ly.

Hu hu, không ngờ tẩm cung của nàng lại là nơi an toàn và đẹp đẽ nhất!

Tất cả mọi người đều bị sét đánh, bất quá cũng không nhịn được mà quay lại hỏi: “Ngươi là đệ tử tục gia, tại sao không quy y mà xem náo nhiệt làm gì?”

“Tránh cho đào hoa quá nhiều.”

“...... Ngươi cũng đã nói muốn tìm gái đẹp một chút.” Quý Ngữ Hàm nhắc nhở hắn.

“Tại hạ có muốn tìm gái đẹp cũng có nguyên tắc của việc tìm gái đẹp chứ, trừ mấy ngày trước gặp được người yêu, những người khác muốn cho tại hạ, tại hạ cũng không thèm nhá!.....”

Phi Phi trong lòng không nhịn được, một phát liền đem hắn đẩy ra cửa: “Vừa vừa thôi! Trời ạ, ngươi là một đại nam nhân, làm sao có thể dài dòng như vậy cơ chứ?!”

Riêng Không Không cũng đang thầm ước được rời đi nhanh một chút, ra ngoài tìm gặp người yêu đây!

Cho nên, hắn vội vã bỏ đi còn để lại một câu —

“Ngươi đi mà tìm khách điếm nào náo nhiệt, cứ việc đem lệnh phù đặt lên bàn, bảo đảm trong một nén nhang sẽ có người ra nghênh đón ngươi!”

“……… Có phải mấy người muốn theo đuổi giết ta cũng tới luôn không?”

“Ha ha, điều đó là dĩ nhiên mà!”

“......”

Quý Ngữ Hàm bây giờ thật sự rất muốn đem khối lệnh phù tượng trưng cho phiền toái này một phát ném trở về, bất quá, Không Không đã cao chạy xa bay rồi!

Quý Ngữ Hàm đem Đoan Mộc Ly kéo đến, thấp giọng hỏi: “Tại sao ngươi lại muốn ta nhận cái lệnh phù này chứ? Phiền phức thật!!!”

Đoan Mộc Ly cười cười, “Nàng sẽ biết ngay lập tức!”

Thần bí như vậy sao?

Được rồi, nàng liền thử một chút vậy.

Cho nên mọi người đều đi xuống lầu, tìm một cái bàn trống ngồi xuống, chuẩn bị chờ thức ăn mang lên.

Mấy người bọn họ dung mạo vốn vô cùng xuất chúng, hơn nữa lại ngồi cái bàn ngay chính giữa, hết sức dễ nhìn thấy, tuyệt đối không cần lo lắng người khác tìm không ra.

Phi Phi gõ gõ tay lên lệnh phù: “Wa, chất liệu vật này rất đặc biệt, khua không ngừng!!!”

Mặc Kỳ Thụy đưa tay lau phía trên lệnh phù một cái, mở miệng

nói bằng giọng lạnh lùng: “Nó không tan!”

“......”

Thật may là nó không tan ra như nước! Nếu mà hóa thành nước thật thì nàng biết lấy cái gì làm tín vật đây? …. Hu hu hu!!!

Bất quá không cần phải hỏi nữa, bạn khối băng nhất định lại hết sức thẳng thắn trả lời nàng một câu”Ta đang ghen tỵ”

Đoan Mộc Ly tay cầm lệnh phù, hai mắt nhìn chằm chặp: “Tiểu Quả Quả à, có muốn thử xem mình mạnh đến mức nào không?”

Cái này...... Dĩ nhiên là muốn a!

Sắc mặt Quý Ngữ Hàm hăng hái bừng bừng cầm tấm lệnh phù lên, định dùng sức bẻ một góc.

“Không được a, sẽ gãy mất.”

Quý Ngữ Hàm không dám dùng lực, sợ rằng sẽ trực tiếp bẻ gãy lệnh phù này.

“Phốc thông”.

Nghe được câu nói này, từ chỗ tối xông ra hai người chân mềm nhũn đụng trúng bàn, liếc mắt nhìn nhau một hồi, sau đó nhấc chân chạy ra bên ngoài…..

Ách…. Quý Ngữ Hàm nhìn bóng lưng bọn họ ngày một nhỏ dần, lại nhìn lệnh phù trong tay một chút.

Nàng thật không phải là cố ý hù dọa người đâu, nàng thực sự muốn uống cong lệnh phù này một chút thôi mà!

Bất quá hai người kia, là tới giết nàng sao?……

Hù dọa họ chạy mất, tốt nhất khi gặp người khác nhớ khen nàng nhiều một chút, đỡ cho nàng phải lo ứng phó đám người đuổi giết khác.

Lúc ngẩng đầu lên, nàng có thể nhìn thấy được, trừ lão công của mình ra, thì mọi người đều nhìn Quả Quả bằng ánh mắt tuyệt đối ghen tị.

Oan a…… Nàng thật sự không muốn khoe khoang ở đây đâu mà! Huhu!!!!

Phi Phi vỗ bàn một cái, bộ dáng giống như là chuẩn bị tìm người đánh nhau cho hả giận vậy!

“Lạnh buốt kia, ngươi còn nhớ lần trước ngươi thiếu chút nữa hôn ta không hả?”

(Muốn kiếm chuyện anh chỉ biết dùng câu gây sốc này -.-~)

Mặc Kỳ Thụy một quyền liền đánh qua, lập tức phủi bỏ: “Không cho phép ngươi nhắc lại chuyện này!”

“Được ~”

Phi Phi lại bắt đầu cùng hắn quấn lấy nhau, trong miệng còn hỏi lại: “Ngươi còn nhớ chuyện lần trước ta thiếu chút nữa hôn ngươi không hả?”

Không muốn thì ta thay cách nói a ~~~~

“...... Cút!”

Tính cách Mặc Kỳ Thụy luôn luôn lạnh nhạt, vậy mà cũng nóng nảy, thế nên hai người này lại đánh nhau sống chết!

Quý Ngữ Hàm im lặng lấy tay che mặt, thật là mất mặt quá đi!!! Hình tượng của nàng đã bị bọn họ phá hoại mất rồi!

“Minh Chủ!”

Đột nhiên vang tới một trận kêu to, không có chuẩn bị trước nên Quý Ngữ Hàm cũng giật mình, nhưng vội vàng trấn định lại.

Chú ý khí chất, chú ý khí chất nha~ mấy người này tới đây chính là đón tiếp nàng đó!

Quý Ngữ Hàm xoay người lại, cùng lúc thấy mấy người trong giang hồ đến đón tiếp nàng, tựa hồ cũng có chút choáng váng.

Bọn họ đã thấy ám hiệu Không Không Minh Chủ để lại, cũng biết được tân nhậm minh chủ này lại là một cô nương trẻ tuổi, nhưng không nghĩ tới lại là một đại mỹ nhân xinh đẹp như thế này a!

Tầm mắt chuyển đến người đang cùng nàng ngồi rất gần, rõ ràng rất thân mật là Đoan Mộc Ly, bọn họ càng thêm sửng sốt, sau đó mặt cũng lạnh xuống.

Bất quá giọng nói của bọn họ đối với Qúy Ngữ Hàm ngược lại vô cùng cung kính: “Nơi này nói chuyện thật bất tiện, kính xin Minh Chủ dời bước đến Lạc Hà trang!”