Chương 21: Vương Gia Khối Băng Ghen

Sợ run cả người, Chu Tước yên lặng rơi lệ.

Chủ nhân cũng đã "hoàn lương", bọn họ cũng từ từ quen đi.

Hai chủ tớ đã rời đi, Quý Ngữ Hàm còn đang choáng váng trên giường.

Kỳ thật nàng đã ngủ, bởi vì nàng hiện tại đang nằm mơ.

Trong mơ, một nơi với ánh trăng mông lung mờ ảo đầy sương mù, trước mắt chỉ có một cái gì đó màu hồng phấn là đang hiện rõ.

Nhìn ăn rất ngon nha...

Trong mộng hai tai Quý Ngữ Hàm dài như hai lỗ tai thỏ ngoan ngoãn, vừa vặn ngạc nhiên nhìn chằm chằm cái hồng phấn gì đó.

Càng xem càng cảm thấy ăn ngon, tiểu bạch thỏ kiềm chế không được lòng hiếu kỳ, thuận bước từ từ đi qua.

Ừm, ngọt,mềm, quả nhiên ăn rất ngon!

Hai lỗ tai lắc lắc, tiểu bạch thỏ cười tủm tỉm cắn một ngụm ——

Sương mù đột nhiên tản ra, Đoan Mộc Ly đuôi sói xuất hiện...

Mà tiểu bạch thỏ vô tội đang cắn môi của hắn...

"Tiểu Quả Quả, ngươi lại trộm hôn ta."

Tiểu bạch thỏ hóa đá tại chỗ, hai lỗ tai "Sưu" cụp xuống dưới.

Đang lúc con sói cảm thấy mỹ mãn chuẩn bị đem tiểu bạch thỏ khiêng về nhà "Hưởng dụng", trong mơ cảnh xuân về hoa nở đột nhiên trở thành trời đông giá rét.

Bạn khối băng từ trên trời đáp xuống, một phen đoạt lấy tiểu bạch thỏ ——

"Theo ta xem khắc băng đi!"

...

Quý Ngữ Hàm bị lôi kéo tỉnh dậy.

Nàng quả nhiên là sắp bị một người không bình thường tra tấn điên rồi, nằm mơ đều có thể mơ thấy tình tiết quái dị như vậy ô...

Thật lạnh, nàng run run, lui về phía trong rụt lại.

Ủa? Không đúng!

Nhanh chóng mở mắt, quả nhiên chống lại tầm mắt của bạn khối băng đang phẫn nộ.

Phẫn nộ?

Chẳng lẽ thân phận bại lộ ?

Quý Ngữ Hàm sợ tới mức co rụt lại, lập tức ngồi dậy, "Ngươi muốn gì?"

Nàng nhìn chung quanh, Đoan Mộc Ly đâu?

Hu hu, bình thường đuổi cũng đuổi không đi, không phải cùng nàng ngủ một giường, hiện tại đã chạy đi đâu?

Khối băng nam nhân cúi người, hai tay chống trên giường, gần sát nàng, "Ngươi dám gạt ta!"

"Không, không có!"

Đêm nay nữ nhân ngồi ở bên cạnh Đoan Mộc Ly thật sự không phải nàng, nàng cái gì cũng không biết, thật sự!

Hu hu...

"Ta tìm khắp nơi, hoàn toàn là không có cà tím đại thúc!"

"..." A?

Quý Ngữ Hàm nháy mắt mấy cái, hắn nói là chuyện này?

Nhìn bộ dáng nàng nhất thời không biết gì, khối băng nam nhân cảm giác phiền muộn trong lòng, lạnh nhạt mở miệng, "Không được nháy mắt, bằng không ta đem lông mi ngươi nhổ xuống."

"..." Hu hu, cuồng bạo lực mà!

Quý Ngữ Hàm lập tức che mắt, lúc nàng mờ mịt chính là thường hay nháy mắt a...

"Bỏ tay xuống!" Hơn phân nửa khuôn mặt của nàng đều bị che khuất, khối băng đại gia lại khó chịu ra lệnh.

"..." Bạo quân! Độc tài!

Không có biện pháp, Quý Ngữ Hàm đành đem tay dời đi, bảo trì ánh mắt bất động, cùng khối băng nam nhân mắt to trừng mắt nhỏ.

"Sư phụ ngươi rốt cuộc là ai!"

"Cà tím đại thúc..."

"Còn nói dối! Căn bản là không có người này!"

Ô... Hung cái gì mà hung.

Quý Ngữ Hàm vô cùng vô tội, "Ta nói ta không có sư phụ ngươi lại không tin."

"Không sư phụ, bản lĩnh của ngươi là học ở đâu!"

"Ta có bản lĩnh?"

Ánh mắt của Quý Ngữ Hàm lập tức sáng rỡ, " Bản lĩnh gì?"

Đến cổ đại, nàng vẫn bị Đoan Mộc Ly là võ công cao thủ chèn ép, chẳng lẽ nàng còn có bãn lĩnh thần kỳ gì chưa bị đào móc ra?

Khối băng nam nhân bị phản ứng của nàng biến thành sửng sốt.

Nàng đến tột cùng là quá đơn thuần hay là quá mức xảo quyệt?

Trong mắt hiện lên hoài nghi, hắn đột nhiên vươn tay, trên mặt Quý Ngữ Hàm sờ sờ.

"..." Lạnh a.

Quý Ngữ Hàm sợ run cả người, "Cái kia, ta không dịch dung, ngươi không cần..."

Hành động này lúc chạng vạng nàng vừa làm, đương nhiên biết đại biểu có ý tứ gì.

Xác nhận khuôn mặt này của nàng là thật, khối băng nam nhân hơi hơi nhíu mi, nhanh chóng nhìn nàng chằm chằm.

"..." Quý Ngữ Hàm rơi lệ đưa tay kéo áo choàng bên giường, trên thêm cái chăn chống lạnh.

Hu hu, máy đông lạnh nhà ai chạy lạc đến đây, mau đem trở về đi...

Nhìn nàng nửa ngày, khối băng nam nhân lựa chọn tin tưởng nàng.

"Ngươi ăn qua cái gì?"

"... Rất nhiều, ta không ăn kiêng."

Khối băng nam nhân mặt đen lại, "Ta hỏi ngươi có ăn qua cái gì đặc biệt không!"

"... Sau khi tiến cung, ăn gì ta cũng đều không biết."

Tóm lại đều thật là phức tạp, đoán cũng đoán không ra là cái gì.

Hai người hoàn toàn là “ông nói gà bà nói vịt”...

Luôn luôn chỉ biết lạnh buốt, bạn khối băng cũng nổi giận, mạnh tay bắt lấy bả vai nàng.

"Ta hỏi trừ bỏ đồ ăn bình thường, ngươi có từng ăn qua cái gì hiếm lạ chưa!"

... Tiên Hạc quả.

Quý Ngữ Hàm vội vàng đem đáp án này nuốt vào.

Tiên Hạc quả hẳn rất nổi tiếng, Thụy vương gia nhất định cũng nghe nói qua.

Mặc kệ hắn lúc trước ép hỏi mục đích là gì, đều có thể vì vậy đem nàng bắt đi, tìm cái nồi gần nhất đem nàng nấu chín mà ăn...

Hu hu, nàng thật sự lúc ấy chỉ nghĩ cái mình ăn là quả táo thôi!

Biết vậy chẳng ăn...

"Ví dụ như cái gì?" Quý Ngữ Hàm dùng giọng điệu vô tội hỏi lại.

"..." Đường đường là Thụy vương gia lại bị hỏi.

Ở trong mắt hắn, Quý Ngữ Hàm là tiểu mơ hồ, thực mới có thể trong lúc vô tình ăn qua linh đan diệu dược gì đó có thể giải trăm loại độc, nhưng chính nàng hoàn toàn không ý thức được, cho nên hiện tại cũng nhớ không được.

Hình dáng linh đan diệu dược có thể là gì, hắn hiện tại sao có thể trả lời được?

Lạnh buốt liếc nhìn nàng một cái, khối băng nam đứng thẳng, chuẩn bị rời đi.

Bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm, Quý Ngữ Hàm vô cùng tự giác mà bảo đảm

"Chuyện đêm nay ta sẽ không nói với người khác, bao gồm Đoan Mộc Ly!"

Bạn khối băng vừa lòng.

Hắn lui ra phía sau, độ ấm liền khôi phục bình thường, Quý Ngữ Hàm nhẹ nhàng thở ra đem bàn tay ở trong chăn đem ra.

Thấy tay nàng, bạn khối băng đã nửa xoay người đột nhiên dừng lại cước bộ, ánh mắt cũng nhanh chóng nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ bé không tha.

Ô... Không phải là một bàn tay sao, có cái gì đẹp ?

... Chẳng lẽ là hắn buổi tối chưa ăn no?

Luôn lo lắng cho mình sẽ bị ăn, hiện tại Quý Ngữ Hàm gặp việc lạ liền lo lắng nghĩ vậy...

Hu hu, đây là tay, không có gì ngon đâu!

Chính mình run như cầy sấy, khối băng nam nhân đột nhiên đưa tay, giữ chặt tay nàng đang muốn lùi về mà bắt lại....

"Ngươi, ngươi muốn gì?"

Khối băng nam nhân không trả lời, chỉ là dùng ánh mắt kỳ quái nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn bị hắn nắm ở trong lòng bàn tay.

Tiệc tối hôm nay, khi hình ảnh Đoan Mộc Ly kéo tay nàng bắt đầu không ngừng thoáng hiện ở trong đầu hắn.

Một màn kia cũng không có gì khả nghi, tại sao hắn lại nhớ?

Không nghĩ thông suốt vấn đề này, khối băng nam nhân chính là cảm thấy cánh tay trước mắt này làm cho hắn nhìn cực kỳ thuận mắt giờ lại rất là không thuận.

"Bàn, trên bàn có điểm tâm!"

Bị ánh mắt cuả hắn lộ vẻ nhìn kỳ quái, da đầu Quý Ngữ Hàm run lên vội vàng tự cứu mình, nhắc nhở hắn còn có đồ ăn khác.

Hu hu, trễ như vậy mà ăn thịt thì không tốt cho tiêu hóa đâu...

Khối băng nam nhân lạnh buốt mở miệng, "Ta không đói bụng."

Không phải muốn ăn nàng?

Vậy đừng dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái như vậy nhìn chằm chằm tay nàng làm gì?

Quý Ngữ Hàm định đem tay rút về, không nghĩ tới bị hắn cầm thật chặt.

Không chỉ như thế, ngón tay khối băng nam bắt đầu ở trên cổ tay nàng vuốt ve.

Kỳ thật động tác này nếu từ người khác làm, Quý Ngữ Hàm sẽ lập tức cho rằng đây là đang ăn đậu hủ của nàng.

Nhưng bạn khối băng trước mắt lộ ra khuôn mặt tuấn tú, trên tay nửa điểm độ ấm cũng không có...

Nhìn thế nào cũng không làm người khác liên tưởng đến tình tiết ái muội kiều diễm gì.

Cho nên Quý Ngữ Hàm nghĩ là...

Hắn không phải đang theo kế hoạch nên từ chỗ nào hạ đao chém tay nàng chứ?

"Cái kia... Ha, kỳ thật tay cũng không có gì, một chút giá trị ẩn chứa đều không có."

Khối băng nam nhân không để ý tới hồ ngôn loạn ngữ của nàng, thẳng lấy ra một khối khăn lụa, bắt đầu lau tay vốn đã sạch sẽ.

"..." Đây là muốn lau khô sạch sẽ rồi ăn, hay là lau khô sạch sẽ rồi chém?

Trong đầu Quý Ngữ Hàm nghĩ đến đều là hình ảnh không tốt đẹp.

Lau đến nổi làn da trên tay nàng đều đỏ lên, khối băng nam nhân giống như rốt cục vừa lòng.

Tay lạnh như băng nắm chặt, đem tay nàng toàn bộ nắm vào lòng bàn tay của mình.

"..." Quý Ngữ Hàm thật không hiểu gì.

Rốt cuộc là chuyện gì?

Thật cẩn thận thử đem tay rút ra ——

Ánh mắt lạnh buốt lập tức quét về phía nàng.

"..." Hu hu, được rồi, đại gia ngươi muốn làm gì thì cứ làm đi...

Quý Ngữ Hàm đành phải bi phẫn mặc hắn nắm.

Báo thù!

Nàng về sau sẽ xây một phòng xông hơi thật lớn, mỗi ngày đem đại khối băng này đẩy đi hâm nóng !

"Ngươi vì sao lại ở bên cạnh Đoan Mộc Ly?" Khối băng nam nhân mở miệng hỏi.

"..."

Nên trả lời như thế nào đây?

Ý thức của Quý Ngữ Hàm liền nhanh chóng xoay chuyển.

Trước kia nói hai người bọn họ không có quan hệ thân mật, nhưng hiện tại cũng không thể nói nàng là người trong hậu cung.

Vậy nên giải thích như thế nào việc nàng lại ở tại tẩm cung?

Tóm lại không để lộ ra chuyện Tiên Hạc quả là được... Ừm.

"Ta nợ hắn, hắn sợ ta chạy, cho nên tự mình trông chừng ta."