Chương 150: Ta Muốn Sờ Sờ Hắn

"... Muốn hét các ngươi tự đi mà hét!"

Những người khác quả thật tự mình hô lên...

Bọn họ đồng loạt chỉ vào Phi Phi, kêu lên với người áo đen kia, "Hắn nói muốn tẩn đám các ngươi!"

"..."

Nhóm người áo đen vốn cũng rất hung ác, nghe nói như thế, tự nhiên là sẽ không bỏ qua.

Bất quá bọn họ giống như không đi qua đám cây kia, bọn họ chỉ nghe đến tiếng cười âm trầm, sau đó một vật hình tròn màu tím bắn về phía Phi Phi.

"Có thể có độc." Tiểu thư mặc áo choàng nhỏ giọng nhắc nhở bọn họ.

Từ lúc đối diện có người ra tay, Đoan Mộc Ly cũng đã mở miệng.

Giọng của hắn thực ôn hòa, "Không muốn thứ kia nữa?"

... Quả cầu màu tím phút chốc dừng lại, quay tròn đảo lộn trong không trung.

"Bọn họ muốn cái gì? Vì sao các ngươi biết?"

Không rõ tình huống, tiểu thư mặc áo choàng phòng bị hỏi.

Mọi người cào tường, "Hắn cũng không biết, đây là lừa dối trong truyền thuyết."

Trong lòng ai mà không có thứ gì đó mà mình khao khát chứ?

Chỉ cần giọng nói đủ bình tĩnh, những lời này chính là vạn năng.

Nói đến đây...

Phi Phi có chút tò mò, "Cục than nhỏ, ngươi muốn cái gì?"

"..."

Quý Ngữ Hàm che mặt, "Buổi tối ta muốn ăn sườn xào chua ngọt."

Mọi người không nói gì cùng nhau khinh bỉ nàng, "Ngươi không có ước muốn nào cao cấp hơn sao!"

"... Cái gì ta cũng không thiếu." Ô.

Đây tuyệt đối là khoe khoan!

Phi Phi nhìn Mặc Kỳ Thụy còn chưa có chủ, "Yên tâm đi lạnh buốt, về sau nhất định ngươi còn được gả tốt hơn nàng!"

"... Cút!"

Khối băng cũng không bình tĩnh được ...

Bọn họ náo loạn một trận, đám người áo đen kia vẫn không có phản ứng.

Đoan Mộc Ly nhìn sắc trời, quyết định tốc chiến tốc thắng.

Bởi vì sắp đến giờ cơm tối rồi ...

Hắn nhìn về phía trước nơi quả cầu màu tím bay đến, "Nên làm như thế nào, ngươi biết rồi chứ."

"..." Mọi người không nói gì rơi lệ, bi ai cho người áo đen này.

Yên lặng một lát, một giọng nói chậm chạp vang lên, "Ngươi là ai?"

Nghe giọng nói, hắn hẳn là người đã cười trước đó.

Nghe hắn nói mới biết được, không chỉ giọng nói âm trầm, ngữ điệu của hắn cũng quỷ dị, một câu bình thường được hắn nói ra, lại cảm thấy vô cùng chói tai, khiến tâm tình người ta phiền chán đến khó hiểu.

Đoan Mộc Ly không để ý đến hắn, chậm rãi ung dung kéo vạt áo xuống, giúp Quý Ngữ Hàm che kín lỗ tai, cúi đầu hôn nàng.

Giọng nói âm trầm thêm tức giận, lại hỏi một lần, "Ngươi là ai?"

Đoan Mộc Ly vẫn không trả lời, dắt Quý Ngữ Hàm, trực tiếp xoay người rời đi.

"..."

Mọi người đen mặt, không nói gì phối hợp đi theo.

Giận, không thể đưa kịch bản cho bọn hắn liếc xem trước một cái được sao! Khi dễ diễn viên phụ quá!

"Đứng lại!"

Theo tiếng hét lớn, sau lưng mọi người truyền đến tiếng gió vù vù, hình như có người tung một chưởng về phía Đoan Mộc Ly.

Mọi người nghiêng mắt nhìn xem...

Đại gia hắn không có phản ứng, căn bản là không định đánh trả hoặc tránh né...

Vì thế mọi người cũng bình tĩnh đi về phía trước.

Bởi vì mỗi ngày đều động kinh, thần kinh bọn họ đã được rèn luyện thật sự kiên cường dẻo dai, một chút khảo nghiệm ấy tính là gì chứ!

Một chưởng đã sắp chạm tới đỉnh đầu Đoan Mộc Ly, lại miễn cưỡng dừng lại.

Giọng nói âm trầm lạnh lẽo vang lên sau lưng mọi người, "Ngươi không sợ ta trực tiếp giết ngươi?"

... Không ai để ý đến hắn.

"... Vì sao ngươi lại đi?" Giọng nói âm trầm thay đổi đề tài.

Lần này rốt cục Đoan Mộc Ly cũng dừng bước, nhưng không hề xoay người, cười nói, "Bởi vì ngươi không có thành ý, ta đổi chủ ý, không muốn giao thứ kia cho ngươi."

"..." Mọi người không nói gì tự an ủi.

Giận, có thể thông cảm cho tâm tình của diễn viên quần chúng hay không!

Đại gia hắn lừa dối của hắn, vì sao không xoay người sang chỗ khác?

Nhân vật chính cũng chưa xoay lại, sao bọn họ có thể xoay? Bọn họ muốn nhìn xem người này có bộ dạng gì!

Không Không kiềm chế không được lòng hiếu kỳ của mình, dùng ánh mắt hỏi mọi người.

Chỉ cần đừng tùy tiện nói chuyện, xoay lại cũng không có vấn đề gì chứ?

Mọi người đồng loạt dập tắt ngọn lửa hy vọng nhỏ bé trong lòng hắn, "Bậy bạ! Đóng vai phụ cũng muốn phân cấp bậc, không phải ai cũng có thể trực tiếp lên hình!"

Dù sao người có giọng nói âm trầm lạnh lẽo này cũng nghe không hiểu lời nói của hiện đại, những lời này bọn họ có thể tự do nói ra.

Tầm mắt nam nhân âm trầm đánh giá bóng dáng đám người trước mặt, cuối cùng dừng trên người tiểu thư mặc áo choàng.

"Vì sao ngươi lại đi cùng bọn họ?"

Rốt cục một đám kép phụ cũng tìm được cơ hội lên sóng...

Mọi người hứng trí bừng bừng cùng kêu lên trả lời, "Ngươi nói thử xem?"