Chương 147: Ta Dự Định Sờ Chết Hắn!

"Quả thật nó chạy trốn rất nhanh."

"... Vậy ngươi bắt nó thế nào?"

"Vừa chạy ra hơn mười mét, nó liền lăn ra đất, ta lập tức bắt nó nhặt lên ăn."

"..." Mọi người run lên một chút, vô cùng sùng bái nàng.

"Ảnh linh chi... sẽ té ngã sao..."

Mọi người đều bị chấn động đến phát run, vấn đề này đương nhiên vẫn do tiểu thư mặc áo choàng trả lời.

"Ngồi trên đất lâu như vậy, mặc kệ là cái gì cũng đều sẽ tê chân."

"..."

"... Cho tới bây giờ ngươi đều nói chuyện bình tĩnh như vậy sao?"

"Một năm này ta bắt buộc chính mình luyện ra."

"... Vì sao muốn luyện cái này?"

"Bằng không cuối cùng ta phải tốn hơi thừa lời, răng giả nơi này đều là vàng bạc, quá khó coi."

"..."

Nhìn thấy mọi người phát run, tiểu thư mặc áo choàng cho rằng bọn họ nghe không hiểu, bình tĩnh kể lại một chút.

"Nói tốn hơi thừa lời, ta sợ làm răng rụng không còn."

"..." Mọi người nháy mắt cảm thấy răng đau.

Cảm thấy bọn họ thật sự không chiến thắng được mạnh mẽ của tiểu thư mặc áo choàng, run run vỗ vỗ bả vai tiên đế, mộtt đám nam nhân chuẩn bị lui lại.

"Bạn hữu, chỉ có thể trách ngươi không biết trước được người mua."

Tiên đế hỏng mất, ngửa mặt lên trời rít gào, "Vì sao bị thương luôn là ta?!"

Đoan Mộc Ly lại thật bình tĩnh cười hỏi nàng, "Ngươi là vụng trộm chạy đến?"

"Đúng vậy, ta nghe nói nửa tháng sau sẽ chủ trì hiến tế, vì không muốn hại người, ta nghĩ biện pháp chạy đi."

"Hiến tế thế nào lại hại người?"

"Bọn họ muốn bắt năm mươi cô gái làm tế phẩm, hiến cho một lão đại gì gì đó ở tiên giới."

"..."

Mọi người ngây dại, sau khi phản ứng lại lập tức từ từ quay đầu, nhìn về phía tiên đế xong, xoay người lại, làm bộ chuyện gì cũng chưa phát sinh.

Tiên đế cũng tự mình ngây dại.

Nhân gian có người biết hắn tồn tại, không ngờ còn hiến tế phẩm cho hắn?

Đoan Mộc Ly ôn hòa cười, "Lần đầu tiên bọn họ làm hiến tế như vậy?"

"Nghe nói không phải."

Tay nhỏ bé không mang bao tay của tiểu thư mặc áo choàng đột nhiên vươn vào trong áo choàng, "Lão đại tiên giới kia hại chết nhiều người như vậy, nếu để ta tìm được, ta dự định sờ chết hắn."

"..." Mọi người bất ngờ cười to đồng thời vô cùng đồng tình nhìn tiên đế.

"..."

Tiên đế không nói gì lấy áo choàng ra, che phủ chính mình kín mít, phòng ngừa thật sự bị sờ chết.

Phi Phi nhíu mày, vô cùng nghiêm túc, "Bộ dạng ngươi trông thế nào?"

"..." Quý Ngữ Hàm không nói gì nhìn hắn, sao lại chuyển đề tài đến việc này?

Nhưng chỉ có mình nàng nghi hoặc, một đám nam nhân giống như cũng đều tò mò với việc này.

Tục ngữ nói chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu...

Không đúng, tiên đế phong lưu không nổi, vậy thành quỷ cũng thong dong đi ~

Tiểu thư mặc áo choàng bình tĩnh trả lời, "Không biết."

"... Sao ngay cả diện mạo chính mình ngươi cũng không biết?"

"Ta sợ sau khi soi gương, chính mình cũng sẽ thành tinh."

Tiểu thư mặc áo choàng bình tĩnh nhìn bọn họ, "Lúc ta rửa mặt cũng không dám nhìn bên trong chậu nước."

"..." Mọi người bị chấn động liên tục lui về phía sau.

Sợ ngây người một hồi, bọn họ đều nhìn về phía Đoan Mộc Ly, "Để hắn xem đi! Hắn không sợ!"

"Đúng, hắn đã thành tinh!"

Nhìn ánh mắt ôn hòa của Đoan Mộc Ly, tiểu thư mặc áo choàng bình tĩnh nhắc nhở, "Yêu tinh và yêu tinh, cũng không giống nhau. Ngươi là yêu tinh ôn hòa, cây nấm kia biến thành yêu tinh hoạt bát."

Đoan Mộc Ly không sao cả, nhưng mọi người hoảng sợ.

Bọn họ cũng không xác định thứ tiểu thư mặc áo choàng ăn rốt cuộc có phải Ảnh linh chi hay không, người nhìn thấy mặt nàng thực sẽ biến thành yêu tinh hoạt bát...

Hiện tại Đoan Mộc Ly đã thích giày vò như vậy, nếu hắn trở nên hoạt bát...

Tất cả mọi người run lên một chút, cùng kêu lên từ chối, "Hắn không nên nhìn!"

Tiểu thư mặc áo choàng cũng không thèm để ý bọn họ lật lọng, thực bình tĩnh nói lên lý tưởng của chính mình.

"Chờ ta tìm được lão đại trên tiên giới kia, ta định sẽ để cho hắn nhìn."

"... Vì sao?" Mọi người khống chế mắt mình không nên liếc về phía tiên đế đang bi kịch.

Tiểu thư mặc áo choàng còn nghiêm túc trả lời, "Nghe nói bị ta sờ không phải sẽ chết ngay tức khắc, ta muốn trong khoảng thời gian này để hắn thấy mặt của ta."

"... Vì sao?"

"Cứu sống hắn."

"... Cứu sống hắn làm gì chứ?" Mọi người run run hỏi.

Tiểu thư mặc áo choàng bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn, "Lại sờ chết."

Mọi người sắp chống đỡ không nổi nữa, "Mục đích làm như vậy là..."

"Hắn hại chết nhiều người lắm."

Cánh tay nhỏ bé không mang bao tay lại duỗi ra, quơ quơ trong không trung, "Ta muốn làm cho hắn thống khổ hai lần."

"..."

Quý Ngữ Hàm kéo áo choàng của Đoan Mộc Ly che lên đầu, lui vào trong lòng hắn khóc lớn.

Những người khác không có nơi để lui...

Vì vậy bọn hắn liền kéo áo choàng của mình che lên đầu, co lại thành trạng thái chim cánh cụt rơi lệ.

Tiểu thư mặc áo choàng cảm thấy chính mình đang rơi vào trại nuôi chim cánh cụt... Còn là một trại nuôi dưỡng không tốt.

... Bằng không sao nhóm chim cánh cụt lại đều đang khóc?

Đưa mắt nhìn lại, chỉ có Đoan Mộc Ly còn lộ mặt ở bên ngoài.

Nhưng nàng cảm thấy Đoan Mộc Ly rất thông minh, giống như không có nhiều chuyện muốn nói với hắn.

Lúc này đứng ở đây, nhàn rỗi lại nhàn rỗi...

Cho nên nàng lấy quả cam ra, che đầu bắt đầu ăn cam.

Mọi người từ bên trong áo choàng ngóc đầu tìm hiểu nhìn thấy chính là hình ảnh này...

Không thể chịu nổi, bọn họ lại lùi về khóc tiếp...

Sau đó bọn họ chợt nghe giọng Đoan Mộc Ly thực ôn hòa, "Chúng ta trở về với ngươi."

Một đám người đều sửng sốt, từ trong áo choàng ngó đầu ra.

Đoan Mộc Ly cười nhìn nàng, "Cái nơi ngươi đã trốn ra đó, chúng ta trở về xem lại với ngươi."

Tiểu thư mặc áo choàng có chút chần chờ, "Nơi đó không dễ thoát ra, quay về, rất có khả năng sẽ không thể thoát ra được nữa."

"Điểm ấy ngươi yên tâm, có hắn ở đây, cho dù mọi người đều đã chết, hắn cũng có thể nói khiến diêm vương thả người."

"Vì sao?" Tiểu thư mặc áo choàng hiếm khi có nghi vấn.

Mọi người cào tường, vẻ mặt thống khổ, "Vì nửa đời sau của mình, diêm vương sẽ không giữ tai họa này lại."

"Thật sự?"

"Đừng —— "

Mọi người hoảng sợ kêu to, khiến Quý Ngữ Hàm vừa chui ra giật mình hoảng sợ.

囧, lại làm sao vậy...

Phi Phi lộ vẻ mặt ôm đầu không muốn sống, "Ngươi đừng để hắn làm mẫu!"

"Đúng, xin ngươi ..."

Những người khác cũng thống khổ ôm đầu, "Không đến lúc bất đắc dĩ, chúng ta chưa bao giờ dám để hắn ra tay..."

Bởi vì đây chính là đoàn kết cùng chống kẻ địch mà chịu đả kích...

Thấy bọn họ thống khổ như vậy, tiểu thư mặc áo choàng luôn luôn bình tĩnh lộ vẻ xúc động, "Ta tin."

Nàng đồng ý , bất quá tiên đế lại kháng nghị.

Hắn kéo mấy nam nhân qua một bên, "Quay lại nơi nàng chạy thoát? Nếu ta bị nhận ra thì phải làm sao?!"

Mọi người khinh bỉ hắn, "Sao ngươi lại không nhìn xa trông rộng như vậy chứ?"

"Dù gì, hiện tại nàng cũng không biết ngươi chính là lão đại của tiên giới, mà ngay cả mặt nàng cũng không dám lộ ra, tâm nguyện lưu manh của ngươi có thể thực hiện được sao!"

"... Ta không lưu manh..." Tiên đế kháng nghị.

Mọi người tự cho là đúng quát hỏi hắn, "Ngươi có muốn sờ tay nhỏ bé của người ta hay không!"

"..." Tiên đế xa xăm nhìn trời.

"Ngươi xem đó, còn nói mình không phải lưu manh!"

"... Sao sờ tay nhỏ bé lại là lưu manh chứ!"

"Mao chủ tịch nói, không lấy kết hôn làm mục đích để yêu đương chính là đùa giỡn lưu manh!"

"... Mao chủ tịch là ai?"

Phi Phi càng khinh bỉ hắn, "Ngay cả Mao chủ tịch là ai ngươi cũng không biết? Lúc cục than nhỏ giảng bài ngươi nghe cái gì!"

Tiên đế nổi giận, "Ta căn bản chưa từng nghe nàng giảng bài!"

"Trốn học mà ngươi còn lý sự!"

"..." Tiên đế điên rồi.

Sau đó hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy không đúng, "Ai nói ta không muốn cưới nàng!"

"Ngươi nói là thành thân, chúng ta nói là kết hôn!"

"... Không giống nhau sao?"

Tiên đế chỉ nghe Quý Ngữ Hàm nhắc đến vài câu, mơ hồ nhớ rõ hình như là cùng một chuyện.

Mọi người không chút do dự, "Không giống nhau!"

Ai bảo ngươi trốn học, chúng ta liền lừa ngươi!

Mọi người thực vui vẻ cảm thấy mình đang thay trời hành đạo, tiêu diệt trốn học ...

Tiên đế còn đang rối rắm, những người khác quay đầu nhìn tiểu thư mặc áo choàng, thực thành khẩn khuyên bảo hắn.

"Bạn hữu, chúng ta đều là nam nhân, đều có tinh thần mạo hiểm."

"Đúng vậy, có mất tất có được, ngươi chưa từng nghe sao?"

"Được rồi, hắn trốn học nhiều lắm, hình như chưa từng nghe, chúng ta giúp hắn phổ cập một chút."

"Để ta để ta! Trường học nói, chính là không bỏ được thói lưu manh, sẽ không lấy được vợ!"

"... Lời này có liên quan gì đến ta?" Tiên đế mờ mịt.

Mọi người khinh bỉ hắn, "Ngươi chính là gã lưu manh!"

"..." Tiên đế ngất đi rồi.

Một đám nam nhân kéo tiên đế ngất xỉu trở lại, "Đi thôi, tiên đế đã muốn đồng ý!"

"Có thật không..."

Quý Ngữ Hàm hoài nghi lại đồng tình nhìn tiên đế ngất đi, sao nàng không cảm thấy hắn có đồng ý ?

Mọi người đúng lý hợp tình hỏi tiên đế căn bản đã không còn khả năng phản ứng, "Ngươi có đồng ý hay không? Nếu kháng nghị, liền giơ tay."

Quý Ngữ Hàm lệ nóng doanh tròng, "Các ngươi có tiến bộ ..."

Mọi người cũng rơi lệ, "Tự học, quả nhiên có thể thành tài..."

Tuy rằng sau đó khi tiên đế tỉnh lại từng kháng nghị n lần, bất quá hai nắm đấm của hắn tuyệt đối không đánh lại n cánh tay.

Lúc bị mọi người tung nấm đấm nhiệt tình trang điểm thành một đôi mắt gấu mèo siêu lớn, tiên đế tuyệt vọng.

Bắt đầu từ ngày đó, hắn không bao giờ kháng nghị nữa, mỗi ngày rảnh rỗi thì ăn chút gì đó.

Lòng Quý Ngữ Hàm rất đồng tình, hỏi vì sao hắn ăn điên cuồng như vậy.

Lúc ấy tiên đế nâng một đôi mắt gấu mèo lên, "Lỡ như ta bị sờ chết thì sao? Tốt xấu cũng thưởng thức hết một lần mỹ thực của thế gian."

Phi Phi lăn đến, đánh giá hắn, "Ăn đi, đến lúc đó nếu tiểu thư mặc áo choàng lại sờ ngươi, nhất định càng cho rằng ngươi là đầu heo."

"..."

Tiên đế ném chân giò thủy tinh trong tay, chạy đi.

————

Tiểu thư mặc áo choàng không biết nơi mình trốn đi là tổ chức tà giáo gì, chỉ biết đó là một sơn cốc thực bí ẩn, vị trí là ngay tại biên giới của Tề Loan quốc và Phong Gian quốc.

Còn phải đi nửa ngày đường là có thể tới nơi, mọi người tìm một khách sạn, dự định nghỉ ngơi một chút.

Đương nhiên, bọn họ còn muốn thảo luận nên trà trộn vào cái tổ chức tà giáo kia thế nào.

Nhưng đi lâu như vậy rồi, mọi người đều đói bụng, ngồi vào bên bàn bắt đầu ăn điên cuồng, cũng không cố thảo luận thêm nữa.

Chỉ có tiểu thư mặc áo choàng không giống người thường.

Đương nhiên, nàng chỉ có thể ăn hoa quả, muốn ăn cái gì còn phải che kín mình lại... Vốn đã không giống người thường.

Nhưng hiện tại, nàng ngồi ở phòng góc, không ăn gì, hơn nữa còn làm một chuyện dường như thực phức tạp.

Tay trái của nàng vẫn đeo bao tay, hình như cầm bản đồ huyệt vị gì đó.

Tay phải không mang bao tay, một cánh tay nhỏ bé chọt chọt một khối gỗ ở trước mắt, thỉnh thoảng còn tham khảo bản đồ huyệt vị bên tay trái.

Không thể nghi ngờ, khối gỗ kia đã bị chọt ra một đám hố nhỏ, đã sắp biến thành một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc trừu tượng ...

"Ngươi đang làm gì vậy?" Mọi người thật sự kiềm chế không được lòng hiếu kỳ, hỏi.

Tiểu thư mặc áo choàng ngẩng đầu, thực bình tĩnh nói, "Ta đang nghiên cứu trên thân thể con người chọt cái lỗ nào sẽ không trí mạng."

"..."

Mọi người đột nhiên đều cảm thấy da heo của mình có chút đau nhứt...

"Vì sao muốn nghiên cứu cái này..."

"Hai ngày nay ta luôn mơ thấy oan hồn, bảo ta thay các nàng báo thù, ta nghĩ nghĩ, cảm thấy chỉ khiến thần tiên lão đại kia thống khổ hai thì lần rất tiện nghi cho hắn."

Mọi người run lên một chút, trong lòng vô cũng đồng tình với tiên đế.

Nàng xác định kia thật sự là đang nằm mơ, không phải ban đêm tiên đế phát ra kêu rên khiến nàng nghe thấy được chứ...

"Vậy ngươi định làm thế nào?" Mọi người run run hỏi nàng.

"Ta định thống kê một chút xem có bao nhiêu người chết vì hắn, sau đó dựa theo số lượng..."

Tay nhỏ bé lại quơ quơ, chíu một cái tạo nên một cái lỗ trên khối gỗ.

Sau đó nàng bình tĩnh ngẩng đầu nhìn mọi người, "Cứ như vậy thiêu thiêu hắn."

"..." Mọi người cào tường, cảm thấy có thể đoán được bộ dáng tiên đế biến thành cái rổ...

Ổn định cảm xúc lại một chút, mọi người lại đặt câu hỏi, "Vì sao lại muốn tìm chỗ không nguy hiểm đến tính mạng mà 'Thiêu'?"

"Ta sợ động một cái liền thiêu hắn chết cháy, lát sau không có cách nào thiêu nữa."

"..." Mọi người đều chấn động.

Tiểu thư mặc áo choàng cũng rất bình tĩnh, "Hơn nữa ta sửa chủ ý lại, không để cho hắn chết."

"..."

Mọi người sắp bị chấn động có chút mơ hồ.

Phi Phi lắc lắc đầu bảo trì tỉnh táo, "Vì sao không muốn để cho hắn chết?"

"Ta nghĩ muốn tiến hành cải tạo lao động với hắn."

Tiểu thư mặc áo choàng nói xong lấy từ trong bao quần áo ra một cái chén gỗ, chíu, chíu chỉ vài cái, chén gỗ biến thành một cái rổ tiêu chuẩn.

Nàng bình tĩnh nhìn mọi người, "Mỗi ngày hắn có thể dùng cái này múc nước, chỉ cần có thể múc đầy mười thùng nước là được."

"..."

Giọng của tiểu thư mặc áo choàng bình tĩnh, "Ta tạm thời không thể nghĩ ra nên trừng trị hắn thế nào, cho nên để hắn cải tạo lao động trước vậy."

"..."

Một đám người đều run lên run lên, đây còn chưa phải là trừng trị?

Mấy nam nhân kéo tiên đế qua một bên, "Bạn hữu, hay là chúng ta động thủ đi, ngươi còn có thể đi được yên ổn một chút."