Khụ, khụ, nhiệt tình của các cô nương chắc là sẽ không bị chút gió tuyết ảnh hưởng......
Bi phẫn nhiều ngày như vậy, Đoan Mộc Hồng ngay cả tức giận cũng đều không có, chẳng qua là nhìn chằm chằm bọn họ.
Hắn vốn là dáng dấp rất đẹp, rất yêu nghiệt, hơn nữa hiện tại lại mang vẻ mặt oán giận phẫn nộ......
Quý Ngữ Hàm đi tới, rất chân thành nói, "Cám ơn! Ta biết rồi!"
"......" Yêu nghiệt hoa đào liếc mắt về phía nàng, căn bản không trông cậy vào nàng nói cái gì.
Quý Ngữ Hàm cũng chỉ là xúc động, cũng không có ý định giải thích sau đó đem hắn tức chết, nhưng Không Không là một người "Hiếu học".
"Quý tiểu thư, tại sao tiểu thư phải cảm ơn hắn?"
"Khụ, khụ, cái này...... Đoan Mộc Ly không có hậu cung, ta xuyên tới vẫn chưa cơ hội nhìn thấy cung khuê oán phi là dạng gì......"
Hiện tại rốt cục đã thấy......
"...... Quý Ngữ Hàm!" Đoan Mộc Hồng bi phẫn hô to, chuẩn bị ngất đi.
"Hoàng huynh, " Đoan Mộc Ly rất lo lắng vịn hắn, "Chịu đựng."
"......" Đoan Mộc Hồng nửa điểm cũng không cảm động, chẳng qua là hoài nghi nhìn hắn.
Hắn cùng Quý Ngữ Hàm đồng có kinh nghiệm "Đối địch" phong phú, biết lúc nghe Đoan Mộc Ly nói chuyện, nửa câu sau mới quan trọng.
Quả nhiên, Đoan Mộc Ly rất "Quan tâm" cười với hắn, "Chúng ta lập tức sẽ xuống thạch thất, huynh còn phải tới giúp một tay."
"......" Đoan Mộc Hồng sắp hộc máu, "Đoan Mộc Ly! Đệ rốt cuộc có chút tình huynh đệ không!"
"Đương nhiên là có, " Đoan Mộc Ly mỉm cười nói, "Đây không phải là khi có chuyện, lúc nào cũng nghĩ tới huynh trước sao."
"......" Mọi người vì Đoan Mộc Hồng mặc niệm.
Rốt cục cũng tức giận, Đoan Mộc Hồng bi phẫn nhìn trời.
Vì vậy mấy giây sau đó, hơn nửa hoàng cung cũng nghe được tiếng Đoan Mộc Hồng gầm thét u oán lại đầy nhịp điệu, "Tại sao ta không thừa dịp lúc ngươi còn nhỏ bóp chết ngươi a a a ——Tại sao ta có thể cho rằng ngươi là một đệ đệ thật đáng yêu a a a ——"
Tất cả mọi người ở trong lòng đối với hai câu này bày tỏ sự đồng ý, cũng hướng tới Đoan Mộc Hồng dồn hết buồn thương thắm thiết, chỉ thấy Đoan Mộc Ly ở một bên cười nhạt mở miệng ——
"Đúng là bị gương mặt của ta lừa."
"......" Tất cả mọi người khóc chạy tới đập tường.
Chỉ có Quý Ngữ Hàm còn ở lại, không phải là nàng không muốn đập, là nàng bị lão công nhà mình ôm lấy......
Đoan Mộc Ly ôm nương tử bảo bối đi về hướng tẩm cung, rất bình tĩnh dặn dò bọn họ, "Đập tường xong, tới đây bắt đầu làm việc."
"......" Mấy người bọn Phi Phi càng dùng sức đập.
Sau một chung trà, tất cả mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng, gom lại bên cạnh cái hố trong tẩm cung.
Dạ Cẩm nhìn dưới đất, nhíu mi, "Đây là vật gì?"
"Ngươi nhảy vào liền biết."
Đoan Mộc Ly vừa nói vừa đem hắn đạp xuống, mình cũng mang theo Quý Ngữ Hàm nhảy xuống.
Mọi người im lặng theo sát nhảy vào, xuyên qua băng cứng đã bị phá vỡ, trực tiếp nhảy vào thạch thất.
Thạch thất so với lần trước bọn họ lúc rời đi không có chút thay đổi, vẫn là không có gì có thể khiến người khác chú ý.
Đoan Mộc Ly trước tiên bình tĩnh theo sát Dạ Cẩm giải thích, "Xảy ra chuyện gì ta cũng không biết, nhưng mà ngươi đã nhảy xuống, cũng đừng mong đi lên."
"......" Thật là cường đạo! Tất cả mọi người im lặng nghẹn ngào, cảm thấy tương lại là một mảnh ảm đạm.
Dạ Cẩm có chút không biết nên khóc hay cười, "Đây chính là bí mật kinh thiên động địa mà ngươi nói? Từ lúc bắt đầu ngươi chính là đang gạt ta?"
"Đúng."
Đoan Mộc Ly mặt không đổi sắc thừa nhận, sau đó cười nhìn Dạ Cẩm sắp nổi giận, "Không có nhìn thấu lời nói dối của ta, có phải rất xấu hổ, rất tự ti hay không?"
Dạ Cẩm vốn là đã là tức giận ngất trời, chuẩn bị cho dù đem mạng bỏ ở chỗ này cũng muốn xông ra, không thể tiếp tục bị lừa gạt, bị hắn lợi dụng, nhưng nghe được câu này, hắn bị tức đến bật cười.
Mọi người cũng nghe khóc......
Rõ ràng gạt người là hắn, sao liền biến thành người khác xấu hổ cùng tự ti?
Thông minh thấp hơn hắn sao...... Điều này nói rõ bọn họ là người bình thường!
Sự thật chứng minh, Đoan Mộc Ly vẫn là đem tính khí Dạ Cẩm đoán rất chuẩn.
Bởi vì Đoan Mộc Ly đổi trắng thay đen, Dạ Cẩm không chuẩn bị đi ra ngoài.
Tự ti, xấu hổ? Hắn cũng muốn xem thử, Đoan Mộc Ly lợi hại đến thế nào!
Thấy Dạ Cẩm đồng ý lưu lại, Đoan Mộc Ly nhìn Không Không cùng Mặc Kỳ Thụy đã chuẩn bị xong, thanh âm ôn hòa nhắc nhở Đoan Mộc Hồng, "Hoàng huynh, thời điểm cắt cổ tay đã đến."
"......"
Trước đó đã bị kích thích Đoan Mộc Hồng cảm thấy một trận khí huyết dâng trào, cắn răng mở miệng, "Không cần, ta đã hộc máu!"
"......" Mấy người không có huyết thống hoàng tộc ngồi xỗm một góc tường yên lặng rơi lệ.
Giống như trước, khi Đoan Mộc Hồng chảy máu, mấy người có huyết thống hoàng tộc trở nên hiếu chiến, đỏ mắt đánh nhau thành một đoàn.
Nhưng mà lần này có thể là bởi vì có Dạ Cẩm gia nhập, mọi người đánh nhau kịch liệt hơn, Đoan Mộc Ly ở một bên thấy thế cau mày.
Lần trước đánh nhau cảm giác không giống như huynh đệ tương tàn, bây giờ lực đạo đã giống như là kẻ thù tranh đấu, đánh tiếp, bị thương cũng không phải chỉ là da thịt.
"Quả Quả, nếu như ta cũng mất khống chế, nhất định phải đem Tiểu Trong Suốt đánh thức ném chúng ta lên trên."
"Dạ."
Dặn dò xong, Đoan Mộc Ly cũng xông tới gia nhập chiến đoàn.
Nhưng mà hắn không phải đi đánh nhau, chẳng qua là tận lực hóa giải chiêu thức mà mọi người dùng lực quá mạnh mẽ, tránh cho thương tổn người mình.
Quý Ngữ Hàm lại bắt đầu khẩn trương, sao thạch thất còn không có biến hóa?
Cảm giác không ổn a......
Nếu như đây là một trò chơi bắt giam, dường như là làm cho mọi người ở cửa thứ nhất liền tiêu hao hết hơn phân nửa thực lực, cửa phía sau có muốn vợt qua càng khó khăn hơn.
Cũng may nàng không khẩn trương quá lâu, lại qua đại khái năm sáu phút, không có dấu hiệu nào, vách tường phía đông đột nhiên xuất hiện một vết nứt.
"Vào!"
Đoan Mộc Ly vung quyền, đem mấy người giống như đánh nhau dừng lại không được cũng đánh ngất xỉu, sau ném vào vết nứt.
Những người khác cũng đều đi theo vào, sau đó đều là sửng sốt.
Phi Phi trước tiên nổi giận, "Lại là thạch thất không có gì cả! một cái liền một cái liên tiếp!"
Thạch thất trước mắt rất lớn, ít nhất có thể chứa ba bốn trăm người, nhưng vẫn là không có gì cả.
Đoan Mộc Ly trước tiên gọi mấy người bị hắn đánh ngất xỉu tỉnh lại Bọn họ ngồi dậy ngơ ngác nhìn nhau.
"Chỗ này lớn, mọi người trước đừng lộn xộn."
Quý Ngữ Hàm ngồi xổm xuống, nhìn vết trầy ở mặt đất, "Nơi này..... có dấu xê dịch? Có dấu vết chân ghế mài sàn nhà a."
"......" Tất cả mọi người cũng, "Sao ngươi lại có thể chú ý tới cái này nhanh như vậy?"
"Hắc hắc, " Quý Ngữ Hàm khinh bỉ bọn họ, "Vừa rồi nhìn các ngươi cũng không thường làm việc nhà rồi! Người thường lau chùi dĩ nhiên sẽ lưu ý cái này."
Mấy đại nam nhân từ lúc sinh ra đến khi lớn lên sẽ không lau chùi nhanh chóng nói sang chuyện khác, "Xem ra nơi này trước kia có người ở? Ai lại có thể sinh sống ở chỗ này?"
"Ta." Một thanh âm mềm mại trả lời
"......" Bên người đột nhiên thêm thanh âm xa lạ, mọi người lập tức cảnh giác nhìn chung quanh.
...... Không có ai, Không Không thoáng nhìn trong thạch thất chỉ có mấy người bọn họ.
Trừ Quý Ngữ Hàm cực kỳ sợ quỷ, mấy nam nhân đều không phải là người nhát gan.
Nhưng"Không sợ quỷ" cùng"Thích gặp quỷ", nó không phải là cùng một ý.....
Sắc mặt của mọi người cũng không làm sao tươi tắn được.
Quý Ngữ Hàm khóc khóc co rút vào trong lòng Đoan Mộc Ly.
Nghe thanh âm này là chắc một tiểu quỷ tuổi rất nhỏ? Giọng nói như rất hiền hòa......
Nhưng quỷ chính là quỷ! Hu hu...... Nàng có" thành kiến chủng tộc ".....
Đoan Mộc Ly ôm chặt nàng, dùng áo choàng bao lấy, khẽ hôn một cái trên trán của nàng, thấp giọng trấn an, "Đừng sợ, có ta ở đây."
"...... Chàng sẽ lấy đức phục quỷ sao?" Quý Ngữ Hàm rơi lệ hỏi.
Đoan Mộc Ly bật cười hôn lại hôn nàng, "Sẽ, cho dù là quỷ cũng sẽ bị ta làm tức đến hộc máu, đừng sợ."
"......" Những người khác không nói gì nhìn Đoan Mộc Ly.
Hắn hiếm khi nói thật nha!
Cảm xúc của Quý Ngữ Hàm từ từ ổn định lại, những người khác cũng đều từ lúc mới bắt đầu kinh ngạc dần lấy lại tinh thần, nhưng thanh âm trước đó không có vang lên nữa.
Phi Phi nhìn chung quanh, "Sao nó không nói chuyện nữa?"
"Các ngươi không có gọi ta."
Thanh âm rất nhỏ đó lại trả lời, nghe có chút vô tội.
"......" Quỷ này...... Theo tưởng tượng của bọn họ có chút không giống......
"Ngươi ở chỗ nào thế?" Đoan Mộc Ly lên tiếng hỏi.
" Đứng chung một chỗ với các ngươi đó."
Thanh âm vô tội, giống như cảm thấy bọn họ không nên hỏi vấn đề này.
"......" Mọi người vừa cẩn thận nhìn bốn phía một lần nữa, xác định không thấy đồ kỳ quái gì.
...... Xem ra là quỷ trong suốt.
"Nơi này là nơi nào?"
"Không biết." Thanh âm nhỏ lại có hỏi có đáp.
Đoan Mộc Ly có chút bất đắc dĩ hỏi tiếp, "Vậy tại sao ngươi ở chỗ này?"
"Không biết." Đồng dạng trả lời, hơn nữa thanh âm chính là rất vô tội.
"......" Mọi người không nói gì yên lặng nhìn nhau.
Thì ra quỷ cũng có quỷ hồ đồ......
Hiện tại ngay cả Quý Ngữ Hàm cũng không cảm thấy nó đáng sợ, nhưng mọi người cũng đều không muốn ở chỗ này cùng nó nói chuyện phiếm......
Quý Ngữ Hàm rất lúng túng mở miệng, "Chúng ta đi trước, tự ngươi...... Khụ, khụ, ở chỗ này chơi đi."
Chưa có kinh nghiệm cùng quỷ từ biệt, không biết nên nói như thế nào......
"Được." Thanh âm nhỏ nhẹ cũng không ngại, thật biết điều trả lời.
Thương lượng xong phương hướng, mọi người đang muốn hướng tới bên trong đi tiếp, liền nghe đến thanh âm kia lại vang lên, có chút nóng nảy ——
"Đừng đạp ta......"
Ách......
Động tác của mọi người đều cứng đờ, nâng chân lên cũng không dám hạ xuống.
"Cái này...... Chúng ta không nhìn thấy ngươi, hay ngươi đi trước đi? Nếu không chúng ta có thể lại sẽ đạp ngươi."
" Chân người ta đã tê rần, không đi được." Thanh âm rất ủy khuất.
"......" Mọi người 囧囧không nói gì nhìn nhau, thì ra là quỷ cũng sẽ bị tê chân sao......
Đợi nửa ngày không thấy nó nói nữa, tất cả mọi người mới vừa ý thức được, con quỷ này rất hướng nội, ai không cùng nó nói chuyện, nó sẽ không chủ động mở miệng......
Những người khác căn bản đã bị quỷ hướng nội này 囧 làm ngã, cho nên người " đảm nhiệm trọng trách lớn" giao tiếp với nó, liền rơi vào trên người Đoan Mộc Ly.
Đoan Mộc Ly cũng có chút bất đắc dĩ buồn cười, "Vậy ngươi nói cho chúng ta biết, người mặc y phục gì sắp đạp đến ngươi?"
"Mặc y phục màu vàng nhạt."
"......" Bị điểm trúng tên, Quý Ngữ Hàm nhanh chóng thu hồi chân, quỷ đang ở trước mặt?
Rốt cục xác định vị trí cụ thể của nó, tất cả mọi người nhìn về phía khu vực trước mặt Quý Ngữ Hàm, nhưng vẫn là cũng không thấy gì.
"A......" Không Không đột nhiên phát ra một tiếng kêu sợ hãi, khiếp sợ chỉ chỉ vào mặt đất.
Mới vừa theo hướng tay hắn chỉ nhìn sang, Quý Ngữ Hàm liền ý thức được hắn rất có thể là thấy quỷ nguyên hình, vội vàng nhắm mắt lại.
Không đúng......
Nàng giống như vừa thấy......
Lần nữa mở mắt ra nhìn về phía mặt đất, Quý Ngữ Hàm trợn mắt há mồm nhìn trên đất có một tiểu tử lớn bằng bàn tay đang hướng tới nàng...... Mắt trợn trắng?
Khụ, khụ, không đúng không đúng.
Là bọn họ quá cao, tiểu tử rất lùn, lại muốn nhìn rõ bọn họ, cho nên ánh mắt hết sức hướng về phía trước, rất giống mắt trợn trắng......
Cây đuốc trong tay mọi người cũng tập trung ở hướng này, cho nên thấy rất rõ ràng.
Tiểu tử trước mắt có tay có chân, ngũ quan thanh tú khả ái, trên người còn mặc một bộ trường bào có chút cũ rách, tóc dài quá thắt lưng buông xỏa.