Chương 7: Hoàng thượng bất lực sao?

Lận Bảo tựa lưng vào thân cây, hai tay gối ra sau đầu, cách lớp y phục thật mỏng nhìn bầu trời tối đen như mực.

Nói thật, từ khi tới chỗ này đã nửa tháng, nàng mỗi ngày đều là tận hưởng ăn chơi, chưa bao giờ thật sự nghĩ tới chuyện trở về như thế nào, cũng chưa bao giờ nghĩ tới gia đình bên kia thế nào rồi.

Có lã ba mẹ ở bên kia đều đã đau thương thấu tâm can, chỉ là nghĩ đến còn có cô em gái ở bên cạnh bọn họ, tình hình hẳn là không tệ lắm đâu.

Đến khi trở về... Nàng nghĩ, có lẽ đời này không thể trở về được nữa.

*

Vào ngày hôm sau, ăn qua loa xong bữa sáng, Lận Bảo và bọn Tiểu Cát Tử liền đến trước cửa kính sự phòng tập hợp.

Trong phòng, mấy công công lãnh sự lật xem báo cáo nhân thủ các cung đưa tới, thỉnh thoảng lưu ý một phen cung nào cần nhân thủ nhiều một chút.

Bất quá, bọn hắn trái lại không cần suy xét phía hậu cung, chỉ vì hiện giờ tân hoàng đăng cơ được ba năm, năm nay 25 thiên tuế nhưng lại chưa lập một vị phi tử nào, không ít đại thần thượng tấu, Thánh Thượng đều chưa bao giờ đáp ứng, bởi vậy ngoại giới nhao nhao đồn đại rằng Đương Kim hoàng thượng bất lực.

Công công lãnh sự làm công tác thống kê nhân số xong, đi ra ngoài, bắt đầu phân công, nhưng vừa bước ra liền không khỏi sửng sốt.

Ngoại trừ Lận Bảo, những người khác đều cúi gầm mặt, hai tay dị thường ngọ nguậy gãi liên tục, trông bộ dạng bọn hắn tựa hồ đang cố gắng kiềm chế lắm nhưng ngứa ngày khó nhịn.

Thiếu khanh, công công lãnh sự không khỏi sửng sốt, quát: "Đều ngẩng đầu lên cho ta!"

Nghe vậy, mọi người dồn dập ngẩng đầu, chợt vừa thấy, thiếu chút nữa liền hù chết mấy vị có mặt ở đây.

Hóa ra là vì ngày hôm qua khô nóng mà trong phòng lại không thông gió, mười mấy người bọn hắn chen chúc trong cùng một căn phòng, khó tránh khỏi việc trên người phát ban, càng gãi càng tồi tệ hơn.

Công công lãnh sự cảm thấy buồn bực, sao tất cả mọi người đều phát ban, mà Lận Bảo lại không bị?

Con mắt sắc bén đảo qua, hắn lấy ánh mắt chất vấn, hỏi: "Sao ngươi không bị phát ban?"

Lận Bảo nuốt nước miếng, bất đắc dĩ nhún vai, nói: "Công công, không dối gạt người, hôm qua ta ngủ ở trên tàng cây, dùng y phục làm màn chống muỗi, không tin người xem trên lưng ta còn có vết dây ngấn, y phục cũng vẫn còn bẩn a!"

Vị công công kia thật cũng không tiện so đo với nàng, dù sao bên hoàng thượng đang cần một tiểu thái giám tùy thân, hiện giờ đang lúc gấp rút, hắn đành phải đưa Lận Bảo phân công qua chỗ Triều Dương điện, nói: "Theo ta đi Triều Dương điện phát tin!"

Mọi người vừa nghe, toàn bộ trợn tròn mắt, Triều Dương điện chính là nơi hoàng thượng ở, phàm là làm việc ở đấy, sau này nhất định rất có tiền đồ a! Có khi được lên làm tổng quản nói không chừng a!

Thế nhưng lại để cho Lận Bảo nhặt đước cái đại tiện nghi, Tiểu Cát Tử không khỏi ngẩn ngơ, chẳng lẽ đây là vận khí trong truyền thuyết?

Lận Bảo còn chưa hoàn hồn, chỉ tay vào mũi mình, miệng há to, "Ta đi Triều Dương điện?"

"Nói nhảm gì đấy, còn không mau cùng ta đi! Lát nữa đến trễ, cẩn thận hoàng thượng muốn cái mạng chó của ngươi!" Công công lãnh sự không khách khí chút nào.

Lận Bảo vội vàng đi theo, mới vừa rồi Tiểu Cát Tử hình như nói với nàng: nếu ai có thể vào Triều Dương điện sẽ có thể kiếm được rất nhiều bạc, nàng còn đang nghĩ thế nào mới có thể đi vào, không ngờ lại dễ dàng như thế!

Thật sự là đi mòn giày sắt chẳng tìm được, đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu!

Công công lãnh sự một bên dẫn đường, một bên chỉ giáo cho nàng: "Hoàng thượng không thích nữ nhân, cho nên ngươi ngày sau nghìn lần vạn lần đừng ở trước mặt người dẫn nữ nhân ra, hễ có quan hệ tới nữ nhân cũng phải ngậm miệng lại không đề cập tới, biết không?"

Lận Bảo hiểu chuyện liền gật gật đầu, thật sự suy tư sau một lúc lâu, mới lôi kéo công công nói: "Hoàng thượng bất lực sao?"