Chương 3: Khoảnh khắc tịnh thân khổ bức

Nghe vậy, cô nương kia nhưng là vẻ mặt thẩn thờ, thản nhiên nói: "Không có."

Lận Bảo lắng nghe phụ họa gật đầu, sau một lúc lâu mới nhớ tới hỏi nàng: "Tỷ tỷ tên gì a? Vài hôm nữa ta lấy bổng lộc rồi tìm ngươi trả lại bạc."

"Bạc vụn không đáng nhắc đến, với lại tiểu ca sau này gọi ta Tố Tố là được." Cô nương thản nhiên nói.

Tố Tố ...

Chậc chậc chậc, tên này thực hay nha, bộ dáng lớn lên xinh xắn mộc mạc dù chẳng tô son dặm phấn.

Đến chỗ cuối hành lang, liền có thể thấy hai gian tịnh thân phòng bất đồng, một gian tản ra nhàn nhạt mùi máu tươi, một gian tản ra nồng đậm hương son phấn.

Son phấn chỉ có nữ tử mới dùng, bởi vậy cũng đủ thấy được gian kia là tịnh thân phòng của nữ tử.

Như vậy một khác ...

Lận Bảo mẫn cảm hắt hơi một cái, nhìn ánh mắt đồng tình của gã thị vệ, nàng đau khổ rút khóe miệng - - bọn hắn hẳn sẽ không thật sự muốn thiến nàng đi?

"Tiểu ca, đi bên này." Mấy gã thị vệ hảo tâm nhắc nhở nàng, chìa tay kéo ống tay áo dơ dáy bẩn thỉu của nàng.

Đột nhiên hoàn hồn, lại phát hiện cô nương Tố Tố mới vừa rồi còn ở bên cạnh đã theo lão ma ma chờ sẵn ở cửa đi vào tịnh thân phòng, mà mũi chân nàng hướng tới, không còn nghi ngờ gì nữa tất nhiên là thái giám yêm cát phòng (phòng thiến hoạn quan).

Gần đến cửa, Lận Bảo hơi lùi bước. Nàng dừng cước bộ, rụt rè hỏi người thị vệ bên cạnh: "Đại ca, có thể trước bỏ qua cửa ải này không?"

Nhìn bộ dạng khốn khổ của nàng, thị vệ có chút động lòng, nhưng động lòng thì động lòng, nên xuất thủ thì vẫn xuất thủ!

"Chúng ta đã thấy nhiều kẻ lâm thời lùi bước như ngươi rồi, bất quá qua một chốc nữa liền hết sợ. Hơn nữa bạc đều đã trả, ngươi lúc này có đổi ý thì vẫn phải giao bạc hủy ước a!"

ĐM, bạc hủy ước? !

Đây không phải là bức người đến tử lộ sao?

Lận Bảo dẩu môi, còn chưa kịp chuẩn bị đã bị người đẩy đi vào.

Bên trong dơ bẩn không chịu nổi, khắp nơi đều có nước đục, bốn tên đại hán thô kệch ngồi quanh một cái bàn vuông lớn, trên bàn bày đầy các dạng khí cụnhững dụng cụ khác nhau, trông thấy khiến Lận Bảo run cầm cập.

Thấy có người đến, một gã dẫn đầu trong đó chỉ vào bình chướng phía sau nói: "Tự mình tiến vào giải quyết, động tác nhanh chút! Nếu không thể giải quyết được thì ra gọi chúng ta!"

Tự giải quyết?

Luận Bảo cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm và bước nhanh đi tới phía sau bình chướng. Mùi máu ở đó thậm chí còn nồng đậm hơn, khiến người ta quả thực muốn nôn mửa!

Nàng tùy ý nhìn xung quanh này nọ một phen, bên trong có ba thùng gỗ lớn. Cái đầu tiên chứa đầy nước, cái thứ hai chứa đầy máu và cái cuối cùng được đậy nắp. Không cần nghĩ cũng hiểu bên trong đấy chứa cái gì.

"Động tác nhanh chút a!" Gã đại hán kia lại lên tiếng thúc giục.

Lận Bảo nuốt nước bọt, , đưa lưng về phía bình chướng, run rẩy nắm lấy cây chủy thủ ở một bên...

Thiếu khanh*, sau bình chướng truyền đến một la tê tâm liệt phế: "A - - "

(*Thiếu khanh là tên một chức quan. Chẳng hiểu sao trong câu này lại dùng từ này!?!)

Bốn gã đại hán trong phòng nghe thấy sởn tóc gáy, da gà cũng nổi hết cả lên, sợ nàng xảy ra chuyện, liền hỏi: "Tiểu tử, ngươi không có chuyện gì đi?"

"Không ... không có việc gì ..." Sau bình chướng phát ra giọng nói nàng đứt quãng, bao hàm cả sự lúng túng cùng thống khổ vô hạn.

Gã đại hán kia nghe thấy có gì đó không ổn, đứng dậy định đi vào xem, nhưng bị nàng kêu ngăn cản: "Đợi đã, các ngươi trước đừng vào, ta, ta rất ngại ..."

"Vậy ngươi nhanh lên a!" Gã đại hán kia cũng không đành lòng nhìn cảnh nàng bị hoạn, quay trở về ngồi xuống.

Thấy hắn không đi vào, Lận Bảo cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm, dùng tay áo lau mồ hôi.