Chương 47: Không Cần Hỗ Trợ

Chỉ là Hoa Ngu không biết, cửa sổ một nhã gian trên tầng hai của Bạch Ngọc các, có thể thu mọi thứ phía dưới vào mắt.

" Chủ tử! Thuộc hạ xuống ngăn cản?" Lưu Hành nhìn tình hình phía dưới, trên mặt căng thẳng, không nhịn được nhìn về phía Chu Lăng Thần.

Chu Lăng Thần thưởng thức chén trà trong tay, đôi mắt chợt sáng chợt tối, nhếch miệng cười, nói:

" Đi xuống làm cái gì?"

" Hoa Ngu, hắn... " Lưu Hành nóng nảy.

" Không cần." Chu Lăng Thần bỗng nhiên gật đầu, nhướn mày.

" Một mình Đại Hiệp là đủ rồi."

Lưu Hành:???

Là ý gì?

Hắn nói hắn muốn xuống ngăn Hoa Ngu, đối phương thân phận tôn quý, sao có thể để một thái giám như Hoa Ngu tùy tiện trêu chọc.

Nhưng nhìn bộ dạng của chủ tử, hình như còn định để hắn xuống hỗ trợ?

Hơn nữa... Sắc mặt Lưu Hành run rẩy, cái tên Đại Hiệp này, quả nhiên một lời khó diễn tả hết.

" Người của bổn vương, đừng nói là đánh mấy thị vệ." Chu Lăng Thần đong đưa chén trà, nhấp một ngụm, nụ cười ngạo mạn tà tứ treo trên môi.

" Cho dù là Mạc Tử Huân hay Chu Mặc Ngân, đều đánh!"

Lưu Hành:...

Bọn họ bên trên đang 'động khẩu', thì bên dưới đã động thủ.

Lưu Hành phát hiện Đại Hiệp đúng là nghe lời Hoa Ngu, ra tay liền đánh ngã mấy thị vệ.

Bỗng nhiên hắn cảm thấy mình không còn lời nào để nói.

Chủ tử, nếu nô tài càn rỡ, hắn có thể ra tay không?

Dưới lầu.

Hoa Ngu lui về phía sau hai bước, ngồi xuống xe ngựa đằng sau, trong tay còn cầm túi tiền căng phồng.

Nghiêng đầu, tung lên tung xuống túi tiền, còn chơi rất vui vẻ.

Mà những người kia, đã sớm điên tiết rồi!

" Ca ca! Tiện nhân này! Sao hắn dám... " Cả đời Mạc Thanh Ninh chưa bao giờ chịu qua ủy khuất như vậy, tay run rẩy chỉ vào Hoa Ngu đang hung hăng ngang ngược, tức giận đến mức nói không rõ lời.

Mạc Tử Huân lập tức kéo nàng ta đến bên mình.

" Ba--" Chỉ là Mạc Thanh Ninh vừa lui lại, lập tức có người ngã nhào vào, lăn trên mặt đất, kêu rên không thôi.

" Này, này... " Dương Thải Y cũng trợn tròn mắt, không khỏi lui về sau trốn sau lưng Chu Mặc Ngân.

Xung quanh hỗn loạn cực điểm.

Chỉ một mình Đại Hiệp đối phó với mười mấy thị vệ của Mạc Tử Huân, thao tác vô cùng thành thạo.

" Công công, sau khi trở về, tiểu nhân sẽ không bị Vương gia đánh chết đấy chứ?" Hắn một bên đánh, một bên gãi gãi đầu, biểu tình khổ não.

Đánh không được mà không đánh cũng không được a! Trước khi đi, quản gia bảo hắn, Hoa công công nói làm cái gì thì hắn làm cái đó!

Hoa Ngu nhìn hắn, lập tức vui vẻ.

Đừng nói Đại Hiệp này tính tình chân thật chất phác, quả thực giống đám lính trước đây của nàng.

Suy nghĩ đơn giản, duy chỉ thân thủ là vô cùng cao cường.

Nàng càng nhìn càng thấy vừa lòng.

" Yên tâm đi, hắn sẽ không đánh ngươi, mà còn thưởng bạc cho ngươi nữa!" Hoa Ngu gật đầu, vẻ mặt cực kỳ đứng đắn.

" Được!" Đại Hiệp gật đầu mạnh một cái, xoay người, quyền cước mạnh mẽ vào bụng người phía sau.

" Bịch!" Người nọ vừa ngã nhào trên mặt đất, bụi đất nổi lên bốn phía, tất cả thị vệ của Mạc Tử Huân đều bị đánh gục!

Mạc Thanh Ninh tức giận đến cả người phát run, nhưng đến lúc này, một câu cũng không dám nói.

Ai biết tên cẩu quan kia lại điên lên cái gì, làm ra chuyện gì chứ!

" Tốt!" Mạc Tử Huân giận quá hóa cười, lạnh lùng nhìn Hoa Ngu. " Ung Thân vương phủ quả nhiên khó lường! Bản thế tử thực muốn hỏi Hoàng Thượng xem, nô tài nhà ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào!"

" Ngay cả chạm phải, cũng chạm phải khủng khiếp!"

Tất cả việc Hoa Ngu làm hôm nay, đều là tử tội!

Update: 10/9/2019