Chương 239: Không Bị Thương

" Rầm—" Theo sau đó, cái bàn ở bên cạnh Dương Thải Y đã bị chia năm xẻ bảy.

" Thải Y! Thải Y! " Chu Mặc Ngân biến sắc, hắn lập tức vọt tới, vừa kinh ngạc vừa giận dữ.

" A! Biểu ca, biểu ca... Tay của muội, tay của muội... " Dương Thải Y giống như bị mất trí, nàng ta thấy Chu Mặc Ngân thì điên cuồng kêu to, sau đó thét lên một tiếng rồi ngất đi.

" Thải Y! " Chu Mặc Ngân rống giận, đột nhiên chuyển người muốn nhào tới chỗ Hoa Ngu, " Ngươi dám làm như vậy đối với Thải Y, tiện nhân tâm tư độc ác nhà ngươi... "

" Vương gia! " Hắn còn chưa nói xong thì bỗng nhiên bị người bên cạnh trực tiếp đánh gãy.

Chu Mặc Ngân hơi dừng lại, quay sang đối diện với gương mặt không chút biểu tình của Bạch Ngọc Hằng.

" Dương cô nương không có việc gì. " Không để hắn có cơ hội phát hỏa, Bạch Ngọc Hằng nhanh chóng nói ra một câu.

Xung quanh lặng ngắt như tờ.

Vẻ mặt của Chu Mặc Ngân cứng ngắc, hắn vừa rồi chỉ nghe được mệnh lệnh của Hoa Ngu, tiếng thét của Dương Thải Y, còn có đại đao mà Đại Hiệp vung lên. Đương nhiên cho rằng, Hoa Ngu thật sự cho người chém đứt tay Dương Thải Y. Được Bạch Ngọc Hằng nhắc nhở, hắn mới phát hiện, căn bản Dương Thải Y không có đổ máu!

Chu Mặc Ngân lập tức cúi đầu, vội cầm lấy hai tay của Dương Thải Y mà cẩn thận xem xét. Thấy nàng ta lông tóc không hề hao tổn, gương mặt hắn nhất thời đỏ bừng.

" Sao Sở vương điện hạ lại không mắng nữa? Chẳng phải nói nô gia tâm tư ác độc sao? Còn từ gì để dùng không? Hung tàn? Hạ tiện? Tàn nhẫn? " Hoa Ngu cười lạnh, đôi mắt đen nhánh không có một tia sáng chiếu thẳng vào Chu Mặc Ngân.

Sắc mặt Chu Mặc Ngân lại trở nên khó coi.

" Ngươi... " Hắn thở dốc, mở miệng nhưng không biết nên nói cái gì.

Hoa Ngu cũng quay người, không rảnh đặt tầm mắt lên người hắn.

" Trở về đi. " Lời này là nói cho Đại Hiệp.

" Vâng. " Đại Hiệp cung kính gật đầu, nhanh chóng thu hồi bội đao trong tay, đi tới bên cạnh Hoa Ngu.

" Mặc dù không có thực sự đả thương đến người, nhưng cách làm của Hoa công công, cũng không thể nào chấp nhận được! (?)" Bạch Ngọc Hằng nhìn Hoa Ngu thật kỹ, sau đó lạnh giọng nói.

" A." Hoa Ngu nghe vậy, một chút biểu tình cũng không có. Nàng nhàn nhạt nâng tay, thưởng thức chiếc nhẫn ngọc mà mấy ngày trước Chu Lăng Thần tùy tiện ban thưởng cho nàng.

" Chẳng qua chỉ là một cái hiểu lầm thôi, Hoa công công động chút là kêu đánh kêu giết, dọa Dương tiểu thư thành như vậy, không phải việc mà quân tử làm! " Bạch Ngọc Hằng thấy thái độ của nàng, sắc mặt càng khó coi hơn.

" Bạch công tử nghĩ nhiều rồi! " Hoa Ngu chờ hắn nói xong mới lười biếng ngẩng đầu, liếc người vừa nói kia một cái, bên môi mang theo nụ cười châm chọc.

" Nô gia vốn là thái giám, là hạng người hạ đẳng, quân tử? " Nàng cười nhạo không thôi, trong đôi mắt phượng đều toát lên vẻ trào phúng.

" Bạch công tử từng gặp qua quân tử nào mà trước mặt mọi người bị khinh thường chưa? Đến cả việc nghi ngờ đao kiếm là thật hay giả cũng là các ngươi, hiện giờ nói nô gia quá phận cũng là các ngươi, để cho các ngươi nói xong, nô gia còn là quân tử à? "

Đến cả người vẫn luôn xưng là chính nhân quân tử như Bạch Ngọc Hằng cũng đỡ không nổi lời của nàng.

Không sai, người khơi mào tranh chấp, không phải Hoa Ngu.

Nói Dương Thải Y không sai, cũng không hoàn  toàn đúng.

Chỉ là, lời này có ai dám nói ra.