Chương 230: Nguồn Gốc Đàn Cổ

" Cầm này gọi là Nguyệt Tâm. " Hoa Ngu nhìn thoáng qua cây huyền cầm kia, nhàn nhạt mở miệng.

" Đệ Nhất cầm sư Túc Hạ - Nguyệt tiên sinh đích thân làm ra, hơn nữa còn dùng họ của mình để đặt tên. " Nàng nói thêm một câu, sắc mặt Giang Tố Vân liền khó coi thêm một phần.

Kỳ thực lai lịch của cây cầm này, chính Giang Tố Vân cũng không rõ lắm. Đây là lúc sinh thần mười năm tuổi, Chu Duệ tặng cho nàng làm lễ vật. Mới đầu, bởi nhìn cây cầm rất bình thường, đen như mực, nàng còn không vui. Nhưng sau khi nghe Chu Duệ nói, đàn thử một chút, nàng liền thích.

Âm sắc cầm này, từ khi Giang Tố Vân học cầm cho tới nay, đây chính là loại tốt nhất!

Vậy mà Hoa Ngu lại nhận ra người chế tạo cầm là ai.

" Nguyệt đại sư? " Phía dưới có rất nhiều người biết, đơn giản thôi, sinh thời, vị đại sư họ Nguyệt này vô cùng nổi danh. Không chỉ ở Túc Hạ, mấy quốc gia xung quanh cũng biết đến ông. Nguyệt đại sư, cũng được coi là báu vật của Túc Hạ.

" Cái này thực sự là do Nguyệt đại sư làm sao!? "

" Đâu có giống a, Bạch công tử chẳng phải vô cùng trân quý cầm do Nguyệt đại sư làm sao? Cây cầm đấy so với cầm này còn đẹp hơn nhiều! "

" Hay là có người cố ý lừa chúng ta đi? "

Nhiều người nói, nhưng đa phần là không tin Hoa Ngu. Đối với nghi ngờ của bọn họ, nàng cũng không có phản ứng gì quá lớn. Chẳng thèm quan tâm thì đúng hơn.

" Nguyệt Tâm mà Nguyệt tiên sinh chế tác năm đó, hoàn toàn khác với những cái khác. " Hoa Ngu biết chuyện này cũng là vì nàng từng may mắn gặp được Nguyệt tiên sinh.

Bất quá không phải là ở kinh thành.

Nàng gặp lúc ở biên thùy. Nguyệt tiên sinh là nàng nhặt được ở biên thùy.

Đúng rồi, là nhặt đấy.

Nguyệt đại tiên sinh thanh danh cực lớn, nhưng đến khi tuổi già cũng không tốt là mấy. Nguyệt tiên sinh vốn có thê nữ ( thê tử+nữ nhi), hắn trời sinh tính tình tiêu sái, mang theo thê nữ tiêu diêu tự tại, du ngoạn khắp nơi. Nhưng chính bởi vì vậy mà một lần ngoài ý muốn, thê nữ của hắn mất mạng.

Kẻ giết họ, là người Hán Giang quốc.

Hán Giang quốc là một quốc gia gần biên thùy mà Hoa Ngu thủ vệ. Đó là một tiểu quốc, so với Túc Hạ thì đúng là bé đến không thể bé hơn. Nhưng khác một điều là nam tử nơi đó dáng người cực kỳ cường tráng, đến cả ngựa nuôi cũng vô cùng hung hãn.

Có thể là vì ưu thế bẩm sinh như vậy mà Hán Giang tuy là tiểu quốc nhưng dã tâm cực lớn. Hoa Ngu ở biên thùy mấy năm, đánh với Hán Giang không ít lần. Ngay cả một lần cuối cùng kia cũng là sau khi đánh người Hán Giang, Diệp gia nàng trở lại doanh địa thì bị Cố Nam An ngăn chặn.

Thê nữ Nguyệt tiên sinh bởi vì chết thảm trong tay người Hán Giang cho nên hắn nhất quyết muốn đền đáp quân doanh. Nhưng hắn vốn là người học văn, vai không thể gánh, tay không thể giữ, chứ đừng nói là hành quân đánh giặc.

Lấy độ cường hãn của Diệp gia, sao có thể thu nhận hắn.

Thế mà vị Nguyệt tiên sinh này lại cực kỳ cương liệt, canh giữ trước quân doanh suốt mấy ngày mấy đêm, thậm chí suýt chút nữa là đói chết!

Hoa Ngu cũng không đành lòng, lại kính hắn tuy thân mình nhu nhược nhưng ý chí căn cốt không khác gì hán tử, đành bảo người đưa hắn xuống.

Update: 7/4/2020