Chương 214: Cắn

Sắc mặt Hoa Ngu đại biến. Nàng cuống quít ngẩng mặt lên, đối mặt với Chu Lăng Thần, vội nói:

"...... Hoàng Thượng hiểu lầm! Thi tướng quân đối với nô tài chỉ là coi trọng, còn cái kia là bởi vì nô tài là người hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng, cho nên Thi tướng quân mới đối xử với nô tài khách khí như vậy!"

"Kỳ thật, mọi chuyện là do Hoàng Thượng ban cho nô tài nha!"

Dứt lời, nàng còn cười với Chu Lăng Thần một chút. Ngươi từng trải qua sinh tử như nàng chưa từng nghĩ có sẽ thời khắc bản thân chật vật như vậy.

Chẳng qua, Chu Lăng Thần không giống người thường.

Nàng vẫn nhớ rõ, rất nhiều năm trước, Chu Lăng Thần vẫn chỉ là một hài tử choai choai, chỉ bởi vì nàng nói một câu " người què " mà sau đó hắn nàng lừa tới kinh thành, vứt nàng vào giữa giữa rừng cây, thả mấy chục con lợn rừng tới đuổi nàng, cảnh tượng cũng thật là...!

Mấy chục con a!

Lúc ấy Chu Lăng Thần cũng mới có ** tuổi, mà nàng còn tuổi ít tuổi hơn cả hắn.

*theo raw

Hồi đó nàng còn chưa bao giờ có trải qua nhiều khổ sở như vậy, hơn nữa được Cố Nam An bảo vệ và Diệp gia sủng ái, tính tình thành ra có chút vô pháp vô thiên. Đã vậy từ nhỏ còn thiên tư thông tuệ, ai cũng nâng niu chiều chuộng. Cho nên lúc nói chuyện liền tùy ý bất cần, sau này nàng suy nghĩ cẩn thận, cũng thấy hối hận, bị phụ thân đuổi đi xin lỗi Chu Lăng Thần.

Nhưng mà đã xin lỗi rồi, tên này vẫn làm mấy việc phát rồ!

Khi đó nàng dù cho có như thế nào, cũng không có biện pháp tay không đối phó với mấy chục con lợn rừng! Hơn nữa lại còn là cái loại có răng nanh cực lớn, bộ mặt dữ tợn, chạy  thì đất rung núi chuyển!

Đừng nói là mấy chục con, một con cũng đủ để dọa chết người a!

Nàng lại bị lợn rừng đuổi theo suốt một ngày. Thấy lợn rừng biến mất, nàng chỉ biết cả người sắp phát điên rồi, trên người quần áo lộn xộn, đầu tóc rối bù, giày cũng rơi mất, gót chân nhỏ có đầy vết thương.

Đến khi được Diệp Hằng tìm thấy, nàng tí nữa thì hỏng mất, thiếu chút nữa khóc đến ngất đi.

Còn nữa, ai cũng đều không tin lời nàng nói.

Chỉ cho rằng nàng ghi hận Chu Lăng Thần nên mới nói ra như vậy. Đã thế còn có vài người làm chứng cho Chu Lăng Thần, nói hắn vẫn luôn ở trong cung cả một ngày, tuyệt đối không có khả năng làm ra chuyện này.

Sự tình trong nháy mắt biến thành cái dạng này, nàng ủy khuất nói không nên lời, ba chữ Chu Lăng Thần này, cơ hồ trở thành bóng ma thời thơ ấu của nàng.

Hiện tại nhớ tới mấy chục con lợn rừng chạy loạn lên kia, trong lòng nàng vẫn còn phát run.

"Trẫm ban cho ngươi? Trẫm ban cho ngươi là thông đồng với cung nữ, thu nhận hối lộ, lén gặp phi tần của trẫm sao!?"

Càng bôi càng đen, chính là tình hình của Hoa Ngu hiện giờ.

Nàng nhìn Chu Lăng Thần kia một cái, thấy khuôn mặt tuấn tú kia ngày càng gần, trong lòng chợt lạnh.

"Hoàng Thượng! Nô tài là thái giám! Hoàng Thượng còn không biết thái giám là người nào sao? Thu đồ của Thi tướng quân, nô tài nhận! Nhưng cùng nữ tử trong cung cấu kết, nô tài trăm triệu không thể nhận!"

Tên này quả thực nghe không vào tiếng người mà!

Giải thích cũng vô dụng, Hoa Ngu chỉ đành cố gắng mạnh mẽ. Nàng thật sự lý giải không được, hắn đến tột cùng vì cái gì mà tức giận như vậy!? Hơn nữa một chút đạo lý đều không có!

"Cho nên, ngươi đây là đang tự trách mình đã tịnh thân, không còn cơ hội sao!?" Chu Lăng Thần sắc mặt hoàn toàn âm trầm, đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn Hoa Ngu, lạnh giọng nói.

Hoa Ngu sửng sốt, chớp mắt một cái, nhất thời không biết nên nói thế nào.

Nhưng không nghĩ tới, ngay lúc này, hắn đột nhiên cúi đầu tới gần nàng, một ngụm cắn lên cánh môi nàng.