Chương 201: Cung Nữ Đáng Yêu

Quý phi nương nương?

Hoa Ngu ngẫm lại một chút, rốt cuộc cũng nhớ ra. Hồi nàng còn ở Ung Thân vương phủ, hậu phi của Chu Lăng Thần, Thi Nhược Vân. Lúc đó Thi Nhược Vân còn là trắc phi, sau khi Chu Lăng Thần đăng cơ thì nhảy lên thành Quý phi.

Nếu dựa theo phân vị của Thi Nhược Vân, phong phi cũng là chuyện bình thường. Nhưng một phát liền phong Quý phi thì tám phần là vì vị ca ca Thi Sầm của nàng ấy.

Thi gia là hào môn vọng tộc, Thi Sầm thì tòng quân từ sớm, leo được lên chức tướng quân đều dựa vào chính thực lực của bản thân. Hắn không cậy người nhà, thậm chí còn là công thần có công ủng hộ tân hoàng lên ngôi lớn nhất.

Thi Nhược Vân được phong Quý phi vô cùng dễ dàng.

Diệp gia khác Thi gia, tuy đều là danh môn nhưng trưởng bối Thi gia lại cực kỳ "thông minh"*, khi Thi Sầm dấn thân vào quân doanh thì các lão liền rút khỏi triều đình. Không mấy năm sau thì lần lượt qua đời, để lại Thi Sầm trẻ tuổi và Thi Nhược Vân không hiểu chuyện. Hai hài tử mới trưởng thành, sao có thể chống đỡ được cho Thi gia.

Vậy nên trong khi Diệp gia ngày càng vinh quang thì Thi gia lại suy tàn không ít.

Nhưng vạn sự ai ngờ, Thi gia vốn bất hạnh lại nhận được may mắn lớn nhất. Thi Sầm cùng Chu Lăng Thần lớn lên, hắn vốn là thư đồng của Chu Lăng Thần. Nắm binh quyền trong tay, lại có công tiến lập tân hoàng, Thi Sầm trở thành kẻ muốn chạm cũng sợ bỏng tay (chém).

Chỉ là sau khi tân hoàng đăng cơ, hắn lại lưu lại kinh thành, không rời kinh về trấn thủ phía nam.

Hôm nay lại muốn gặp Hoa Ngu.

Hoa Ngu nheo mắt, theo như nàng biết về Thi Sầm thì hắn cũng là một nhân vật chính phái. Muốn gặp mặt, không phải là không thể. Chẳng qua trong tay nàng mới có chút quyền lợi, đi gặp một võ tướng quyền cao chức trọng có phần không tốt lắm.

" Ngươi dẫn đường đi... " Nàng trầm ngâm chốc lát, cuối cùng vẫn đáp ứng.

Tiểu cung nữ kia nghe được nàng đồng ý thì thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng làm vẻ như trút đi được gánh nặng.

Hoa Ngu thấy có chút buồn cười.

Trông nàng giống hồng thủy mãnh thú lắm hả? Sao tiểu cung nữ này lại sợ nàng vậy?

Đấy là Hoa Ngu không biết, từ sau những chuyện nàng làm, trong mắt người khác, nàng so với hồng thủy mãnh thú còn khủng khiếp hơn.

" Ngươi tên là gì? " Nàng cười khanh khách hỏi tiểu cung nữ, cảm thấy bản thân cười rất thân thiện.

Thế nhưng trái với nàng mong đợi, tiểu cung nữ kia thế nhưng lại run lên, bịch một phát quỳ xuống.

" Nô, nô tỳ là Lục Yêu... Công công không cần giết nô tỳ! Nô tỳ sai rồi, nô tỳ sai rồi! "

Hoa Ngu chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, nàng hiền lành hỏi một câu thôi mà, có nhất thiết phải sợ hãi đến mức này không?

Nàng dở khóc dở cười, nhìn Lục Yêu cả người phát run sắp ngất, nhịn không được nói:

" Ai muốn giết ngươi chứ! "

Lục Yêu đang kinh hồn táng đảm, không ngờ lại nghe được một câu này của Hoa Ngu, nhất thời ngẩn người.

Thế thôi chứ vẫn không dám nhìn nàng a...

Lúc này đây, Hoa Ngu thực sự muốn cười. Trong cung có không ít người sợ nàng, nhưng sợ một cách trắng trợn như vậy thì đây là người đầu tiên.

" Đứng lên đi, chậm trễ hơn nữa, không chừng lại khiến Quý Phi nương nương mất hứng. "

" A! Đúng rồi! " Lục Yêu được nàng nhắc nhở, giật mình, vội đứng thẳng người, mặt đầy hoảng loạn.

" Công công, chúng ta mau đi thôi! "

" Sao thế, bây giờ lại hết sợ rồi? " Hoa Ngu thấy tiểu cung nữ này thật thú vị, bèn bổ sung thêm một câu.

Mà nàng vừa nói xong, không hiểu sao đối phương lại phát run.