Chương 147: Là Cái Thá Gì

Lại chuẩn bị khơi mào đám quan lại công kích Hoa Ngu rồi.

Hoa Ngu dừng tay, hơi giương mắt, nhìn về phía kẻ đang nói chuyện.

Một cái ánh nhìn này, vừa đủ để thu gọn bộ mặt khinh miệt của Chu đại nhân. Thấy nàng nhìn, hắn còn khinh thường hừ một tiếng.

Hoa Ngu thì không cảm thấy gì, nhưng Lương Nguy Chi lại bị chọc giận.

Hắn nhấc đao, chỉ thẳng mặt Chu đại nhân, tức giận nói:

" Có phải ngươi không muốn sống nữa hay không?! "

Chu đại nhân khẽ biến sắc, nhưng khí thế vẫn không giảm xuống, cao giọng nói:

" Chẳng lẽ Lương công tử bị hoạn quan này mê hoặc nên mới làm ra những chuyện này? Ta khuyên công tử tốt nhất là thông minh một chút đi, đừng có mà ở chung một chút chỗ với tên gian nịnh kia, nếu không... "

" Chỉ sợ ngay cả Lương đại nhân cũng không bảo vệ nổi ngươi! "

Lương Nguy Chi giận tím mặt, xách trường đao muốn chém hắn.

Chu đại nhân thấy thế, vẻ mặt rốt cuộc cũng thay đổi hoàn toàn.

Bên cạnh hắn nhiều người như vậy, cho dù là tên ngốc Lương Nguy Chi thì cũng không dám làm gì mới đúng chứ.

Nhưng mà hắn không nghĩ tới, đã là ngốc, khi mà điên tiết lên thì cái gì cũng dám làm.

" Lương... " Hoa Ngu ở phía sau Vương Vũ cũng biến sắc, muốn lao ra ngăn cản Lương Nguy Chi.

" Choang! "

Nhưng chưa kịp làm gì thì đã nghe thấy một tiếng vang lớn. Vương Vũ giật mình, vội nhìn qua.

Chỉ là mọi chuyện cũng không xảy ra như ý nghĩ.

Lương Nguy Chi còn không kịp động thủ, thậm chí còn chưa đến gần vị Chu đại nhân kia.

Động tĩnh vừa rồi, là do người bên cạnh Bạch Ngọc Hằng.

Xung quanh Bạch Ngọc Hằng đều là quý công tử kinh thành, đều xuất thân từ quý phủ, không có quan chức.

Nghiêm túc mà nói, còn không bằng tên ngốc Lương Nguy Chi đâu.

Người vừa đứng lên, tai to mặt lớn, tuy là thiếu niên nhưng chẳng khác nào người có tuổi, bụng đã phệ mặt lại còn lấm la lấm lét.

Càng nhìn càng khiến người ta không thoải mái.

Người này mặt đỏ ửng, vừa đứng lên đã lảo đảo không vững.

Mà vẫn là hắn, Chu đại nhân và Lương Nguy Chi vừa nói xong thì hắn đạp đổ bình rượu, gây ra tiếng động kia.

" Ngươi... là cái thá gì?! " Hắn vươn ngón tay béo béo, chỉ vào Hoa Ngu.

" Bất quá, hức! Chỉ là một tên cẩu quan, một nô tài, hức! đê tiện đi hầu hạ người khác! Bây giờ lại muốn lên mặt ra vẻ với tiểu gia hả?! Hức! "

" Ta phi! Đã tịnh thân* rồi, không còn "cái kia" thì cũng chỉ có thể làm chó để người ta dẫm đạp cưỡi chơi! " Hắn vừa nói vừa hất hất đầu, quay mặt đi chỗ khác. Hắn tùy tiện vớ một cái gì đó, ném về phía Hoa Ngu.

*là xẻo trym ạ

Mọi chuyện xảy ra trong nháy mắt, vị trí Hoa Ngu đứng cũng không cách người kia không xa.

Hắn đột nhiên ném đồ làm nhiều người phản ứng không kịp. Trơ mắt nhìn bát canh nóng hổi kia bị hất ra ngoài.

Ai cũng thấy, nhưng không định ngăn cản.

Đây là muốn giáo huấn Hoa Ngu một chút.

Bạch Ngọc Hằng hơi nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm, đứng ngoài cuộc xem, không có lên tiếng.

" Công công cẩn thận! "

Canh kia vừa mới bưng lên, còn đang nóng, nếu Hoa Ngu mà bị dội phải, chỉ sợ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia sẽ lưu lại sẹo.

Mà lúc này, phía sau nàng có một thị vệ không ai chú ý tới, tựa hồ không tồn tại.

Giang Hải nhanh chóng kéo Hoa Ngu đi.

" Choang---" Một bát canh ngon cứ như vậy mà bị hất hết xuống đất.

Update: 6/1/2020

*le: đã thi xong và bắt đầu hưởng thụ cuộc sống =))

Nói cho mà biết Thần ca chưa biết thân phận chị đâu:)) ahihi, anh ấy giờ thích thái giám á ( không biết nên nói là gay hay less đây ┐("∇

)┌)