Chương 134: Nhào Vào Trong Lòng

" Còn sợ trẫm? " Chu Lăng Thần đem hết hành động của nàng vào trong mắt, ánh mắt nguy hiểm nhìn nàng.

Ngày mai hắn đăng cơ, bây giờ thay đổi xưng hô cũng phải.

Hoa Ngu cười cười, " Hoàng thượng nói, nói gì vậy... "

Biến thái thì ai mà chả sợ?!

" Nói hụt hơi? " Nàng nói, Chu Lăng Thần lại không tin.

" Trẫm nghe nói, sau hôm xử tử ấy, Dương tiểu thư, Giang tiểu thư, còn có rất nhiều vị công tử ca khác đều bệnh không dậy nổi, sao nhìn ngươi lại không thấy cao hứng? "

" Nô tài nào có! " Hoa Ngu cố gắng giữ nụ cười, nói như nàng là bạo quân không bằng.

Nàng, là người tốt!

Ý nghĩ của nàng mà để đám quan viên biết được, chỉ sợ hận không thể lột da nàng!

" Còn có việc ngươi không dám? " Chu Lăng Thần cười như không cười nhìn nàng, " Lại đây. "

Nàng đứng cách hắn tầm năm bước.

Mới vừa rồi hắn tiến một bước, nàng đã vội vàng lùi lại.

Cho nên khoảng cách của hai người có chút xa, hắn không thoải mái.

" Hoàng thượng... " Hoa Ngu ngẩng đầu, cẩn thận nhìn hắn, nàng còn định nói, bọn họ là chủ tớ, đứng gần như vậy cũng không tốt.

Chỉ là vừa thấy ánh mắt lành lạnh của Chu Lăng Thần, lời nàng vừa đến cửa miệng liền ngậm lại.

Nàng xác định, nếu nàng mà cự tuyệt hắn, tên biến thái này chắc chắn sẽ không để nàng yên ổn.

Hoa Ngu run run, nghĩ tới việc bây giờ hắn chính là kẻ to nhất, lớn nhất, dễ dàng đoạt đi cái mạng nhỏ của nàng nhất, nàng chỉ đành nghe lời vậy.

" Vâng. " Nàng thấp giọng đáp ứng, chuẩn bị nhấc chân đi lên phía trước.

Ai ngờ, tên nam nhân ác độc kia nhìn nàng cười tà, mở rộng hai tay, kiểu như muốn chờ nàng ôm hắn.

Hoa Ngu:...

Đúng là hắn có sở thích "kia" rồi!

Ngay cả Lưu Hành bên cạnh, vẻ mặt cũng vặn vẹo.

Hắn cảm thấy chủ tử nhà hắn, ngày càng khiến người khác không hiểu nổi.

" Thất thần làm cái gì? " Chu Lăng Thần thấy nàng bất động, thúc giục một tiếng.

Khuôn mặt Hoa Ngu xanh mét.

Nhưng nguy hiểm trong mắt hắn, nàng không thể bỏ qua, chỉ có thể chậm rì rì mà xê dịch người.

Chu Lăng Thần vẫn ung dung, nhìn nàng như một con rùa đen từ từ đi trên mặt đất.

" Nhanh lên! " Hắn chau mày, liếc xéo nàng.

Hoa Ngu:...

Chỉ là ôm thôi, coi như là ôm một con heo đi!

Đinh ninh suy nghĩ, nàng liền làm vẻ thấy chết khống sờn, cả người cứng đờ, ôm Chu Lăng Thần cho có lệ.

Thật sự chỉ có một chút.

Chu Lăng Thần thậm chí chỉ cám thấy một khối ấm áp lướt qua, giống như cái gì cũng không có.

Bất quá...

Cũng có cảm nhận được hương vị của người kia.

Nhàn nhạt, nhưng cũng rất ngọt.

Tâm tình Chu Lăng Thần không khỏi tốt lên, nhưng mà cánh tay giơ lên cũng không có hạ xuống.

Hoa Ngu thấy hắn vẫn giữ nguyên tư thế, trên cuối cùng cũng nhăn nhó.

Thế nào đây, một lần không đủ?

Giống như cảm nhận được căm giận của nàng, Chu Lăng Thần đột nhiên mở miệng, nhẹ giọng hỏi:

" Tiểu Hoa nhi, ngươi làm gì vậy? "

Hoa Ngu:???

" Trẫm bảo ngươi mặc long bào cho trẫm. "

Hắn hơi nghiêng người, lộ ra long bào bị che khuất.

Hoa Ngu:...

Hắn không có bệnh?

" Khụ khụ khụ khụ! " Lưu Hành trợn mắt há mồm nhìn một tuồng vừa rồi, liều mạng ho khan, cố gắng át đi tiếng cười của mình.