Chương 124: Muốn Người Cả Kinh Thành Biết Được!

Nàng không thấy hắn, cũng là chuyện thường.

Không việc gì phải vội.

Thái độ của Chu Lăng Thần đại khái nàng cũng biết, hắn vẫn giữ nàng lại.

Đoạn thời gian này nàng ở bên hắn, tận tâm tận lực trị chân cho hắn, cuối cùng vẫn có tác dụng.

Hắn đăng cơ, địa vị của nàng cũng được củng cố.

Thế thì sốt ruột làm cái gì?

Hoa Ngu cứ ngồi mơ mơ tưởng tưởng như vậy, cho đến khi bị người gọi vào trong cung.

Chu Lăng Thần còn chưa đăng cơ nhưng cũng đã vào trong cung, nàng thì vẫn tá túc ở Ung Thân vương phủ, nhàn nhã mà sống.

Đến giờ nàng mới bị Chu Lăng Thần gọi tiến cung.

" Hoa công công, mời bên này--" Nơi ở của Chu Lăng Thần trong cung là Thần Tâm điện.

Cung điện này vốn được dựng lên khi hắn chuẩn bị nhập chủ Đông Cung, nhưng vì sự kiện năm một tuổi nên vẫn luôn để trống.

Dù nhiều năm trôi qua, cung điện vẫn giữ nguyên nguyên dạng.

So với Long Ngâm điện còn tinh xảo hơn rất nhiều.

Hoa Ngu đi tới, người hầu hạ nơi này có vẻ chủ yếu là thị vệ.

Nàng không khỏi mím môi.

Từ xưa đến nay trước tiên là cần nội thị để hầu hạ hoàng đế, dù gì thì Hoa Ngu vẫn biết Chu Lăng Thần thế nào.

Nhưng tên biến thái này không cần thái giám thì cũng thôi đi, vậy mà đến cả cung nữ cũng không cần.

Người hầu toàn là thị vệ.

Quá lãng phí!

Đại nội thị vệ đều là cao thủ, đến đây phục vụ hắn, không phải lãng phí thì là gì?

Hiện giờ hắn là trữ quân, dùng đám người đó làm sai vặt, cũng không quá đáng lắm.

( chém đoạn trên và bỏ một đoạn)

" Kẽo kẹt. "

" Thái tử hiện đang ở thiên điện. " Hoa Ngu đang miên man suy nghĩ thì tên thị vệ đẩy cưa ra, ý bảo nàng vào một mình vào.

Hoa Ngu:...

Nhìn xem, còn không phải biến thái sao?! Đến cả người cũng không cho vào điện!

Nàng hơi gật đầu, thu lại biểu tình trên mặt, nhấc chân tiến vào trong điện.

Vừa tiến vào nàng đã nhìn thấy Chu Lăng Thần, hắn một thân áo choàng nguyệt sắc thêu giao long, ánh sáng chiếu vào khiến hắn càng thêm tuấn lãng phi thường, có gì đó hư hư thực thực.

Dung mạo đỉnh đỉnh như vậy, lực sát thương cũng không tầm thường.

" Đứng đó làm gì, còn không mau tới đây. " Nàng bị mỹ mạo mê hoặc, thình lình nghe được một câu như vậy, trong lòng không khỏi phỉ nhổ chính mình.

Dù đẹp nhưng vẫn là một tên biến thái!

" Ngươi rất nhàn rỗi. " Nàng tiến lại gần, Chu Lăng Thần buông bút lông sói trong tay, dù bận vẫn ung dung nhìn nàng.

Hoa Ngu nhất thời cạn lời.

Nàng... giống đang rảnh lắm hả?

Chu Lăng Thần nheo mắt, nhìn nàng khí sắc hồng nhuận, khuôn mặt nhỏ bảo dưỡng rất tốt, cười như không cười nhếch miệng.

Lễ tang, đăng cơ, còn phải đối phó với thủ đoạn của Chu Duệ và Chu Mặc Ngân.

Còn nàng, có vẻ rất dễ chịu.

" Thái tử gia có gì phân phó sao? Nô tài dù lên núi đao xuống biển lửa... "

Nàng còn chưa nói xong, Chu Lăng Thần đã đứng lên.

Theo bản năng, nàng rụt lùi về phía sau một bước.

Chu Lăng Thần nhướn mày, cười như không cười nhìn nàng, nói:

" Lên núi đao xuống biển lửa? Hửm? Tiểu lừa đảo. "

Hoa Ngu:...

Hắn thật đáng sợ, tính để cho nàng bóng ma tâm lý sao?!

" Không phải ngươi không tin bổn vương sao? " Chu Lăng Thần hơi cúi người, nhìn thẳng nàng, cười vô cùng tà tứ:

" Bổn vương cho ngươi một cơ hội xả giận, muốn không? "

Hoa Ngu nghe vậy, ngưng lại một chút. Xả giận?

Nàng hết giận như thế nào?!

" Cho mọi người trong kinh thành biết, Tiểu Hoa nhi bên cạnh bổn vương, không phải trêu chọc là được. "