Chương 977: Đầu lâu.(1)

Chỉ có nhân loại mới có khả năng làm nhà gỗ, chắc hẳn cũng đã tiếp xúc với người văn minh, nhưng bọn họ không có ở đây nữa, vậy cũng chỉ có lưỡng loại khả năng được tính đến, một loại là chuyển nhà đến hải đảo khác, một loại khác là, đã rời khỏi hòn đảo hoang này.

Nhưng bất kể là khả năng nào, đối với Trang Duệ mà nói, đều là một tin tức tốt, người khác có khả năng rời đi, đương nhiên mình cũng có thể rời đi.

Thuyền... Trang Duệ không làm ra được, nhưng chỉ cần có công cụ trong tay, chém cây tạo ghe độc mộc, Trang Duệ vẫn có nắm chắc.

Đến gần một gian nhà gỗ, Trang Duệ thò tay kéo cửa một cái, hắn dùng khí lực cũng không lớn, nhưng cánh cửa lại bị hắn kéo xuống, hơn nữa cái chuôi kéo cửa trong tay Trang Duệ, trực tiếp biến thành bột gỗ, theo kẽ tay rơi xuống đất.

Tình huống này làm cho Trang Duệ nhíu mày lại, nhà gỗ đã mục nát thành bộ dạng này, như vậy thời gian cũng phải mất ít nhất là hai ba trăm năm trở lên, mà mấy trăm năm trước, người ở đây cũng đã rời đi?

Bởi vì gỗ đã mục nát quá mức dữ đội, Trang Duệ không dám đi vào trong phòng, mà là chạy quanh thôn xóm này một vòng.

- Hẳn không phải là thổ dân.

Trang Duệ phát hiện, những căn nhà này đều do đinh đóng lại mà thành, mà phong cách kiến trúc vô cùng thành thục, có điểm giống với phong cách Phần Lan Bắc Mĩ, tuy đơn giản, nhưng cực kỳ thực dụng, hơn nữa bên ngoài thôn xóm cách khoảng hai mươi mét, còn có dấu vết một vòng hàng rào.

- Hẳn nơi này là hang ổ của hải tặc a!

Đột nhiên trong đầu của Trang Duệ xuất hiện suy nghĩ này, nhưng sau đó đã bị hắn bỏ qua.

Bởi vì Trang Duệ nhớ tới chuyện xưa trong các sách vở đã đọc được, những tên cướp biển này tung hoành trên đại dương, cho nên rất chú trọng hang ổ, từ trước đến nay đều tu kiến ở nơi dễ thủ khó công, không có khả năng đem hang ổ của mình kiến tạo ở một vùng đất bằng phẳng trên sườn núi thế này.

Cho dù là ở thế kỷ mười lăm mười sáu, nhưng tên hải tặc cũng kiến tạo hang ổ của mình như một tòa thành, chứ không đơn giản như thế này, nếu như gặp phải địch nhân, muốn chạy cũng không có nơi để chạy.

- Trước tìm xem có gặp đồ vật mà mình cần hay không a.

Tuy ở bên ngoài Trang Duệ có thân gia hàng tỉ, nhưng ở nơi này, hắn là một người thuộc giai cấp vô sản chân chính, đi WC cũng dùng lá cây a.

Chỉ cần là nhân loại đều cần đồ vật để sử dụng, hiện tạo trong mắt của Trang Duệ, chúng chính là bảo bối.

Mà những căn nhà gỗ tồi tàn này lại thuộc vào hàng di sản cổ đại cần được bảo vệ, Trang Duệ cũng không dám đi vào, tuy gõ ở phía bên ngoài đã mục nát, nhưng nện lên đầu và lên người cũng gây chết người.

Suy nghĩ một lúc, Trang Duệ đi về phía căn nhà gỗ bị sập, trần của căn nhà gỗ này, hẳn là dùng lá dừa phơi khô rồi lợp lên mái nhà, nhưng nhiên đại đã lâu, đã sớm biến thành tro tàn.

Trang Duệ cầm lao trong tay, đi đến đống gỗ đổ nát của căn nhà kia, sau khi nhấc thanh xà ngang đã gãy đổ ra, trên mặt đất chỉ còn lại một đống bụi gỗ cặn bã đã mục nát.

- Đây là...

Đột nhiên Trang Duệ dùng lao lấy ra một món đồ vật, thứ này có hình bầu dục, phía trên nhô lên cao, trước sau nhếch lên, nhưng không giống như bằng vải bố, nếu không cũng không có khả năng bảo tồn tới bây giờ.

- Mũ?

Đột nhiên trong đầu của Trang Duệ hiện ra từ này, đây không phải là mũ của những người sống trong thế kỷ mười sáu mười bảy trên điện ảnh hay sao? Mà nhìn thế nào thì hình vẽ mắt thâm quằng cũng giống như đúc mũ của hải tặc.

Dùng lao nâng thứ đồ vật đó lên trước mặt, đúng là một cái mũ, phía trên dính đầy tro bụi nếu dùng ngôn ngữ trong nghề đồ cổ, thì cái mũ này, chính là đồ cổ nhiều năm.

Trang Duệ cầm mũ run lẩy bẩy, hắn cũng không nhìn ra chất liệu da làm thành cái mũ này, rất là cứng cỏi, trải qua hơn trăm năm mưa gió, nhưng không bị biến hình.

- Ta phải thu thứ này.

Trang Duệ cầm mũ lên nhìn, trơn bóng không tì vết, dứt khoát đột lên đầu, dù sao mỗi sáng sớm sau khi đứng lên, đều phải chà sát muối trên đầu tóc, Trang Duệ cũng không sợ làm dơ đầu.

- Ơ, đây là cái gì?

Sau khi đội mũ lên đầu, Trang Duệ cầm lao vạch những thứ hỗn đọn dưới đất ra, đột nhiên xuất hiện một vật thể màu xám trắng xuất hiện ở trước mặt, Trang Duệ vội vàng ngồi xổm xuống, dùng tay bởi vụn gỗ ra, nâng vật đó lên.

- Ta kháo, không nên dọa người như thế a!

Trang Duệ cầm vật mới phát hiện kia lên, đây là sọ người, thời điểm hắn nâng lên, trông thấy hai hốc mắt tối om, vừa vặn đối mặt với Trang Duệ, dọa Trang Duệ sợ tới mức hất nó văng ra.

- Ba...

Sau khi đầu lâu lăn trên mặt đất, một con bò sát dài hai tắc từ trong hốc mắt lóe ra, hình như đối với hành vi quấy rầy giấc ngủ của nó của Trang Duệ, rất bất mãn.

- Người không biết không tội, ngài đại nhân có đại lượng, chớ trách, chớ trách...

Trang Duệ nhìn về phía đầu lâu, chắp tay trước ngực thở dài, miệng lẩm bẩm nói vài lời.

Thời điểm vừa rồi nhìn về phía hai hốc mắt tối om đó, làm cho Trang Duệ kìm lòng không được nhớ tới trong phim Pirates Of The Caribbean, nhớ tới những tên hải tặc bị nghiền rủa kia, không khỏi có chút sởn hết cả gai ốc.

- Cái mũ này không phải của hắn chứ?

Trang Duệ sờ tìm manh mối trên chiếc mũ, vốn cũng muốn ném đi, nhưng ngẫm lại bây giờ mình hai bàn tay trắng, tích góp thân gia từng tí một cũng không dễ dàng, nên vẫn lưu lại.

Dù sao Trang Duệ đồng học cũng là nhân sĩ trong giới đồ cổ, những đồ cổ quý báu kia, có cái nào không phải được vô số người chết vuốt ve qua?

Hơn nữa hiện tại có thân phận nghiên cứu sinh khảo cổ học, trải qua kinh hoảng lúc ban đầu, Trang Duệ cũng trấn định trở lại, bước lên vài bước nhặt đầu lâu lên, cầm ở trong tay.

Nói cho đúng, đây chỉ là nửa bộ hài cốt, bởi vì cái cằm cũng không còn, chỉ còn lại ba lỗ thủng là hốc mắt và mũi.

Trong khảo cổ học, lịch sử tiến hóa của nhân loại cũng là một chương trình học quan trọng, các chuyện gia khảo cổ học phải nắm giữa thi côt khi khai quật mộ táng, để phán đoán độ tuổi đại khái khi còn sống của người chết, giới tính và nguyên nhân tử vong...