Chương 956: Mối nguy.(3)

Kiều Trì từ bên trong cửa sổ nhìn thấy Mục Tháp đi từ nơi giao dịch ra, vội vã nói:

- Ngài Trang, Mục Tháp đi ra rồi, chúng ta đi thôi.

- Đi, đi sân bay.

Trang Duệ gật đầu, Kiều Trì lập tức dùng bộ đàm liên hệ với xe trước và sau, trước sau xe chống đạn đi theo xe thiết giáp của Trang Duệ, phát ra tiếng rất to, nhanh chóng rời khỏi nơi giao dịch kim cương.

- Là ai mua mất viên phấn toản?

Sau khi Mục Tháp từ nơi giao dịch đi tới, trên mặt tràn đầy vẻ dữ tợn, hắn xem trọng nhất là viên phấn toản nhiều ca-ra, lại có thể bị người khác lấy đắt mua đi.

- Nhất định là thằng Hong Kong kia.

Mục Tháp thấy đoàn xe của Trang Duệ từ nơi giao dịch rời đi, không cần nghĩ cũng biết Trang Duệ ngồi bên trong, hắn hận đây không thể như ở Ả Rập, như vậy hắn có thể chặn ngang xe Trang Duệ nướng chín ở bên trong xe.

Thật ra là Mục Tháp nghĩ oan cho Trang Duệ, tuy rằng Trang Duệ mua không ít kim cương nhiều ca-ra, thế nhưng viên phấn toản kia cũng không có rơi vào tay Trang Duệ, nơi giao dịch kim cương ở Nam Phi là tập trung thương nhân khắp thế giới, người có tiền so với Trang Duệ còn có nhiều mà.

- Ta không làm được gì đó, ai cũng biết được kết cục.

Mục Tháp cười nhạt một tiếng, cầm điện thoại gẩy đi ra.

- Sự việc làm có tốt hay không?

Âm thanh của Mục Tháp có chút u ám, biết trong lòng của ông chủ mình không tốt lắm, vội vã nói:

- Ta đã ở sân bay rồi, còn có mười phút nữa là được rồi, thằng đó lại không có trên máy bay chỉ có nhân viên trông coi.

Mục Tháp nghiến răng nghiến lợi nói:

- Thời gian định là 8 giờ, ta muốn để cho bọn họ bay người trên bầu trời tại Ấn Độ Dương.

- Không có vấn đề gì, tám giờ, ta nghĩ ngày mai ngài có thể thấy tin tức được đưa.

Sau khi người nghe điện thoại bên kia thấy được tiếng cười thỏa mãn của Mục Tháp, mới ngắt điện thoại.

Do vì ngồi ở bên trong xe thiết giáp, thời gian đến sân bay so với dự tính chậm mất một giờ, 8 giờ tối, đoàn xe mới đến được sân bay, đám người Trang Duệ trao đổi lại xe Hummer rồi, mới chạy nhanh đến bên cạnh máy bay.

- Ngài Trang, chúc ngài lên đường bình an.

Trong lòng Kiều Trì lúc này như là bỏ được một tảng đá lớn, chỉ là hắn còn chút nghi hoặc, dựa theo tính tình của Mục Tháp, dù thế nào cũng tìm cách gây phiền phức, mà không phải sóng yên biển lặng như này?

- Cảm ơn, Kiều Trì, ta cảm thấy rất thỏa mãn các công tác của ngươi.

Trang Duệ và Kiều Trì bắt tay nhau, xoay người đi lên máy bay:

- Tạm biệt Nam Phi quỷ quái!

Máy bay bắt đầu tăng tốc, cuối cùng Trang Duệ cũng thở dài một hơi, hô:

- Điềm Á, đi lấy bình rượu hồng, để chúc mừng rời khỏi Nam Phi, chúng ta nâng một ly…

- Trang ca, hay mở cái hòm ra trước, cho chúng ta nhìn một chút đi.

- Đúng vậy, ông chủ, để chúng ta nhìn đi.

Biết trong tay mình cầm một đồ vật trị giá trên một trăm triệu đô la, thế nhưng lại không trông thấy, khiến cho trong lòng Bành Phi ngứa ngáy, sau khi đám người Điềm Á bên cạnh nghe được Bành Phi nói, cũng liên tục gật đầu.

- Được rồi, để ta mở ra, Oách, cái bóng đèn kia cũng mở ra, Bành Phi, ngươi để cái hòm ở chỗ này.

Trang Duệ nhìn thấy bộ dạng mọi người, không khỏi nở nụ cười, sau khi chỉ huy Bành Phi bỏ cái hòm, Trang Duệ chỉ ngón tay vào mật mã, hòm mật mã mở ra.

- Wow!

- Đẹp quá!

- Cái này là của ta có phải tốt không.

Khi hòm mở ra, từ trong cabin truyền ra một âm thanh thán phục, ngay cả phó lái máy bay Đinh Hạo, cũng từ trong khoang điều khiển chạy đi ra, trong ánh mắt tràn đầy vẻ mê say, về phần hai cô gái, mắt đã sớm sáng như là ngôi sao rồi.

- Wow, có thể khuếch trương như vậy sao?

Trang Duệ nhìn qua một chút, những viên kim cương này đều là nguyên thạch, chưa từng trải qua gia công và tạo hình, nhìn qua thật ra giống như một phôi thủy tinh thô, nào có đẹp như bọn họ nói? Phải biết rằng, kim cương là phải qua mì thái đánh bóng, mới có thể ra ngoài chói mắt, mà sở dĩ màu sắc kim cương chói lọi người, cũng là bởi vì nguyên lý phản xạ mặt phẳng, một viên kim cương mặt phẳng càng nhiều, giá trị lại càng quý.

- Được rồi, đứng lên đi, nhìn nữa cũng không phải của các ngươi.

Cuối cùng Trang Duệ vẫn không quên thoáng đả kích mọi người, nói:

- Vốn cũng nghĩ cho các ngươi chọn một viên toái toản bên trong, chỉ là ngài Vi Ân đã hào phóng cho các ngươi rồi, phần thưởng của ta cũng sẽ không có rồi.

- Trang ca, không công bằng nha, bọn họ đều đào được kim cương, thế nhưng ta không có!

Sau khi Bành Phi nghe Trang Duệ nói, lập tức nói lên, vẻ mặt bộ dạng tủi thân:

- Không phải ngươi có viên kim cương đen rồi sao? Giữ lại về nhà cho vợ ngươi xem đi.

Trang Duệ thấy bộ dạng vẻ mặt quấn quýt của Bành Phi, không khỏi phá lên cười. Rời khỏi Nam Phi, trong lòng mọi người đều rất vui vẻ, Điềm Á và Ngọc Lưu Ly làm cho mọi người ăn thịt bò rán, ngoại trừ thành viên điều khiển máy bay, mỗi người đều uống một ly rượu hồng, ngày hôm nay từ sáng sớm đứng lên không có nhàn rỗi, sau khi ăn cơm xong, hai tiếp viên hàng không cũng tìm vị trí nghỉ ngơi.

Trang Duệ cũng cảm thấy rất uể oải, chỉ là không biết vì sao, lúc trên máy bay rồi, hắn vẫn đều nghĩ có điểm tâm thần bất định, trên lý thuyết lúc này rời Nam Phi rồi, cho dù là Mục Tháp cũng không làm được gì mình rồi. Thế nhưng trong lòng Trang Duệ luôn luôn có cảm giác không yên, dường như có cái gì đó không tốt phát sinh, Trang Duệ lớn như vậy, nhưng là lần đầu tiên có cảm giác này. Vừa đùa giỡn cùng mọi người còn không cảm thấy gì, hiện tại lúc yên tĩnh, Trang Duệ chỉ cảm thấy tim mình đập rất lạ, trong lòng nôn nóng không yên, vội cởi bảo hiểm ra, đứng lên.

- Trang ca, làm sao vậy?

Âm thanh Bành Phi truyền đến:

- Không biết, cảm giác là không tốt lắm!

Thời gian Trang Duệ nói, đầu máy bay mạnh mẽ giật mình, trực tiếp làm Trang Duệ đổ ngã về sô pha phía trước. Trang Duệ cầm bộ đàm bên cạnh sô pha, hỏi:

- Chuyện gì xảy ra vậy?

- Trang tổng, gặp phải luồng không khí mạnh, sẽ bay thấp xuống một chút, không có việc gì đâu, không cần lo lắng.

Hạ Song nói từ trong bộ đàm truyền ra, người trong cabin đồng thời cảm giác được, máy bay có lao xuống phía dưới một chút, thân máy bay run run trở nên càng thêm mạnh mẽ đứng lên:

- Trang tổng, không có việc gì rồi, các người nghỉ ngơi đi.

Qua khoảng hai mươi phút, rốt cục máy bay cũng trở nên bình ổn, âm thanh Hạ Song cũng truyền tới.

- Không đúng, vì sao hay cảm giác được có chút hoảng hốt?

Tránh luồng khí mạnh rồi, Trang Duệ vẫn có cảm giác nôn nóng, tức ngực như có tảng đá lớn đè lên, để hắn không thở nổi.