- Đi đi, sau này không nên làm như vậy nữa.
Thằng bé da đen kia đứng lên, hướng về phía Trang Duệ khom người một lúc, sau đó mới khập khiễng đi vào trong bóng tối.
- Thế nào? Chỉ cần là người, sẽ biết tốt xấu.
Trang Duệ vỗ vỗ vai Bành Phi, đi vào đại sảnh khách sạn được trang trí nguy nga tráng lệ.
- Trang ca, tại Châu Phi loại địa phương như này, về sau đừng làm chuyện như vậy, nếu không sẽ bị người ta nhớ đến, trẻ con Châu Phi, đôi khi còn đáng sợ hơn người trưởng thành.
Bành Phi lắc đầu đi theo, thấy vẻ mặt Trang Duệ cho là đúng, lập tức nói tiếp:
- Ta có một lần cùng đồng đội đảm nhận nhiệm vụ, đồng đội ta chỉ vì cứu một người bị thằng bé ném mìn đả thương, đã bị thằng bé đó dùng súng bắn vỡ đầu, ngươi có biết hay không, thằng bé đó chỉ có chín tuổi thôi.
Bành Phi thấy Trang Duệ có vẻ không tin, nên kể lại cho hắn nghe một đoạn trước kia chính mình đã trải qua.
Thời gian năm năm trước, Bành Phi cùng một đồng đội được điều động đến Châu Phi thực hiện một nhiệm vụ đặc thù, lúc đó thâm nhập vào bên trong chiến loạn ở Công-gô.
Nhiệm vụ được tiến hành vô cùng thuận lợi, nhưng thời gian hoàn thành xong nhiệm vụ chuẩn bị rời đi, bọn họ gặp một thằng bé bị ném mìn cụt chân, lúc đó đồng đội của Bành Phi không đành lòng nhìn thằng bé chết như vậy, đi lên giúp nó băng bó.
Ai ngờ ngay lúc đồng đội Bành Phi cúi đầu băng bó cho nó, thằng bé da đen đó lại có thể rút một khẩu súng từ phía sau ra, bắn thẳng vào đỉnh đầu đồng đội Bành Phi.
Mà đám người Bành Phi cũng không có thể báo thù cho đồng đội, bởi vì trong lúc thằng bé nổ súng, cũng là lúc kéo nổ một quả lựu đạn, ngoài bộ dạng bị nổ tung, căn bản là không để tính mạng của chính mình được trở về.
Hiện tại Bành Phi vẫn còn nhớ rõ sự điên cuồng và lạnh lùng trong mắt thằng bé, nó giống như là hai tròng mắt của người liều chết, bên trong tức giận không nhìn thấy bất cứ một cái gì, như là một cái xác không hồn.
Trang Duệ nghe vậy lại trầm lặng, có một số việc, bản thân chưa từng trải qua, là vĩnh viễn sẽ không thể biết được cảm nhận của người trong cuộc, trong mắt của chính mình kia chỉ là một thằng bé, thế nhưng theo như Bành Phi nói, nếu như ở trên chiến trường, trẻ con cũng có thể biến thành sát thủ.
Sau khi nghe Bành Phi nói xong, bỗng nhiên Trang Duệ nhớ tới hắn trước đó không lâu, một lần về Châu Phi tại vách đá trên ngọn núi, ngay chính trên đỉnh là một em bé bị bắt làm nô lệ tình dục, có thể nói là vô cùng tàn nhẫn.
Căn cứ theo như tham gia bên trong, quân đội tại Công-gô, U-gan-đa, Li-bê- ri-a, các quốc gia Châu Á, Châu Phi, toàn bộ bắt trẻ em làm tù binh, đều tiêm thuốc phiện định kỳ hoặc là chất khác khiến cho con người phát cuồng, nếu cự tuyệt lập tức sẽ bị đánh chết.
Mà hơn một nửa con gái khi uống thuốc sẽ bị cưỡng bức, thời gian năm 2004, toàn bộ Châu Phi có khoảng 13 vạn nữ nhi trong quân đội phải làm nô lệ tình dục.
Những thiếu niên bị ngấm thuốc phiện phạm phải tội ác làm người nghe run sợ, thậm chí bọn họ còn dùng lưỡi lê xé bụng phụ nữ có thai ra. Để tranh công lĩnh phần thưởng, những quân đội trẻ em này lạm sát kẻ vô tội, bất luận là già hay trẻ, chặt bỏ tay chân và đầu bọn họ dâng cho đầu lĩnh.
Những bé gái bị binh lính bắt, trước tiên đều bị hiếp dâm sau đó mới giết.
Bọn họ còn cắt cơ quan sinh dục của nữ cảnh sát, nghĩ ra các thủ đoạn mánh khóe để làm nhục các nàng.
Tại đây trong mắt những bé gái, không phân biệt tốt xấu, bọn họ chỉ sùng bái và nghe theo đầu lĩnh hoặc tù trưởng của mình, bởi vì trong tay của những người này, thuốc phiện có thể khống chế được bọn họ.
Để huấn luyện xu hướng bạo lực cho những thằng bé trong quân đội, có lúc còn có thể yêu cầu bọn họ giết chết bố mẹ của chính mình, bạn bè, xong rồi uống máu bọn họ.
Thời kỳ Xi-ê-ra Lê-ôn mười năm nội chiến, đầu lĩnh phản quân cưỡng chế mạnh mẽ gần vạn trẻ em khoảng 9 đến 10 tuổi mộ binh, những bé gái này cầm trong tay súng trường AK47 từ Châu Á đào thải, trang phục quần áo màu sắc, hút thuốc uống rượu và chơi đùa như những người phụ nữ trưởng thành.
Sau khi cuộc nội chiến kết thúc, những đứa bé trong quân đội may mắn còn sống sót, ngoại trừ chiến tranh và giết chóc, bọn họ đã không biết làm như thế nào để sinh tồn, có rất nhiều người chết vì thuốc phiện, cũng có nhiều người hơn dấn thân vào chiến loạn quốc gia, tiếp tục điên cuồng giết chóc.
Trang Duệ biết đến việc này, đương nhiên Bành Phi lại càng biết rõ ràng, khoảng cách từ Nam Phi đến đất nước chiến loạn không xa, Bành Phi mười phần cảnh giác, ai biết thằng bé da đen này có phải là binh lính từ nước khác lẻn đến Nam Phi hay không?
- Hạ Song, làm sao vậy?
Lúc Trang Duệ đi tới bàn phục vụ khách sạn, nhìn thấy Hạ Song đang tranh cãi với nhân viên phục vụ mà lúc nãy ở cửa ra vào khoanh tay đứng nhìn, mà trên mặt đám người Ngọc Lưu Ly cũng lộ ra vẻ tức giận bất bình.
- Trang tổng, người này còn có mặt mũi đòi tiền boa? Chúng ta bị cướp hắn vẫn mặc kệ không để ý, vừa rồi rõ ràng không để hắn xách cái vali, hắn lại nói chính mình phục vụ cho chúng ta, nhất định phải đòi lấy tiền boa.
Hạ Song đi lính nhiều năm, tính tình cũng rất nóng nảy, nếu đây là đang ở trong nước, đã sớm tung một quyền về phía nhân viên phục vụ.
- Cút.
Trang Duệ còn chưa nói, Bành Phi bên cạnh đã không kiềm nén được cơn tức giận, tiến lên dùng một tay đẩy phục vụ kia sang một bên, dùng tiếng Anh nói:
- Nếu không muốn chết, thì hãy tránh xa chúng ta ra một chút.
Thời gian gần đây Bành Phi dường như có vẻ mệt mỏi, nhưng lúc này sát khí cũng lộ ra, trong mắt toát ra một luồng hàn quang, phục vụ người da đen kia thấy vậy nhanh chóng lui về phía sau liên tục.
Bành Phi và Hạ Song không giống nhau, tuy rằng hắn xuất thân cũng là kỷ luật quân đội, thế nhưng không có nhiều quy định cứng nhắc như vậy, nhất là thời gian thực hiện nhiệm vụ bên nước ngoài, tính tự chủ rất cao, đấu tranh trước, căn bản là không tính chuyện gì.
Cho nên chọc giận Bành Phi, hắn thực sự dám giết người này, cùng lắm là từ Nam Phi lẻn đến một nước Châu Phi khác, sau đó lại nghĩ biện pháp về nước mà thôi.
- Bành Phi, bỏ đi, đừng chấp nhặt với người như thế.
Trang Duệ kéo Bành Phi lại, hắn biết tiểu tử này tâm trạng có chút không ổn định, nói không chừng có thể ra tay lấy cái mạng nhỏ của người da đen.
Tuy rằng Johannesburg rất loạn, nhưng dù sao vẫn là một thành phố rất quan trọng ở Nam Phi, giết người trắng trợn, sợ rằng không thể yên ổn, nếu đổi là một nước Châu Phi khác, giết người căn bản không có chuyện gì, một cây thỏi vàng là có thể xóa bỏ được.