Chương 928: Châm cứu.(4)

- Ta không cần. Bình thường tiểu Đậu châm cứu cho ta cũng không có cảm giác gì...

Bàn tay lão gia tử đặt trên cái bàn lớn, trước kia hắn không thể rời giường, phải dựa vào việc điều trị vật lý và chân cứu mới có thể hoạt động được chân tay. Hắn đối với chân cứu cũng không có gì xa lạ.

Nhìn thấy lão gia tử không chịu chân cứu, Trang Duệ ở bên cạnh xấu xa cười nói:

- Mẹ! Tính toán làm gì. Ông ngoại sợ đau. Nói không chừng còn khóc rơi nước mắt khi châm cứu ấy chứ.

- Khóc cái con mẹ ngươi. Thối lắm...

Âu Dương lão gia tử không khỏi buột miệng mắng bậy một câu. Nói ra rồi hắn mới nhớ ra mẹ của Trang Duệ là con gái của mình. Câu nói kia đã nói ra rồi cũng không thể thu hồi lại được nữa.

Lão gia tử, hắn mười mấy tuổi đã nhập ngũ, ở trên chiến trường cũng kinh qua rất nhiều trận chiến lớn nhỏ. Cũng không biết bị thương biết bao nhiêu lần. Cho đến bây giờ không ngờ bị ngoại tôn của mình nói rằng mình sợ đau khiến cho lão gia tử giận tím mặt.

- Tiểu Duệ, không được thiếu lễ phép như vậy. Sao lại nói ông ngoại ngươi như vậy?

Âu Dương Uyển vội vàng răn dạy Trang Duệ một câu. Cuộc đời lão gia tử rất oanh liệt. Nếu như đạt vào thời điểm hắn còn trẻ tuổi, nhất định cái mông của Trang Duệ phải sưng lên rồi.

- Vậy vì sao lại không dám để cho ngoại tôn châm cứu.

Trang Duệ không phục lầm bần một câu. Thanh âm không lớn nhưng vừa vặn để cho lão gia tử nghe được.

- Nói lão! Ta có cái gì không dám chứ, châm cứu thì chấm cứu.

Tục ngữ nói lão ngoan đồng, chính là nói người lớn tuổi, tính cách trở nên giống như một tiểu hài tử. Lão gia tử Âu Dương gia cũng giống như vậy. Hắn lập tức nằm lên giường, xắn ống quần lên. Mỗi lần châm cứu hắn đều châm cứu ở chân.

- Ngài đang làm gì vậy?

Nhân viên chăm sóc đặc biệt đứng từ xa nhìn Âu Dương lão gia tử cùng với ngoại tôn , con gái nói chuyện. Đột nhiên thấy lão nhân giả kích động, vội vàng chạy tới, chính là muốn ngăn cản lão gia tử.

- Tiểu tử thúi này lại còn nói ta sợ đau. Nhớ năm đó....

Lão gia tử bắt được cơ hội, lại để cho bọn người Trang Duệ một bài giáo dục về chiến tranh. Hắn còn xốc quần áo lên để cho Trang Duệ nhìn thấy vết sẹo trên bụng hắn. Hiển nhiên một câu nói kia của Trang Duệ khiến cho lão gia tử bất mãn.

- Cái này không thể được. Sức khỏe của ngài do tổ chuyên gia phụ trách, cái này....cái này....

Trang Duệ muốn châm cứu cho lão gia tử, điều này trái với quy củ. Tên hộ lý có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh vô cùng phong phủ cũng cảm thấy khó khăn trong việc khuyên nhủ lão gia tử.

- Không được, tuyệt đối không được. Chúng ta chỉ vì sức khỏe của ngài mà thôi. Nếu như ngài cảm giác có chỗ nào không thoải mái, nếu muốn tiền hành châm cứu thì có thể để ta châm cứu cho ngài được rồi.

Bác sĩ Đậu nhanh chóng chạy đến, một mực nghĩ cách bác bỏ ý định của Trang Duệ. Những lão nhân gia gần đất xa trời này đều là tài phú quý giá nhất của nước cộng hòa. Không được phép sơ xuất một chút nào.

Những người ở độ tuổi này bình thường chỉ cần bị cảm mạo phong hàn thôi đã phải nộp lên bao nhiêu giấy tờ báo cáo rồi. Đậu bác sĩ làm sao có thể để cho Trang Duệ, một người không có trụ cột châm cứu, tùy tiện đi châm cứu cho lão gia tử được cơ chứ.

Nếu như Đậu bác sĩ thực sự đồng ý, đoán chừng ngày hôm sau sẽ bị cách ly thẩm tra. Nói không chừng sẽ bị cục an toàn liệt phần thành phần nguy hiểm.

- Bác sĩ Đậu. Cứ để cho tiểu Duệ châm cứu cho ông ngoại hắn một lần đi, không có sao đâu? Chỉ là châm cứu ở trên tay thoáng một chút mà thôi.

Từng tự thân chứng kiến sự thần kỳ của nhi tử, Âu Dương Uyển mở miệng nói vài câu. ĐI đến Bắc Kinh được hơn một năm. Nàng cùng với những bác sĩ chăm lo sức khỏe cho cha mình vô cùng quen thuộc.

- Ta nói Âu Dương đại tỷ đừng có trách. Mỗi một huyệt vị trên cơ thể con người đều cùng một nhịp thở, không thể nào tùy tiện châm kim vào được. Vạn nhất xảy ra vấn đề gì, trách nhiệm không ai gánh nổi.

Đậu bác sĩ nghe Âu Dương Uyển nói như vậy, lập tức than thở. Hắn không nghĩ tới Âu Dương Uyển gần đây cũng không có thông tình đạt lý. Rõ ràng lại đi giúp cho đỡ Trang Duệ.

Theo như bác sĩ Đậu nhìn nhận thì Trang Duệ ở trường học cũng chỉ mới học được một chút da lông mà thôi. Vậy mà đã chạy ra bên ngoài khoe khoang, đoán chừng cũng chỉ vì muốn nịnh nọt lão nhân gia, để trong gia tộc được sủng ái thêm một chút.

Trung thực mà nói bác sĩ Đậu đối với Trang Duệ thực sự không để vào mắt, dùng loại phương thức này để nịnh nọt lão nhân gia. Các ngươi là vãn bối mà không biết quý trọng thân thể của lão nhân. Vậy những người làm bác sĩ như hắn cũng không dám cùng thân thể lão nhân gia nói giỡn, đây là chức trách của bọn hắn.

Bất quá bác sĩ Đậu không biết gia tài của Trang Duệ cũng có bạc triệu, cũng không cần dựa vào thế lực của Âu Dương gia tộc, hắn cũng có thể ngắn ngủi trong vòng hai năm kiếm được vô số lợi nhuận.

Muốn nói thơn lây thì phải nói là Âu Dương gia tộc thơm lây Trang Duệ. Nếu không phải năm trước Trang Duệ trị hết bệnh cho lão gia tử thì chỉ sợ Âu Dương Chấn Sơn cũng không thể thuận lợi thượng vị như vậy. Âu Dương gia cũng không có phong quang như ngày hôm nay.

- Có lẽ không sao đâu. Tiểu Duệ đã châm cứu cho chúng ta, cảm giác rất thoải mãi...

Âu Dương Uyển không được yêu cầu đối với việc châm cứu khắt khe như thế nào, nhưng nàng đã từng thấy được hiệu quả của việc Trang Duệ châm cứu. Dù không thể vì cha gia giải trừ đau ốm nhưng cũng sẽ không khiến ngài mắc bệnh.

Trong lúc Âu Dương Uyển cùng với bác sĩ Đậu nói chuyện, Trang Duệ vẫn luôn giữ im lặng, việc này nếu như hắn xen vào sẽ càng thêm rắc rối.

Nếu như bác sĩ Đậu có thể bị Trang Duệ thuyết phục, đó là điều tốt nhất. Nếu thật sự không được, tối đa về sau bản thân hắn sẽ lên Ngọc Tuyết Sơn, thừa dịp lão nhân gia nghỉ chưa mà chân cứu. Như vậy cũng có thể giúp cho lão nhân gia cải thiện sức khỏe.

- Không được. Chúng ta đối với sức khỏe của những người ở đây chịu trách nhiệm hoàn toàn. Coi như ta đồng ý thì tổ chuyên gia cũng không đồng ý.

Bác sĩ Đậu lắc đầu, chính mình cả ngày bề bộn, không nghĩ đến người nhà của bệnh nhân còn gây thêm phiền phức. Điều này khiến cho bác sĩ Đậu đang hết sức thực hiện chức phận của mình vô cùng phiền muộn.

- Là ông ngoại sợ đau. Niếp Niếp cũng không sợ, sao ông ngoại lại sợ...

Âu Dương Uyển đang nói chuyện với bác sĩ Đậ, tiểu Niếp Niếp to gan lớn mật viết lên giấy rồi xấu hổ đưa cho Âu Dương lão gia tử.