Chương 914: Tình thế.(4)

Đánh xong mấy người kia, Bành Phi nhìn về phía Triệu sở trưởng cười hì hì nói, vẻ mặt chẳng hề hợp với bộ dáng chút nào.

- Các ngươi! Quả thực coi trời bằng vung. Triệu sở trưởng, ngươi nếu không quản, việc này ta sẽ trực tiếp nói với Lỗ huyện trưởng...

Ngô cục trưởng mang theo hai mươi lăm nhân viên, lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng như vậy, quả thực là phá vỡ thế giới quan của hắn.

- Ngô cục! Chúng ta vẫn nên hướng tới lãnh đạo bá cáo trước thì hơn. Những người này không phải là người bình thường đâu...

Triệu sở trưởng tiến đến trước mặt Ngô cục trưởng, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói một câu.

- Đánh người còn nói lý ah? Đi! Mặc kệ, ta đi tìm Lỗ huyện trưởng nói chuyện.

Ngô cục trưởng giận quá mất khôn, những lời hữu ích hay xằng bậy cũng không thể nào phân biệt được. Triệu sở trưởng không chịu vận dụng cảnh lực, hắn ở chỗ này một điểm cũng không có tác dụng. Lập tức kêu người đỡ những nhân viêcn vừa rồi bị đánh đứng dậy rồi nhanh chóng rời khỏi nhà xưởng.

- Ta nói này Vu Chính Quân. Chúng ta là bằng hữu, ngươi cũng đừng có hại ta nha?

Nhìn thấy Ngô cục trưởng đi báo cáo trạng, trong nội tâm Triệu sở trưởng cũng cảm thấy bất ổn, vội vàng cùng đi ra ngoài, bất quá trước khi đi ra khỏi cửa, vẫn hỏi lại Vu Chính Quân một câu.

- Sợ cái gì! Lão Triệu, ề sau nếu như không mặc y phục này nữa...Sau này cùng với ta ở Thạch thành phố làm đại sự, ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu.

Vu Chính Quân còn chưa có nói, Lý tổng đứng ở phía sau đập ngực bồm bộp nói lớn.

Nghe thấy Lý Đại Lực nói những lời này, trong lòng Triệu sở trưởng cũng trấn định lại đôi chút. Lý Đại Lực làm sinh ý gì hắn biết rất rõ, bản thân cũng là một lão bản có danh tiếng. Nếu không có làm cảnh sát nữa, sau này đi theo hắn cũng không tệ.

...

- Cái gì? Ẩu đả nhân viên công vụ, công an của chúng ta dùng để làm cảnh sao? Vì sao không bắt bọn hắn lại?

Ngô cục trưởng đi ra ngoài, nhanh chóng đến chỗ Lỗ huyện trưởng báo cáo sự việc. Lỗ huyện trưởng nghe được thì nổi trận lôi đình, chỉnh mình tỉ mỉ an bài đội ngũ, khả năng thành công là tuyệt đối. Vậy mà không ngờ lại bị hai bà người đuổi đi. Chính bản thân hắn là một lãnh đạo cũng cảm thấy mất mặt.

- Lỗ ...Lỗ huyện trưởng! Bọn họ...là bọn họ phòng vệ chính đáng.

Triệu sở trưởng không tránh thoát, lắp bắp nói. Đừng tưởng hắn gan lớn làm liều, đứng trước mặt mấy vị quan phụ mẫu này, trong nội tâm hắn vẫn có phần e sợ.

- Thùng cơm! Trong đội ngũ cảnh sát, vì sao lại có một người như ngươi cơ chút?

Lỗ huyện trưởng giận giữ quát, Sầm thị trưởng đang ở đây, hắn cũng không thể làm quá với Triệu sở trưởng, lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số rồi la lớn:

- Vương Quốc Đào, cho ngươi mười phút đồng hồ, lập tức mang đội phòng ngừa bạo động tới nhà xưởng XXX cho ta.

Triệu sở trưởng nghe cuộc nói chuyện của huyện trưởng, ngay cả cổ cũng cõ rụt lại. Thấy không ai chút ý đến hắn thì chuồn ra ngoài gọi điện cho Vương cục. Chuyện này nếu như không báo cho Vương cục, về sau chuyện này võ lở, bản thân hắn cũng không dễ chịu gì.

- Ngươi nói cái gì?

Vương cục trưởng sau khi tập hợp đủ đội ngũ thì nhận được điện thoại của Triệu sở trưởng, da đầu liền dại ra. Chuyện huyện trưởng muốn bắt mười nếu như kinh động đến Bắc Kinh thì không phải bản thân mình cũng phải chịu trách nhiệm sao?

- Xem ra việc này huyện trưởng không biết? Không được. Việc này phải báo cho Lỗ huyện trưởng.

Vương cục trưởng suy nghĩ một chút, lập tức điện thoại cho Lỗ huyện trưởng. Triệu sở trưởng không thể nào vượt cấp báo cáo cho nên hắn mới phải báo cho Vương cục trưởng, để hắn báo lại cho Lỗ huyện trưởng. Sở trưởng báo cáo cho cục trưởng, cục trưởng mới có quyền báo cáo cho huyện trưởng.

- Cái gì?

Lỗ huyện trưởng nghe Vương cục trưởng nói xong thì giật mình hét lớn, mắt hắn nhìn về phía chiếc xe của Sầm thị trưởng, lập tức đập tay xuống bàn nói:

- Chết tiệt! Sự tình lần này, người có liên quan không thể trêu vào, lại để cho lão tử xuất đầu?

- Ân, Vương cục trưởng lại để cho đội phòng ngừa bạo động giải tán đi. Ngươi cũng không cần đến nữa. Cứ như vậy đi.

Lỗ huyện trưởng tuy là chức quan không lớn, những cũng có chút quyền lợi. Sau khi cắt liên lạc với Vương cục trưởng, lập tức gọi một cú điện thoại, hắn muốn chấm dứt việc này, nếu không cái chức huyện trưởng cũng không giữ được.

- Sầm thị trưởng, thật sự không có ý tứ! Trong huyện có chút chuyện khẩn cấp, ta cần phải đi xử lý một chút! Tiếu đội trưởng đội phòng ngừa bạo động, chắc là ngài biết! Ngài có thể trực tiếp hạ lệnh cho hắn thực hiện là được...

Lỗ huyện trưởng cắt điện thoại, đám người phòng ngừa bạo động cũng đến.

- Cái gì... chuyện gì đang xảy ra vậy?

Sầm thị trưởng nhìn thấy đoàn người liên hợp chấp pháp đều bỏ chạy, chỉ lưu lại cho mình hơn hai mươi cảnh sát đầy đủ võ trang, kinh ngạc không hiểu gì.

Chương 796: Tình thế (hạ)

Sầm thị trưởng không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, dựa theo ý của hắn thì vấn đề này chỉ cần người của tỷ tỷ ở bên trong ra mặt là được. Thực không nghĩ tới chuyện này lại xoay chuyển đột ngột như vậy. Sự tình này cũng bắt đầu từ hắn ra, hiện giờ chính hắn lại phải đi đối diện với nó.

- Sầm thị trưởng, đội phòng chống bạo động đã tới. Sẵn sàng nhận lệnh.

Tiếu đội trưởng, chào Sầm thị trưởng đúng tư thế của một quân nhân, trong lòng hô hào chờ đợi lãnh đạo ra lệnh. Trong nội tâm hắn cũng suy nghĩ tới lời nói của cục trưởng trước khi hắn xuất phát, rốt cuộc là có ý tứ gì?

Tiếu đội trưởng là tâm phúc của Vương cục trưởng, nếu luận chức quan thì Sầm thị trưởng không thể nào so với cục trưởng một thị trấn được. Nhưng khi hành động, Tiếu đội trưởng vẫn phải tuyệt đối quán triệt nghe lệnh của thị trưởng.

- Các ngươi không nên đi vào, ở chỗ này chờ ta.

Sầm thị trưởng cảm giác được chuyện này có cái gì đó không đúng lắm. Cuộc điện thoại vừa rồi của Lỗ huyện trưởng làm cho hắn không hiểu. Sầm thị trưởng cũng không nghĩ đến chính địa phương mà mình mang vị khách Nhật Bản đến đàm phán lại là mấu chốt của vấn đề.

Sầm thị trưởng lại liên tưởng đến bộ dáng vội vàng rời đi vừa rồi của Lỗ huyện trưởng, trong nội tâm hắn lại càng thêm bất an. Nhìn đại đội trưởng đội phòng chống bạo lực, nói:

- Tiếu đội trưởng. Ở đây cũng không cần đến các ngươi. Ngươi có thể mang người về được rồi.

- Rõ!

Tiểu đội trưởng cũng không muốn dấn chân vào vũng bùn lầy này, vội vàng đáp ứng, rồi nhanh chóng dẫn người ra về.

Chỉ có điều không đợi những cảnh vệ đầy đủ võ trang này rời đi thì tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ đằng xa. Hai chiếc xe cảnh sát đi trước mở đường, chiếc xe được bảo vệ đằng sau có treo lá cờ của tỉnh ủy. Đoàn xe dừng lại trước cửa của nhà máy gốm sứ.