Chương 903: Chiến tích

Người nói chuyện này khoảng chừng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, giọng điệu trong lúc nói huyện cực kỳ hách dịch, trong lúc hắn và Từ Quốc Thanh nói chuyện thì hắn cũng ngồi ở trên cái ghế sa *** duy nhất trong phòng, hơn nữa trong tay còn cầm một cái chén do chính mình mang tới, một bộ dáng lãnh đạo.

Hơn nữa những lời người này nói ra cũng không giống như thương lượng với Từ Quốc Thanh mà giống như một loại ngữ khí ra lệnh. Trang Duệ đứng ở một bên nghe vậy thì nhíu mày.

- Vu lão bản, người kia là ai?

Trang Duệ thấp giọng hướng tới Vu Chính Quân hỏi.

- Là Sầm thị trưởng, còn kiêm cả chủ nhiệm của hội thương nhân, không nghĩ tới Sơn Mộc Đại lang lại có thể mời người này tới, chuyện này liền có chút khó xử.

Vu Chính Quân ở trong thị trấn nhở này cũng có chút năng lực. Nhưng mà năng lực của hắn còn xa mới có thể trở mặt được, đừng nói là Sầm thị trưởng trong tay nắm thực quyền, cho dù là một trưởng phòng nhỏ cũng có thể khiến cho xí nghiệp của Vu Chính Quân xong đời.

Vu Chính Quân mặc dù là ở trong huyện thành lăn lộn, nhưng mà con mắt buôn bán cũng đâu phải tầm thường, vị Sầm thị trưởng này đương nhiên là cũng không xa lạ gì.

Cho nên vừa rồi Vu Chính Quân biết rằng Từ Quốc Thanh sẽ không đồng ý, nhưng mà vẫn phải dẫn mấy người này vào đây, chủ yếu là bởi vì đối phương có quyền lực quá lớn, hắn không trêu chọc nổi.

- Trao đổi giữa hai bên? Nhưng mà tôi lại nghe nói người Nhật Bản phao tin rằng chính chỗ của bọn hắn mới là nơi khởi nguồn của đồ gốm Từ Châu, một khi đã như vậy, còn cần phải trao đổi sao ?

Tuy rằng Từ Quốc Thanh si mê việc nghiên cứu đồ sứ, nhưng mà cũng không phải người ngốc, tuy rằng hắn nhìn vấn đề không thấu đáo được như Trang Duệ, nhưng mà cũng cảm giác thấy có chút không đúng, hơn nữa hắn căn bản là không biết trước mặt người này không nên cự tuyệt hắn.

- A! Sao ngươi lại nói chuyện như vậy, ngươi có biết đây là Sầm thị trưởng hay không?

Có thể là vì bận tâm thân phạn của mình, vị Sầm thị trưởng kia nghe thấy Từ Quốc Thanh nói vậy thì cũng không nói gì thêm, nhưng mà vị thư kí khoảng hai mươi tuổi ở phía sau hắn thấy có người không đáp ứng, lập tức tiến lên mấy bước, bàn tay nhanh chóng hướng về phía mặt của Từ Quốc Thanh.

- Tiểu Lưu, không cho phép ngươi nói chuyện như vậy với Từ tiên sinh, ở nơi này của chúng ta có một vị chuyên gia sửa chữa và chế tạo đồ sứ như vậy chính là quang vinh và kiêu ngạo cho Thạch thị chúng ta.

Vị sầm thị trưởng kia nghe thấy lời nói của thư kí thì sắc mặt lập tức trầm xuống, sau khi quát một câu, liền chuyển hướng tới chỗ Từ Quốc Thanh, nói:

- Từ tiên sinh, ngài có thể đại diện cho Thạch thị, đi đến Nhật bản để khảo sát, tiến hành trao đổi học thuật văn hóa, chuyện này đối với ngài cũng là một việc rất có ý nghĩa, đối với sự phát triển của Thạch thị cũng có động lực thật lớn.

- Cá nhân tôi hy vọng, Từ tiên sinh ngài có thể cân nhắc rõ ràng, nếu như ngài có yêu cầu gì, cũng có thể nói ra, chúng tôi sẽ toàn lực trợ giúp cho ngài.

Phải nói là Sầm thị trưởng rất có tài ăn nói, những lời này nếu nói về lớn thì chính là quan hệ đến sự phát triển và xây dựng của Thạch thị, nói nhỏ thì đã tung một cành ô liu, có yêu cầu gì thì có thể thương lượng.

Sầm thị trưởng vốn là chủ nhiệm của hội thương nghiệp, năm nay vừa mới lên chức thị trưởng. Sở dĩ hắn có thể từ lãnh đạo của ngành trở thành thị trưởng là bởi vì khi hắn ở vị trí lãnh đạo ngành thương nghiệp đã làm ra không ít thành tích.

Hơn nữa ở trong tỉnh của Sầm thị trưởng cũng có người có chiến tích nói chuyện, trực tiếp nhảy lên làm cán bộ cấp cao, tuy rằng có Sầm thị trưởng giúp đỡ, nhưng mà Thạch thị cũng là một thành phố lớn, thị ủy bí thư cũng chính là thường ủy tỉnh ủy, so với những thành thị bình thường thì có quy cách cao hơn một nửa.

Hiện tại cũng không phải là thập niên bảy tám mươi, chú ý đến tư tưởng chính trị, vượt qua thử thách. Hiện tại chiến tích là do GDPOP của thành thị quyết định. Lãnh đạo có năng lực hay không thì phải xem trong nhiệm kỳ của hắn, trình độ phát triển kinh tế có thể đề cao hay không, nhưng những cái này cũng đều là chỉ tiêu.

Nếu không phải Sơn Mộc Đai Lang đã nói, chỉ cần có thể khiến cho Từ Quốc Thanh tới Nhật Bản làm nghiên cứu hắn sẽ đầu tư vào thành thị một triệu đô la, thì Sầm thị trưởng vừa mới lên phải bận trăm công ngàn việc, nào có thời gian nhàn rỗi để mà đến tìm một nhân vật nhỏ như là Từ Quốc Thanh đây?

Đầu tư một triệu đô la trong năm 2005 cho một thành thị, đây chính là một con số không nhỏ, nếu mà có thể đạt được, đây thật sự là chiến tích, nếu không phải Sầm thị trưởng phải lo lắng công việc quản lý thương nghiệp, chỉ sợ đã tới đây từ rất lâu rồi.

Đương nhiên, Sơn Mộc Đại Lang cũng không thiệt thòi, một triệu đô la này của hắn là đầu tư, cũng không phải là tặng không, hơn nữa còn có thể lấy được rất nhiều chính sách ưu đãi, trong đó không chừng còn có thể dùng hội thương nghiệp để lấn át quyền lợi nhân dân, nhưng mà hắn cũng mặc kệ mấy thứ này, bọn hắn chỉ cần ở lại Thạch Thị là được rồi.

Thị Trưởng.

Từ Quốc Thanh nghe thấy lời nói của vị thư kí kia thì lặng đi một chút, nhưng mà sau khi nghe thấy lời nói của Sầm thị trưởng thì lập tức lắc lắc đầu, nói:

- Tôi không có yêu cầu gì, cũng không muốn đi Nhật bản, tôi ở nơi này cũng rất tốt, không muốn rời đi, Sầm thị trưởng, thực xin lỗi, tôi còn bạn bè đang chờ đợi.

Từ Quốc Thanh cũng ăn ngũ cốc mà lớn lên, đối mặt với vị quan phụ mẫu này cũng nói chuyện rất bình thường, lời nói tiễn khách trong miệng hắn cũng chỉ có thể nói đến như vậy, những ngôn ngữ cao thâm tới đâu, Từ Quốc Thanh cũng không biết dùng.

Nhưng mà lời hắn vừa nói ra, sắc mạt của vị Sầm thị trưởng vốn dĩ đang rạng rỡ lập tức trở nên âm trầm, thiếu chút nữa thì nghi ngờ cái lỗ tai của mình có vấn đề, một người làm ăn nho nhỏ, lại có thể dám đuổi mình đi?

- Các ngươi là ai? Sầm thị trưởng có chuyện công vụ muốn bàn với Từ tiên sinh, các ngươi đi trước đi.

Vị thư ký của Sầm thị trưởng chính là gió chiều nào nghiêng chiều đó. Vị thư ký tên là Tiểu Lưu này không dám hướng về chỗ Từ Quốc Thanh trút giận, thì liền hướng mặt về phía đám người Trang Duệ, ý tứ trong lời nói tự nhiên là muốn bọn Trang Duệ cút đi.

Chức trách của thư ký đương nhiên là nên vì lãnh đạo là sắp xếp, lo lắng. Nếu Lưu thư kí không thể hiểu được ý đồ của lãnh đạo, đương nhiên cũng không thể ngồi ở vị trí này.