Chương 892: Sự kiện giẫm đạp.(2)

- Mãnh Tử, Mãnh Tử tỉnh lại đi.

- Trương Mãnh, Trương Mãnh, cậu tỉnh lại đi.

- Thầy giáo, Trương Mãnh bất tỉnh rồi.

Mấy người bạn học xúm vào đỡ Trương mãnh ngồi dậy, sau khi trở thành đệm thịt, hơi thở của Trương Mãnh đã trở nên mong manh hấp hối. Tất cả ở đây đều là sinh viên, tuy rằng học y nhưng mà cả đám đều khinh hoàng, cũng không biết nên phản ứng như thế nào.

- Tránh ra, ta đến xem nào.

Chỗ Trương Mãnh ngã vốn cách Trang Duệ rất gần, nhìn thấy hai vị bạn học kia chỉ biết ngồi trên mặt đất mà kêu lên, Trang Duệ vội vàng vọt tới trước mặt Trương Mãnh, đẩy hai người kia ra.

- Thật đúng là bi thảm.

Trương Mãnh ở trước mặt Trang Duệ lúc này chỉ có thể dùng một chữ thảm để miêu tả, chiếc áo sơ mi trắng của hắn in đầy dấu chân màu đen, trên hai cánh tay có hai vệt máu tươi đang thấm ra bên ngoài, sắc mặt của hắn trắng bệch, trong lỗ mũi cũng có máu tươi chảy ra, có thể là bị thương trong nội tạng.

Nhưng mà kinh nghiệm chiến đấu của Trương Mãnh cũng thực phong phú, bất kẻ là thời gian bị giẫm đạp như vậy thì hai tay vẫn bảo về đầu, tuy rằng giờ phút này hơi thở mong manh, nhưng mà sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

- Chàng trai, cậu tránh ra một chút, để tôi xem sao.

Chu viện trưởng cũng không nghĩ tới buổi tọa đàm của mình lại có thể biến thành dạng này. Trong lúc Trang Duệ đang ngồi xổm để xem xét thương thế cho Trương Mãnh thì viện trưởng Chu cũng từ trên bục giảng đi xuống, chuẩn bị bắt mạch cho Trương Mãnh. Ở hiện trường còn có một vị thầy giáo nữa, hắn đang không ngớt lời an bài người đi lấy cáng cấp cứu, nơi này cách phòng thực nghiệm trung tâm cũng không bao xa. Ở đó có rất nhiều các thiết bị, thuốc thang cũng đều có. Nhưng mà hiện tại vẫn còn chưa rõ thương thế, không biết có tổn thương cột sống hay không, vị thầy giáo kia cũng không dám tùy tiện cho người nâng Trương Mãnh rời đi.

- Được viện trưởng Chu, ngài đến xem một chút, dường như đó cũng là ngoại thương, tình hình cũng không quá nghiêm trọng.

Trang Duệ đứng lên nhường lại chỗ cho hắn.

Tuy rằng không hiểu gì mà bị kéo vào bên trong hội trường nghe tọa đàm, nhưng mà đối với chàng trai nhiệt tình Trương Mãnh này Trang Duệ có ấn tượng không tệ, ngay trong lúc vừa rồi hắn đã đưa một chút linh khí vào bên trong ngực của Trương Mãnh, như vậy có thể giảm nhẹ một phần nào nội thương của hắn.

Nhưng mà ngoại trương ở trên cánh tay này, Trang Duệ cũng sẽ không quan, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy hắn bị thương ở chỗ này, nếu chính mình trị thương cho hắn thì không khỏi có chút quá mức rõ ràng.

- Ừ, chàng trai có chút nhãn lực, đúng vậy là ngoại thương, còn nữa cánh tay của hắn bị gãy xương.

Viện trưởng Chu xem mạch cho Trương Mãnh xong, lại giở quần áo của hắn nhìn qua, sau khi xem xong thì vẻ mặt nghiêm túc của viện trưởng Chu cũng đã trở nên buông lỏng xuống. Hôm nay thực sự là gây thành đại họa, tuy rằng sự tình này cũng không liên quan đến viện trưởng Chu, nhưng mà lão vẫn sẽ tự trách bản thân mình.

- Ai ui, ai ui, đau chết ta rồi.

Thanh âm của Trương Mãnh bỗng nhiên vang lên từ trên mặt đất, vừa rồi người này bị giẫm đến ngất xỉu, sau khi được Trang Duệ đưa linh khí vào trong cơ thể thì lập tức tỉnh lại, nhưng mà cả người đau đớn khiến cho Trương Mãnh không kìm lòng được mà lẩm bẩm một câu.

- Chàng trai, lần sau không cần phải làm hành động nguy hiểm như vậy, phải chú ý an toàn chứ.

Vừa rồi viện trưởng Chu ở trên đài, tự nhiên là nhìn thấy mấy vị học sinh này trèo lên bàn, không nhịn được mà khuyên nhủ vài câu.

- Ai ui, Chu lão sư, tôi biết rồi, quyển vở của tôi đâu? Chu lão sư ngài ký cho tôi một chữ đi.

Người bên cạnh thấy Trương Mãnh hết nhìn đông lại nhìn tây, vốn còn không biết hắn muốn làm gì, sau khi nghe thấy lời của hắn, mới biết được tiểu tử này còn muốn xin chữ ký, cả đám người đều có chút dở khóc dở cười.

- Đây, vở của cậu.

Trang Duệ thấy trên mặt đất có một quyển vở và cái bút, cũng không biết là có phải của Trương Mãnh hay không, liền cầm lên đặt vào trước ngực Trương Mãnh.

- Ôi, anh bạn, thật xin lỗi, tình huống của tôi lúc này, phòng chừng một lúc nữa cũng không dẫn cậu sang học viện lục sử bên kia được rồi. Lão đại, anh phải giúp tôi đưa cậu ấy nha.

Phải nói là tính tình của Trương Mãnh rất không tệ, chính mình còn chưa đòi hỏi, vậy mà hắn vẫn còn nhớ tới việc này, Trang Duệ cười cười không nói gì, thật không phí công hắn dùng linh khí chữa thương.

- Vị bạn học này, xin nhường ra một chút, nhường ra đi.

Rất nhanh cáng cứu thương đã được đưa tới, viện trưởng Chu cũng đã nói có thể đưa hắn đi, bọn hắn liền khiêng hắn xuống phòng khám bệnh. Đi theo phía sau là đám bạn học của Trương Mãnh vừa đi vừa gào thét, một vài người còn hướng về phía hắn xin lỗi.

Xảy ra chuyện tình này, cũng không còn người nào dám lên xin chữ ký nữa, tất cả đều nối đuôi nhau rời khỏi phòng học, Trang Duệ thì bị giữ lại, có lẽ là vị thầy giáo kia nhìn thấy hắn không giống như học sinh.

- Viện trưởng Chu, nếu vừa rồi ngài có châm ở trong tay thì liệu có thể chữa bệnh cho vị bạn học kia hay không?

Trang Duệ nhìn thấy trán của viện trưởng Chu tràn đầy mồ hôi, hiển nhiên là việc này đối với hắn cũng tạo thành đả kích không nhỏ.

- Nếu thật sự như vậy thì có thể, nhưng mà cũng chỉ có thể tạm thời giảm nhẹ đau đớn cho hắn mà thôi, nếu muốn chữa bệnh thì còn cần phải phối hợp với thuốc nữa, châm cứu cũng không thể chữa được mọi thứ.

- Châm viêm chính là phương pháp châm cứu kết hợp, sau khi châm cứu xong còn có thể phối hợp với dùng thuốc.

sau khi viện trưởng Chu nghe thấy lời nói của Trang Duệ thì mở miệng giải thích một câu.

- A, chàng trai, hình như ta đã gặp cậu ở nơi nào rồi thì phải?

Viện trưởng Chu liếc mắt đánh giá Trang Duệ một cái, hỏi.

- Ha ha, viện trưởng Chu, ngài đã khám cho vợ của tôi lúc mang thai mà.

Trang Duệ nghe vậy thì nở nụ cười, hình tượng lúc này của hắn hoàn toàn bất đồng so với trước kia, trước kia đều là áo sơ mi quần tây, hôm nay thì lại mặt áo thun và quần bò, hơn nữa khi Trang Duệ đến Tây Tạng thì da bị đen đi một chút, viện trưởng Chu không nhận ra hắn cũng là chuyện bình thường.

- Ồ, ta nhớ ra rồi, cậu là Tiểu Trang ?

Viện trưởng chu vỗ vỗ cái trán suy nghĩ, đối tượng mà bệnh viện của hắn phục vụ, đều là những trường hợp rất đặc thì, sau khi Trang Duệ dẫn Tần Huyên Băng xem bệnh ở chỗ hắn xong, thì cũng có một cái hồ sơ bệnh tình.

Trang Duệ gật gật đầu, nói :