Chương 883: Tạ trưởng phòng. (2)

Trang Duệ cũng lười kết giao với loại người tự nhận bản thân mình là tốt đẹp này, nên luôn hướng tới chỗ Ngô Triệu và Nhâm Xuân Cường nâng chén, hai người đều là người phương bắc, tửu lượng không nhỏ, chỉ trong chốc lát, hai chai Mao Thai đều đã cạn sạch.

- Tiếp tục lấy hai chai Mao Thai nữa, ừ, là năm 95.

Hôm nay Trang Duệ uống rát cao hứng, hắn theo học ngành khảo cổ chuyên nghiệp, mục đích chủ yếu chính là muốn kết hợp giữa thực hành và lý luận, từ hai cái góc độ khác nhau để tìm hiểu sự phát triển và truyền thừa của đồ cổ Trung Quốc.

Trong lúc nói chuyện với đám người Nhâm Xuân Cường, Trang Duệ nghe được không ít tri thức xem xét đồ cổ đào được dùng trong ngành khảo cổ chuyên nghiệp, hơn nữa còn có những lý luận, mà trước kia hắn chưa từng tiếp xúc qua, điều này cũng làm cho Trang Duệ rất hứng trí, sau khi uống xong hai chai rượu, lập tức lại gọi người phục vụ tiếp tục lấy rượu.

- Tiểu Trang, thôi đi, tiếp tục uống thì sẽ không đi được nữa đâu, cửa xe cũng chưa chắc mở được.

Nhâm tiến sĩ khuyên Trang Duệ một câu, kỳ thật về tửu lượng của hắn thì không có việc gì, mấu chốt là lo lắng cho tiền của Trang Duệ, nếu lại lấy thêm hai cahi Mao Thai năm 95 nữa, thì tiền rượu cũng gần một vạn đồng rồi, thêm thức ăn trên bàn nữa thì cũng hơn một vạn đồng.

- Này, anh Nhâm, dù cho hiện tại không uống thì cũng không thể lái xe, hôm nay bắt xe trở về, ngày mai lại tới lấy cũng được.

Trang Duệ đã hơn nửa năm không uống rượu với bạn bè cùng tuổi, mỗi người đều có công việc riêng, chỉ có hắn là người nhàn rỗi nhất, rất ít khi mới gặp được người tán gẫu, tự nhiên là muốn uống sảng khoái.

Nghe được lời nói của Trang Duệ, Nhâm Xuân Cường cũng không tiếp tục khuyên nữa, nhưng mà cũng tò mò hỏi:

- Tiểu Trang, cậu làm ăn gì ở bên ngoài vậy? Xem ra cũng không tệ.

Trang Duệ nghe vậy thì nở nụ cười đáp:

- Ha a tôi thua mua đồ cổ, mở một cửa tiệm ở Phan Gia viên, bán những thứ văn phòng tứ báo linh tinh, không thể nói rõ ra là làm ăn cái gì được, còn không bằng tới trường đọc sách.

Trang Duệ không muốn nói đến mấy sự tình tới viện bảo tàng, ở Bắc Kinh ngoại trừ người thân thì chính là công nhân, không có mấy người có thể nói chuyện như đám người Nhâm Xuân Cường và Ngô Triệu, Trang Duệ cũng không muốn công khai thân phận mình để biến thành chướng ngại lẫn nhau.

Sau khi bắt đầu uống rượu, Khương Nghĩa luôn bắt chuyện với Hám Vũ Hàm, khi nghe thấy lời của Trang Duệ thì đột nhiên nói:

- Được rồi, Tiểu Trang, lựa chọn của cậu là đúng, tuy rằng mấy năm được giảng dạy suông không bằng nghe người bán trứng luộc và trà nói chuyện. Nhưng mà là người thì cần phải có văn hóa, nếu muốn làm được như vậy thì sau này đi lại trong xã hội phải không ngừng làm phong phú chính mình.

Lời này Trang Duệ vẫn có thể tiếp nhận nếu như Khương tiến sĩ không có gọi thành Tiểu Trang, và cũng sẽ không có cảm giác chói tai như vậy. Nhưng mà Khương tiến sĩ vừa nói xong, không chỉ có Trang Duệ nhíu mày một lần nữa, mà ngay cả đám người này ánh mắt nhìn về phía Khương Nghĩa cũng có chút không đúng.

- Tiểu Trang, nói cho cậu biết, những ông chủ của tiệm đồ cổ tôi cũng có biết đôi chút, tất cả đều là những người rất kinh nghiệm, nếu như cậu không thể phong phú chính bản thân mình, nói không chừng sẽ có lúc nhìn nhầm, bản thân và gia đình đều sẽ không còn.

Những người ngồi ở đây đều là người trưởng thành, đối với khuyên bảo có ý tốt và vui sướng khi người khác gặp họa thì tự nhiên đều có thể phân biệt được, mọi người đều có thể nhìn ra được lời nói này của Khương Nghĩa, có hàm ý sớm muộn gì ngươi cũng sẽ bị như thế.

- Ha ha, trên đời này, người có thể lừa được tôi còn chưa sinh ra đâu.

Sắc mặt của Trang Duệ còn không thay đổi, nhưng mà lời nói của hắn lọt vào trong tai mọi người lại có chút cuồng vọng, Trang Duệ cũng không giải thích, trực tiếp giơ chén lên, nói:

- Tiểu Ngô, anh Nhâm chúng ta cạn thêm chén nữa, đầu năm nay, những người tự cho là mình tốt đẹp thật sự là nhiều lắm.

Lời nói của Trang Duệ tuy rằng có chút khó nghe, nhưng mà nếu nói về giám định thưởng thức đồ cổ, ở trong giới đồ cổ thì không người nào dám nói có trình độ cao hơn Trang Duệ, kể cả các vị tiền bối sáu bảy mươi tuổi, cũng không dám ba hoa khoác lác về cái này.

- Ngươi…Ngươi.

Khương tiến sĩ bị Trang Duệ chỉ gà mắng chó một câu, tức đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt, bộ dáng giống như muốn phát hỏa, nhưng mà lại bận tâm thân phận sợ bị mọi người ở đây chê cười. Bộ dáng của hắn giống như là tiểu tức phụ bị chịu oan ức vậy.

- A? Tiểu Khương uống rượu, uống rượu.

Nhâm tiến sĩ biết Khương Nghĩa là người có chút lòng dạ hẹp hòi, lập tức dàn xếp nói:

- Tiểu Trang, Tiểu Khương nói cũng có đạo lý, đề phòng trước thì sẽ không gây ra sai lầm lớn, ha ha.

Trang Duệ uống cạn chén rượu, cười nói:

- Cảm ơn anh Nhâm, tôi biết rồi.

Người với người nói chuyện cũng sẽ không giống nhau, đồng dạng cũng là một câu, đổi lại cách nói chuyện có thể làm cho lòng người thoải mái, động dạng cũng có thể làm cho người ta nổi giận không thôi, Nhâm Xuân Cường đã có kinh nghiệm lăn lộn trong xã hội vài năm, không phải là Khương tiến sĩ có thể so sánh.

Nhâm Xuân Cường thấy Trang Duệ và Khương Nghĩa cũng không tiếp tục tranh chấp nữa thì yên lòng, sau khi hô uống rượu xong thì thấy được người quen, vội vàng đứng lên chào hỏi, nói:

- Tạ trưởng phòng, ngài cũng tới đây ăn cơm sao?

Hành động của Nhâm Xuân Cường khiến cho mấy người Trang Duệ ohải chút ý. Ở bên này là một lão đầu khoảng chừng bốn mươi tuổi, dáng người hơi mập, trong tay đang xách theo một cái bọc đi ra từ quầy tính tiền, trong miệng còn răn dạy một người phục vụ, nói là trong phòng không có người ở lại, tính tiền cũng phải tự mình đi ra.

- Cậu là…Ồ, cậu là Nhâm tiến sĩ? Là cao đồ của giáo sư Mạnh, xin chào, xin chào.

Vị Tạ trưởng phòng kia chần chờ một chút, sau đó mới nhận ra Nhâm Xuân Cường, đi tới nắm tay hắn, thái độ có chút ôn hòa.

- Tạ trưởng phòng, ngài khỏe chứ, tôi là Tiểu Khương, lần trước đi cùng thầy giáo cũng đã gặp ngài.

Không biết vị Tạ trưởng phòng này thần thánh phương nào mà cả Khương Nghĩa, Hám Vũ Hàm và Ngô Triệu cũng đều đứng lên. Trang Duệ không biết người này, vốn không định đứng dậy, nhưng mà thấy mọi người chỗ này đều đứng dậy thì theo lễ phép hắn cũng đứng dậy.

- Ồ nhớ rồi, Khương tiến sĩ phải không, từ nay về sau chúng ta sẽ còn hợp tác nhiều.

Tạ trưởng phòng nói xong, ánh mắt đảo qua một vòng những người trên bàn, sau khi nhìn thấy Trang Duệ thì đột nhiên lặng đi một chút.