Chương 867: Thật giả. (5)

Có tiền tự nhiên muốn giả bộ phong nhã, hơn nữa diêm thương tại Giang Nam phồn hoa. Để không bị người khác cho rằng mình là người không có văn hóa, vật dụng dùng trong nhà bọn họ đều chú trọng đến lai lịch xuất sứ của nó, kể cả những vật dụng trang trí như tranh , chữ đều là những thứ quý giá.

Lại nói, hoàng đế thời đó chính là một thương gia lớn nhất nước. Hoàng cung chính là một nhà bảo tàng lớn nhân. Như vậy nhà của các thương nhân trong nước cũng có thể nói là một nhà bảo tàng nhỏ. Chỉ là nếu như gặp phải vận rủi, bị đại quan mang lính đến xét nhà, đồ đac quý giá trong nhà kiểu gì cũng bị đoạt đi không ít để xung vào quốc khố.

Chính vì điều đó mà trong nhà bất cứ thương nhân nào đều có những tầm hầm bí mật, thậm chí phải có đến hơn mười cái tầng hầm.

Trang Duệ đang muốn kiểm tra niên đại của nó, đột nhiên lại nghĩ đến một vấn đề:

- Ai? Không thích hợp, mấy thứ này đều là gia truyền, vì sao không đưa lên bán đấu giá?

Tuy rằng điều thứ năm luật bảo hộ văn vật đã có quy định rõ ràng: Nhân dân nước cộng hòa Trung Hoa, tất cả văn vật trong cảnh nội, nội thủy hay lãnh hải đều thuộc quyền sở hữu quốc giá. Nhưng do đây là từ tầng hầm ngầm đào được, hẳn là thuộc về gia tộc. Nói như vậy thì vật này hẳn là được đào từ mộ phần lên.

- Ài! Trang tổng, tòa nhà đã trải qua trên trăm năm, thay đổi qua vô số hộ gia đình, đâu còn có thể tìm được chủ nhân nguyên bản của bình gốm sứ này? Nếu như đi báo với phòng đấu giá, khẳng định sẽ bị quốc gia tịch thu.

Lý tổng chậm rãi nói.Hắn không chỉ đối với luật bảo hộ văn vật của quốc gia đọc thuộc làu làu. Ngay cả luật liên quan đế việc khảo cổ cũng biết rất chi tiết. Đối với lời giải thích này của Lý tổng, Trang Duệ nghe cũng cảm thấy thích thú.

Muốn nói tới luật bảo hộ văn vật của quốc gia, pháp quy vô cùng nghiêm khắc, chỉ cần là vật vô chủ đều quy về sở hữu quốc gia. Thế nhưng việc chấp hành lại có điểm thùng rỗng kêu to.

Nói một cách khác, nếu như người có có tâm huyết dâng trào, dâng một cái cuốc, xách một cái xẻng chạy đến một chỗ nào đó đào bới một hồi. Cho dù có đào ra được vàng bạc, châu báu, ngọc như ý. Xin lỗi, những thứ đó là của quốc gia.

Đương nhiên, không có một ai ngốc mà nộp lên đâu. Đầu năm nay xã hội thượng lưu truyền miệng nhau nói:

- Nếu muốn giàu, đi đào mộ. Sau một đêm ngươi sẽ thành triệu phú.

Chỉ cần cẩn thận giấu giếm là có thể quy về tài sản tư nhân, là có thể từ một tên nhà quê trở thành một đại gia chân đất, lợi ích lớn như vậy, người nào lại không đỏ mắt?

Vì sao trộm mộ trong quốc nội lại hung hăng ngang ngược như vậy. Nhà nước xử lý nghiêm những trường hợp trộm mộ như vậy, nhưng vì sao người ta vẫn điên cuồng trộm mộ. Đơn giản, nếu như bị bắt, cuộc đời đã túng quẫn rồi, cho dù có vào tù cũng không sao. Nhưng nếu may mắn không bị bắt thì chính là một bước lên trời. Từ đó trộm mộ trở thành một loại nghề nghiệp.

Mà những người hăng hái nhất chính là những ông chủ tư nhân. Bọn họ vì muốn trở thành một nhà khảo cổ nghiệp dư, cố gắng xin một miếng đất nào đó, rồi huy động người đào bới cả mảnh đất đấy lên. Điều này cũng không phải không được.

Tại nước anh có một việc như vậy. Một lão đầu bảy mươi tuổi, không biết ngày nào đó có suy nghĩ không thích hợp, bắt đầu nổi lên máu khảo cổ, còn nghĩ tới việc khảo cổ sẽ trở thành cuộc sống cuối đời của mình. Ba ngày đào một lần, mỗi lần đào sáu tiếng.

Lão nhân kia trong vào hai năm, cư nhiên đã khai quật được văn vật có tổng giá trị lên đến năm mươi vạn bảng anh. Trong đó văn vật có giá trị lớn nhất là hai trăm năm mươi đồng tiền cổ La Mã. Viện bảo tàng anh đã ra giá mười vạn bảng anh để mua lại nó.

Mặt khác như năm trước ở Ai Cập có không ít đại văn vật được phát hiện. Mộ phần của các đời vua pha-ra-ong đều không hề thiếu những nhà khảo cổ nghiệp dư. Thậm chi cũng không thiếu những người thám hiểu tầm bảo.

Cũng phải nói đến phương thức đề xướng này, nước ngoài đối với việc giám thị tư nhân hay công ty khảo cổ rất nghiêm ngặt.

Ở nước ngoài, việc khảo cổ ở trên đất liền hay trên biển đều cần phải tuân theo luật bảo vệ văn vật. Đồng thời còn phải giao nộp phí dụng. Nếu như ngươi chưa từng đi khảo cổ, hoặc là đi khảo cổ nhưng không có đào được gì thì ngươi sẽ lỗ vốn.

Tổng kết mà nói, luật pháp nước ngoài cho phép ngươi đi khảo cổ. Trung Quốc cũng đồng ý việc đi khảo cổ nhưng không cho phép đi đào trộm mộ. Nếu như việc đào trộm mộ càng ngày càng nhiều, nếu như không có giám thị thì chắc chắn sẽ xảy ra bạo lực. Dù sao Trung Quốc cũng có lịch sử năm nghìn năm, mộ phần có giá trị có rất nhiều.

- Lý tổng, ta coi thứ này trước đã...

Cùng với Lý tổng hàn huyên một lúc, lực chú ý của Trang Duệ chuyển qua bình gốm sư đời Đường. Chiếc rương bên cạnh đựng tám bộ y phục của cung nữ ba màu. Màu sắc cùng nhan sắt vô cùng thuận mắt.

Hơn nữa, bộ nữ phục này chắc chắn có bộ ngực rất nhỏ, bởi vì vị trí ngực của nó có miếng độn rất lớn. Sợ rằng hậu thế sẽ coi bộ y phục cung nữa này trở này vật thưởng thức.

- Hảo! Thứ tốt, hình thể đồ vật êm dịu no đủ, màu sắc loang lổ khác nhau. Đây là ý kiến của ta, bộ bốm màu đời Đường này là bộ gốm tốt nhất.

Sau khi thường thức hơn mười phút. Trang Duệ cho chút không muốn bỏ xuống.

- Trang tổng, nếu như ngài đã nhìn trúng, trươc hết hãy giữ lại thưởng thức đi. Còn vấn đề tiền bạc, chúng ta có thể từ từ nói sau...

Tuy rằng biết được bộ gốm màu đời Đường là thật. Thế nhưng được Trang Duệ nhận xét như vậy bộ mặt Lý tổng cũng lộ ra một tia vui mừng.

- Ha ha! Lý tổng, cảm ơn tâm ý của ngài. Thứ đồ này tiu rằng không tồi, nhưng mà hàng mỹ nghệ hiện đại và gốm màu đời Đường chân chính còn kém về niên đại sản xuất đi.

- Trang...Trang tổng, điều này... không có khả năng? Trang tổng, ngài đùa như vậy không hay lắm đâu. Những vật này đều do Điền lão sư của viện bảo tàng Cố Cung tự mình giám định. Xác đị đây chính là gốm màu đời Đường không thể nghi ngờ, không có khả năng đây là một vật phỏng chế của hiện đại.

Lý tổng sửng sốt một lúc, lập tức đứng lên giải thích. Hiển nhiên hắn không thể tin được lời Trang Duệ vừa nói.

- Lý tổng! Hiện tại hàng mĩ nghệ hiện đại cũng có giá trị rất xa nhỉ. Tựa như thứ ở trước mặt chúng xa vậy, tuy rằng là do người hiện đại chế tác, nhưng từ công nghệ trên mà nói thì cũng không kém các bậc thầy của mười năm trước là mấy.