Chương 848: Biệt ly. (6)

Ô ô…Ngao ngô!

Sau khi nghe lời nói của Trang Duệ, bạch sư không chút do dự nhảy xổ ra, đứng trước mặt đám cho ngao Tây Tạng kia, bộ lông trên cổ liền dựng đứng lên, trong họng phát ra thanh âm rít gào.

Đám chó ngao Tây Tạng bị tiếng gầm của bạch sư trấn trụ, nhưng mà ánh mắt vẫn nhìn về phía báo tuyết, hành động có chút luống cuống.

Một con chó ngao Tây Tạng bộ dáng giống như là thủ lĩnh, trong miệng cũng phát ra một tiếng rít gào, nhưng mà rất hiển nhiên là nó không dám trêu chọc bạch sư, mà loanh quanh luẩn quẩn bên người bạch sư vài cái, muốn đi vòng qua bạch sư để công kích báo tuyết.

Ngao ngô!

Đương nhiên có một số con cho ngao Tây Tạng không phục theo mệnh lệnh của bạch sư, điều này làm cho bạch sư cảm thấy mình đã đánh mất hết mặt mũi khi đứng trước Trạng Duệ. Nó phát ra một tiếng gầm giận dữ, sau đó thân thể cao lớn của nó mãnh mẽ đánh móc ra sau gáy, cái móng vuốt của nó vỗ mạnh vào đầu của con chó ngao Tây Tạng kia. Ngay sau đó nhanh như chớp nó dùng cái miệng rộng cắn thẳng vào yết hầu của con chó ngao Tây Tạng kia.

- Bạch sư, đừng cắn chết nó.

Trang Duệ hoảng sợ, bản thân đang muốn đi hòa giải, như vậy thì làm sao con hòa giải được nữa? Hơn nữa còn làm đấu tranh nội bộ?

Kỳ thật đây là Trang Duệ không biết được tập tính của chó ngao Tây Tạng nên mới nghĩ như vậy.

Mỗi một đàn chó ngao Tây Tạng, đều có một con ngao vương. Con này quản lý toàn bộ đàn chó ngao Tây Tạng. Tất cả các thành viên trong đàn đều phải phục tùng mệnh lệnh của ngao vương. Về phần muốn xem ai có thể trở thành ngao vương thì phải xem ai hung mãnh nhất, mỗi một con chó ngao trong đàn cảm giác thấy mình có thể trở thành ngao vương thì đều có thể thách đấu với ngao vương hiện tại.

Nếu khiêu chiến thành công, nó có thể trở thành ngao vương mới, ngao vương cũ sẽ buồn bã mà rời đi. Nếu mà khiêu chiến thất bại, người khiêu chiến hoặc là tử vong, hoặc là cũng phải rời khỏi đàn.

ở trong đàn chó ngao Tây Tạng, mệnh lệnh của ngao vương chính là mệnh lệnh cao nhất, mỗi một thành viên trong đàn đều phải phục tùng vô điều kiện, nếu không cũng sẽ bị coi là khiêu khích đối với ngao vương.

Tuy rằng bạch sư hung mãnh dị thường, nhưng mà sau khi nó đi vào trong thôn cũng không có khiêu chiến ngao vương trong đàn. Nói cách khác, tuy rằng đám cho ngao Tây Tạng này cũng sợ nó, nhưng mà cũng sẽ không phục tùng nó, muốn lấy được quyền ra lệnh cho cả đàn, như vậy nhất định phải đánh bại ngao vương hiện tại đã.

Đây đối với bạch sư mà nói, quả thực là một việc cực kỳ dễ dàng, chỉ cần thời gian ngắn ngủi một phút đồng hồ, khi mọi người còn không kịp phản ứng gì, thì con chó ngao màu đen ban đầu kia, đã kêu lên ở trong miệng của bạch sư.

Ngao ngô!

Sau khi nghe được lời nói của Trang Duệ, bạch sư liêng buông lỏng miệng ra, ngang nhiên ngửa mặt lên trời hú một tiếng, mà tất cả đám chó ngao ở trong đây, ngoại trừ tuyết ngao ra thì tất cả đều nằm sấp xuống đất, tỏ vẻ thần phục đối với bạch sư, khiến cho tất cả mọi người đứng xem đều cảm thấy máu huyết sôi trào.

Những người trong thôn nhìn thấy những con chó ngao Tây Tạng sôi nổi chạy ra bên ngoài, cũng cảm thấy có gì đó không đúng, hơn nữa Ba Châu vào thôn, còn lớn tiếng gọi to, rất nhiều người đều kéo nhau đến chỗ cửa thôn này, nhìn thấy một màn hiển lộ thần uy của bạch sư.

Đương nhiên, tuyết ngao được xem là thần giữ nhà của tuyết sơn, và báo tuyết ở phía sau Trang Duệ cũng đã bị bọn họ phát hiện, Điều này khiến cho bọn họ rối loạn một trận, bọn họ cũng không biết nên cúng bái tuyết ngao trước, hay là chạy về lấy súng bắn báo tuyết.

Về phần báo tuyết tại sao lại hiền như vậy, thì hoàn toàn không có ai quan tâm. Hổ báo, lang soi ở trên đại thảo nguyên vĩnh viễn đều là thiên địch của những người dân du mục.

- Cách Tang đại ca, ngài nên ra tay/

Trang Duệ cúi người ôm cổ báo tuyết, ngẩng đầu vời Cách Tang đến nói.

Cách Tang nghe thấy vậy thì cười khổ, giải thích việc này thật sư là rất con mẹ nó khó khăn, chỉ sợ sau khi mình nói xong thì nhất định sẽ bị mọi người ở chỗ này cho rằng mình là đứa bị thần kinh.

Quả nhiên, sau khi Cách Tang trao đổi, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc cộng thêm khinh bỉ, không ai tin tưởng lời nói của Cách Tang, tiếng bàn luận lớn dần lên.

Trang Duệ biết bọn hắn không tin, cũng muốn giải thích cho bọn hắn hiểu, nhưng bất đắc dĩ là ngôn ngữ lại không thông, cũng không biết được bọn họ đang nói cái gì vì thế không khỏi có chút buồn bực.

Một lát sau, ngài trưởng thôn già cũng đã đi tới, sau khi nghe lời nói của Cách Tang thì lại càng phản ứng kịch liệt hơn, còn muốn cầm quải trượng tiến lên đánh Cách Tang, khiến cho Cách Tang sợ tới mức vội vàng chạy tới bên người Trang Duệ, nói:

- Tiểu…Tiểu Trang, việc này tôi không lo liệu được, ai trong bọn họ cũng đều không tin tưởng.

Vừa lúc, Ba Châu đi lùa đám dê bò về cũng đã đi tới cửa thôn, Trang Duệ vội vàng hô lên:

- Ba Châu, Ba Châu đại ca, anh tới giải thích cho tôi với.

Ba Châu đã tận mắt nhìn thấy báo tuyết trợ giúp tìm kiếm đám dê bò về, lại thấy thái độ thân mật của nó với tuyết ngao, vì thế cũng đã bắt đầu tin tưởng lời nói của Trang Duệ là do phật sống báo mộng. Sau khi nghe được lời nói của Trang Duệ thì hắn liền dùng tiếng Tạng trao đổi với người dân trong thôn của mình.

Lần này những người trong thôn cũng không lộ ra thần sắc tức giận nữa, bởi vì một người nói thì bọn hắn có thể không tin, nhưng mà một người luôn thành thật như Ba Châu mà cũng nói như vậy, thì đã khiến cho bọn họ rất nghi hoặc.

Hơn nữa bạch sư cũng ngăn cản đám cho ngao không cho chúng nó tấn công báo tuyết. Điều này cũng làm cho mọi người cam thấy khó hiểu. Trong mắt bọn hắn thì bạch sư cũng là một trong các thần thú phật tổ dùng để cưỡi, nguyên bản vốn là thiên địch của báo tuyết, nhưng mà hiện tại lại bảo vệ cho báo tuyết, khiến cho bọn họ hoài nghi.

- Con báo tuyết kia, thật sự là giúp đỡ cậu tìm dê bò về.

Lão trưởng thôn lại hỏi Ba Châu một câu, chuyện này quá mức ly kỳ, nhưng mà nói không chừng đây thật sự là phật dụ, người có thể làm cho báo tuyết kiêng dè không ăn thịt dê bò, chỉ có phật tổ mới làm được.

Nếu như Trang Duệ biết được ý nghĩ trong lòng của lão trưởng thôn, bảo đám hắn sẽ vui đến mức nở hoa trong lòng, lại có thể cấp cho bản thân mình một cái thân phận cao như vậy, có thể so sánh với cả phật sống.

Ba Châu là một người thành thật, vì vậy hắn cũng sẽ không hề nói dối. Sau khi nghe được lời nói của trương thôn thì thành thật trả lời: